Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vô đề 1

Tiểu thuyết gốc · 5086 chữ

Năm nay trong trấn mưa tuyết nhiều bất thường khiến lòng người không khỏi lo lắng, nhất là đám người đi giao trà phương Bắc chưa về càng khiến mọi người bất an, người tụ tập trước cổng gia trang xin tiếp tế càng lúc càng đông.

Ta đi ngang qua con đường phủ đầy tuyết, dù che ô, dưới chân vẫn là một mảng ẩm ướt lạnh buốt. Nhìn thấy đám người từ xa đang kêu khóc, cả người ta cứng nhắc dừng lại nhìn. Trong số họ, có người già, trẻ nhỏ, quần áo không đủ ấm, lại còn rách tả tơi, được vá chằng chịt. Thủ vệ gác cổng ra sức chặn cửa, có một đứa bé độ bảy, tám tuổi bị đẩy ngã nhào, nó há miệng mếu máo khóc, sau đó nó được một phụ nhân ôm chặt lấy.

Tiểu Mai bên cạnh ta thì thầm:

-Phu nhân, đi thôi. Người mà cảm lạnh trang chủ sẽ trách mắng, nô tì không gánh nổi trách nhiệm.

Ta thản nhiên chớp mắt, dời mắt về phía trước, bước chân nhanh nhạy hơn.

Đừng trách ta bạc tình, ngay cả bản thân ta còn không cứu nổi mình, nói chi đến cứu giúp những người ngoài kia.

Về đến viện, Tiểu Mai giúp ta cởi áo choàng ngoài, pha một chén trà để trên bàn, sau đó cung kính đứng hầu bên cạnh. Đọc sách hết nửa quyển, Tiểu Mai nhắc nhở ta:

-Phu nhân, nên viết thư cho lão gia và lão phu nhân rồi.

Nàng không để ta mở lời, trực tiếp lấy giấy ra, đổ nước mài mực.

Ta ngồi dậy, tiến đến bàn giấy, nhấc tay cầm bút chầm chậm viết, Tiểu Mai gắt gao nhìn từng nét chữ của ta.

Viết được ba từ ta vung tay ném bút xuống, cao giọng:

-Cất đi, không viết nữa!

Tiểu Mai giật mình, trên mặt ý khó chịu thoáng qua rồi rất nhanh biến mất:

-Phu nhân, đừng đùa giỡn nữa, trang chủ đã hạ lệnh tháng nào người cũng phải viết thư, không thể để lão gia cùng lão phu nhân lo lắng được.

Ta nhếch môi, sau đó ngọt ngào nói:

-Tiểu Mai, tối qua ta gối tay ngủ cả đêm, đến giờ hãy còn tê, em viết giùm ta đi. Lần nào em cũng đứng cạnh nhìn, cũng quen thuộc rồi, nhớ hỏi thăm sức khỏe phụ mẫu ta, báo cho hai người ta ăn được ngủ được, trang chủ đối xử với ta tốt lắm.

Ta nói một hơi, rồi nghiêng đầu nhìn Tiểu Mai.

Tiểu Mai giữ vẻ mặt vô cảm, chắp tay, khuỵu gối:

-Vâng.

Ta nén tiếng thở dài, tiếp tục quay người thưởng trà.

Nhan Lam Tuyên ta từ lúc theo chồng đến nay đã năm năm, sống cuộc đời khác gì con hoàng yến bị nhốt trong chiếc lồng quý.

Cuộc sống của ta là sự ngưỡng mộ đến ganh tỵ của nữ tử khắp thiên hạ, có gì để than vãn?

Được gả cho một trong những nam tử xuất sắc nhất thiên hạ, được sống lầu cao ngói ngọc, gia sản đồ sộ khiến người căm phẫn. Từ một nha đầu nghèo khổ một bước lên phượng hoàng, chuyện hão huyền như vậy lại rơi trúng trên người ta, vậy mà ta ngày ngày trưng bộ mặt trắng bệch vô cảm đi dọa người, ta ngu xuẩn sao? Ta dại dột sao?

-Bẩm phu nhân, trang chủ đã trở về.

Hạ nhân bẩm báo với ta như thế, ta như một con rối gật đầu phất tay. Khi ta còn chưa kịp mặc áo choàng, một bóng dáng cao lớn bước vào.

Bóng hình quen thuộc mặc áo choàng nâu, mái tóc dài đen nhánh bao trọn một gương mặt rắn rỏi, đôi mắt sắc lẻm như chim ưng đong đầy ý cười nhưng chỉ mang đến cảm giác lạnh lẽo, sống mũi cao lớn, cái cằm nghiêm nghị cùng đôi môi một màu tím như người bệnh, lúc nào cũng nhếch lên tươi cười, quỷ dị ám ảnh. Từng đường nét quen thuộc đến nỗi ta nhắm mắt cũng nhớ tới từng tấc nhưng chưa lần nào ta thôi sợ hãi, cảm giác xa cách lại dần hiện lên.

Ta khuỵu gối:

-Phu quân.

Hắn sải bước đến cạnh ta. Ôm lấy bàn tay ta trong tay hắn, thật nóng, thật rát.

Âm điệu khó nghe cất lên chói tai:

-Sao lại lạnh như vậy? Tiểu Mai, ngươi trông coi phu nhân thế này sao?

-Tiểu Mai biết lỗi, xin trang chủ trách phạt.

Hắn vẫn chăm chú nhìn ta:

-Bỏ đi, người ra ngoài đi.

-Vâng.

Cửa phòng đóng lại, chỉ còn ta và hắn:

-Chàng vất vả rồi.- Ta nói một câu quen thuộc. Rồi cầm lấy áo choàng của hắn treo lên mắc. Hắn vội bế ta lên bất chợt làm ta kêu lên một tiếng kinh hãi, sau đó ôm ta lên giường.

- Nàng lên cân rồi.-Hắn cười.

Ta không đáp, mặc hắn cởi áo ngoài của ta, sau đó thô lỗ đè ta xuống giường.

Trước khi rèm được thả xuống ta thở dài.

Hắn luôn là vậy, nói những câu tưởng có lòng mà lại vô tâm không tưởng.

Hắn ôm ta mười ngày trước, mười ngày sau, ta sụt mất năm cân, vậy mà hắn không biết.

                                  *****

Ta và hắn..... là nghiệt duyên.

Phụ mẫu ta từng cứu mạng phụ mẫu hắn, sau đó định ước cho ta và hắn.

Gia đình hắn đều là những người kì quái, đúng vậy, là kì quái.

Nghe đồn hắn vốn cùng cô nương nào đấy yêu thương đến chết đi sống lại, sau đó phụ mẫu hắn giết chết cô nương kia. Hắn trong một đêm nổi điên đi tàn sát toàn bộ người trong môn phái của mẫu thân hắn, sau đó tươi cười chấp nhận hôn ước với ta.

Ta từng quen biết một người, chàng là quân tử dịu dàng nhất, cũng là người đối xử tốt nhất với ta trên đời này.

Chàng từng nói.

Trên đời này ta chỉ còn mình muội.

Trước kia ta và chàng là thanh mai trúc mã, còn hắn và nàng ấy là một đôi uyên ương quấn quít không rời.

Nàng ấy quả thật là nữ nhân đẹp nhất ta từng gặp.

Chỉ một nụ cười cũng đủ cho người ta yêu thích.

Hồi đấy mọi người chê nhan sắc của ta không xứng với với quân tử lòng ta. Vì vậy đối với những nữ nhân xinh đẹp, ta rất ngưỡng mộ.

Nhớ lần đầu gặp hắn và nàng, ta giả nam trang đi uống rượu dưới chân núi Bảo Liên Sơn. Thấy nàng khoác tay hắn vào quán, kẻ rơi bát người đổ rượu, ta nhìn đóa hoa nhài được cài khéo léo bên tóc mai của nàng, cao hứng ngâm mấy câu thơ dở tệ:

                                                                    Này một bông nhài



                                                                    Đây một thiếu nữ



                                                                    Tháng năm mai nở



                                                                    Sánh kịp giai nhân.

Sau đó ta nhìn thấy ánh mắt khinh thường của hắn.

Nhìn ánh mắt say đắm hắn dành cho nàng, cùng sự yêu thương, trân trọng hết mực ấy, ta nghĩ tình cảm con người cũng chỉ đến mức thế thôi.

Khi còn trẻ, ta và hắn đi qua nhau bao lần, nhưng chưa một lần trò chuyện.

Có lần ta và nàng ấy cùng ngã xuống sông, hắn vội vã nhảy xuống cứu nàng, còn ta sặc nước suýt chết.

Khi ấy, cả ta và hắn nào nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay?

Đêm tân hôn, phụ mẫu hắn biến mất một cách bí ẩn, sau này ta mới biết chính hắn nhẫn tâm giết chết họ.

Cũng trong đêm tân hôn, hắn khiến ta đau đớn muốn chết, máu chảy thành dòng ướt đẫm chăn gối, sau đó hắn túm miệng ta, đổ bát thuốc ngừa thai vào làm ta không thở nổi.

Ta nghĩ ta sẽ sống những ngày không bằng chết. Vậy mà hắn luôn bày vẻ mặt tươi cười trước mặt ta, yêu thương, dung túng cho ta, thậm chí sai người tìm kì trân dị bảo tặng ta.

Mọi người bảo ta tìm được một lang quân như ý.

Chỉ có ta, sống ở nơi này năm năm, ta mới biết cuộc hôn nhân này bất thường thế nào.

Mọi nhất cử nhất động của ta đều bị giám sát, thậm chí cả thư từ của ta cũng bị người ta xem xét. Bị nhốt trong gia trang mà không thể ra ngoài, ngoại trừ phụ mẫu nửa năm thăm ta một lần, ta chẳng còn người thân đến thăm.

Còn tướng công ta, người mà ta ngày đêm má kề tay ấp lại chẳng khác gì người xa lạ. Năm đầu tiên, hắn giết người ngay trước mặt ta, sau đó quay sang mỉm cười với ta. Năm thứ hai, hắn tặng cho ta một con mèo dị quốc, ta bị nó cắn đứt một ngón tay, hắn thản nhiên nhìn, sau khi ngón tay rời khỏi ta, hắn mới vội vàng thét đại phu chữa trị cho ta . Năm thứ ba lấy hắn, hắn tặng ta một hộp quà, có lẽ chỉ hắn biết nó có độc. Ta đau đớn quằn quại trên giường hàng tháng trời, chỉ muốn chết quách cho xong, hắn mới đi gọi thần y đến.

Mỗi lần trên giường, hắn nhanh chóng thỏa mãn, còn ta lại chịu đau đớn chảy máu, ta đâm ra bị ám ảnh, sợ hãi, quen rồi thì chỉ biết sống cùng nỗi sợ. Ngày ngày đều nghĩ chúng ta trái kề phải ấp, vậy mà hắn có thể giết ta ngay tắp lự.

Ta cảm thấy nực cười. Phải chăng sau này đến khi hành hạ ta đến chết rồi, hắn mới vội vã sai người làm tang sự cho ta?

Ta nhớ một năm trước, ta bị tên quản gia của gia trang cho uống xuân dược, sau đó ném ta vào nhà kho cùng một nam nhân khác, khóa cửa lại.

Sáng hôm sau, hắn và tên quản gia đến thì thấy một cảnh tượng đẫm máu.

Trên bàn gỗ là một nam nhân trần nửa thân trên, cả người đẫm máu, đến khi chết rồi, bàn tay hắn vẫn nắm chặt con dao phòng thân của ta, máu của hắn nhuộm đẫm cả bàn gỗ thành màu đỏ, ruồi muỗi vo ve vo ve, bám đầy trên vết thương ở bụng, mà trên nền đất, ta đang cầm mảnh sứ, lạnh lùng cứa từng vết lên cánh tay, cố làm bản thân tỉnh táo. Máu ta rỉ ra, ướt đẫm tấm váy mỏng.

Ta ngẩng lên nhìn hắn.

Gương mặt hắn biến sắc, đôi mắt của hắn, từ màu đen khịt chuyển thành màu đỏ.

Tên quản gia đầy đắc chí hét lên:

-Còn không mau bắt con dâm phụ kia lại!

Quản gia vừa dứt lời, một đường kiếm lóe lên, máu phụt ra.

Cho đến lúc đầu rơi xuống đất, gương mặt quản gia lộ rõ vẻ bàng hoàng.

Hắn đi đến, ngồi xuống cạnh ta, hắn gỡ mảnh sứ trong tay ta. Ta đau xót nhưng cố nắm chặt, dùng hết sức cầm mảnh sứ lên, rạch một đường trên má trái hắn.

Ta hận hắn.

Hắn không né tránh, để mặc ta rạch.

Giây phút ta ngả vào lòng hắn thiếp di, sau này nghĩ lại cảm thấy thật ân hận. Đáng ra ta nên cố gắng hơn một chút, không nên để bản thân yếu lòng trước kẻ đã gây ra cho ta bao đau khổ như vậy.

Mấy tháng sau, nhờ có thuốc của thần y, vết thương trên người ta khỏi hẳn, thậm chí không để lại chút sẹo nào.

Còn hắn, không hiểu tại sao hắn nhất quyết giữ vết sẹo lại.

                        ******

Từ sáng đến chiều, ta bị cấm không cho ra khỏi phòng, nghe Tiểu Mai kể là có kẻ nào đấy đột nhập vào gia trang.

Ta cảm thấy khó hiểu. Nơi đây nói thẳng toẹt ra là hang ổ của Đại Ma đầu đối đầu danh môn chính phái trên giang hồ. Sẽ không phải lại có kẻ nào dại dột đâm đầu vào chỗ chết chứ? Mà kể cả có ngu ngốc đến mức này, thường thì những kẻ kia chỉ bay lượn được một, hai vòng là đã bị bắt.

Tên này.... hẳn nhiên cũng có vài phần bản lĩnh.

Nói là ở trong phòng, nhưng khi bản thân có "nhu cầu" vẫn phải đi giải quyết thôi.

Khi ta vừa bước ra khỏi nhà xí, liền có bóng đen lướt qua trên bầu trời, Tiểu Mai nhìn thấy vội lao đi, để mình ta trơ trọi giữa sân.

Vì vậy, lúc xoay người, ta đột nhiên ngửi được một mùi hương rất lạ, cũng rất quen thuộc. Lúc chưa kịp nhớ xem đã ngửi thấy mùi hương ấy ở đâu, trên cổ đã thấy một lưỡi kiếm sáng lóe.

Ta thở dài, bản thân lại xui xẻo đến mức này ư? Nhưng nghĩ lại cũng không đúng. Lấy phải tên trang chủ kia đã là xui xẻo nhất trong các loại xui xẻo rồi.

Tiểu Mai ơi Tiểu Mai, rốt cuộc ngươi bị sao vậy? Kế giương dông kích tây cỏn con này ngươi không nghĩ đến sao?

Nghĩ đến đây ta chợt thấy chua chát.

Kẻ ngốc là ta mới đúng.

Tiểu Mai rõ ràng biết hắn dùng kế giương đông kích tây, là nàng ta cố ý.

Sao ta lại quên được nàng ta là một trong số những kẻ muốn giết ta nhất chứ.

Vì vậy ta nói:

- Ta nói nhé! Ngươi bắt ta làm con tin cũng vô dụng thôi. Căn bản không đe dọa được hắn đâu.

Bên tai ta truyền đến tiếng cười khẽ:

- Muốn ta tha cho nàng à?

Hiểu nhầm to rồi.

- Không phải. Ý ta là, vì ta không có giá trị đe dọa nên xin ngươi thương tình, muốn giết thì ra tay nhanh một chút, ta sợ đau lắm.

Kẻ mặc áo đen im lặng.

Sau đó hắn nới lỏng tay kiếm.

-Nhan Lam Tuyên, rốt cuộc nàng đã phải chịu đau khổ đến mức nào rồi?

Ta giật nảy mình.

Lần này kẻ mặc áo đen buông kiếm xuống, vòng tay ôm ấy ta.

Cả người ta cứng đờ. H...hái hoa tặc?

Mà hắn biết tên ta! Chẳng nhẽ là...

Hắn nằm lấy cánh tay trái của ta, giọng nói gần như là nỉ non:

-Nơi này... Đau lắm đúng không?

Lòng ta lạnh hẳn đi.

Ta cau mày. Chuyện xảy ra một năm trước, những người liên quan, ngoại trừ ta, Tiểu Mai và tên trang chủ, còn lại không một ai sống sót.

Rốt cuộc tên này ẩn mình trong phủ bao lâu rồi? Với cả tên trang chủ kia lụt nghề rồi sao? Làm sao bí mật này tên áo đen lại biết? Rốt cuộc hắn rèn luyện thủ vệ kiểu gì vậy?

Thấy ta im lặng, tên áo đen có vẻ thoả mãn lắm, bỏ gươm xuống, đồng thời đưa cho ta một chiếc khăn tay, trên đó có hình con hồ điệp màu xanh, phía dưới ghi một chữ.

Thương.

Tim ta thắt lại, ta trừng mắt nhìn hắn, bàn tay siết mạnh khăn tay.

- Phu nhân có nhận ra chiếc khăn tay này chăng?

- Làm sao ngươi có được nó?-Ta có thể cảm nhận rõ sự run rẩy trong lời nói của mình, không ngờ đến giờ ta vẫn xúc động như vậy.

- Bằng hữu của ta- mắt hắn đối diện với ta- một kẻ tương tư phu nhân.

Hắn ghé sát vào tai ta nói thầm:

- Canh hai ngày 15 tháng 8, đợi ở lầu Vãn Xuân, sẽ có người đưa phu nhân đi.

- Chỉ dựa vào một mảnh khăn, ta có thể tin được sao? Ngươi cho là ta hồ đồ đến nỗi tin một kẻ lạ mặt sao?

Ta nhìn được trong ánh mắt hắn một tia thất vọng thoáng qua:

- Chỉ cần ta biết phu nhân là được rồi.

Hắn vừa nói dứt lời, đám người tên trang chủ kia đến. Hôm nay hắn vận y phục màu tím, tóc đen thả sau lưng tuy quần áo đơn giản vẫn không thể giấu được khí thế bức người cùng cơ thể cường tráng cao năm thước.

Đôi mắt hắn chuyển sang màu đỏ, ta biết là hắn đang rất giận, chỉ là hắn vẫn vô cảm như vậy.

-Thả nàng ra. -Hắn xuống tông lạnh lẽo một cách đáng sợ.

-Để ta an toàn ra khỏi đây, ta tự khắc sẽ thả nàng.- Kẻ áo đen bình tĩnh đáp trả.

Tên trang chủ- tức là tướng công ta híp mắt thành một đường, khoé môi cong lên đến là ma mị, mà lời hắn nói ra thực rất phù hợp với tính cách của hắn.

-Ngươi có biết đã từng có lắm kẻ ra điều kiện cho ta, nhưng chưa từng có ai sống sót. Đều là một lũ ngu xuẩn cả.

Kẻ áo đen bật lên tiếng cười :

-Vậy hôm nay tại hạ sẽ vinh dự là kẻ đầu tiên.

Lưỡi kiếm bén nhọn dí sát vào da thịt ta làm mặt ta nhăn thành một đường.

Lúc này chợt trong gió có tiếng vút lên thật nhanh, kẻ áo đen ôm ta xoay sang một bên, cùng lúc ấy một mũi trên cắm phập xuống đất.

Kẻ áo đen lại cười tiếp:

-Trang chủ, đừng nghĩ đến chuyện đánh lén, ngài quá coi thường tại hạ rồi.

Hai người bên cạnh hắn không khỏi nôn nóng bèn tiến thêm một bước:

-Mạng phu nhân trong tay tại hạ, phiền trang chủ bảo thuộc hạ ngài lùi xuống.- Rồi hắn hét lên một tiếng:

-Đi.

Lập tức hắn ôm ta bay lên trời, chính xác là khinh công của hắn quá đỉnh rồi, còn có thể ôm được một người nữa bay lên nóc nhà dễ dàng. Ta với tay, một phát giật khăn che mặt hắn xuống. Ánh sáng trắng xoá làm lộ ra cả gương mặt hắn, ta hơi ngạc thiên, sống mũi cao thẳng, đôi môi phớt hồng, làn da mịn màng chẳng khắc gì thiếu nữ, thật là... thanh tú quá mức. Ờm, từ này có nên dùng cho nam nhân không nhỉ?

Hắn ngoẻn miệng cười, tựa như bầu trời tỏa nắng trong tuyết trắng.

Kì lạ là ta cảm thấy hắn rất quen mắt, nhưng không nhớ rõ đã từng gặp ở đâu.

Ta nhìn hắn, hắn nhìn phía trước theo nhịp nhảy từ nóc nhà này sang nóc nhà khác.

Ta nhịn không được nói:

-Ta trông ngươi rất quen mắt.

-Vậy sao?

Đến nóc nhà gần tường, hắn đặt ta ngồi xuống:

-Nhớ nhé. Không gặp không về.

-Khoan đã!- Ta túm cổ áo hắn- Người là nợ đào hoa hồi trẻ của ta sao?

Hắn nhướn mày:

-Cứ xem là vậy đi.

Rồi hắn thả người xuống, vẫn là nụ cười ấy, một cơn gió lớn thổi qua, hắn đã biến mất không để lại vết tích.

Ta đổ mồ hôi, thật là quỷ dị mà.

Rốt cuộc hắn học cái thuật quái quỷ gì vậy?

Lúc tên trang chủ đến, hắn bèn vận khinh công nhảy lên, ta đang thong thả tâng mấy hòn đá, lần đầu tiên ta thấy hắn thở dài. Hắn cúi xuống cắn mạnh vào môi ta, khi nó rớm máu rồi hắn mới thả ra, ôm ta xuống dưới.

Ta không biết tên trang chủ nghĩ gì, dạo này ta thấy hắn bận tối tăm mặt mũi, không có thì giờ trêu đùa ta.

Ta suy nghĩ rồi, ngày 15 này dù thật hay giả ta cũng thử một lần. Cùng lắm thì cá chết rách lưới.

Hôm nay chỉ có ta cùng hai nô tì đứng hầu, Tiểu Mai không thấy tăm hơi đâu, ta ngồi trong phòng ăn lạc rang, không có chuyện để nói, ta buột miệng hỏi:

- Trang chủ về chưa?

-Bẩm phu nhân, trang chủ vừa trở về liền vào thư phòng.

Ta xoa trán, chấp nhận thỏa hiệp với bản thân mình, đứng dậy vận động mấy cái, ta bước đi:

-Đi thôi, ta xuống bếp một lát.

Đã lâu lắm rồi ta không xuống bếp, chỉ mong tay nghề không lụt đi nhiều.

                             ******

Lúc ta đẩy cửa phòng hắn bước vào thì nhìn thấy một đôi nam nữ quấn quýt với nhau, nữ nhân là người giám sát ta, áo thoát quá nửa thân trên, để lộ cả bầu ngực, ngả ngớn dựa người vào tướng công trên danh nghĩa của ta, còn hắn lộ ra cơ ngực rắn chắc, đôi mắt xám chau lại khi bắt gặp ánh mắt ta. Đôi mắt ấy quá vô cảm, quá lạnh lẽo làm ta kinh tởm.

Ta cúi gằm xuống, bật cười, sau đó ngước mắt lên nhìn hai kẻ kia đầu thách thức, bàn tay bê bát súp nóng hổi lại lạnh buốt như vậy. Ta xoay người bước ra ngoài, một mạch trở về phòng, rồi im lặng ăn bát súp.

Nước mắt nhỏ từng giọt xuống tấm khăn bàn, ta lẳng lặng gạt đi.

Sau đó hắn không có đến gặp ta, cũng không sai người giải thích cho ta.

Đối diện với kẻ câu dẫn tướng công mình nên làm thế nào? Ta nghĩ cũng không thèm nghĩ, chỉ mỉm cười đối diện với nàng. Có lẽ chính bản thân nàng cũng đã chuẩn bị đối diện với ta. Ta vẫn để nàng phục vụ ta, chỉ là khi nàng đang chải đầu cho ta, ta cong môi, thong thả nói, mà lời nói ra không biết là gì:

- Tính hắn rất thất thường.- Bàn tay đang chải tóc cho ta khựng lại- nếu người không ngày đêm kề cận sẽ không biết. Mỗi khi hắn cười là lúc hắn đã bắt được thóp ngươi, khi tức giận hắn chẳng tỏ thái độ gì, chỉ là đôi mắt hắn chuyển sang một màu tím, ta mới chỉ nhìn thấy nó một lần. Mặc dù hắn bề ngoài có chút đáng sợ, nhưng...- ta bật cười- khi ngủ hắn chẳng khác gì một đứa trẻ, ta không ngờ hắn lại lắm tật xấu như vậy, đạp chăn lộn xộn, rồi... nằm đè lên ngực ta.

Nước mắt ta chậm rãi lăn xuống căng, rồi từng giọt lạnh buốt rơi xuống mu bàn tay ta.

- Có lẽ ra nói những lời này là vô bổ. Ngươi ở cạnh hắn còn lâu hơn ta cơ mà.

- Phải, nô tì đã ở cạnh trang chủ 15 năm rồi.- Tiểu Mai thản nhiên nói- So với ba năm của phu nhân thì dài hơn nhiều. Vậy mà nô tì còn không chiếm được trái tim của chàng, không bằng bảy năm của chàng và nàng ấy. Nàng mất rồi, vậy mà vẫn không thắng được. Nô tì không thể, phu nhân càng không thể.

Ta nâng tay, đón lấy cánh đào xa lạ theo gió rơi vào lòng bàn tay.:

- Ta khác với ngươi. Ta không ghen tị với nàng, càng không hâm mộ nàng. Bởi ta và hắn vốn dĩ chẳng bao giờ có thể hoà hợp được với nhau. Thế giới của ta và hắn khác biệt quá nhiều...

Hôm ấy ta ngồi ngẩn người đến tối mịt, còn bên ngoài tuyết vẫn tiếp tục rơi.

Khi một nô tì làm đổ cốc trà lên váy ta, sau đó lén đưa cho ta một lá thư, ta đã biết đến lúc ta phải đi rồi.

Ta đi khắp một vòng quanh gia trang, rồi tự giễu cợt mình rằng chẳng có một chút kỉ niệm tốt đẹp nào.

Có chăng là những buổi chiều hắn nắm tay ta đi dạo quanh gia trang.

Nghĩ đến đây ta chợt sững lại, thì thầm với chính bản thân mình:

- Sẽ không có bất cứ điều gì có thể cản nổi ta.

Đêm 14, lúc nửa đêm thì hắn đến phòng ta, ta nhắm tịt mắt.

Hắn có vẻ rất mệt mỏi, ôm lấy ta rồi ngủ thiếp đi.

Khi tiếng thở của hắn vang lên đều đều, ta mở mắt.

Ánh trăng rọi vào mặt hắn khiến ta nhìn rất rõ từng tấc, từng tấc trên gương mặt quen thuộc. Từ lông mày đến cái mũi, đôi môi, rồi dừng mắt ở vết sẹo dài độ ngón tay trỏ của ta- chính là vết sẹo ta gây ra ra cho hắn.

Trong màn đêm tĩnh lặng, hắn thì thầm:

- Nương tử...Nương tử...

Ta nhếch môi cười cay đắng.

Tầm ba năm trước, thực ra ta là một kẻ rất dễ ngủ, không hiểu sao tối hôm ấy ta bị mất ngủ, liền nghe thấy hắn gọi "Nương tử".

Ta biết hắn đang gọi nàng ấy.

Vậy mà lúc này đây, hắn gọi:

-Nương tử... Nương tử... Tuyên Tuyên... Tuyên Tuyên của ta..... Nương tử của ta...

Ta chảy nước mắt.

Rốt cuộc thì ta và hắn đều là những kẻ kiêu ngạo.

Dù biết lòng hắn, vậy thì đã sao chứ?

Lòng hắn quá lớn, ta chỉ như một con én nhỏ trú đông nơi hắn, mùa xuân đến, ta vẫn phải đi.

Chỉ một đêm này thôi. Ta chấp nhận lòng mình.

Còn chuyện ngày sau... để ngày sau hẵng tính.

Ta không nghĩ nhiều nữa, vòng tay ôm chặt hắn.

                                     *****

Kế hoạch diễn ra hoàn hảo một cách khó tin. Nhân lúc đám nhân sĩ giang hồ náo loạn bên ngoài, ta được người ta đưa đi. Ta đã không quay lại nhìn hắn lần cuối, càng không nhìn lại gia trang đến một lần.

Ta biết thực ra hắn mắt nhắm mắt mở để ta đi. Bằng không với thực lực của hắn, e rằng từ lúc hắn để tên áo đen kia đi, cũng là một sự sắp đặt rồi.

Dù gì hắn đã buông tha cho ta, ta cũng chẳng còn lí do gì để vương vấn nơi này.

Ta đi ngựa được hai ngày thì về đến Bảo Liên Sơn.

Giây phút xuống ngựa, nhìn thấy bóng hình quen thuộc ấy của chàng, ta đã khuỵu xuống nền tuyết, ta vừa nhìn chàng vừa gào khóc.

Không biết ta đã khóc bao lâu, cũng không biết chàng đã đến bên ta, ôm chặt ta vào lòng từ lúc nào. Chỉ biết khắp núi vang lên tiếng khóc của ta, cùng với âm thanh thủ thỉ của chàng bên tai:

-Muội trở về rồi.

                                    *****

Ta chưa từng nghĩ ngờ vì sao đợi đến năm năm chàng mới cứu ta. Ta biết chàng ban đầu chỉ là một thiếu niên nghèo khổ, bị chính cha mẹ bỏ rơi, để danh chính ngôn thuận thành minh chủ võ lâm, chàng đã phải trải qua rất nhiều những thứ mà người thường không thể chịu được.

Về đến núi ta mới biết chàng bị ép buộc phải lấy một nữ nhân, chính nàng ấy cũng đã đến trước mặt ta nói rõ ràng với ta.

Chàng chẳng muốn giải thích gì, ta biết chàng không phải kiểu người thích nói nhiều.

Dù bận trăm công nghìn việc, chàng cũng dành ra thời gian để thăm ta, có đôi lúc vừa nhìn thấy ta, chàng đã vội phải chạy đi. Nếu có thời gian rảnh, chàng thường nhìn chòng chọc ta từ đầu đến chân, khiến ta bao phen ngượng ngùng cúi gằm, những lúc ấy chàng sẽ nắm tay ta đến đỏ lựng, hoặc bất giác ôm chặt lấy ta.

Ta chỉ biết chảy nước mắt, dù chàng có bao nhiêu tuổi, trải qua bao sóng gió thì chàng vẫn luôn là thiếu niên ngày nào.

Chí ít trước mặt ta vẫn luôn là như vậy.

Nhưng càng ngày, tai nghe mắt thấy lời nói của người đời, trong lòng ta cũng đủ sáng tỏ.

Vì không muốn chàng khó xử, ta quyết định rời khỏi núi. Bảo Liên Sơn là nơi ta nắm rõ như lòng bàn tay, tìm cách ra khỏi đây không quá khó.

Ta dắt dao vào lưng, đeo tay nải lên, xuống núi.

Ta để lại thư nói chàng không cần tìm ta. Thực lòng ta không nghĩ ngờ việc chàng thích ta, nhưng ta cũng là kẻ biết liêm sỉ, ta không thể nào ở trên núi được nữa, càng không xứng đáng với một minh chủ võ lâm. Ta cho rằng đây là quyết định đúng đắn.

Chàng quả thật cũng không đuổi theo đưa ta về, chỉ là sai người đưa cho ta một bức thư nói cho ta thời gian suy nghĩ.

Ta lại tiếp tục con đường hành tẩu giang hồ còn dang dở của mình. Lại là tấm áo choàng đen quen thuộc trùm đầu che quá nửa gương mặt ta theo ta khắp chốn.

Ta từng nghe có người nói ta hồng nhan bạc phận, ta lại không cho là đúng.

Chẳng qua là chút vết thương lòng nếu không thể quên, vậy ta sẽ nhét nó xuống đáy sâu của lòng mình.

Ta không phải là nữ nhân có thể khiến nam nhân chết đi sống lại, càng không phải nữ nhân có thể thay đổi tương lai của cả một người. Giờ đây chỉ mình ta trơ trọi trên cõi đời này, lang thang đi khắp nơi này núi nọ, mùa xuân năm sau, ta gặp lại tên áo đen kia. Hắn bảo muốn lang bạt giang hồ cùng ta. Lần lang bạt này của chúng ta không biết sẽ kéo dài bao năm....

Còn về hai nam nhân trong đời ta. Tên trang chủ kia và chàng đối đầu nhau không biết mệt, nhiều năm vẫn bất phân thắng bại.

Có chút vướng mắc trong lòng, nhưng rồi ta cũng chẳng còn muốn biết.

Bây giờ ta sống rất tốt, cùng tên áo đen là thần trộm giết giàu cứu nghèo, nếu muốn dừng chân, ta sẽ dựng hàng buôn bán gì đó. Nghỉ đủ rồi, ta lại cầm kiếm đi tiếp. Ta như quay trở lại mấy năm trước, khi ta vẫn còn là cô nương hay cười, tự do tự tại.

Rồi sau này sẽ có ngày ta dừng hẳn lại, nhưng đến lúc ấy hãy còn lâu lắm.......

Bạn đang đọc Chuyện cũ kể lại: Đơn Phương sáng tác bởi tuyetyenlac24
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tuyetyenlac24
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.