Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cố lên!

Phiên bản Dịch · 2332 chữ

Sau khi Kỷ Tiểu Dao và Kỷ Minh Diệu truyền nước xong về đến nhà, trong nhà đang có khách, ngồi bên bàn là thư ký của thị trấn cùng với trưởng thôn.

Kỷ Nghiên Lệ cười kính rượu bọn họ, vừa nhìn thấy hai anh em họ trở về, lập tức vẫy tay: “ Đến đến đến ! Nhanh đến chào bác Lưu với bác Triệu nào.”

“Cháu chào bác Lưu, bác Triệu.”

“ Tốt, tốt.” Hai người vừa cười vừa trả lời, trưởng thôn Triệu nói với bọn họ: “Dao Dao đã lớn như thế này rồi, đúng là một cô gái vừa ngoan ngoãn vừa xinh đẹp. Trước đây còn định gả cho con trai tôi, thật đáng tiếc, xem ra Đông Tử nhà chúng tôi không có cái phúc phận này rồi.”

Kỷ Nghiên Lệ rót thêm rượu cho bọn họ, nghe bọn họ nói như thế, vội tiếp lời: “Xem bác nói kìa, Đông Tử nhà bác ưu tú như thế, bây giờ không chỉ ở thủ đô học nghiên cứu sinh, bề ngoài lại ra dáng anh tài, chỉ sợ có rất nhiều cô gái theo đuổi ấy chứ. Aiz, nói ra phải là Dao Dao nhà chúng tôi không xứng mới đúng, nào, lại kính bác một ly.”

Hai bên vừa cười vừa kính rượu, bên này thư ký Lưu đang đánh giá Kỷ Minh Diệu, trong mắt tràn ngập sự tán thưởng: “Người trẻ bây giờ ấy à, không giống với chúng tôi khi ấy, Kỷ Minh Diệu đúng là phi phàm, nghe nói hiện tại một mình mở công ty, làm ăn tốt chứ!”

“Ha ha, nào có, chỉ là truyền miệng mà thôi, sau này vẫn còn phải học hỏi từ các bậc tiền bối nhiều.” Kỷ Nghiên Lệ nói xong liền nháy mắt với Kỷ Minh Diệu: “ Đi rửa tay đi, tiếp hai bác uống li rượu.”

“Vâng.”

Kỷ Tiểu Dao thấy ở đây không có việc của mình, chào Kỷ Nghiên Lệ một tiếng rồi vào phòng.

Trong phòng Mục Quế Lan, bà đang ngồi tựa trên ghế đọc gì đó, cảm giác được Kỷ Tiểu Dao bước vào, mắt cũng không ngước lên nói: “ Ăn gì chưa? Thức ăn còn để phần hai đứa trong nhà bếp đó.” Nói xong lại tiếp tục đọc.

Kỷ Tiểu Dao không hề đói, cô chỉ muốn nói với Mục Quế Lan mấy câu, cô biết hiện tại bà đang tin vào Cơ Đốc Giáo, mỗi ngày trước khi ăn đều phải đọc một đoạn như thế, cho nên cô cũng không quấy rầy, lẳng lặng ngồi bên giường chờ bà.

Đợi đến khi Mục Quế Lan đọc xong, cô lập tức đi đến đỡ bà: “Bà ngoại, con dìu bà đi ăn cơm.”

Mục Quế Lan vỗ vỗ vào cánh tay cô: “Không vội, chúng ta nói chuyện chút đã.”

Kỷ Tiểu Dao tự vâng với chính mình, ngồi xuống chiếc ghế ở bên cạnh, nắm tay bà, ngẩng đầu nhìn.

Nghe bà nói: “Dao Dao à, con có biết tại sao bên ngoài mời người đến ăn uống không?”

Trong lòng Kỷ Tiểu Dao đã đoán ra nhưng không dám nói bừa, liền lắc đầu.

“Ừ, bà với mẹ và bác con bàn rồi, chuyện đã xảy ra, vẫn mong có thể giải quyết nhanh chóng việc của hai đứa, ít nhất cũng phải đi đăng ký, như thế sau này hai đứa có thể quang minh chính đại ở bên nhau.”

Mặt Kỷ Tiểu Dao bỗng đỏ lên, nghe bà nói tiếp: “Nhưng hộ khẩu của con thuộc gia đình ta, phương diện này có lẽ con hiểu rõ hơn bà, anh em gần kết hôn với nhau là việc không thể, cho nên trước tiên phải xóa hộ khẩu của con đi đã.”

Chợt nghe thấy phải xóa bỏ hộ khẩu, trong lòng Kỷ Tiểu Dao vẫn cảm thấy mất mát, cúi đầu không nói gì.

“Có điều, con cứ yên tâm, dù cho thế nào con vẫn là người nhà họ Kỷ ta, bà sẽ không để cho con tủi thân, đỡ bà đứng lên nào.”

Kỷ Tiểu Dao gật gật đầu, đỡ bà đứng lên, làm theo bà dặn dò, đỡ bà đến giường.

Bà xoay người sờ soạng dưới đệm giường một hồi, lấy ra một phong bì dự trữ, đưa cho Kỷ Tiểu Dao: “Bà ngoại chắn hẳn không có nhiều tiền như mẹ và bác con, nhưng những năm gần đây nhờ phúc của chúng nó mà bà không lo ăn lo mặc, bao nhiêu tiền đều để dành mua quan tài. Ngoài ra, bà còn bảo bác con muốn môn căn hộ ở cửa phía Đông thị trấn. Sau này, bấy nhiêu đều là của con cả rồi.”

Người già khi về già thứ cần nhất là quyển sổ tiết kiệm của mình, nay Mục Quế Lan lại đưa hết cho cô… Kỷ Tiểu Dao cảm động đến mức không nói nên lời, chỉ ra sức mà từ chối: “ Bà ngoại, số tiền này con không dùng đến, bà giữ lại cho mình đi, muốn dùng thế nào thì dùng thế đó, không cần phải lúc nào cũng nghĩ cho con, con…. Con thật sự không cần đến tiền của bà mà, sau này con sẽ đi tìm việc, tự mình nuôi chính mình.”

Mục Quế Lan nhìn cô: “Nhỡ đâu nhất thời dùng đến thì sao! Cầm lấy đi, con đường sau này của con còn rất dài, đừng để bà đến lúc đó ra đi mà không yên lòng.”

Bà nói đến vần đề phải “đi”, trong lòng Kỷ Tiểu Dao cảm thấy đau xót, nhất thời nắm chặt tay lại: “ Bà ngoại, bà còn rất khỏe, đừng nói những lời không tốt lành ấy.”

“Aizz, được, bà không nói, chỉ cần con cầm lấy.” Bà nói xong, dường như không đứng vững nữa rồi, có chút thở không ra hơi, Kỷ Tiểu Dao không dám không nghe theo, hai tay run run nhận lấy: đây là tiền mua quan bài của bà nha!

Cố kìm nước mắt, không muốn bà phải lo lắng cho mình, Kỷ Tiểu Dao đỡ bà ngồi xuống, nhẹ giọng nói: “Bà ngoại, bà ngồi xuống đi, con đến phòng bếp bưng thức ăn lên cho bà.”

“Ừ, được.”

Giúp bà ăn cơm xong, lại nhìn bà nằm xuống giường ngủ, Kỷ Tiểu Dao mới cẩn thận đóng cửa phòng đi ra ngoài. Bữa cơm bên ngoài cũng đã hết, Kỷ Nghiên Lệ đang thu dọn bàn, Kỷ Tiểu Dao vội đến giúp bà.

Trong phòng bếp chỉ còn lại hai mẹ con đang rửa bát, Kỷ Tiểu Dao nói chuyện Mục Quế Lan đưa tiền cho mình ra.

Kỷ Nghiên Lệ lập tức có chút buồn bực: “Người mẹ này đúng thật là, không đưa cho đứa con gái một phần, trực tiếp bỏ qua mẹ rồi, thật là thiên vị.”

Kỷ Tiểu Dao biết bà chỉ đang đùa mình, không tránh khỏi cảm kích, nịnh nọt nói với bà: “ Mẹ, có cần con đưa cho mẹ không?”

Kỷ Nghiên Lệ liếc cô một cái: “Để bà ngoại con biết, còn cho rằng mẹ ngược đãi cháu ngoại bảo bối của bà. Aizz, nói ra người làm mẹ này cũng thật thất bại, nếu không sao lại khiến cho người ta cảm thấy ta giống một người mẹ ghẻ không màng đến sự sống chết của con đây!”

“Mẹ, mẹ nói gì thế, mọi người đều yêu thương con, con biết chứ. Nếu không sẽ không vì chuyện của con mà chạy đôn chạy đáo đi lo liệu. Mẹ yên tâm đi, đợi đến khi con kiếm được tiền, nhất định sẽ phụng dưỡng mẹ.”

“Nói thừa, đó là việc chắc chắn con phải làm!” Thật là miệng lưỡi sắc sảo. Bát rửa xong được úp lên trên giá, Kỷ Nghiên Lệ cầm khăn lau lau bàn, nhìn thấy Kỷ Tiểu Dao đứng ở bên cạnh, chê cô đứng chắn lối: “Đi, đi, đi! Mẹ biết con có ý gì, sợ bà con bây giờ không có tiền đúng không? Mẹ với bác con đã bàn bạc xong rồi, mời một cô giúp việc đáng tin cậy về chăm bà, không phiền bà phải lo lắng gì nữa. Qua mấy tháng nữa con tròn hai mươi thì đi đắng ký. Mấy đứa tuổi còn trẻ không kiềm chế được là lẽ đương nhiên, chỉ có điều quan hệ trước khi kết hôn nhiều cũng không tốt, hai đứa phải biết tự giác, con hiểu chứ.”

Kỷ Tiểu Dao mặt đỏ bừng lên, cô không nói lại được mẹ cũng không trụ nổi nữa rồi, xoẹt một cái chạy ra khỏi bếp.

Chạy một mạch vào phòng mình, đóng của lại, vừa quay đầu đã nhìn thấy một người con trai đang nằm trên giường mình, cánh tay vắt trên trán, giống như đang nằm ngủ. Kỷ Tiểu Dao nhìn rõ là ai, thu hồi sự kinh ngạc.

Hơi thở bình thường trở lại, Kỷ Tiểu Dao nhẹ nhàng bước đến, cẩn thận nhìn ngắm anh, sắc mặt anh vẫn còn chút xanh xao, hai má đỏ một cách bất thường. Thấy thế, Kỷ Tiểu Dao duỗi tay sờ trán anh: hình như vẫn còn sốt. Trong lòng đau nhói, cởi giầy ra cho anh, rồi lại kéo tấm chăn đang đắp một nửa trên eo anh lại cho hẳn hoi.

Bỗng thình lình bị người nẳm trên giường kéo xuống, trong nháy mắt vị trí của hai người thay đổi cho nhau, Kỷ Tiểu Dao bị đặt dưới thân anh, nụ hôn kịch liệt rơi xuống, mang theo hơi rượu thâm nhập vào miệng cô.

“Ưm…”

Kỷ Tiểu Dao vừa mới bị Kỷ Nghiên Lệ giáo dục, nghĩ rằng lần này kiều gì cũng không thể giữ vững được “trận địa”. Không ngờ tới qua một lát lại kinh ngạc mà phát hiện ra, người đàn ông lần này lại không hề có động tác nào khác, chỉ đơn thuần hôn cô, dường như chỉ muốn cô thấy được sự hưng phấn của anh.

Có chút mơ màng, cho đến khi lại bắt đầu một nụ hôn kéo dài cô mới có được lời giải đáp.

Người con trai nhắm mắt tựa đầu trên trán cô, cúi đầu nỉ non: “ Dao Dao, bé con, em biết không, em sắp là của anh rồi. Là người vợ quanh minh chính đại của anh, anh rất vui, thật sự rất vui.”

Kỷ Tiểu Dao cách rất gần anh, nhìn rõ được hàng lông mi khe khẽ run của anh, trong ánh mắt toát lên như đứa trẻ con có được món đồ chơi yêu thích, cũng vì thế mà vui lây. Không kìm được ôm lấy anh: “ Đúng thế, em cũng rất vui, anh cũng sắp là của em rồi.”

“Ừ, anh là của em, em cũng là của anh, ha ha, thật tốt!” Anh cười ngây ngốc không ngừng, âm thanh dần dần thấp xuống, cúi đầu chôn ở cổ cô bất động.

Kỷ Tiểu Dao quay đầu nhìn, chỉ thấy hai mắt anh nhắm chặt, hơi thở toát ra nặng nề, thì ra là đã ngủ…..

Cẩn thận đặt anh nằm xuống, đem hai tay đặt bên hông cô lấy ra. Cố đứng dậy hai lần cũng không thoát ra được, Kỷ Tiểu Dao bĩu môi: Thôi vậy, giữa trưa đúng là thời điểm tốt để ngủ, trước tiên cứ ngủ một giấc đã, chuyện khác để ngủ dậy rồi hãng hay.”

Ai ngờ ngủ đến tận tối cũng chưa dậy, Kỷ Nghiên Lệ lên gọi hai người dậy ăn cơm, đứng trước cửa phòng Kỷ Minh Diệu không thấy ai cả, trong lòng có chút không vui, lại đến phòng Kỷ Tiểu Dao, quả nhiên thấy hai người ở cùng nhau.

Vốn là muốn giáo huấn hai đứa phải biết tự giác một chút, nhưng nay lại nhìn thấy cảnh này, một chút tức giận cũng không có, lòng bà bỗng mềm ra: đứa con trai ôm đứa con gái, mặt sát vào nhau, bà thậm chí còn nhìn thấy khóe môi hai người đều đang cong lên.

Haizz, bọn họ còn biết nói gì nữa đây? Chỉ cần hai đứa hạnh phúc là tốt rồi.

Cả một buổi chiều cộng thêm một đêm, Kỷ Tiểu Dao ngủ rất thoải mái, nhưng khi tỉnh dậy lại thấy không thoải mái, không chỉ có bụng đói đến mức dính vào lưng mà trong lòng cũng cảm thấy ảo não. Kỷ Nghiên Lệ vừa mới bảo bọn họ phải biết ý biết tứ, nay lại ôm nhau ngủ đến cả cơm tối cũng quên ăn.

Không dám chậm chễ, cô nhanh chóng rửa mặt thay quần áo, Kỷ Tiểu Dao lật đật chạy xuống dưới nhà, rất tự giác chạy vào phòng bếp chuẩn bị đến xin lỗi Kỷ Nghiên Lệ.

Ai ngờ lần này Kỷ Nghiên Lệ lại không giống như trước, đem trứng luộc vẫn đang còn nóng hổi đến cho cô: “Mau ăn đi, ăn xong rồi thu xếp chút đồ chúng ta rời đi, nên đến trường thì đến trường, nên đi làm thì đi làm, đừng ở lại trước mắt bà khiến bà thêm phiền.”

Kỷ Tiểu Dao suýt không phản ứng kịp, ngây ra: “Hả… vâng.” Cô đích thực cần phải ăn no, trở về trường còn một “ trận đấu” ác liệt đang đợi cô. Nắm chặt hai tay, tự tiếp thêm sức mạnh cho mình: Ừm, cố lên simita!

Nếu như nói người nhà là người thân của cô, thứ cô để ý là những việc cô phải làm, vậy thì người khác ra sao có quan hệ gì tới cô. Cô đã nghĩ thông suốt rồi, người thật lòng yêu thích cô sẽ chúc phúc cho cô, vậy thì những người còn lại, cô chỉ có thể ‘say goodbye’ thôi!

Bạn đang đọc Có Em Chung Đường của Thương Manh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.