Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 17

Phiên bản Dịch · 2589 chữ

Một ngày mới lại bắt đầu….

Nó dậy thật sớm để đón nhận ánh ban mai chiếu qua khe cửa sổ, cười tủm tỉm suốt con đường đến trường, vì hôm nay khác hơn mọi ngày, hôm nay là ngày Minh cất tiếng 0e 0e chào đời.

Nó dạo quanh các con hẻm, khắp cửa hàng quà lưu niệm mà chẳng ưng ý cái gì cả, haizz…chán thật, vậy biết lấy gì tặng cho Minh đây, nó đành đến trường rồi trước rồi bàn tính việc này với Như sau.

Hôm nay con nhỏ Như này sao đến trễ vậy nè, chờ cả tiếng rồi mà chưa thấy mặt mũi đâu hết trơn.nó uể oải nằm ịch xuống bàn.

hé lu, đồng chí, hôm nay bận việc nên đến trễ chút đừng ghi tên ngheNhư vỗ vai nói với tên lớp phó như vậy, ai mà dám ghi cơ chứ. (cái này có thể gọi là hâm dọa k0 ta)

Pà lại đây!nó nghe được tiếng như thì mắt mở to ra kéo cô lại ghế mình.

Cái gì vậy con mắm này, mới sáng sớm đã lôi kéo rồi!Như định nói gì nữa nhưng nhìn mặt nó đang tối sầm, nên tha.

Tao định nhờ mày tư vấn vài chuyện…nó còn ngập ngừng khó nói thì Như đã chen vô.

Về sinh nhật của ông Minh chứ gì? Rành quá mà!Như nói như thầy bói ấy.

Hề hề, biết bà có khinh nghiệm lâu năm nên bà giúp tui đi, không biết chọn ra món quà gì luôn.nó xị mặt xuống trong rất đáng thương.

Chuyện đó thì dễ mà, đưa vào tay Như tiểu thư này thì mọi chuyện sẽ thuận buồm xuôi gió thôi.Như ca bài ca cũ rich.

Đúng đúng, Như là giỏi nhất, thế ra về mình đi mua quà nhá!nó ra quyết định.

_Ok!

Mà hình như hôm nay lớp mình vắng mặt vài người thì phải?Như thấy trống vắng đâu đó hỏi.

Bởi vì hôm nay bạn Hoàng nhà ta không có đi học cho nên bạn Như thấy buồn phải không?nó đi guốc trong Như đây mà.

Làm gì có chứ! Mà nếu có thì sao, nãy giờ cũng thấy có 1 ai đó toàn nhìn ra cửa lớp lóng ngóng 1 người nào đó đó !Như bắt bẻ lại.

Xí, mà hôm nay sao Minh không đến lớp học nhỉ?nó hỏi như không biết ai trả lời.

Pà không nhớ hôm nay là sinh nhật ổng sao, tất nhiên ổng phải ở nhà lo tiệc tùng nữa chứ, chắc hôm nay sẽ có nhiều khách quý lắm đây.Như ca thán.

Nó cũng gật gù đồng ý.

Ý, còn ông Bảo nữa, mấy hôm nay ổng bị gì mà không thấy đi học không biết, không biết hôm nay có dự sinh nhật ông Minh không nữa?Như lại bắt đầu bàn tán.

Nó không nói gì chỉ im lặng nhìn vào chỗ ngồi của Bảo, mấy hôm nay nó cố gắng tránh mặt anh, gặp ở đâu cũng né tránh không biết anh có thấy nó chưa nhưng nó thật bối rối khi đứng trước mặt anh đấy, khó hiểu quá, nhưng mấy hôm nay anh không đi học nó cũng lo lắng không kém, chả biết anh bị làm sao không, mà không báo cho ai 1 tiếng làm mọi người chạy đôn chạy đáo thế này, hay vì chuyện Bảo thích nó mà anh không thèm nói chuyện với nó nữa và cả sinh nhật Minh, Bảo cũng quên luôn sao, anh chàng này thật khiến người ta đứng ngồi không yên mà.

19h

Nó đang ngồi nhăm nhi mấy món ăn cực ngon trên cái bàn vừa dài vừa rộng ở phòng ăn cùng với papa và mami iu dấu của nó, họ đang hỏi đủ điều về chuyện học của nó rồi họ cũng bàn luôn về buổi tiệc mừng 20 năm ngày cưới mà họ sắp diễn ra vào chủ nhật tuần sau. Đang nói về các khách mời thì chuông điện thoại nó reo lên, nó xin phép đi ra nghe một lát, rồi bỗng chạy ngay lên phòng, chuẩn bị gì đó rồi chạy xuống trên vai còn mang ba lô, cười tủm tỉm nói với mami và papa.

mami, iu dấu, mami xin cho con ra ngoài uống nước với Như 1 tí nhá, rồi con về học bài liền hà! Nha mami!nó nhõng nhẽo nói.

Được rồi, nhưng phải có Như đi cùng mới được nha! Với lại đi sớm về sớm nhe con!Bà Lâm nhẹ nhàng nói, nhưng cũng không quên phần nghiêm túc.

mami yên tâm, Như đã chờ con ở ngoài cổng rồi còn có cả Tí nị đi nữa đó mami!nó lanh chanh nói.

uhm, thế thì được, con đi nhanh về nhanh nhé!papa cười hiền nói.

vâng ạ!nó ngoan ngoãn trả lời rồi chạy lại bên mama và papa chụt 1 nụ hôn ở má, họ cũng cười xòa khi thấy cô con gái mình vẫn còn quá “ngây thơ” (chưa chắc đâu nha).

Nó chạy nhanh ra cửa, Như và Hoàng đang ngồi chờ trên 2 chiếc xe ô tô phân khối lớn, Như thấy nó thì cởi chiếc nón bảo hiểm ra, tóc xỏa dài, mặt quần áo đua, ngồi bắt chéo chân nhìn nó cười nói:

sao rồi chị 2, chuẩn bị đi, tụi nó đã chờ chúng ta ở đường XX rồi đó!Như đưa nón bảo hiểm cho nó rồi nói.

chuẩn bị hết rồi, đưa tao đi thay đồ nhanh lên, tao đang ngứa chân ngứa tay đây!nó nói rồi bẻ tay “rốp, rốp”, làm 2 người bạn đứng gần cũng phải rùng mình.

thôi chúng ta đi được rồi chứ, chị 2!Hoàng quay sang chỗ nó hỏi.

tiến lên! Tiến lên!nó hét lên làm Như cũng la oay oáy, vì bị nó hành hạ muốn lũng màng nhĩ.

_Ở 1 nơi khác_

Đại ca của bọn bây ở đâu hả? hay nghe đến tên nhóm Hắc hải thì đã chui vào chăn mẹ mà run rẫy rồi!1 thằng nhox trong nhóm Hắc hải mặt còn non chẹt, giở ra cái giọng khinh rẻ đó rồi cười ha hả với vài người khác.

thiệt là tức chết đi mà, tụi mình mà phải bị bọn nhox hỉ mũi chưa sạch đó khinh, thật là nhục quá đi mà! Không vì tuân lệnh chị 2, không cho làm việc hấp tấp không chuẩn bị trước thì giờ đây bọn nó đã nằm gọn trên dĩa chờ bọn mình đến “chặt”.1 thằng nhox tóc dài tới chấm vai, cắt kiểu mốt nhất, nhuộm màu nâu đỏ, bên nhóm Hải âu cũng bàn tán đến nhào nháo lên.

Cứ yên tâm, 1 lát nữa mấy anh chị đó tới, thì mình cứ “từ từ” mà xử đẹp tụi nó!1 thằng nhox khác có khuôn mặt baby lên tiếng, còn mặt điểu chưa từng thấy, chắc chắc hắn đang suy diễn ra những tình tiết tiếp theo sắp xảy ra.

Ùn…ùn...ùn...ùn…ùn

Ở trong màn sương mờ, xa xa bên phía tay trái của bọn chúng, 1 chiếc xe mô tô màu đỏ chạy nhanh lên phía trước, rồi lại 1 chiếc nữa, nó màu có xanh dương đen, cũng dần dần tiến về phía bọn chúng….càng gần, càng thấy dáng người giống giống 1 ai đó, 2 chiếc xe bóng loáng dừng lại trước biển người. Họ từ từ bước xuống rồi cởi nón bảo hiểm ra.

A, đại ca đến rồi, cả anh Bảo nữa!1 thằng bé vừa mới thấy mặt Minh và Bảo thì đã la toáng lên.

Đại ca tụi tao đến rồi kìa, còn đại ca của tụi bây đâu sao còn chưa tới, hay trốn mất rồi.1 đứa khác bon chen lên tiếng.

_Haha, hay đại ca của tụi mày sợ quá nên bỏ mặc tụi mày luôn rồi!

Tụi mày nên bỏ cái thằng đại ca quèn đó mà qua bên nhóm tụi tao đi, tụi tao có thể xin đại ca khoan hồng cho tụi bây làm oxin sai dặt cho tụi tao đómột đứa khác lại lên tiếng chọc ghẹo làm bọn nó cười ngắc ngẽo.

im ngay!tuy Minh cũng muốn chọc ghẹo nhóm Hải âu lắm, nhưng lần trước chưa chạm mặt đại ca của nhóm mà đàn em của anh cũng đã bị thương tổn hết 70% lần này còn có đại ca của bọn chúng nên không thể lơ mơ được, phải thật cảnh giác, không nên khinh địch.

chết tiệt, tao muốn đấm chết cái tên đó!1 người bên nhóm Hải âu mặt hầm hầm, nghiến răng ken két, tay thì bóp thành nắm, nghẹn giọng trả lời.

aaaaaaaaa, các đại ca đến rồi!thằng nhox nào đó, mặt mầy buồn thiu, vừa nhìn thấy 2 chiếc mô tô xa xa thì vui mừng hét lớn lên.

a, các đại ca đến rồi, lần này bọn mày chết chắc.thằng nhox nghiến răng vừa nãy giờ đã thay bằng mắt sắc nhọn, miệng hiện lên một tia cười nhạo.

”cái gì! Các đại ca sao, chẳng lẽ không phải 1 người mà là nhiều người sao, lần này không phải đụng độ tầm thường rồi!”.Minh thầm nghĩ.

Minh, tao thấy lần này gặp đối thủ rồi, ta nên gọi thêm viện binh mới được.Bảo đến gần Minh thủ thỉ.

Giờ đây, bên nhóm Hắc hải cũng loi nhoi không kém, họ cũng thấy lạ vì nhóm Hải âu lại có nhiều đại ca như vậy.

2 Xe mô tô đã tới, à không, phải nói đến 3 chiếc mô tô đang chạy với vận tốc kinh hoàng đã kịp dừng tại chỗ 2 băng nhóm tụ họp.

Bước xuống xe, bọn đàn em chạy nháo nhào lại chỗ Như, Hoàng và nó đang đứng.

anh, chị, bọn em đợi anh chị từ nãy giờ luôn đấy!thằng nhỏ nói mà như muốn rơi nước mắt.

yên tâm mấy anh chị không bỏ rơi chúng mầy đâu. Như cỡi nón bảo hiểm ra nói, tóc cô xỏa dài che mất khuôn mặt.

Bọn kia tới đông đủ chưa.Hoàng lạnh giọng hỏi, anh ta đội mủ lưỡi trai, xụp xuống che gần phân nữa khuôn mặt, nhưng vẫn maly.

Dạ, bọn kia đến đầy đủ hết rồi, cả đại ca của bọn nó nữa!nói đến đây thấy sắc mặt của nó và Như có chút ngạc nhiên, thì Hoàng chỉ cười cười.

Nói đúng hơn là từ lúc nó cởi chiếc nón bảo hiểm ra đã thấy cái “bản mặt” của ai kia thì cô đã hết sức kinh ngạc, cô liền tóm lấy cái nón sau áo trùm lên, cố giấu mặt để không ai nhận ra mình. Nó quay sang định hỏi mấy đứa bạn tại sao lại không tìm hiểu kĩ nhóm kia là ai mà đã gọi nó ra “diễn”, thật là hậu đậu hết sức, khi xoay sang bắt gặp ánh mắt đứa bạn cũng có phần ngạc nhiên không kém nên nó biết cô nàng Như chẳng hề biết trước chuyện này. Nhưng nụ cười đó của Hoàng là sao, chắc là cậu ta đã biết trước chuyện này mà còn giăng mình vào bẫy, tội này thật không thể tha.

Tí nị, em biết chuyện này đúng không?nó đưa ánh mắt nhọn hoắc nhìn Hoàng (khi vào trong bang hội thì đổi cách xưng hô ngay nhỉ)

chuyện gì là chuyện gì? Em chẳng biết gì cả!Tí nị (Hoàng) cố chối.

đừng có giả nai, tôi biết cậu đã điều tra chuyện này từ sớm, cậu biết Minh là đại ca của nhóm Hắc hải mà vẫn gây sự, giờ phải tính sao đây!nó nhăn mặt lại hỏi.

chị đừng có suy tính sâu xa quá được không! Chuyện bây giờ cần làm bây giờ là đánh để giải tỏa cawg thẳng trước đã rồi chuyện kia từ từ tính.Hoàng vẫn thản nhiên nói.

thế cậu tự đi mà đánh! Hôm nay tôi không thể đánh được, nhở cậu ta thấy mặt tôi thì thế nào!nó giậm chân đụi đụi nói.

ok!ok! thế hôm nay em tự ra tay để giản gân cốt mới được, còn Funny cậu đi không!Hoàng quay sang hỏi Như.

tất nhiên là đi rồi, nhưng không biết bọn họ thấy tôi rồi có nghi ngờ gì Băng hông há!Như xoa xoa càm nói.

thế cậu bịch cái này vào!nó đưa cho Như 1 cái khẩu trang màu hồng còn in hình những con heo trông rất kute.

trời ơi! Đi đánh lộn mà như đi đánh ghen không bằng nè trời!tuy nói thế nhưng Như vẫn đeo cái khẩu trang đó vào, tay túm lấy tóc buộc thành chùm cao, trông rất cá tính.

Nó thì đứng dựa lưng ở chiếc ô tô màu đen bóng lóa của mình. Nhìn hàng người đang đứng ở tư thế chuẩn bị ra trận, tay thì cây cầm gậy, cầm dao cầm mác, 2 bên đối mặt nhau, không gian trở nên vắng lặng đến đáng sợ.

Rengg…

Mau lên đi, còn mấy tiếng nữa là tổ chức tiệc rồi đó!nó hối thúc Như.

Âý ấy, để nghe điện thoại cáiNhư xoay mặt chỗ khác nói chuyện gì đó, rồi xoay sang nó, mặt bi thảm vô cùngBăng này, 1 hồi bà đi 1 mình đi nghe, Hoàng mới vừa gọi điện cho tui, cậu ấy nói đang chờ tôi ở nhà á, cho nên bây giờ tui phải đi đến đó liền, không thôi..Như ngập ngừng nhìn nó, y như nó là gì đó mà Như sợ lắm ấy.

Thấy ghét, thôi đi đi không thôi tình yêu của bà gặp con nào đi ngang hớp hồn thì bà tiêu luôn đấy!nó tha cho Như, nhưng vẫn muốn chọc cô chơi.

Làm gì có chứ, thôi tui đi trước à!Tuy ngoài miệng nói thế nhưng trong lòng thì mau mau chạy đến bên chàng đây mà.

Nó cũng lắc đầu với đứa bạn cứng đầu cứng cổ này, đúng là trọng sắc khinh bạn mà, số nó khổ quá đi.

Nó vẫn tung tăng như sáo trên vỉa hè, hôm nay nó cho bác tài xế về nhà trước, nó quyết định mua một món quà có ý nghĩa đối với Minh vậy mà con bạn lắm trò của nó đi mất tiêu rồi, giờ nó phải tự giải quyết một mình thôi. Mua gì đây, trong shop lưu niệm đầy các món quà đẹp nhưng nó thấy thích hợp với con gái tụi nó hơn, thật nản quá, khó chọn quá đi.

Nó lựa 1 lúc nhớ lại những gì Như nói vào những lúc đi mua quà cho bạn mình “bà phải xem xét xem họ thường có những thiếu xót gì, những gì họ chưa có, đừng có quá coi trọng về vật chất, cứ cảm nhận những tấm lòng của mình vào món quà đó, nhất định gười đó sẽ trân trọng và rất thích món quà của cho xem” (cái này nghĩ bậy bạ, không biết các bạn có đồng ý không à nha)

_Thế là xong mình mau về nhà rồi chuẩn bị đồ đạt nữa chứ, mau về thôi.

Nó tung tăng trên con đường dài, món quà này tuy không quý giá gì nhưng nó đã tìm hiểu rất kĩ và tin là cậu sẽ thích món quà này cho xem, nó ôm món quà vào lòng rồi cười tươi bước đi, chuẩn bị cho buổi tiệc sinh nhật sắp đến.

Bạn đang đọc Cô Là Dân Chơi Hả? của vitconxauxi1995ct
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.