Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 5

Phiên bản Dịch · 1339 chữ

… — 5 – …

.

Chàng tỉnh dậy trên tràng kỷ khi tiếng gà râm ran vang vọng. Khoảng không ngoài cửa sổ vẫn dày đặc màn đêm. Ánh sáng nhạt nhòa tỏa ra từ những hòn than hồng trên bếp làm khung cảnh thêm phần cô tịch. Nơi chiếc giường bên cạnh, ngài chìm trong giấc ngủ yên bình, hơi thở đều đặn thả vào hư không. Đêm qua, ngài gọi chàng đến chỉ để diễn tròn một vở tuồng. Chàng ngồi im, lặng lẽ ngắm nhìn vị Thủy thần của bộ tộc Thang Tuyền. Khi say giấc, dù là một kẻ lạnh lùng băng giá cũng mang vẻ mặt hiền hòa vô tội.

Tất cả những chuyện đã xảy ra lướt qua tâm trí chàng như một giấc mơ.

Chân trời phía đông những đám mây trắng dần ửng hồng. Làn không khí buổi sớm mai thanh tịnh và trong lành mang theo hương hoa ùa vào phòng. Chàng rời khỏi giường đến chỗ ngài, nhẹ nhàng kéo chăn đắp lại. Nhưng hành động quan tâm đó làm ngài giật mình thức giấc. Theo phản xạ tự vệ, ngài kéo mạnh tay chàng, giằng cả thân người mang vóc dáng thư sinh xuống giường. Ngài lạnh lùng hỏi vẻ tra khảo.

-Ngươi đang định làm gì?

-Ngài quá đa nghi rồi. Tôi là một người phàm làm sao có khả năng tổn hại thần linh.

Chàng nói rất bình thản khi nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của ngài.

-Không thể xem thường những dược sư như ngươi.

Ngài khẽ cười, chưa kịp thả tay ra thì cửa phòng bật mở. Mạc Tần bối rối cúi đầu khi kéo tay Điệp Tuyên vẫn đang ngơ ngác.

-Chúng thần xin lỗi. Chúng thần sẽ lui ra ngay…

-Mạc Tần.

Thủy thần đanh giọng. Anh và cô vội vàng quỳ sụp xuống.

Chàng khẽ nhíu mày. Ngài thả tay chàng rời khỏi giường.

-Được rồi. Cả hai đứng lên đi.

Giọng ngài nhẹ nhàng hơn. Ngài ngồi xuống tấm nệm cạnh bếp lửa vừa được thổi lên, vuốt ngược làn tóc phủ lòa xòa trước mặt và nhìn chàng đang bị Điệp Tuyên hành hạ với nhiều dụng cụ hóa trang. Ngài bất giác cười nhạt nói với mọi người.

-Ta vừa nghĩ ra một cách có thể nhanh chóng tiễn bước Hoàng Lạc.

Mặt trời đã lên đến ngọn tre nhưng những cành bạch mai trong rừng vẫn đọng đầy sương đêm lấp lánh. Làn gió nhẹ thoang thoảng hương bạch mai thanh khiết. Từng giọt sương long lanh trong nắng ánh màu cầu vòng như những viên ngọc dạ quang xinh đẹp. Bướm ong chập chờn bay lượn lại thêm tiếng chim ríu rít líu lo. Sự kết hợp hài hòa của âm thanh và hương sắc làm khung cảnh thần tiên càng thêm thơ mộng. Hoàng Lạc lướt nhẹ bước chân trên nền cỏ ẩm, vẻ mặt khó chịu nói với Điệp Tuyên.

-Sao các ngươi không báo cho ta sớm hơn?

-Dạ thưa, lúc đó người đang ngủ nên nô tỳ không dám gọi.

-Hai người ấy đã chờ ta bao lâu rồi?

-Dạ thưa, đã gần một canh giờ.

Hoàng Lạc bước nhanh hơn. Khi nhìn mái ngói lưu ly cong vút của Mai Trà Đình thấp thoáng qua những cành mai, nàng chợt khựng lại bởi tiếng cười khúc khích vang khe khẽ. Nàng chầm chậm đến bên một gốc mai cao cách hiên nhà không xa để nhìn rõ hơn. Trong ngôi nhà cửa mở toang vương đầy những cánh bạch mai trên sàn gỗ, ngài dịu dàng ôm chàng từ phía sau, cằm tựa lên bờ vai trần lưa thưa làn tóc phủ. Ngài cầm tay chàng, xoay xoay chiếc vòng bạc chạm nổi hình Hỏa Phụng. Ngài thì thầm điều gì rất khẽ vào tai chàng và cả hai cùng cười.

-Chiếc vòng đó…

Hoàng Lạc bỏ lửng câu hỏi nhìn Điệp Tuyên.

-Dạ thưa, chiếc vòng đó là vật đính ước giữa Thủy thần và Khiết Thảo. Ngài cũng đeo một chiếc vòng bạc chạm nổi hình Thủy Long…

-Ý ta là đó có phải chiếc vòng mà dì bảo anh Lãnh Hà tặng cho cô dâu tương lai không?

-Tất nhiên là phải rồi ạ.

Hoàng Lạc vịn tay vào một cành mai… lòng ngực đau thắt…

Những cánh hoa trắng lại lả tả rơi theo gió lạnh.

Trong lúc đó, một trong hai kẻ đang diễn cảnh thân mật ở Mai Trà Đình vô cùng khốn khổ chờ đợi Hoàng Lạc rời đi. Chàng dở khóc dở cười chịu đựng bộ dạng tóc tai rối bời, váy áo xộc xệch lại thêm nụ cười lạnh băng của Thủy thần ngay bên cạnh. Nhưng dù có khó chịu thế nào thì nét mặt bình thản và đôi mắt tĩnh lặng vẫn hiện hữu trên vẻ đẹp thuần khiết không tì vết.

-Hoàng Lạc vẫn chưa chịu đi sao? Thật là phiền phức quá.

Ngài thì thầm trong hơi thở nhẹ.

-Có lẽ phải dùng tới cách này thôi.

Ngài vừa nói vừa vén những sợi tóc trên vai chàng rồi đặt lên làn da mịn như cánh hoa mai một nụ hôn. Chàng khẽ rùng mình. Nụ hôn tiến lên phía cổ và dừng lại ở vành tai. Hơi thở nóng ấm phả nhè nhẹ vào làn da trần làm chàng không thể điều khiển được nhịp tim đang tăng nhanh. Ngài bất ngờ xoay người chàng lại.

Bốn mắt xoáy vào nhau trong khoảnh khắc…

-Như thế này sẽ không ai nhận ra ngươi là nam hay nữ.

Ngài vô cảm kéo mạnh chàng vào lòng, bàn tay vuốt nhẹ lên xuống tấm lưng trần phủ dày mái tóc màu nâu đồng rồi kéo tuột dây yếm buộc quanh cổ. Đôi môi ngài vẫn lướt trên làn da mịn thấp thoáng những vết xăm hình thảo mộc. Ngài đỡ chàng nằm xuống những tấm nệm trên sàn. Nụ hôn trượt dần từ cổ xuống vai, xuống tấm vải yếm màu thanh thủy…

Bên gốc mai già, những cánh hoa trắng vẫn lả tả rơi thay cho những giọt nước mắt của Hoàng Lạc, vì lòng kiêu hãnh của một Nữ thần không cho phép nàng khóc trước mặt bất kỳ ai. Điệp Tuyên thì thầm với nàng.

-Dạ thưa… chúng ta nên đi thôi. Lúc này đừng nên làm kẻ thứ ba xen vào…

-Thật quá đáng.

Nàng quay gót. Đôi mắt long lanh rướm lệ.

-Mời ta đến đây để trong thấy những cảnh này sao chứ.

-Dạ thưa… chắc vì chủ nhân đã chờ người lâu quá và nghĩ người không đến nên…

-Ta không đến thì họ cũng không được làm thế… giữa thanh thiên bạch nhật…

Nàng bước nhanh như bỏ chạy. Điệp Tuyên ngăn bản thân mỉm cười sung sướng.

-Dừng lại. Hoàng Lạc Thần Nữ đã đi rồi.

Chàng đanh giọng khi ngài đang lần tay vào trong váy.

-Ngươi đang sợ hãi…

Chất giọng trầm ấm thì thầm bên tai chàng. Ngài nở nụ cười khinh mạn mỉa mai. Những ngón tay ngài luồn vào mái tóc mềm mại của chàng rồi lướt nhẹ lên từng đường nét trên gương mặt mảnh khảnh.

Chàng buông nắm tay vẫn đang siết chặt, chậm rãi áp đôi tay lên gương mặt ngài. Chàng nhìn thẳng vào mắt ngài, nở nụ cười mơ hồ kỳ lạ, giọng nói nhẹ nhàng bình thản.

-Những đóa hoa bạch mai đang nhìn ngài…

-…

-Đừng vấy bẩn tình yêu thiêng liêng của chính mình.

-…

-…

-Ngươi đúng là không sợ chết.

Ngài bật cười đứng dậy chỉnh lại trang phục. Vóc dáng cô liêu mất hút trong màu trắng thanh khiết bạt ngàn.

Khiết Thảo nhìn theo, khẽ mỉm cười khi đưa tay nhặt một cánh bạch mai mỏng manh vương trên vạt áo.

-Ngài có yêu những đóa hoa mai không?

-…

-Hay ngài yêu thầm kẻ đang yêu những đóa hoa mai?

Bạn đang đọc Cô Dâu Thủy Thần của Bạch Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.