Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 10

Phiên bản Dịch · 2593 chữ

Mới sáng sớm mà Lý Minh- luật sư của anh đã đi đi lại lại dưới phòng khách, vẻ mặt đầy lo lắng, chờ đợi Bình xuất hiện. Anh nhẹ nhàng ra khỏi phòng để không khiến cô thức giấc. Đêm qua, cô đã thức cùng anh, chia sẻ cùng anh, an ủi vỗ về anh cho đến khi cơn buồn ngủ ập đến cương quyết không tha cho cô, cô mới chìm vào giấc ngủ. Còn anh thì thức trắng nguyên đêm, bật dậy ngay khi ông luật sư gọi ình.

-Hoàng Bình.- ông luật sư nói khi nhìn thấy anh, trên khuôn mặt vẫn hiện rõ nỗi lo âu.

-Mọi chuyện vẫn ổn chứ?- anh hỏi.

-Tôi e rằng sẽ phải nói khác đi. Không ổn, thật sự không hề ổn chút nào.- Lý Minh nói.

-Không ổn như thế nào.- sự bình tĩnh của anh không khiến Lý Minh ngạc nhiên, ông không chỉ là luật sư mà còn là bạn của anh, ông hiểu rõ anh, anh luôn luôn có thể điều chỉnh những cảm xúc của bản thân mình.

-Cô ta yêu cầu luật sư của mình tìm những cô gái cậu đã lên giường với cậu?

-Cô ta muốn mua chuộc họ?

-Thông minh lắm. Cô ta mua chuộc để họ nói rằng cậu đưa tất cả bọn họ về nhà trong khi con gái cậu đang ở nhà.

-Vô ích thôi. Bà Năm và Tiểu Ly không công nhận điều đó.

-Có thể che giấu mà. Bà Năm không ở bên cạnh cậu mỗi đêm chứ?

-Chết tiệt.

-Cô ta cũng tính trước khi những cô gái đó không dùng được rồi.

-Ý ông là gì?

-Cô ta nói rằng lý do mình bỏ đi vì bị cậu đánh đập. Trước kia, cậu đã từng cưỡng bức cô ta nên không có lý do gì để cậu không đánh đập cô ta lúc hai người sống cùng nhau.

-Vu khống? Tất cả những điều đó không phải là sự thật.- anh giận dữ.

-Tôi biết. Nhưng cô ta có nhân chứng, bằng chứng. Tất cả những bằng chứng đều bất lợi cho chúng ta. Nếu cậu không thể tìm được những bằng chứng mới thì chắc chắn quyền nuôi con sẽ thuộc về cô ta.

-Khốn khiếp. Cô ta nghĩ mình là ai chứ.

-Cô ta nhanh hơn cậu. Tất cả mọi việc đã được cô ta chuẩn bị từ khi trở về. Rõ ràng là cô ta đã qua mặt cậu.

-Chuyện này không thể để Tiểu Ly biết.- anh nói nhỏ, khuôn mặt đầy lo lắng và mệt mỏi.

-Còn vợ chưa cưới của cậu. Cô ấy...

-Tôi biết chuyện đó rồi.- tiếng nói của cô cất lên khiến anh như kẻ chết đuối vớ được cọc.

-Sao em lại xuống đây?- anh hỏi.

-Em tỉnh dậy và >không thấy anh.- cô nói nhỏ.- Mọi chuyện không ổn đúng không?

-Ừ.- anh khẽ gật đầu xác nhận.- Cô ta đưa anh vào bước đường cùng rồi.

-Luôn luôn có một lối thoát. Anh đừng có bi quan thế. Mọi chuyện dù có tồi tệ đến đâu cũng phải chống đỡ, Tiểu Ly cần anh, con bé yêu anh, anh biết điều đó mà, phải không?

-Cô ấy nói đúng đấy? Ông trời không tuyệt đường ai bao giờ.- Lý Minh cất tiếng ủng hộ cô. Nhưng từ nãy tới giờ, ông đang quan sát cô, bởi trông cô rất quen, đây là lần đầu tiên hai người họ gặp nhau nhưng thực sự trông cô rất quen.

-Tiểu Ly chưa dậy đúng không?- anh hỏi cô.

-Vâng.

-Anh muốn lên thăm con bé một lát.- anh nói rồi đứng lên.

Cô nhìn anh đi hết cầu thang, khẽ thở dài. Những chuyện anh đang phải chịu đựng cô ước gì mình có thể chịu đựng thay anh. Nhìn anh lo lắng đến vậy, cô không đành lòng, trái tim cô như bị ai bóp nghẹt. Còn Tiểu Ly, con bé từ lâu đã quá đỗi thân thiết với cô. Cô cũng như anh, không muốn mất con bé. Cô yêu nó ngay từ lần đầu tiên hai người gặp gỡ.

-Xin lỗi cô.- ông cất lời.- Tôi chưa gặp cô bao giờ đúng không? Tôi là Lý Minh- luật sư của gia đình.

-Tôilà Dương Ngọc Linh, chắc ông cũng biết tôi là ai.- cô mỉm cười nói, cảm thấy người đàn ông này thật dễ mến.

-Cô họ Dương sao? Chẳng hay cô có quen biết với ông Dương Ngọc Lâm.- ông không định hỏi thế chỉ tại nhìn cô quen quá.

-Đó là cha tôi. Ông quen biết ông ấy sao?- cô ngạc nhiên.

-Cha cô và tôi là bạn hồi đại học, cả mẹ cô nữa. Ba chúng tôi rất thân thiết.

-À.- cô nhớ ra.- Cháu đã từng nghe cha nhắc tới chú một vài lần nhưng sao cháu chưa bao giờ gặp chú.

-Cháu có gặp ta một lần hồi cháu 2 tuổi, nhưng cháu làm sao có thể nhớ được chứ?- ông mỉm cười rồi nói tiếp.- Sau đó ta và gia đình chuyển đến Mỹ sinh sống, chúng ta đứt liên lạc. Cha mẹ cháu vẫn khỏe chứ?

-Cha mẹ cháu đều mất rồi.- cô lạc giọng, vô tình câu hỏi đó đã khơi gợi nỗi đau trong lòng cô.

-Ta xin lỗi. Cha cháu mất khi nào.- ông hơi kinh ngạc, và đau buồn nữa.

-Tám năm trước, năm cháu đang học năm nhất đại học.- cô trả lời buồn bã.

-Vậy tại sao cháu lại phải sống thế này? Ta nghe nói cháu học Luật cơ mà. Hơn nữa, chẳng phải cha cháu rất giàu có.

-Chuyện này rất khó nói... Lúc nào đó, cháu sẽ nói rõ với chú.- cô khẽ mỉm cười. Ông cũng không hỏi gì thêm nữa vì rõ ràng cô không muốn nhắc đến, chỉ là ông vui mừng vì tại nơi này mà ông có thể gặp lại con gái của một người bạn, một người anh em, một ân nhân của ông.

-Ta thấy Hoàng Bình đã thay đổi rất nhiều kể từ khi có cháu. Xem ra cháu đã thực sự khiến trái tim cậu ấy đập trở lại.- ông lái câu chuyện sang một chủ đề khác.

-Mọi chuyện tồi tệ đến mức nào hả chú? Xin chú đừng giấu cháu.

-Vợ cũ của cậu ấy nói rằng lý do cô ta bỏ đi là vì trong lúc hai người còn sống chung với nhau, cậu ấy đã đánh đập, hành hạ cô ta.

-Điều đó là dối trá. Anh ấy không phải loại người đó.

-Cháu dám chắc điều đó?- ông hỏi cô nghi hoặc.

-Chú phải hiểu rõ anh ấy hơn cháu mới phải chứ. Hai người quen nhau lâu rồi mà.

-Nhưng ta không phải người yêu của cậu ta.- lời ông nói khiến cô đỏ mặt.- Ta chỉ muốn thử xem tình cảm của cháu và cậu ấy đến đâu thôi. Ta không bao giờ nghi ngờ cậu ấy? Cậu ấy giống như con trai ta.

-Cách anh ấy quan tâm cháu không cho thấy một con người như chú nói.- cô nhìn lên phía cầu thang và nói.

-Lần này cậu ta sẽ phải đối mặt với khó khăn thực sự. Nhưng ta cho rằng sẽ không khó khăn để vượt qua khi cậu ấy đã có cháu bên cạnh.- ông nói.- Thôi, ta phải đi. Chúng ta cần thêm nhiều chứng cứ nữa.

-Cháu chào chú, cháu thực sự rất vui vì được gặp chú ở đây.- cô nói và tiễn ông ra về.

Cô lên phòng Tiểu Ly, anh vẫn đang ở đó. Cô nhẹ nhàng bước vào để không phá hỏng giây phút riêng tư của anh. Anh đang ngắm nhìn con bé, ánh mắt anh ánh lên tình yêu vô bờ bến. Cô hiểu anh yêu con bé nhiều đến thế nào. Nếu có ai đó mang con bé đi khỏi anh thì chắc chắn anh sẽ sụp đổ mất, nhất là khi, người đó lại là Mỹ Anh. Người phụ nữ đó không chỉ làm tổn thương anh, mà còn lấy đi niềm hy vọng của anh. Bao năm qua, anh sống vì con gái mình, làm tất cả những gì có thể cho con bé. Nếu bây giờ anh thật sự mất con bé, cô không muốn nghĩ thêm bất cứ điều gì nữa, nó chỉ khiến cô thêm sợ hãi và lo lắng. Điều cô cần làm bây giờ là ở bên anh, giúp đỡ anh, cùng anh vượt qua tất cả những chuyện này.

Anh thật sự không biết rồi đây cuộc sống của mình sẽ ra sao nữa...nếu như anh mất Tiểu Ly. Con bé là cuộc sống của anh, là sợi dây duy nhất níu giữ anh lại thế giới này. Anh yêu con bé hơn bất cứ điều gì, nếu như cô ta tách con bé khỏi anh, cô ta sẽ giết chết anh mất. Sao cô ta có thể độc ác như vậy chứ? Khi cô ta ra đi, anh tưởng như đã chết, chỉ có Tiểu Ly mới khiến anh can đảm để sống tiếp. Vậy mà giờ đây, tước con bé đi khỏi anh thì khác nào giết anh hai lần. Anh cứ ngồi đó, ngắm nhìn khuôn mặt thánh thiện của con gái anh, nhìn nó thật vô tư trong giấc ngủ... Một bàn tay đặt lên vai khiến anh quay lại, cô đang đứng đó, bên cạnh anh, ánh mắt cô nhìn anh đầy cảm thông. Anh cảm thấy nhẹ lòng hơn khi ít ra bây giờ, anh vẫn còn có cô và Tiểu Ly vẫn nằm ngủ say sưa trên giường nó.

-Anh thật sự, thật sự không biết phải làm sao nếu không có con bé.- anh nói khi cô nhẹ nhàng ôm anh vào lòng, những giọt nước mắt của anh thấm vào áo cô khiến trái tim cô đau nhói. Đây là lần đầu tiên cô thấy người đàn ông này khóc, và cô hiểu nỗi đau trong lòng anh quá lớn đến mức khiến anh trở nên yếu đuối trước người phụ nữ anh yêu.

-Em biết...em biết điều đó.- cô nhìn Tiểu Ly, nhớ lại những giây phút cô ở bên con bé. Con bé là một thiên thần, nó đã cho cô thấy lại tuổi thơ của mình, nó đã cho cô được trải qua cảm giác của một người mẹ. Và hơn tất cả, cô cũng yêu con bé, thậm chí cô còn có thể nói cô yêu con bé chẳng kém gì anh. Cô cũng sẵn sàng đánh đổi cả tính mạng vì con bé. Nhưng cô cũng như anh, không thể tưởng tượng được một cuộc sống không có con bé. Nụ cười của con bé đã khiến cô bớt cô đơn mỗi khi nhớ về cha mẹ mình. Cách con bé yêu quí cô chân thành đã giúp cô vượt qua những giây phút đau đớn đến nghẹt thở khi bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của anh, khi yêu anh âm thầm, khi nghĩ rằng anh yêu một người phụ nữ khác.

-Em nghĩ chúng ta nên ra ngoài thôi. Anh không muốn con bé thức giấc và nhìn thấy anh đang lo lắng và đau khổ đến thế này chứ?- cô buông anh ra và nói.

-Chúng ta ra ngoài thôi.- anh nói nhỏ, đặt một nụ hôn lên trán con gái và cùng cô ra ngoài.

-Anh muốn giấu em những chuyện sau đó về vụ kiện đúng không?- cô hỏi anh khi hai người về phòng anh.

-Chẳng phải ông Lý đã nói hết mọi chuyện với em rồi sao.- anh trả lời cố che giấu cái sự thật là anh muốn giấu cô những chuyện sau đó.

-Nếu chú ấy không thấy em ở đó, nếu em không hỏi thì chắc hẳn anh sẽ giấu em đúng không?

-Đúng...- anh đành nói thật, cô quá thông minh, và anh khó mà che giấu được suy nghĩ của mình khi đứng trước cô.

-Tại sao?

-Anh không muốn lôi em vào giữa anh và Mỹ Anh, chỉ Tiểu Ly là quá đủ với anh rồi, anh không thể chịu đựng được nếu như cả em cũng xảy ra chuyện gì. Mỹ Anh sẽ không từ bỏ cơ hội nào để hủy hoại được anh, anh... anh không biết phải làm sao nữa... chỉ cần nghĩ đến việc cô ta đến gần em thôi cũng đủ khiến anh sợ run lên rồi.

-Không nói với em có khiến anh chắc chắn rằng chị ta không đến gần em. Chúng ta không thể biết trước được mọi chuyện xảy đến với mình. Dù sao thì em cũng biết hết rồi... Hơn nữa, em tình cờ lại biết được chú Minh là bạn thân của cha em. Chú ấy và cha mất liên lạc kể từ khi gia đình chú ấy chuyển đi nơi khác.

-Thật sao?- anh quay lại nhìn cô kinh ngạc.- Làm sao chuyện đó lại có chứ?

-Thế mới hay. Chú ấy hỏi về cha em khi nghe tên em. Tình cờ đó lại là cha em. Đúng là trái đất tròn.

-Đúng là trái đất tròn thật... Em ổn chứ?- anh lao đến bên cô, ánh mắt đầy lo lắng khi thấy cô chạy vào nhà vệ sinh nôn ọe, mặt trắng bệch.

-Em không sao. Tự nhiên thấy buồn nôn thôi. Anh đừng lo.- cô nói.

-Em chắc là không sao thật chứ?- anh hỏi, vẫn còn lo lắng.- Không được, để anh đưa em tới bệnh viện.- anh nói khi cô lại tiếp tục ọe.

-Em không sao đâu. Anh đừng lo lắng quá như thế. Chắc em phải cái gì thôi. Em ổn mà.- cô nói.

-Em chắc là mình ổn thật?- anh hỏi lại.

-Vâng. Nhưng có lẽ em cần nghỉ ngơi một chút.- cô trấn an anh.

Anh đưa cô về phòng, đợi cho cô chìm dần vào giấc ngủ rồi mới về phòng giải quyết mấy việc của công ty. Cô nghe tiếng cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại và tiếng bước chân anh đi xa dần. Dạo này, cô buồn ngủ kinh khủng, cô ghét mùi thức ăn, và chu kì của cô đã chậm mấy ngày. Cả người ngu ngơ nhất cũng có thể hiểu điều đó là gì, hạt giống của anh đang từng ngày lớn lên trong cơ thể cô. Khám phá mới khiến cô vừa mừng vừa lo. Cô hạnh phúc vì đã mang đứa con của anh. Cô muốn được làm mẹ của con anh hơn bất cứ điều gì. Nhưng bây giờ không phải lúc nói đến chuyện này, đứa bé sẽ khiến anh bối rối, chuyện của Tiểu Ly anh cần phải giải quyết ổn thỏa, anh không cần thiết phải có thêm một gánh nặng nữa, có lẽ đứa bé sẽ phải chờ thêm một thời gian nữa. Bây giờ, cô cần tận hưởng niềm hạnh phúc được làm mẹ, cái cảm giác mới mẻ và kì lạ, cô tự hỏi khi mẹ cô mang thai cô bà sẽ như thế nào. Cô cảm nhận được một sự kết nối, một sinh linh bé nhỏ đang dần lớn lên trong cơ thể mình, cô cảm nhận được nhịp đập của trái tim mình và của đứa bé hòa vào làm một. Tất cả đến với cô thật lạ lẫm, nhưng thật kì diệu.

Bạn đang đọc Cô Gia Sư Bé Nhỏ Của Anh của Đang cập nhật
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 38

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.