Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngũ Hành Mê Tâm

Phiên bản Dịch · 2945 chữ

Thảo nguyên Mông Cổ, bên trong nhà bạt của tộc trưởng Tháp Lạp bộ tộc Ngạc Nhĩ Đa Tư, Tháp Lạp cùng Thiếu Bố đang nói chuyện với nhau, bỗng có người vén trướng đi vào, là Ô Thứ, ả dẫn theo một nữ tử trẻ tuổi sắc nước hương trời, trên người khoác áo áo lông chồn.

Tháp Lạp cùng Thiếu Bố vội vã hành lễ, Ô Thứ khoát tay chặn lại:

- Tháp Lạp, ngươi lập tức triệu tập 3000 thiết kỵ đến đây hộ vệ!

Tháp Lạp ngẩn ra, đang muốn hỏi thì Ô Thứ vung tay lên:

- Chiếu theo làm đi!

Tháp Lạp nói:

- Công chúa, hiện nay đại hãn mệnh các bộ nhanh chóng triệu tập 3 vạn thiết kỵ tới Sát Cáp Nhĩ, thiết kỵ bản bộ đã chạy tới trong đêm, bây giờ triệu tập thêm 3000 thiết kỵ, trong nhất thời. . .

Ô Thứ giật mình, vội hỏi:

- Vì sao đại hãn đột nhiên triệu tập thiết kỵ của các bộ?

Tháp Lạp nói:

- Đại hãn cũng không nói gì.

Ô Thứ vội vàng xoay chuyển ý nghĩ. Sở Phong cùng Thiên Ma Nữ khẳng định đã đuổi vào đại thảo nguyên, mình không có thiết kỵ hộ vệ, sẽ không ngăn được họ cướp công chúa lại.

Ả hơi trầm ngâm, đoạn hỏi Tháp Lạp:

- Lúc trước ta bảo ngươi gom góp cờ ngũ sắc, đã chuẩn bị đủ chưa?

- Đã chuẩn bị xong rồi!

- Tốt!

Ô Thứ từ trong người lấy ra một trục giấy đưa cho Tháp Lạp.

- Ngươi lập tức triệu tập mọi người, dựa theo bức hình đóng nhà bạt, hạn ngươi trong nửa canh giờ cắm đủ 3000 cái, càng nhiều càng tốt!

- Công chúa. . .

- Không cần hỏi nhiều! Nhanh đi!

Tháp Lạp không dám hỏi lại, bước nhanh đi ra trướng bồng, triệu tập mọi người đóng nhà bạt. Bố cũng không dám chậm trễ, đang muốn đi ra thì Ô Thứ nói:

- Thiếu Bố, bưng hai phần thủ bát nhục tới đây!

Thủ bát nhục rất nhanh được bưng tới, đương nhiên còn có rượu sữa ngựa. Ô Thứ cưỡi ngựa cả ngày, đã sớm vừa đói vừa khát, liền cầm lấy ăn ngay. Công chúa không động đến. Ô Thứ quát lên:

- Mau ăn đi!

Công chúa vẫn bất động, Ô Thứ hừ mũi, nói với Thiếu Bố:

- Thiếu Bố, đút cho nó ăn!

Thiếu Bố ngẩn ra, nhìn sang công chúa. Công chúa chỉ bưng sữa ngựa lên đặt tới bên mép. Thiếu Bố không tiện ở lại, liền lui ra ngoài.

Công chúa cắn miệng nói:

- Rốt cuộc ngươi là ai?

Ô Thứ lạnh lùng nói:

- Ta là con gái của đại hãn Mông Cổ, Ô Thứ Biệt Hải!

- Ngươi là công chúa Mông Cổ?

- Hừ! Không ngờ được sao! Công chúa Mông Cổ ta không nhu nhược vô dụng như công chúa Đông Thổ các ngươi đâu!

- Vì sao ngươi đưa ta đến đây?

- Bởi vì công chúa rất đẹp, nhất là mái tóc trắng như tuyết, ngay cả ta cũng động tâm!

Ô Thứ đưa tay, khẽ vỗ về mái tóc tuyết trắng của công chúa.

Công chúa lạnh cả sống lưng, run giọng nói:

- Ngươi muốn thế nào, Sở đại ca sẽ đến cứu ta.

Ô Thứ dừng lại, ngón tay từ từ xoay tóc công chúa, lại kéo một cái, đổi giọng hung ác:

- Ngươi có biết vì sao ta muốn đưa ngươi tới đây không? chính là vì Sở đại ca của ngươi!

- A?

- Ngươi có biết Sở đại ca của ngươi đã làm gì với ta không?

- Hắn...

- Không ngờ. . . Không ngờ. . . Hừ! Ô Thứ ta chưa bao giờ chịu nhục qua như vậy, ta nhất định phải khiến hắn hối hận cả đời!

Ô Thứ nhớ tới ngày đó tại rừng cây Sở Phong dùng rắn chọc mình, ả nghiến răng nghiến lợi. Ô Thứ buông tóc công chúa ra, ngón tay nhẹ nhàng vỗ về lên gương mặt trắng mịn của công chúa:

- Sở đại ca đó của ngươi nhất định rất thích ngươi, bằng không sao lại liều chết xông vào đại quân Hung Nô cướp đi công chúa!

Ô Thứ nói rồi, đột nhiên móc ra một thanh chủy thủ đưa tới trước mắt công chúa, giơ lên giơ lên, ánh đao lạnh lẽo chiếu vào trên mặt công chúa.

- Công chúa đẹp thế này, ngươi nói ta nên rạch mặt công chúa, hay là nên cắt cái mũi của công chúa, hay là móc hai mắt công chúa, hoặc là cắt mái tóc của công chúa đi!

Công chúa nhắm mắt, cắn môi, cố gắng che giấu nỗi sợ hãi trong lòng, nhưng nàng che giấu không được, môi đang run run.

- Ha ha ha ha!

Ô Thứ rất thoả mãn, ả thu lại chủy thủ:

- Ngươi yên tâm, ta sẽ không làm như vậy, bởi vì ta có phương pháp càng hay hơn để từ từ hưởng thụ công chúa!

- Ngươi. . . Ngươi muốn thế nào?

- Ngươi rất nhanh sẽ biết.

- Ngươi. . .

- Ta muốn Sở đại ca của ngươi tận mắt nhìn thấy bộ dạng ngươi được hưởng thụ, ta muốn hắn hối hận, muốn hắn hối hận cả đời!

Ánh mắt Ô Thứ hung ác như rắn rết, lòng công chúa chùng xuống, nàng đã mơ hồ đoán được "hưởng thụ" trong miệng Ô Thứ nói là cái gì.

- Công chúa đừng nghĩ đến tự sát, Sở đại ca của ngươi đang chạy tới cứu ngươi, ngươi cũng muốn nhìn hắn một lần cuối cùng mà, có phải không? Ha ha ha ha!

* Sở Phong và Thiên Ma Nữ đuổi tới Ngạc Nhĩ Đa Tư, đi tới vùng đại thảo nguyên đã từng đặt chân qua. Trước mắt là nhà bạt khắp nơi, mênh mông vô bờ.

Hai người rất khó hiểu, mặc dù thảo nguyên nhiều nhà bạt, nhưng sẽ không san sát như vậy, gần như là cái này sát cái kia. Hơn nữa trên đỉnh những nhà bạt này đều cắm một cây cờ, màu sắc khác nhau.

Hai người xuống ngựa, đi vào trong. Không nghe được một âm thanh nào, không có tiếng người, tiếng ngựa, tiếng bò dê, hiển nhiên ở đây không phải là khu dân cư của người Mông Cổ, những nhà bạt này là có người cố ý dựng lên.

- Ô Thứ nhất định giấu công chúa ở trong này!

Sở Phong cầm Cổ trường kiếm phá đổ một nhà bạt, bên trong trống trơn, không có gì hết. Thiên Ma Nữ vung ống tay áo lên, hất tung một nhà bạt khác. Cũng trống không.

Hai người vừa đi vừa phá nhà bạt, đều trống không. Thiên Ma Nữ bỗng dừng lại:

- Nếu công chúa ở trong số những nhà bạt này, ta hẳn là có thể phát giác ra khí tức của công chúa.

- Ý của nàng là...

- Công chúa căn bản không ở chỗ này, những nhà bạt này chỉ dùng để mê hoặc chúng ta, ngăn chúng ta đuổi theo.

- Vậy chúng ta mau rời khỏi đi!

Hai người vừa tung người lên lại vội lướt về, đột nhiên cảm thấy không ổn. Vùng nhà bạt này giống như vô cùng vô tận, che cả lối đi, đi không ra được. Hai người chỉ phải dừng lại, bắt đầu nhìn cờ cắm trên nhà bạt.

Cờ chia làm năm màu trắng, xanh đen, đỏ, vàng, mặt trên còn vẽ hình, có núi có sông, hoang mạc, thậm chí người, hoa cỏ, thú vật, nhìn như nối liền với nhau. Hai người đang lạ lùng thì thảo nguyên bắt đầu nổi gió, cờ liền bay phần phật, hình vẽ trên mặt cũng rất sống động, thu hút ánh mắt của hai người.

Thiên Ma Nữ nói:

- Đây có thể là một kỳ môn trận pháp, hình vẽ trên lá cờ hơi cổ quái, đừng nhìn nhiều!

Sở Phong nói:

- Chúng ta mặc kệ nó là trận pháp gì, cứ đi thẳng về phía trước đi, có ngăn trở thì nhảy qua.

Thiên Ma Nữ gật đầu, hai người tung người lên, hình vẽ hai bên trôi nhanh về phía sau, như thật như ảo, rất nhanh có một nhà bạt ngăn cản lối đi. Trên đỉnh nhà cắm một cây cờ, trên cờ vẽ một ngọn núi treo lơ lửng giữa trời. Hai người muốn bay qua nhà bạt, ngọn núi đó đột nhiên hóa thành một pho tượng đại phật, đại phật lăng không bay ra khỏi lá cờ đè xuống hai người.

Sở Phong nhận ra đại phật này là Tỳ Lô Giá Na Phật bị Thiên Ma Nữ đẩy ngã ở Tịnh Từ tự, hắn vội la lên: - "Cẩn thận", một tay đẩy ra Thiên Ma Nữ, đại phật đè tới hắn...

Thiên Ma Nữ bị Sở Phong đẩy ra, đang kinh ngạc thì chợt thấy phía trước loạn tiễn phóng tới, nàng vội vã dùng ống tay áo phất một cái, tiễn liền biến mất, bên cạnh lại nhảy ra một con gấu, chính là con gấu bắt cá bên bờ nước mà ngày đó nàng và Sở Phong gặp ở Hạ Lan sơn. Con gấu gào lên vung hai cánh tay tới, khi móng vuốt to khỏe cào tới trước mặt nàng thì đột nhiên khô đi, biến thành hai thủ trảo trắng bệch, là thủ trảo của Cương Thi Vương. Thiên Ma Nữ vội vàng nhảy lên, khi hạ xuống nàng phát giác mình đứng ở trên đài Tróc Nguyệt, trước mỏm đá Thái Thạch.

Thiên Ma Nữ lấy làm kinh hãi, vội tìm bóng dáng Sở Phong, chợt nàng thấy Sở Phong đang đứng ở cạnh đài Tróc Nguyệt, đưa mắt nhìn ánh trăng giữa sông. Nàng đang muốn mở miệng thì Sở Phong quay đầu lại cười nói:

- Thì ra nàng muốn ta vớt ánh trăng cho nàng?

Nói xong hắn tung người nhảy xuống sông.

- Đừng!

Thiên Ma Nữ la hoảng lên, với tay tới, cảnh tượng thoáng chốc biến mất, biến thành một gian thạch thất. Thạch thất có một đầm nước, còn có một chiếc giường đá hình vuông, một bóng hình cô độc với một mái tóc dài, cô độc đứng ở bên đầm nước, lẳng lặng nhìn mặt đầm, giống như một pho tượng tượng đá.

Bóng hình ấy là. . . bản thân nàng!

Thiên Ma Nữ chấn động, vội vàng ổn định tâm thần, cảnh tượng trước mắt từ từ biến mất, thì ra tất cả chỉ là ảo giác, nhưng bên cạnh đã không còn thấy Sở Phong đâu...

Lại nói Sở Phong, hắn một tay đẩy ra Thiên Ma Nữ, đại phật đè tới người hắn, tuy nhiên nó biến mất ngay, còn chưa hết kinh hồn thì chợt có một vùng hoa tuyết bay tới, khi bay tới trước mặt thì đột nhiên hóa thành một vùng kiếm quang. Bạo Tuyết Cuồng Thiên? Sở Phong kinh hãi, hắn bật người nhảy lên, khi hạ xuống phát giác mình đang rơi vào một cây cầu treo bằng trúc tía ở Tiên Nhân độ, phía dưới là dòng sông Hán nước chảy xiết. Cầu treo đột nhiên bị đứt ngang, hắn ngã xuống sông Hán, đang muốn vùng vẫy thì chợt thấy một con cá to há mồm lao tới hắn, nó là con cá ngày đó bị mình và Thiên Ma Nữ hợp lực đánh chết. Sở Phong liều mạng bơi lên trên, "ào", hắn tung người ra khỏi mặt sông, rơi vào đài Tróc Nguyệt tại mỏm đá Thái Thạch, phía dưới là nước sông cuồn cuộn, lòng sông soi bóng một vầng trăng.

Đình Nga Mi sau đài Tróc Nguyệt không còn thấy nữa, nhưng biến thành một gốc cây, thân cây mọc đầy gai, là cái cây che trời ở Vân Mộng trạch.

Sở Phong nhìn xuống lòng sông, lòng sông soi bóng không phải là ánh trăng, mà là bóng của Thiên Ma Nữ, nàng đang đứng bên thạch đầm, lẳng lặng nhìn mặt đầm, giống như một pho tượng tượng đá.

Hắn đang muốn la lên, thân cây phía sau đột nhiên vang lên răng rắc rồi ầm ầm ngã xuống, Sở Phong hốt hoảng tung người nhảy xuống lòng sông, khi rơi xuống lại là một vùng hoang mạc. Dưới hoang mạc có một ngôi mộ, bốn phía ngôi mộ cuồn cuộn gió Hồ, nước chảy nghẹn ngào, trên mộ bia có khắc bốn chữ to, nhìn mà thê lương -- thập cửu công chúa! Một bóng hình thon nhỏ đang lẻ loi đứng trước ngôi mộ, dưới ánh trăng lạnh chải mái tóc trắng như tuyết.

- Công chúa!

Sở Phong nghẹn ngào la lên. Công chúa không hề có phản ứng, vẫn còn đang chải tóc ."Công chúa!" Sở Phong lao tới. Công chúa nhìn như ngay ở trước mắt, nhưng mặc hắn lao tới thế nào, vẫn không thể đến được trước mặt công chúa. Hắn vội, càng vội càng liều mạng lao tới trước.

- Cẩn thận!

Một mị ảnh đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh Sở Phong, kéo hắn lại. Là Thiên Ma Nữ.

Cảnh tượng biến mất, không có hoang mạc, không có ngôi mộ, càng không có bóng hình công chúa. Trước mắt cắm một lá cờ, giữa cột cờ cắm một thanh đao nhọn. Ngực Sở Phong cách mũi đao chưa đến vài tấc, vừa rồi là hắn nhìn mũi đao rồi lao tới.

Sở Phong lấy lại bình tĩnh, nhìn sang Thiên Ma Nữ.

Thiên Ma Nữ nói:

- Đây chỉ sợ là Ngũ Hành Mê Tâm trận thất truyền đã lâu, những lá cờ này là thiết lập theo ngũ hành phương vị, màu sắc nhuộm theo năm màu của ngũ hành, hình vẽ cũng lấy ngũ hành tương khắc tương sinh mà vẽ ra, tùy tiện xông vào, rất dễ bị nó mê loạn tâm thần.

Sở Phong thất kinh, Ô Thứ không biết đã học được trận pháp này của cao nhân nào, xem ra ả quyết tâm muốn trùng chấn vương triều Hãn quốc ngày xưa.

Sở Phong nói:

- Ô Thứ muốn lấy trận pháp này vây khốn chúng ta ở chỗ này.

Thiên Ma Nữ nói:

- Nếu trận pháp là người thiết lập, nhất định có đường đi ra ngoài, chúng ta chỉ cần tìm ra đường thích hợp. . .

Sở Phong khoát tay chặn lại:

- Muốn tìm lối ra không biết đợi đến khi nào, không bằng cứ phá hết toàn bộ nhà bạt này đi.

Quả thật, có lúc phương pháp ngu nhất lại thường là phương pháp hữu hiệu nhất.

Hai người bắt đầu lần lượt phá từng nhà bạt một, song nhà bạt thật sự quá nhiều, muốn phá hết thì rất tốn thời gian.

"Lộp cộp lộp cộp..."

Đột nhiên có tiếng vó ngựa vang lên, có người cưỡi ngựa xông vào trong trận, là một thiếu niên Mông Cổ, hắn vừa thấy Sở Phong và Thiên Ma Nữ liền vui mừng gọi:

- Sở đại ca, Thiên Nữ cô nương, quả thật là hai người!

Sở Phong kinh ngạc:

- Thiếu Bố?

Thiếu niên Mông Cổ trên ngựa là Thiếu Bố.

Thì ra khi hắn ra khỏi trướng bồng thì nghe được đối thoại của công chúa và Ô Thứ, biết nữ tử tóc trắng khoác áo chồn sương là công chúa triều đình, đang bị Ô Thứ cưỡng ép. Nghe công chúa nhắc tới "Sở đại ca" gì đó, tuy nhiên hắn cũng không nghĩ đến là Sở Phong.

Sau khi hắn giúp Tháp Lạp dựng nhà bạt xong thì trở lại trướng bồng, Ô Thứ cùng công chúa đã không còn ở đây, hắn liền cưỡi ngựa thăm dò xung quanh, trong lúc vô ý thấy được Tiểu Ô ở cạnh nhà bát mới dựng xong. Hắn rất kinh ngạc, đây không phải con Ô Câu của Sở đại ca cùng Thiên Nữ cô nương sao? Sao lại ở chỗ này? Hắn lập tức nghĩ đến "Sở đại ca" mà công chúa đã đề cập. Chẳng lẽ "Sở đại ca" mà nàng nói là "Sở đại ca" đã kết bạn với mình?

Vì vậy hắn giục ngựa đi vào trong trận tìm, quả nhiên đã tìm được Sở Phong cùng Thiên Ma Nữ.

Rất nhanh, Thiếu Bố liền dẫn Sở Phong cùng Thiên Ma Nữ đi ra khỏi khu nhà bạt này. Sở Phong đương nhiên cảm kích, đang muốn nói lời cảm tạ thì Thiếu Bố hỏi:

- Có phải Sở đại ca đang tìm một vị cô nương tóc trắng khoác áo chồn sương không?

- Ngươi từng thấy cô ấy hả?

Sở Phong liền nắm lấy vai Thiếu Bố. Thiếu Bố nói:

- Ô Thứ công chúa đã dẫn cô ấy đến Sát Cáp Nhĩ rồi!

Sở Phong cả kinh, công chúa quả nhiên là bị Ô Thứ bắt đi. Hắn biết Ô Thứ là con gái của tộc trưởng Sát Cáp Nhĩ Mông Cổ, ả trở lại Sát Cáp Nhĩ, chẳng khác nào như trở lại sào huyệt, muốn cứu công chúa thì càng khó hơn nhiều.

Sở Phong không dám dừng lại, vội vàng từ giã với Thiếu Bố rồi cùng Thiên Ma Nữ phi ngựa đuổi đến Sát Cáp Nhĩ.

Bạn đang đọc Cổ Đạo Kinh Phong của Cổ Đạo Kinh Hồng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LongMiêu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.