Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cô ấy là vợ chưa cưới của tôi – Phần 9

Phiên bản Dịch · 1049 chữ

PHẦN IX: NGÀY CHỦ NHẬT MƯA BÃO

“Oh,tôi hiểu rồi,anh là vật nuôi của cô ấy!”

“Tôi không phải là vật nuôi”

“Này,đừng nói như là robot,tôi biết anh không phải là vậy”

“Tôi không phải là robot,lí do tôi nói như vậy vì chúng ta cần làm chuyện này rõ”

“Gì cũng được,tại sao anh lại bắt cóc tôi?”

“Tôi không bắt cóc anh,tôi đưa anh về nhà.Và nếu anh đánh nhau với cô Anders,anh sẽ làm thương cô ấy.”

“Tôi không đánh con gái”Robin nói

“Anh có yêu cô Anders không?”

“Không tất nhiên là không,anh lấy ý tưởng đó đâu vậy?Tôi không đánh bất kì cô gái nào”

“Thế tốt”

“Sao anh lại hỏi câu hỏi đó?”

“Bởi vì nếu anh yêu cô Anders,tôi sẽ làm những việc hơn là bắt cóc anh”

“Tại sao?Anh yêu cô ta à?”

“Không,vì anh không xứng đáng với cô Anders”

Không…xứng đáng?Cô ấy như là công chúa hay cái gì đó…

Bỗng nhiên,ai đó gõ cửa và hỏi xin được vào.

“Tôi phải đi bây giờ,hãy nhớ,nếu anh để tay vào ngươì cô Karena và tôi sẽ giết anh”Yoshika nói và nhảy ra cửa sổ.

Robin nhanh chóng nhìn ra xem Yoshika hạ cánh thế nào,nhưng anh ta đã

biến mất.Robin cũng học võ nhưng Bruce không bao giờ cho anh làm những

chuyện nguy hiểm như vậy.

Tuyệt…

“Vào đi”Robin nói.

Đấy là Karena,Robin rất ngạc nhiên;anh ấy tưởng là Bruce hay người phục vụ nào đó.

“Tôi không lo lắng,nhưng tôi muốn một trận đấu công bằng”Karena giải thích”vậy anh đã ở đâu vậy?”

Với mình cô ấy trông lo lắng,tại sao mình lại nghĩ những chuyện này,cô ta ghét mình!

“Uhm,chuyện khẩn cấp,phải đi”Robin trả lời

“Uh,được rồi vậy đừng bỏ trốn lần sau nhé”

“Tôi sẽ không thế đâu”

“Vậy…tạm biệt”Karena nói và bỏ đi.

Không thể tin được,lần đầu mình nói chuyện với cô ấy/anh ấy mà không cãi nhau.Họ đều nghĩ Có thể chúng mĩnh sẽ thành bạn ngày nào đấy…

-Ngày chủ nhật tiếp theo-

“Chào buổi sáng ngài Wayne”Karena chào Bruce.

“Chào buổi sáng,cháu yêu.Làm ơn đừng gọi ta là ngài Wayne cháu còn ở

đây hai năm nữa và

cháu cứ gọi như vậy sẽ rất…không thoải mái”Bruce

nói và không tìm được từ thích hợp.

“Hay là…chú,vì nếu cháu gọ ngài là Bruce thì sẽ rất thô lỗ”

“Được,chú vậy.”Bruce cười”Cả tuần này cháu sẽ rảnh,vậy cháu sẽ làm gì?”

“Cháu không biết”Karena nói và uống trà.

Karena và Bruce cùng nhìn ra cửa sổ và nghe thấy tiếng sấm.

“Sắp mưa rồi”Karena nói.

“Không ổn rồi!”Bruce lẩm bẩm.

“CHuyện gì vậy…chú?”Karena hỏi.

“Robin vẫn bên ngoài,nó sẽ cảm lạnh mất thôi”Bruce nói”Chú sẽ mang ô cho nó!”

“Ông chủ Bruce,có một cuộc điện thoại!”Alfred nói.

“Không phải bây giờ Alfred!”

“Họ nói đây là chuyện quan trọng”

Bruce nghĩ một lúc không biết chọn cái nào,nhưng Karena đã nghĩ hộ ông.

“Chú,hãy để cháu mang ô cho anh ta”Karena cười.

“Karena,cháu là một thiên thần,cảm ơn”Bruce nói và hôn lên trán KArena rôi chạy lên phòng ông ấy.

“Tớ có nên đi với cậu không,Karena”Rachel hỏi.

“Không cần đâu,tớ tự lo được mà”cô ấy cười và ra khỏi nhà.

“Robin!Robin!ROBIN!”Karena nói khi cô đang chạy.

Oh làm ơn,xuất hiện đi!Tôi ghét sấm!

Rồi một tiếng sấm nữa nổi lên,Karena đã quá shock nên ngã.Cô quá yếu để

đứng dậy khi cô

nghe thấy tiếng sấm khác.Đến khi cô nghĩ đây là ngày tận thế.Ai đó đứng trước mặt cô.Cô nhìn lên,đó là Robin.

“Cô đang làm gì vậy?Môn thể thao mới à?”Anh ấy hỏi khi đỡ cô dậy

Nó vẫn mưa…

“Đến để đưa anh chiế

c ô này”Karena nói.

“CÔ ĐẾN TẬN ĐÂY ĐỂ ĐƯA CHO TÔI CHIẾC Ô NGU NGỐC NÀY Ư?”

“Uh đúng,có vấn đề gì không?”

“KHông quan tâm cô làm gì,cô thật ngu ngốc”

“Anh nên cảm ơn tôi và anh có dừng làm chuyện đó nữa không?”

“Là gì?”

“Quay xung quanh”

“Khôg phải là tôi quay xung quanh;mà là cô đang chóng mặt.Chờ chút,cô đang chóng mặt?Cô

có ổn kh…?”

Robin không cần phải hói hết vì anh đã có câu trả lời.Karena đã ngất đi.

…Nó vẫn mưa..

“Tuyệt thật!”

Karena dần dần mở mắt và nhìn xung quanh.Cô ở trong phòng mình.Robin bên cạnh,đang ngủ.

Anh ấy thật đáng yêu khi anh ấy ngủ;anh ta khác nhiều khi thức…

“Kaena ,cậu dậy rồi!”Rachel nói khi cô tiến vào.

“Ừ”

Vì giọng của hai cô nàng,Robin cũng dậy.

“Uhm,chào”Karena nói với anh ấy.

“Cô đỡ hơn chưa?”

“Rồi,tôi đã khỏe hơn”Karena nói và nhìn ra cửa sổ”Trời vẫn mưa à?”

“Ừ”Rachel trả lời “Cậu nên để tớ mang ô cho Robin vì cậu sợ sấm”

“Cô sợ sấm à?”Robin hỏi,

“Ừ đấy,anh có vấn đề với chuyện đấy à?”

“Sao cô có thể ngu ngốc như vậy để có kết cục như thế này?”

“Này,anh mới là người ra ngoài đấy nhé”

“Không ai hỏi cô đến”

“Tôi không giúp anh,tôi làm hộ bố anh một yêu cầu”

“Nhưng tôi đã về,kể cả bế cô về đây và cô biết cô nặng thế nào không?

“Anh ra khỏi phòng tôi,ngay tức khắc!”

“Như là tôi muốn ở đây ấy!”

“Rachel,cậu cho tớ mượn vài quyển sách được không?”

“Tất nhiên,đây”Rachel nói và đưa sách cho Karena.Họ không bao giờ thôi…

“Được thôi”Robin nói khi anh đứng dậy,chuẩn bị bước đi,rồi anh để ý cái gì đó.Thứ mà anh cũng có một cái…

Một bức thư,trong khung ảnh.

“Cô lấy nó ở đâu?”Robin hỏi nhưng vẫn nhìn vào bức thư.

“Tôi lấy cái gì?”Karena hỏi lại.

“Bức thư”

“Để ý chuyện của anh đi”

“Tôi nói…cô lấy nó ở đâu?”

“Tôi sẽ không nói cho anh,dù anh có làm gì đi nữa!”Karena nói lại,sẵn sàng ột vụ cãi cọ.

“Thôi được”Robin nói,anh tự nhiên bình tĩnh lại.Và anh bỏ đi.

“Chuyện gì với hắn thế nhỉ?”Karena nói sau khi anh bỏ đi.

Vẫn là bức thư đó cũng ở trong khung ảnh

Cô ta có biết gì về Kori không?

Cô là ai,Kori?Sao cô lại xuất hiện trong giấc mơ của tôi mỗi tối?

Bao giờ cô mới nói cho tôi sự thật?

Tôi có được gặp lại cô nữa không?

Bạn đang đọc Cô ấy là vợ chưa cưới của tôi của RobStar
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.