Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngạn Vũ

Tiểu thuyết gốc · 636 chữ

-Ngạn Vũ ca ca huynh không sao chứ! một giọng nói ngọt ngào êm dịu như gót mật của một tiểu cô nương đáng yêu nhưng có nét lo lắng đang hướng về người thiếu niên với gươn mặt nhợt nhạt nằm trên giường.

--ta ổn rồi không sao đâu muội đừng lo lắng quá..người thiếu niên trên giường đáp lời nỡ nụ cười gắn gượn rồi đưa tay lên xoa đầu cô gái nhỏ tỏ ý không sao nhưng làm sao cô ấy không nhận ra điều đó chứ.

--lẩn bộc phát sau lại dữ dội hơn lần trước nếu cứ thế này ta nghĩ Ngạn Vũ sẽ không duy trì được bao lâu nữa..người lên tiếng là một lão giã phong thái như một dược sư cố nhỏ giọng cho chỉ người kế bên nghe.

--chúng ta cũng đã cố hết sức, mệnh do trời vậy..người trung niên kế bên tỏ ra tiết nuối thỡ dài.ông là đoàn trưỡng Lạc Ảnh dong binh đoàn tên Ninh Thế Thiên cũng là cha của Ninh Thiên Tuyết cô gái nhỏ đang ngồi cạnh Ngạn Vũ.ông tỏ ra trầm ngâm rồi gọi Thiên Tuyết ra ngoài.

--Ngạn Vũ ca ca huynh nghĩ nghơi đi muội ra ngoài tìm đồ ăn cho huynh..

--Um..cãm ơn muội..dù không thấy đói nhưng Ngạn Vũ vẩn đồng ý và mĩm cười.

    Sau khi Ninh Thế Thiên và Thiên Tuyết ra ngoài trong phòng chỉ còn lại 2 người một lão giã và một thiếu niên trên giường không khí trậm lặng hẳn

lão giã bước tới gần định phá vỡ không khí bằng một câu xin lỗi nhưng Ngạn Vũ như biết ý định của lão giã cậu lên tiếng trước.

-Khang thúc đừng tự trách mình ngài đã làm hết sức rồi và cháu biết ơn vì điều đó!

-với một dược sư cấp 2 như ta thì độc tố trên người con đúng là quá sức,ta nghĩ nếu như được một dược sư cấp 6 trỡ lên thì có thể trị khỏi cho con

nhưng họ như phượng mau lân giác vậy muốn gặp đã khó huống chi nhờ cậy.

-Khang thúc nói đùa rồi tìm khắp Thanh Minh trấn này cũng không có dược sư cấp 3 huống chi là cấp 6 họ là ai chứ..Ngạn Vũ như đang tự diễu

mình.lão giã này là KHang Ân một dược sư cấp 2 cũng là duy nhất ở Thanh Minh trấn này có mõi quan hệ rất tốt với Ninh THế Thiên nên được ông

nhờ cậy giúp chữa trị cho Ngạn Vũ,nhưng cũng không làm được gì ngoài một ít dược liệu giúp Ngạn Vũ bồi bổ sau những đợt phát độc của

Hắc hỏa ma độc trướng hành hạ thập tử nhất sinh.đây đã là lần thứ 14 phát độc kể từ khi Ngạn Vũ được Ninh THế Thiên mang về trong một lần

vào rừng lệp sát yêu thú,lúc đó Ngạn Vũ chỉ là một đứa trẻ sơ sinh nằm trong vòng tay bảo vệ của một xác chết dưới gốc cây ngạn sinh,bên người

có một ngọc phù hình chữ Vũ nên ông đã đặt tên cho cậu là NGạn Vũ nhưng không ngờ đứa trẻ này lại chúng phải kịch độc cứ mõi năm lại tái phát

một lần,lần sau lại kịch liệt hơn lần trước khiến người ta đau xót.

--thôi ngươi nghĩ nghơi đi ta ra ngoài nấu cho ngươi ít thuốc

--cãm ơn Khang thúc..

--ta chỉ giúp ngươi được từng ấy mà thôi,..nói xong lão quay lưng bước đi để lại mình Ngạn Vũ nằm đấy.ánh nắng mặt trời chiếu vào mặt cằn cổi tạo nên nét u sầu lão cố gặn ra nụ cười tự diễu..mấy mươi năm tu đạo lluyện dược cũng là hoài công..tiếng lòng ai oán

Bạn đang đọc Cổ hiệp tiên tung sáng tác bởi thanhlockt2014@gmail
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thanhlockt2014@gmail
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.