Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xuyên Không

Phiên bản Dịch · 2387 chữ

Lâm Thanh Thanh mới vừa từ phòng luyện tập đi ra liền nhận được điện thoại của Hướng Hoa Dương, đầu dây bên kia giọng nói của Hướng Hoa Dương vẫn trầm thấp dễ nghe như thường ngày.

"Ngày mai có cuộc thi, khẩn trương sao?"

Nhận được cuộc gọi của anh, cô rất vui vẻ, Lâm Thanh Thanh mỉm cười, trên mặt tràn ngập một loại vui mừng.

"Không khẩn trương, chờ cuộc thi kết thúc nhớ đãi em một bữa."

Hướng Hoa Dương bất đắc dĩ cười, nhưng nụ cười vốn luôn xa cách của hắn lại ẩn chứa một loại cưng chiều.

"Yên tâm, anh sẽ mời em."

Nói xong đột nhiên dừng lại, sau đó sửa lại giọng điệu.

"Thanh Thanh, sau khi cuộc thi kết thúc chúng ta hãy nói chuyện một chút."

Giọng điệu nghiêm túc đột ngột của anh khiến Lâm Thanh Thanh lo lắng, nhưng cô lại giả vờ tự nhiên hỏi.

"Sao vậy? Anh muốn nói chuyện gì với em?"

Nhưng anh ấy chỉ nói: "Chúng ta sẽ nói chuyện đó sau khi cuộc thi của em kết thúc."

Lâm Thanh Thanh la lên, cô đã đi đến cửa ký túc xá, từ xa cô nhìn thấy ai đó đang đứng ở tầng dưới ký túc xá, Lâm Thanh Thanh nhận ra đó là Lương Hân, vì vậy cô vội vã nói với Hướng Hoa Dương.

"Hân Hân đến tìm em, em cúp máy trước."

Anh ấy im lặng một lúc rồi nói: "Được rồi, em có thể làm tốt cho cuộc thi ngày mai."

Lương Hân đi về phía cô, Lâm Thanh Thanh cúp điện thoại, mỉm cười đi tới trước mặt cô ấy, Lương Hân cầm một con búp bê nhung giống như một con mèo ragdoll đưa cho cô, cô ấy cười.

"Đây là búp bê may mắn cho cậu, nhớ rõ tối hôm nay nhất định phải ôm ngủ, cuộc thi ngày mai cậu nhất định có thể qua."

Lâm Thanh Thanh nhận lấy, giả bộ chán ghét nhìn con rối một cái.

"Trông không đẹp lắm, nên mình miễn cưỡng nhận."

Lương Hân khịt mũi: "Để xem cậu có thể làm được gì. Nhưng thấy cậu vẫn còn tâm trạng đùa giỡn, mình nghĩ tâm trạng của cậu chắc chắn rất tốt, ngày mai mình sẽ không lo lắng về cuộc thi của cậu nữa, được rồi, vậy ngày mai mình sẽ không đi cùng cậu đâu."

Lâm Thanh Thanh lập tức nói: "Không được không được, cậu còn phải đi cùng mình, chỉ có cậu ủng hộ mình, mình mới có lòng tin."

Cô tự tát vào miệng mình: "Miệng của mình đang nói nhảm, con mèo này thật là dễ thương và đáng yêu."

Lương Hân che miệng cười lớn.

Lương Hân và Lâm Thanh Thanh là bạn rất thân, kiểu mối quan hệ mà họ sẽ không ngại ngay cả khi họ thực hiện một số trò đùa quá mức.

Lương Hân không chỉ là bạn thân nhất của cô mà còn là chị kế của cô, bất quá chỉ lớn hơn cô hai tháng. Thực ra ban đầu cô không thích Lương Hân vì cô ghét mẹ của Lương Hân là Lương Phỉ Phỉ, Lương Phỉ Phỉ là người thứ cha trong cuộc hôn nhân của cha mẹ cô, cha mẹ cô ly hôn là vì cô, mẹ cô cũng vì cô mà phải chịu rất nhiều đau khổ, sự can thiệp của Lương Phỉ Phỉ, khiến tinh thần của mẹ cô suy sụp vì trầm cảm, sau khi ly hôn với cha chưa được mấy năm mẹ cô đã mất.

Sau khi cha mẹ ly hôn, chị cô theo mẹ, lúc đó còn đang học cấp 2 nên đã được trao cho cha nuôi dưỡng. Sau khi cha cô ly hôn, rất nhanh liền kết hôn với Lương Phỉ Phỉ, Lương Hân là con gái của Lương Phỉ Phỉ và chồng cũ.

Lúc đầu, cô nhìn Lương Hân một cách ghê tởm giống như nhìn Lương Phỉ Phỉ, sau đó cô chứng kiến ​​cảnh Lương Hân bị Lương Phỉ Phỉ đánh đập dã man, cô nhận ra rằng Lương Hân cũng là nạn nhân của cuộc hôn nhân này giống như cô, họ đều chán ghét cuộc hôn nhân này. Hai người tính cách giống nhau sớm đã trở thành bạn bè tốt.

Nhiều năm qua cả hai đã hỗ trợ động viên nhau trong ngôi nhà tưởng chừng như không thể ở, hơn nữa cả hai từ nhỏ đều học nhạc nên có nhiều chủ đề chung, nên sau này hai người được nhận vào cùng trường cùng một nhạc viện.

Bởi vì sở thích giống nhau lại là người một nhà, nên cô và Lương Hân sẽ luôn có vô số chủ đề để nói, cô ấy cũng là người thân thiết nhất với cô ngoại trừ mẹ và chị gái.

Sau khi trò chuyện với Lương Hân một lúc, Lâm Thanh Thanh trở về ký túc xá, tuy cả hai học cùng trường âm nhạc nhưng lại học khác khoa nên không ở cùng ký túc xá, Lương Hân vì muốn tặng quà cho cô, nên đi qua chỗ cô lại phải mất nửa giờ.

Có lẽ vì đang nghĩ đến cuộc thi ngày mai, nên sau khi mang con búp bê vải nhung lớn kia ôm vào đặt ở trên bàn, cho nên cô cũng không có ôm con búp bê kia, nên không ngủ với con búp bê đáng yêu mà Lương Hân tặng cô.

Điều kỳ lạ là cô tưởng đêm nay mình sẽ ngủ không ngon giấc nhưng không ngờ rằng mình lại ngủ rất sâu.

Ánh nắng ngoài cửa sổ khiến mắt cô nhíu lại, chợt tỉnh dậy, vô thức chạm vào đồng hồ báo thức ở đầu giường nhưng sờ mãi không thấy, Lâm Thanh Thanh lúc này mới ý thức được có gì đó không ổn, chớp mắt cho quen với ánh sáng, nhìn vào bàn, cô giật mình nhảy dựng lên.

Căn phòng này hoàn toàn không phải ký túc xá của cô, nhưng căn phòng trông quen thuộc, đây là căn phòng cô đã sống khi còn nhỏ, trước khi cha mẹ cô ly hôn.

Sau khi cha mẹ cô ly hôn, cha cô đến thành phố Thượng Hải định cư, vì cô được trao cho cha nên cô cùng ông chuyển đến thành phố Thượng Hải, đây là nơi cô trở về mỗi cuối tuần sau khi nhập học đại học.

Kỳ lạ thật, rõ ràng cô đang ở ký túc xá mà, sao lại đến đây?

Lâm Thanh Thanh từ trên giường ngồi dậy, vừa ngồi dậy liền cảm thấy đầu đau như bị kim đâm, cô vô thức sờ lên trán mình, phát hiện có một vòng băng gạc quấn quanh, Lâm Thanh Thanh cảm thấy mơ hồ, vội vàng rời giường đứng dậy đi đến trước gương nhìn một chút.

Quả thực có một vòng bắng gạc quấn quanh đầu cô, nhưng cô bị thương như thế nào? Trước khi đi ngủ rõ ràng còn rất tốt.

Mà Lâm Thanh Thanh trong gương lại phát hiện mình có gì đó không ổn, khuôn mặt này là của cô, nhưng cô dường như đã gầy đi rất nhiều, làn da tuy trắng nhưng không phải là trắng khỏe mạnh, có chút tái nhợt, giống như cô bị suy nhược.

Lâm Thanh Thanh không biết chuyện gì đang xảy ra, mọi thứ trước mắt giống như một giấc mơ, rất không chân thật. Ngay khi cô đang nhìn vào khuôn mặt quen thuộc nhưng có chút xa lạ trong gương tự hỏi liệu đây có phải là một giấc mơ hay không, cô trong lúc vô tình nhìn từ trong gương liếc thấy chiếc đồng hồ treo tường phía sau.

Kim đồng hồ chỉ tới chín giờ hai mươi.

Lâm Thanh Thanh đột nhiên bừng tỉnh lại, hôm nay cô sẽ tham gia cuộc thi!

Cô vẫn đang mặc đồ ngủ, lập tức cởi bộ đồ ngủ đi tìm đồ để thay, tuy nhiên quần áo trong tủ hơi xa lạ và kiểu dáng cũng trưởng thành hơn, đặc biệt là dãy đồ ngủ treo có ren, không có bộ nào phù hợp với cô.

Nhưng bây giờ cô cũng không quan tâm lắm, cô lấy một bộ quần áo mặc vào, vừa thay xong thì nghe thấy tiếng gõ cửa, sau đó là giọng nói của chị gái.

"Thanh Thanh, em tỉnh rồi à?"

"Em tỉnh rồi... ..."

Lâm Thanh Thanh vừa nói chuyện liền bị thanh âm của mình làm cho giật mình, cái quái gì vậy, sao giọng nói của cô lại trở nên như thế này? Thật khó chịu và khó nghe.

Lâm Thanh Thanh lập tức hắng giọng, cố gắng phát ra âm thanh.

"Em..."

Vẫn cái giọng thô ráp và khó nghe đó.

Lâm Thanh Thanh hoàn toàn kinh ngạc, chuyện này sao có thể xảy ra!?? Tại sao giọng nói của cô lại trở nên như thế này?! Hôm nay cô phải đi tham gia cuộc thi!

Lúc này, chị gái Lâm Trân Trân đã đẩy cửa ra, Lâm Thanh Thanh nhìn thấy cô thì lo lắng hỏi.

"Chị, chuyện gì vậy? Tại sao giọng em lại trở nên như thế này? Em sắp tham gia một cuộc thi, nếu giọng nói của em đã trở nên như thế này thì em phải làm sao đây? Tại sao em lại ở nhà? Em không phải ở ký túc xá sao?"

Cô sờ đầu mình: "Sao đầu em lại đau thế này? Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?"

Đặc điểm khuôn mặt của Lâm Trân Trân có phần giống với Lâm Thanh Thanh, cả hai đều là những mỹ nhân đích thực, nhưng ngũ quan của Lâm Thanh Thanh đẹp hơn Lâm Trân Trân một chút, Lâm Trân Trân có vẻ đẹp duyên dáng, trong khi vẻ đẹp của Lâm Thanh Thanh lại uy nghiêm và hung hãn hơn.

Lâm Trân Trân cũng bối rối trước những gì cô nói.

"Em đang nói về cái gì vậy? Cuộc thi gì?"

Sáng sớm cô không uống rượu, hẳn cũng không bị điên, hơn nữa nhìn vẻ mặt gắp đến độ sắp khóc của cô cũng không giống như là cố ý trêu chọc cô ấy.

Lâm Thanh Thanh hiện tại không có thời gian suy nghĩ, bởi vì thời gian đã không còn sớm, nếu trì hoãn lâu hơn nữa sẽ không kịp. Cô thử mấy lần nhưng giọng vẫn khàn khàn, cô dậm chân lo lắng.

"Em phải làm sao đây? Làm sao em có thể tham gia cuộc thi như thế này được?"

Lâm Trân Trân bước tới, dùng hai tay giữ vai cô, nhẹ nhàng hỏi cô: "Em đừng có gắp, nói cho chị biết, em định tham gia cuộc thi nào?"

Lâm Thanh Thanh vội vàng nói: "Cuộc thi tìm kiếm tài năng của Pineapple TV, ba năm tổ chức một lần, hiện tại mới đến phân khu Bắc Kinh, nếu bỏ lỡ thì phải đợi thêm ba năm nữa, ba năm nữa em sẽ hai mươi ba tuổi. Nếu như có thể trở nên nổi tiếng, em muốn trở nên nổi tiếng càng sớm càng tốt, em đã chuẩn bị rất nhiều cho cuộc thi này, em không muốn phải đợi thêm ba năm nữa, nhưng giọng nói của em sao lại trở nên như thế này?! "

Làm sao cô có thể hát khi giọng cô trở nên khó nghe như vậy? Cô lo lắng đến mức bật khóc, nước mắt rơi xuống, Lâm Trân Trân nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của cô, cô ấy biết rất rõ về người em gái này, cô ấy biết rằng vẻ mặt của cô chắc chắn không phải là giả, Lâm Thanh Thanh suy nghĩ một lúc rồi hỏi cô.

"Em nói cho chị biết, hôm nay là ngày mấy?"

Lâm Thanh Thanh nói: "Ngày 23 tháng 5, cuộc thi chung kết bắt đầu vào ngày 23 tháng 5, em nhớ rất rõ."

Trước đó cô đã thành công tham gia buổi thử giọng vào vòng thi đấu thứ hai, cuộc thi chung kết là để quyết định. Cô không được bỏ lỡ điểm mấu chốt về việc liệu cô có thể tiến tới hay không.

"Năm nào?" Lâm Trân Trân hỏi lại.

"2013." Lâm Thanh Thanh khẳng định.

Cô nói rất chắc chắn, đôi mắt trong sáng, không có vẻ gì là mất trí, tuy nhiên, sự quyết tâm của cô khiến Lâm Trân Trân càng ngạc nhiên hơn, cô ấy chỉ ngơ ngác nhìn cô, qua hồi lâu mới hít một hơi thật sâu, gằn từng chữ với Lâm Thanh Thanh.

"Thanh Thanh, hiện tại đã là năm 2018 rồi."

Lâm Thanh Thanh sửng sốt một chút, sau đó càng thêm lo lắng.

"Chị, sao lúc này chị lại đùa giỡn với em như vậy?"

Lâm Trân Trân không nói gì mà trực tiếp kéo cô ra ngoài, kéo cô đi qua đại sảnh náo nhiệt ra bên ngoài, đứng trước cử nhà hàng, trên cửa có treo tấm bảng viết chữ "Nhà Hàng Hòa Bình" đây là nhà hàng do ông ngoại của hai chị em một tay sáng lập.

Lúc này, Lâm Trân Trân kéo Lâm Thanh Thanh đứng trước cửa nhà hàng Hòa Bình. Ngoài cửa lớn gió lạnh gào thét, hình như có bông tuyết từ trên trời rơi xuống, vừa rồi trong phòng có máy sưởi, cô không cảm nhận được, cô tưởng vẫn đang là mùa hè nên mới mặc quần áo tay ngắn, vừa bước ra ngoài đã bị gió lạnh thổi qua, Lâm Thanh Thanh liền run rẩy một lát.

Các bảng quảng cáo trên đường phố đầy những khẩu hiệu chào mừng năm 2018, Lâm Thanh Thanh nhanh chóng phát hiện ra rằng xung quanh khách sạn đã được xây dựng một số tòa nhà cao ốc, những con đường vốn quen thuộc cũng đã trải qua những thay đổi lớn, nhưng thật ra chỉ có nhà hàng Hòa Bình trên con đường này còn giữ nguyên phong cách của phố cổ Bắc Kinh.

"Em thấy chưa?" Lâm Trân Trân nói với cô.

Bạn đang đọc Cô Ấy Trở Nên Quyến Rũ Và Ngọt Ngào của Tử Thanh Du

Truyện Cô Ấy Trở Nên Quyến Rũ Và Ngọt Ngào tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HoaHuongDuongYY
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.