Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 15

Phiên bản Dịch · 6585 chữ

Bà mẹ Paul nói khe khẽ với bà nội anh ngồi bên cạnh :

_ Mẹ à... con tin con bé đó sẽ không được lòng bố đâu! Nếu Paul không nhận được quyền thừa kế vì nó thì Eliza sẽ xuất hiện và giải thích mọi hiểu lầm này... Mẹ yên tâm!

Bà nội Paul gật đầu đồng ý. Vừa lúc đó, người yêu của Dave đi vào, ném cái nhìn căm tức về phía Phương... Mặt cô ta vẫn còn đỏ lên vì ngượng !

Ông nói hắng giọng, cười nhẹ :

_ Hãy giới thiệu bạn gái của mình đi ! Bắt đầu từ Dave!

Dave đứng lên, cười tươi như hoa :

_ Thưa ông, thưa bà, mẹ và các cô chú. Đây là Clara, con chủ tịch công ty điện tử Gonzaler nổi tiếng!

Clara đứng lên, cúi đầu chào mọi người. Tiếp theo là David với cô người yêu bị Phương dọa bằng một quả nho. Cô ta là thư ký riêng của ông nội. Xem chừng cô ta có vẻ thỏa mãn vì ngỡ mình được ưa chuộng lắm.... Nhiều người khác đều có bạn gái là con ông này bà nọ, giàu có và nổi tiếng. Ông nội Paul bình thản lắng nghe như người đang nghe một câu chuyện nhàm chán... Cuối cùng chỉ còn Paul, anh định đứng lên thì Phương ngăn lại:

_ Để em !

Nhìn nụ cười tự nhiên của Phương, Paul an tâm hẳn... Anh gật nhẹ đầu, mắt hơi liếc nhìn ông nội của mình... Ông có vẻ đang chán chường lắm !

_ Cháu xin tự giới thiệu ... Cháu là là Tố Phương , người Việt Nam... Cháu mồ cô mẹ, bố có vợ mới ở quê nhà... Nhà cháu không có quyền thế gì... Liệu có được ông chấp nhận không?

Ông nội Paul hơi cười :

_ Ừm... hoan nghênh cháu !

_ Cháu sống ở Hà Nội ! _ Phương tiếp tục, thản nhiên không chú ý đến bất cứ một thái độ nào.

_ Hà Nội? _ Ông Burton thảng thốt kêu lên , đôi mắt lạc hẳn đi trong sự mơ màng.

Phương gật đầu :

_ Vâng, Hà Nội yêu quý là quê hương của cháu! Ở đó cháu có những người bạn tuyệt vời... Và một người bạn thân của cháu... cho cháu xem một vườn hồng tuyệt đẹp... giống của ông !

Ông Burton đờ đẫn hẳn... Trái tim ông đập thổn thức. Phương đã khơi dậy gần như hết một quá khứ tuyệt vời mà cũng khổ đau của ông... Ông nhìn Phương, khắc khoải :

_ Khu vườn đó vẫn còn sao?

_ Vâng... Gia đình giữ nguyên để tưởng nhớ người chủ ngôi nhà đó _ bà Mỹ Châu !

Tất cả mọi người đều lặng thinh vì đã nhận ra sự biến đổi trên khuôn mặt của ông Burton... Bà Burton nhíu mày :

_ Đừng nói linh tinh nữa... CÔ ngồi xuống đi!

_ Hãy nói cho ta biết... bà ấy...

_ Cháu xin lỗi! Cháu biết là ông sẽ buồn... nhưng bà ấy đã mất cách đây 5 năm!

Ông Burton khẽ nhắm mắt lại... Phải có một sự nỗ lực lớn, ông mới vượt qua được cú sốc... Vậy là bà ấy đã ra đi...

_ Ông đã lừa dối tôi trong suốt những năm qua ư ? _ Bà Burton cau mày.

_ Đó là một kỷ niệm! _ Ông dịu dàng _ Một kỷ niệm ngọt ngào và đau đớn .. Em phải cảm ơn cô ấy vì cô ấy đã cứu sống ... người chồng tương lai của em chứ ?

_ Tôi không biết chuyện đó! _ Bà hơi nguẩy đầu, đôi mắt mỉa mai lẫn đau đớn.

Ông chỉ cười. Hiểu rõ nết ghen của vợ mình, ông không muốn giải thích thêm, ông quay sang ra hiệu cho Phương ngồi xuống, rồi khen ngợi :

_ Cháu thông minh lắm... sao lại phát hiện ra?

_ Vì kiến trúc ngôi nhà, vì vườn hồng ngan ngát với cảnh cổng tầm xuân mở ra một trời xanh biêng biếc mây và nước ...

_ Ngôi nhà tuyệt vời này là những gì ta có thể lưu giữ về kỷ niệm ấy ... Kỷ niệm về những năm trai trẻ, bồng bột ... Ta đã đi khắp nơi đây đó, coi thường tất cả , quên đi tất cả chỉ vì đam mê sưu tập những mẫu vải đẹp trên thế giới. Đến Việt Nam vào năm 1951, gần như quên đi chiến sự ở đó, ta chạy khắp phố phường Hà Nội, say mê sự tĩnh lặng cổ kính của kinh kỳ ... Ta đã bỏ qua những làn đạn pháo càn quét của quân Pháp đánh vào khu ở của người Việt, suýt chết nếu không được một cô gái người Việt kéo xuống hầm tránh đạn . Cô ấy không hề ngạc nhiên khi nhìn thấy ta, không hề căm ghét ta như những gì mà những người trong đại sứ quán Pháp nói ... Cô ấy chỉ cười, nói rằng ta ngông thật! Đạn pháo đâu có biết phân biệt người Việt và người Tây đâu ... Ừm, nhưng người thì có phân biệt chứ ? Nhưng cô ấy bỏ qua những rào cản về dân tộc, đưa ta về nhà để tránh càn ... Ngôi nhà tuyệt vời... hơn cả tuyệt vời ấy chứ ...

Mẹ Paul liếc nhìn Phương, trách móc rõ rệt . Bà nắm nhẹ tay mẹ mình như trấn an ... Ông Burton vẫn như chìm đắm trong mộng tưởng :

_ Cô ấy đẹp một cách giản dị, nhưng lại mạnh mẽ giàu sức sống ... Cô ấy yêu hoa hồng, ra sức chăm sóc vườn hồng vì mong ước hòa bình... mang tặng cho bộ đội... Cô ấy dệt vải quay tơ ... Chính những mẫu vải đó đã đưa công ty ta lên vị trí hàng đầu trong các công ty may mặc bấy giờ ... Em có nhớ không ?

Bà Burton gật đầu . KHông thể quên được những bộ váy tơ tằm đầu tiên ra đời và làm sửng sốt giới thời trang như thế nào ... Nhưng cũng vào năm đó, ông đã đổi tên công ty!

_Mỹ Châu trở thành người mà ta khao khát nhất, yêu thương nhất và trong ta chỉ có mong muốn đưa cô ấy về Mỹ, tránh tất cả những đau khổ do chiến tranh mang đến ... Nhưng khi ta bày tỏ, cô ấy đã cười và lắc đầu ... Trên cánh tay cô ấy là một thứ đáng ghét, đến giờ vẫn đáng ghét ...

Mọi người thinh lặng... Ông ít khi bày tỏ những suy nghĩ thật trong lòng cho ai biết ... Bây giờ cứ giống như một người đang độc thoại, giải bày tất cả để nhẹ nhõm hơn ... Nhưng ai cũng lo ngại nhìn bà Burton, khuôn mặt bà đã nhợt đi vì đau khổ ...

Phương thở dài nhè nhẹ :

_ Đó là chiếc vòng đính hôn bằng ngọc màu trắng ngà của dòng họ Ngô ...

_ Một người con trai may mắn! Cô ấy đang chờ đợi anh ta trở về ... để đoàn tụ mà không một lời kêu ca, oán trách ...

_ Thời chiến mà ông! _ Phương dịu dàng.

Ông Burton hơi cười. Đúng là thời chiến ... cái thời mà ông nghĩ rằng, người con gái yếu đuối đó thật sự cần một sự chở che ... Nhưng cô ấy hạnh phúc vì được đợi chờ ... dù là mãi mãi!

_ Đấy là sự thất bại duy nhất trong đời tôi... em đã biết rồi đấy! _ Ông quay sang nhìn bà, dịu dàng hẳn _ Chắc hẳn em đang đau khổ lắm ... Em đừng ghen với những gì đã là kỷ niệm ...

_ Ông đã đổi tên công ty vì cô ta! _ Bà hơi gắt lên, đôi vai gầy của bà như trĩu xuống vì một sự thật quá nặng!

Paul cũng cảm thấy đau lòng . Anh yêu bà mình, và không muốn bà biết sự thật này ... Anh đã gần như giâu diếm khi biết được phần nào sự thật qua thám tử của mình. Nhưng không ngờ hôm nay, người muốn khơi dậy dĩ vãng lại là người vốn đã muốn chôn vùi nó trong thầm lặng . Anh nhìn ông , ngạc nhiên vì nụ cười thanh thản đang ngự trị trên môi ông mình. Giọng ông vang vang tưởng như bất tận:

_ MC là tên viết tắt của hai chữ Mỹ Châu ... Tôi bắt đầu sự nghiệp bằng sự thất bại để nhắn nhủ mình rằng : Phải dốc lòng vì những hạnh phúc mà mình đang cố công xây dựng ... Tôi không quên được cô ấy, nhưng em cần phải biết một sự thật rằng ... vĩnh viễn đời này .. tôi yêu em!

Bà Burton lặng người vì xúc động ... Qua cơn xúc động rồi thì bà ngượng ngùng, liếc một ánh mắt trách móc về phía ông ... Con cháu đang ở đây, vậy mà ông ... công khai vậy ư ?

Mọi người ý nhị không nhìn ông bà nhiều, mà chú ý đến những đồ ăn trên bàn ... Ông Burton bật cười :

_ Em còn ngại ngùng ư ? Lạ lùng thật ! Bảy mươi tuổi rồi mà tôi vẫn thấy hình ảnh cô vợ ngây thơ hồi nào ... Lúc nào cũng khiến tôi tò mò, khám phá những bí ẩn quanh em ...

Nói rồi ông quay sang hôn nhẹ lên môi bà, ông để ý đến ai cả ... Có lẽ đây là một buổi tiệc ý nghĩa nhất!

Paul quay sang nhìn Phương ý nhị ... Phương đã làm một điều mà không ai làm được .. Cô gỡ ông nội ra khỏi những ký ức đau buồn ... của thời trai trẻ ... dù hiện tại chắc ông vẫn chưa dứt ra được nỗi ám ảnh về sự ra đi của người con gái ấy !

Phương nhỏ nhẹ ăn. Ông động viên:

_ Cứ tự nhiên đi cháu! Ta thích cháu rồi đấy!

_ Dạ . Cháu chỉ sợ ông không thích sự ... hỗn láo của cháu thôi!

Ông cười. Ông biết cô là người thông minh, thẳng tính nhưng vẫn có gì đó dịu dàng ... ừm, giống như Mỹ Châu ngày xưa vậy . Paul may mắn vậy sao ? _ Cháu quen Paul thế nào ?

_ CHáu là người làm công của nhà anh ấy ! _ Phương bình thản trả lời _ Bời vì cháu chẳng còn chỗ nào để đi cả!

_ Em không còn ở địa vị ấy nữa! _ paul dịu dàng _ Em là người mà anh chọn lựa !

Phương hơi nhún vai, mỉm cười. Ánh mắt cô chạm phải ánh mắt khó chịu của mẹ Paul ...

_ Cháu đã nhìn thấy chiếc vòng đó rồi à ? _ Ông bất chợt hỏi.

Phương hơi bối rối khi Paul nhìn cô chăm chú. Cô nghe giọng mình xa lạ :

_ Vì cháu bà ấy là bạn cùng lớp của cháu! Cậu ấy đem chiếc vòng đó tặng cho ... bạn gái của mình!

Paul nhíu mày, băn khoăn nhưng không dám đưa ý nghĩ đi xa. Anh nhìn ông nội cùng lúc ông nhìn anh ... Cả hai lặng thinh nhưng cùng hướng tới một sự thật mơ hồ nào đó ... Nếu như những gì đã xảy ra ở đời trước cũng xảy ra vào đời này thì sao nhỉ ?

Ông Burton nhún vai . Đó là việc của đứa cháu ông cưng nhất ... Ông đã thấy nó quan tâm đến con bé như thế nào . Suốt cả buổi tiệc ánh mắt nó chỉ dừng lại ở Phương mà thôi ... Phải đấu tranh thôi, nếu đó là sự thật!

Tối hôm đó, Paul và Tố Phương cùng dùng cơm tại ngôi nhà riêng của anh. Không khí im lặng, tĩnh mịch bao trùm lên ngôi nhà... nhưng đâu đó vẫn âm ấm cảm giác hạnh phúc... Chị người làm cảm thấy rõ sự khác lạ kể từ khi Phương đến đây... Đồ đạc đã sinh động hơn rất nhiều!

Phương không thích mấy đồ ăn Tây nên bỏ ăn sớm... Paul không hài lòng... Cô đã gầy rồi mà còn kén ăn, kiểu này anh phải tuyển thêm người biết nấu những món ăn thuần Á Đông mất thôi... Phương chỉ cười khi nghe anh nêu ý kiến. Kiểu chiều chuộng của anh, cô đã quá quen. Anh sẵn sàng làm tất cả, chỉ để chiều chuộng ý muốn ngông cuồng nhất của cô. Sự dịu dàng ấy, đôi khi cũng làm nguôi ngoai những thổn thức trong lòng Phương... Nhưng hôm nay, ấn tượng về vườn hồng ấy... quá lớn, quá mạnh mẽ. Phương chỉ muốn ở một mình!

Cô lên muốn lên phòng và Paul tôn trọng ý thích của cô... Anh nhìn theo dáng cô chông chênh trên những bậc cầu thang, lặng lẽ nuốt những bất an, lo lắng thật sâu trong lòng...

Phương lặng im trước máy vi tính... Ngàn lần, triều lần rồi cô muốn vào địa chỉ của mình... Nhưng sợ... sẽ mềm lòng mà làm khổ Nhật Duy... Khổ cả hai đứa mất thôi! Phương đâu có thể là người chia sẻ được cho Duy những khó khăn vất vả của cuộc sống này... Phương không thể trọn đời đi bên Duy được, Duy hiểu không?...

Phương lập một địa chỉ mới trên mạng... Nhớ như in những địa chỉ thân quen của bạn bè mình... Cô muốn biết Duy ra sao, muốn biết mọi người thế nào... Bố nữa, bố có hạnh phúc không?

Cô chợt nghĩ đến Việt Hùng. Cậu ta là người đáng tin tưởng nhất lúc này, những mối quan hệ của cậu ta với những người bạn của cô không sâu... Và có thể bí mật sẽ mãi là bí mật.

Phương gửi một mail cho Việt Hùng... Có lẽ cậu sẽ bất ngờ... nhưng sẽ qua thôi đúng không? Hơi cười khi cố tưởng tượng ra khuôn mặt Việt Hùng lúc nhận được mail của mình... Mà kể ra Phương cũng chưa rõ lắm những đường nét trên khuôn mặt của cậu ta, chỉ thấy nó hao hao giống Nhật Duy... Kể cũng lạ thật!

Việt Hùng đặt chiếc ba lô xuống bàn, mệt mỏi ngồi phịch xuống ghế. Cậu đang cáu vì một bài Lý mà cậu chưa tìm ra cách giải ở ngay trên lớp, đã thế còn bị ông giám thị quở trách vì... mấy thằng trong lớp hái trộm hoa trong vườn trường. Hùng thở hắt ra. Theo quán tính, Hùng mở máy vi tính... Thường thì cậu hay vào mạng tìm những thông tin liên quan đến lịch sử Vật lý hoặc những vài Lý khó mà người ta thách đố trên mạng... Không hiểu sao hôm nay, cậu lại vào Yahoo trước... Cậu có thư! Cũng không có gì lạ bởi vì thường xuyên HÙng nhận được thư rác, hoặc những bức thư... hâm mộ thái quá! Nhưng Hùng cũng uể oải mở ra xem... Một địa chỉ lạ hoắc với một câu chào ngắn gọn! Định del đi nhưng cậu lại bấm nhầm... luống cuống thế nào mà thư lại được mở ra...

Hùng choáng khi nhận ra đó là mail của Phương... Cậu lập cập liên lạc với cô ngay bằng yahoo... nhưng biết có thể chẳng gặp được cô đâu!

Gần như không kiềm nén được tình cảm, Hùng gửi cho Phương một loạt tin dài dằng dặc...

_ Phương à, Phải Phương không? Phương có khoẻ không?Có bình an không? Cuộc sống bên đó có vất vả không?...

_ Cậu " bắn liên thanh " từ " không " đó à? _ Phương trả lời châm chọc...

Hùng như muốn nhảy cẫng lên :

_ Phương ở trên mạng ! Thật may mắn quá sức!

_ Cũng đang đị " out " ! _ Phương cười _ Nhưng có lẽ...ừm, vì lẽ gì đó! Phương muốn liên lạc với HÙng!

Tim Hùng lạo xạo những tiếng kêu không rõ nét. Cậu muốn nhìn thấy Phương, muốn xem cô có thật sự khoẻ không... Cuộc sống một mình ra sao... Nhưng lại gần như không biết viết gì!

Phương là người chủ động, cô lên tiếng trước :

_ Cậu khoẻ không?

_ Ừm... Còn Phương?

_ Khoẻ. Hiện đang sống rất thoải mái. Một bà lão tốt bụng đã nhận nuôi mình. Mình được đi học, được vui chơi... giống như hồi còn mẹ ấy!

HÙng hơi chạnh lòng khi nhớ đến bất hạnh của Phương... Cậu muốn an ủi, nhưng lại thôi... Cũng đã hơn 6 tháng, Phương chưa vượt qua được thì cũng đã có thể tự đứng lên. Cậu không nên khơi sâu thêm...

_ Hùng đừng cho ai biết Phương liên lạc nhé... Phương chỉ liên lạc với mình HÙng thôi !

Hùng cười... Vì Phương sợ người ta đau khổ phải không? Phương lo lắng cho người ta nên không thể im lặng mãi, nhưng... Hùng hơi chạnh lòng khi nhớ đến Duy... Bây giờ, gần như không còn nhận ra được Duy ngày xưa nữa!

_ Ừm. Hùng hứa! _ Hùng lặng lẽ trả lời mà không cần Phương giải thích. MỌi lý do từ cô, dù là vô lý nhất, cậu vẫn cứ tin... Sâu thăm thẳm dưới làn nước xanh ngắt của đại dương, chẳng phải là một thế giới bao la sinh động?

_ Chuyện ở nhà ra sao?

Hùng trả lời ngay, như là đã chuẩn bị sẵn, chỉ chờ cô hỏi mà thôi :

_ Ai cũng nhớ Phương! Mọi người có đi sang bên đó tìm Phương, nhưng hình như đã rút kinh nghiệm từ lần trước. Chỉ khi nào Phương muốn thì mới có thể thấy được Phương thôi...

_ A... cũng không hẳn thế đâu ! _ Phương nghe tim nhói một cái. Cô đưa tay quẹt một giọt nước mắt lạc loài...

_ Thầy MInh gầy nhiều lắm... Nhưng Phương đừng lo lắng nhiều...

_ Chắc bố đã có một đứa con...

_ Một cô bé gái! _ Hùng nhẹ nhàng , trêu chọc _ Nhưng Hùng đoán chắc rằng nó không dễ thương như Phương hồi bé xíu đâu!

Phương im lăng. Đó là một cú sốc dù rằng cô đã chuẩn bị sẵn... Phương như bị hẩy ra hoàn toàn cuộc sống gia đình trước kia của mình... Mất tất cả những gì mà bé Phương ngày xưa tưởng mình đã nắm chắc trong tay!

Phương không có ý định hỏi gì về Nhật Duy. Và Hùng chỉ nói sơ qua về bạn bè cô mà thôi... Duy có lẽ đã khác xưa nhiều lắm. Phương nghĩ mà cảm thấy mình mang tội lỗi biết bao... Lẽ ra, Duy ạ, cậu không nên gặp mình mới phải!

Việt Hùng đến trường sớm hơn thường lệ, và chạm mặt với Thục Uyên ngay tại nhà xe.... Uyên cười tươi với câu khiến cậu đâm lo ngang. Ai chứ, cậu biết rõ cô lớp trường lớp 11 toán này rồi , ghê gớm lắm!

_ Tớ có chuyện muốn bàn với cậu ! Mình ra căn tin đi ! HÙng nghiêm nghị :

_ Lại chuyện ăn uống ư? Thôi, xin can, tớ đang " viêm màng túi "...

Uyên trừng mắt :

_ Đồ bủn xỉn! _ Nhưng rồi cô nhún vai _ Cứ đi đi, con gái vua tơ tằm Trung Quốc không bắt ai trả tiền hộ hết!

HÙng cười... nhưng cũng theo cô vào căn tin. Cô gọi lớn:

_ Cho hai cam chị ơi!

_ Tớ không uống cam đâu!

_ Vậy ột cam một chanh đi chị!

Hùng trợn mắt... Dĩ nhiên cậu không thể bì kịp cái miệng lách chách của Uyên được , nên im lặng chờ đợi. Uyên nhìn chằm chằm vào Hùng, đôi mắt mang hai dấu hỏi to tướng. Hùng nhíu mày :

_ Có nhọ à? Rõ ràng sáng nay tớ ngắm kỹ ở trong gương cơ mà!

_ Còn biết nói đùa nữa! _ Uyên gật gù, rồi phán_ Cậu khác mọi hôm quá! Có chuyện gì sao?

Hùng hơi lắc đầu, cậu nhún vai :

_ Nếu chỉ nói chuyện đó thì chúng ta chấm dứt thôi...

_ Có thể có... girl friend, hoặc giả như trên đường nhặt được một búi tiền!

_ Vớ vẩn ! _ HÙng gạt đi _ Tớ vào lớp đây!

Thục Uyên cười, xua tay :

_ Uống nước đã ! Và tớ bàn chuyện chính đây!

Nước được mang ra. Uyên thủng thẳng cho ống hút vào cái miệng hồng hồng nhỏ xíu, tha thẩn uống từng ngụm. HÙng cũng cố kiên nhẫn chờ đợi.

_ Thứ nhất là cậu hãy đồng ý cho lớp cậu đi chùa Hương Tích với lớp tớ nhs? Tớ đã hỏi hầu hết rồi, chúng nó đồng ý. Duy có cậu chưa hỏi!

Hùng nheo mắt :

_ Một mình tớ thì còn làm được gì ngoài gật đầu ra. Còn gì nữa?

Uyên hơi nheo mày, cô chợt ngập ngừng :

_ Cậu... cậu nghĩ sao khi anh Duy thân với Tố Phương?

Hùng biết chuyện này đang là đề tài " hot " nhất của các bà tám trong trường , nhưng kiểu như Uyên hỏi cậu thì cậu đâm ra bối rối... không biết nói gì. Uyên thở dài, trút bầu tâm sự :

_ Nhỏ Phương đó ngây thơ quá, nó thương anh Duy và cứ nghĩ anh ấy cũng vậy... MÀ anh ấy thì... lạnh như nước đá ấy!

Hùng hơi thở dài... Cậu không biết rõ mọi thứ quanh DUy.. Anh ta là một mục tiêu lớn của bất kể ai trong trường, nhưng hiện nay... gần như là anh ta đang để trôi nổi tất cả... buông xuôi tất cả... HÙng đứng lên, cậu lắc đầu nhìn vào đôi mắt ngơ ngác của Uyên, dịu dàng :

_ Hãy cứ để tự nhiên đi... Đó là tình cảm của người khác mà...

Uyên cúi đầu... Hùng bước ra được một lúc thì Uyên mới sực nhớ ra, cô hét toáng lên :

_ Nước, tiền nước...

Phía xa, Hùng vẫy tay như trêu chọc... Trong khi đó, Nhật DUy và Mỹ Phương đang đứng nói chuyện trên ban công tầng ba. Thực ra chỉ có một mình Phương nói , còn DUy chỉ im lặng. Phương trách cậu vì làm cho Phương Doanh khổ... Suốt ngày học, quên cả nhiệm vụ của một lớp trưởng, mọi trách nhiệm lại đổ xuống đầu Doanh.. Phương cáu lên :

_ Cậu còn đứng đó ư? Khoanh tay lãnh đạm nhìn đời vậy à? Phương Doanh nó nể cậu nên mới chịu giúp chứ không thì...

_ Có vẻ như còn chuyện gì nữa ... chứ tớ thấy sự tức giận của cậu cứ mỗi lúc một tăng lên thế ! _ Duy bình thản hỏi lại...

Phương nhếch môi cười :

_ Cậu tinh ý lắm... Đã vậy tớ không giấu... Tớ không ưa em Phương của cậu... Cậu quên Tố Phương của chúng ta rồi à?

Duy đưa mắt nhìn ra xa, im lặng... Mỹ Phương chua chát :

_ Chắc hẳn thế vì gia đình cậu và gia đình con bé đó đã chuẩn bị sẵn rồi mà...

_ Đó là chuyện của người lớn... còn mai sau thì...

Duy hơi cười... nhưng cậu bị hẫng lại khi thấy Mỹ Phương ôm mặt khóc... Cô nói mà như chìm vào cảm xúc sâu xa :

_ Tớ thấy mình như bị phản bội khi Phương bỏ đi... Nhưng rồi sau đó tớ cố gắng an ủi mình rằng cậu ấy sẽ trở về... Chỉ cần tớ chờ đời và tạo mọi thứ cho cậu ấy, giữ gìn mọi thứ cho cậu ấy... Nhưng tớ lại không giữ được cậu cho Phương, không giữ được nữa rồi !

Duy thở dài, cậu đặt nhẹ tay lên vai Phương, dịu dàng hẳn :

_ Đừng có khóc... không Bảo QUốc lại lo lắng thêm.... Tớ không biết nói gì với cậu cả... chỉ biết bây giờ, và mai sau, cậu không phải nhọc công giữ tớ cho Tố Phương đâu... Cái gì của cô ấy thì vĩnh viễn là của cô ấy thôi !

Mỹ Phương ngẩng lên, cô thấy ánh mắt cương nghị của Duy, bàng hoàng hiểu ra tất cả... Sâu trong lòng DUy là cả một biển mênh mông chìm đắm những con sóng tình cảm dành cho Phương... Bây giờ, nó đang cố bình yên...

Phương gật nhẹ đầu... Cô nói nhẹ :

_ Cảm ơn cậu, Duy à !

Phương bước đi được vài bước thì gặp Tố Phương, cô bé khẽ chào Phương với cái nhìn băn khoăn... Duy nói với theo :

_ Còn về Phương Doanh, tớ sẽ cố!

Tố Phương lại gần Duy, thể hiện tình cảm sôi nổi của mình bằng cách ôm lấy cánh tay cậu... Mỹ Phương tò mò quay lại nhìn... Đôi mắt DUy lạnh lùng hướng về phía xa xăm...

Tố Phương buông tay Duy ra, nhẹ nhàng trách móc :

_ Tìm anh khó quá !... Thì ra đây là nơi anh thường nói chuyện với những người bạn... Chị vừa rồi có phải chị Mỹ Phương?

Nhật DUy hỏi nhỏ :

_ Em tìm anh có việc gì không?

Phương thoáng buồn, nhưng ngay lập tức cô tự chủ được, mỉm cười nhẹ :

_ Em muốn nói với anh một chuyện... Bố mẹ em muốn mời anh tối nay đến ăn tối... Mấy lần trước anh từ chối , bố mẹ em... cũng buồn lắm... Bây giờ thì cấm được từ chối đấy nhé?

_ Bao giờ?

_ À, 6h tối nhé? Ở đây mát quá nhỉ? Nhưng em thấy chóng mặt... ta xuống đi !

Nhật DUy khẽ gật đầu... Tố Phương ngày xưa thường hay kéo cậu ra đây, tha hồ hò hét, vươn tay lên cao như muốn bay theo gió... Một sự cách biệt gần như xa lạ làm Duy chán ngán... Thực tế này, sao mà tẻ nhạt quá đi!

DUy vào lớp, bắt gặp Phương Doanh đang trầm ngâm... Duy hỏi :

_ Có chuyện gì xảy ra à?

Phương Doanh giật mình, ngẩng lên.. Thấy DUy, cô vội lắc đầu :

_ Cũng không có gì đâu...

Duy ngồi xuống cạnh cô, ân cần :

_ Thôi, cậu cứ để đó đi... Tớ cảm ơn vì những gì mà cậu giúp đỡ tớ trong thời gian qua... Cậu vất vả quá rồi !

Phương Doanh ngạc nhiên :

_ Cậu nói thật à?

_ Thật !

_ Chà ! Tớ chờ câu này đã lâu... Ơn trời ! Xuân Thi ơi, chờ tớ đi mua gì với!

Phương Doanh chạy theo XUân Thi ra ngoài, cười khanh khách... Duy khẽ lắc đầu. Phương Doanh không còn là cô bé kiêu kỳ như hồi lớp 10 nữa... Cô bạn tốt bụng đáng yêu ấy, cam chịu tất cả những gì mà cậu dồn cho, từ trách nhiệm lớp , đến trách nhiệm đoàn, rồi cả những khi bực mình vô cớ... Cậu khẽ cười... bên cạnh câu, vẫn còn chút gì đó ấm áp !

Một làn gió lạnh thổi vi vút qua cửa sổ. Xuân Anh rên khe khẽ, một vài đứa hét lên đòi đóng của... Sự ồn ào trong lớp thật dễ thương! vậy mà lâu nay cậu quên bẵng. Phải rồi! Tố phương rất thích sự náo nhiệt và ồn ã. Cô luôn nhào vào nơi có các trò chơi và nơi có các vụ đánh nhau cần can thiệp. Tình cô năng nổ, nhiệt thành nhưng hồ đồ hậu đậu... Nhật Duy khẽ rùng mình , nếu cậu nói cô như vậy thì cô sẽ cho biết tay... Một là những cái nhéo đau điếng hay là sự im lặng như đeo đá... Duy sợ nhất ở Phương sự lạnh lùng... Cô sinh ra là để được cười... Những nụ cười tươi, thẳng thắn, không khoan nhượng nhưng rất đỗi thanh thản, dịu hiền... Gió lạnh lại lùa vào... Xuân Anh lại rên rỉ, một vài đứa lại hét lên đòi đóng cửa, nhưng chẳng một ai đóng cửa cả... À, bây giờ là buổi sáng, mình học chiều ... _

Phương tham gia đội bóng nhưng ở vị trí dự bị.. cho Sophia... Cô cũng không lấy gì làm buồn. Sophia chơi khá, và cô ta luôn tự phụ về đều đó. Phương bàng quan tất cả, dù trong lòng luôn lo lắng về trận đấu giao hữu sắp tới với trường Washington... Chắc chắn sẽ chạm mặt họ mất thôi !

Paul vẫn thường hay gọi điện về. Ngày thì 2 lần, song cũng có ngày nhiều lần nếu không nói chuyện được với Tố Phương. Barbara thường trêu chọc nhưng Phương chỉ cười, cho qua... Đến giờ, cô không còn bận tâm về những chuyện tình cảm đó nữa.... Những gì đã trả qua, cô thấy đã đủ ột đời người rồi ! Paul chắc chắn đã hiểu nhưng có lẽ anh chưa chấp nhận. Con người anh, ít khi nào đầu hàng một cái gì lắm... Anh đang chờ đợi sự ủng hộ của thời gian ư?

Hôm nay, Phương định về sớm nhưng bị John giữ lại , báo cho lịch thi đấu sắp tới... Cô cùng JOhn bước sang đường khi đèn đỏ đã bật lên... Khi đến giữa đường... Phương như đứng trời trồng vì choáng váng trước một chiếc xe đang lao đến... John hét lên :

_ Tố Phương ! Cẩn thận !

Phương lộn hai vòng ra khỏi chỗ đứng sau khi đã hoàn hồn, chiếc xe vọt lên và quay trở lại như cố ý... Phương lồm cồm bò dậy... John hất Phương ra khi cô chưa kịp vững... vừa lúc chiếc xe lao tới ! Đầu John đập vào xe , Phương hét lên :

_ John...John!

John nằm sóng xoài trên đường. Chiếc xe bỏ chạy mất hút. Jenny chạy đến, hốt hoảng:

_ JOhn...

Phương hoảng sợ thật sự... Cảnh tượng mẹ nằm đó như vẫn ẩn hiện trong tâm trí cô... Cô bật khóc nức nở...

_ Tớ không biết... không biết...

Jenny tỉnh táo hẳn, cô nói :

_ Cậu đừng rối lên... Gọi tắc xi mau lên !

Phương lập cập đứng dậy, nước mắt vẫn rơi lã chã... Kinh hoàng quá... Nếu như không kịp thì sao?

John được đưa vào bệnh viện ngay lúc đó. John bị mất máu vì vết thương chứ không bị chấn thương nặng.. Phương gần như trút được gánh nặng trong lòng... Nắm nhẹ bàn tay Jenny, Phương như an ủi cô đừng lo lắng quá. Đến tận khi đưa John vào bệnh viện, Jenny mới hoàn toàn bị nỗi sợ hãi ngự trị... Phương lẳng lặng cười. Cô ấy quá mạnh mẽ, quá tốt đẹp... Nếu không có cô ấy, chắc John sẽ không may mắn như thế!

Chuyện của Phương đến tai Paul rất nhanh. Anh đâm ra lo lắng và quyết định thuê thám tử bảo vệ Phương và điều tra ra hung thủ... Có lẽ, những nguy hiểm mà Phương phải chịu do chính anh mang đến! Paul thấy râm ran trong người sự căm ghét kỳ lạ... Bất kể ai làm Phương đau, anh sẽ không bao giờ tha thứ!

Một tuần sau, John ra viện mặc dù đầu vẫn còn đau. Chỉ vào ngày nữa là trận đấu giao hữu giữa hai đội bóng sẽ diễn ra, rồi còn cuộc thi tốt nghiệp cũng đang gần kề... Phương càng ngày càng hoảng hốt. Cô sợ gặp lại những người bạn cũ, nhất là Henry... giống như một lần nữa cô phải đối diện với bất hạnh của mình... Âm ỉ trong cô là nỗi đau , chồng chất những mối giằng co giữa tha thứ và căm thù... Phương hay bị chìm trong những cơn ác mộng mà khi tỉnh dậy vào giữa đêm, bao giờ cô cũng phải tìm đến những viên thuốc ngủ...

Nhà trường chuẩn bị đón chào đoàn học sinh Washington rất nồng hậu. Một đội ngũ học sinh ra tận ga để đón đoàn học sinh này... Khi tàu đến, bọn chúng nhao nhao lên... Có lẽ háo hức được đón Henry còn cao hơn là việc đón đội bóng... Một vài đứa học sinh trong đoàn bước xuống, Phương nhận ra trong đó có Jalet. Cái dáng cao cao, mái tóc xoăn tự nhiên không thể lẫn được. Phương đứng lẫn vào trong đám đông, cố kìm nén ước mong được ôm chầm lấy bạn. Tụi con gái ào lên khi nhìn thấy Henry ... Họ chạy tới xô lấn làm mất hết cả hàng ngũ. Tony cũng bị một vài đứa con gái đánh bật ra xa, cậu chới với, bất chợt có cảm giác ai đó nhìn mình chăm chú... Cậu quay phắt người lại... chỉ có tiếng ồn ào và một làn sóng con gái đang đùn lên... Tony thẫn người nghĩ ngợi... Alice vỗ vai :

_ Sao vậy? Quên gì trên tàu à?

_ Không... Bạn đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?

Alice gật đầu, trầm ngâm :

_ Nghe nói đội bóng trường này mới được thành lập... nhưng họ tự tin lắm... Tớ hơi lo ngại, nếu như có Tố Phương...

Tony quàng tay qua vai Alice , dịu dàng :

_ Đừng lo ! Trong đội của tụi mình có bao nhiêu là người giỏi cơ mà? Lại còn có mình và Henry cổ vũ nữa... Thắng lợi là điều dĩ nhiên rồi!

Alice mỉm cười... cùng Tony chen qua đám đông đến chỗ đoàn của mình...

Một tiếng sau ở sân thi đấu, học sinh chen nhau ngồi chỗ thuận tiện và được gần Henry nhất. Henry không cười, sắc mặt lanh lùng như băng...Tony như đã quá quen, giơ chiếc máy ảnh ra, nhoẻn miệng cười :

_ Hy vọng chụp được bức ảnh đẹp !

_ Ừm... Cảnh náo nhiệt thế này... tớ lại thấy nhớ Phương quá! _ Henry bần thần người...

Một năm qua cậu vùi đầu vào học, ít biểu diễn , ít tiếp xúc với người khác... Ám ảnh về cái chết của mẹ Phương, lấy gần hết sức sống và sự yêu đời của cậu. Henry thường xuyên xám hối trong phòng mình... Những tội lỗi mà bố mình phạm phải... mong muốn có thể gột sạch bớt đi.

_ Nếu có thể, tớ muốn mình vĩnh viễn chỉ ở lại khoảng thời gian đó ! _ Henry ngước mắt nhìn lên, như đang cầu nguyện... Phía trên, treo la liệt những băng zo^n quảng cáo. Cậu cười... lòng cồn lên một cơn sóng!

Tại phòng thay đồ của đội bóng trường, Tố Phương ngồi uể oải nhìn các bạn mình chuẩn bị. Sophia đưa cho Jenny một lon cô ca mở sẵn và bảo đưa cho Phương vì trông cô không được khoẻ. Jenny hơi ngạc nhiên, quay lại nhìn Phương, thấy cô đang mơ màng như bị vắt kiệt sức sống. Đoán biết Sophia có ý tốt nên cô vui vẻ đặt lon cô ca trước mặt Phương, dịu dàng :

_ Cậu uống một chút đi !

Phương mỉm cười , đưa lon cô ca lên miệng, uống một vài hớp... Jenny bóp nhẹ tay cô, nhỏ nhẹ :

_ Cậu cứ từ từ... Mình tin rồi đội cũng cần đến cậu thôi !

Phương khẽ lắc đầu. Cô không buồn vì chuyện mình là cầu thủ dự bị, nhưng cũng không muốn đính chính... Trong đầu cô, mòng mòng cảm giác mệt mỏi rã rượi... Phương gục mặt xuống bàn, ngủ miết... Sophia giấu một nụ cười đắc ý, lại gần ,lay tay Phương :

_ Tố Phương ! Tố Phương... Sao thế này?

Jenny nhìn ra... Rồi mỉm cười như thể đó là việc tự nhiên... Mệt thì cần nghỉ ngơi vậy thôi !

Hai đội bóng ra sân với những tiếng reo hò cổ vũ như muốn nổ tung cả nhà thi đấu. Jalet và Alice rất ghét kết hợp với Elizabeth và con bé đội trưởng đội A3 , nhưng vì những kỳ vọng mà hai cô phải ép mình...Dù sao cũng chỉ là trận đấu giao hữu thôi mà!

Tiếng còi của trọng tài vang lên, trận đấu bắt đầu. Đội Washington được phát bóng trước. Carol ưỡn người tung bóng lên cao, quả bóng đến tay Elizabeth rồi chuyền sang ALice. Alice nhảy lên đập bóng sang lưới đội chủ nhà. Sophia lao ra đỡ. Tiếng vỗ tay vang dội làm cô sung sướng.

Tony nheo mắt nhìn qua ống nhòm, " cũng chưa có gì đặc sắc lắm!". Henry lặng lẽ ngồi bên cạnh, tâm trí cậu để tận quá khứ xa mờ... Cũng những tiếng cổ vũ nhiệt thành... cũng những hình ảnh náo động trên sân nhưng sao cậu chỉ nhìn thấy Phương, rạng rỡ trong vầng hào quang chói lòa... Giống như là cô ấy đang hiện hữu, đang tồn tại ở đây vậy !

Trận đấu vẫn tiếp tục khá nhanh. Đội khách chứng tỏ khả năng vượt trội của mình một cách thuyết phục. Tiếng loa vang lên... uể oải " 20 -10 " _ nghiêng về đội khách. Jalet và Elizabeth không chơi ăn khớp lắm nhưng đội nhà vẫn rơi vào tình trạng rơi bóng hay đập hụt. Sophia cố gắng thể hiện mình , nhưng có vẻ như không thành công lắm... Những trận cười vẫn ròn rã nhưng tiếng cổ vũ của đội nhà thì... như nhỏ dần...

Kết thúc hiệp một, đội Washington thắng với tỷ số 25-15. Jenny đi vào trong phòng thay đồ vẫn thấy Phương ngủ mê mệt. Hơi lo lắng, cô lại gần... Tiếng thở đều đều của bạn làm cô yên tâm hơn... Đưa ý nghĩ tới trận đấu, Jenny cảm thấy buồn. Đội khách toàn những cầu thủ có kỹ thuật còn đội của cô... Cũng chẳng trách ai được... kể cả Sophia !

John bóp nhẹ vai cô như an ủi... Một số người chìm trong suy nghĩ, riêng Sophia thì tíu tít nói chuyện :

_ John, cậu thấy tớ thế nào? Dù sao cũng gỡ được đấy chứ? Tớ chưa quen với sân đấu nên... cũng có vài quả không được như ý...

_ Sophia ! _ John cắt ngang _ Tớ phải xuất viện " non " đó. Bây giờ tớ cần yên tĩnh cho cái đầu của tớ đã...

Sophia hơi bĩu môi. Cô không hài lòng vì thái độ hững hờ của John dành ình... trong khi đó , có người lại được ưu ái đến mức phải phát ghen lên ! Cô quay sang nhìn Phương, ánh mắt đắc thắng... Làm gì có ai tranh được sự tỏa sáng của cô chứ?... Nếu cản đường...thì thảm lắm đấy Phương à !

Hiệp hai bắt đầu với chiến thuật " dồn đuổi " của đội khách. Đội chủ nhà lúng tùng thủ thế nhưng càng phòng thủ thì càng bị sơ hở và bóng thì luôn... nằm ở dưới sàn một cách bất ngờ nhất . Tỷ số hiện giờ là 23 -9 , đội khách gần như nắm chắc trong tay chiến thắng... nhẹ nhàng hơn tưởng tượng...

Bạn đang đọc Cô Gái Đông Dương của Bảo Nhung
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.