Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 1

Tiểu thuyết gốc · 1773 chữ

Quá khứ?

Hai chữ “Quá khứ” gợi lên trong lòng bạn điều gì?.

Niềm vui? Nỗi buồn? Hạnh phúc? Đau khổ? Ám ảnh? Dằn vặt? hay chỉ đơn giản là một chút “tiếc nuối” khi chợt nhớ về những chuyện đã xảy ra trong hai chữ “Quá khứ” ấy.

Tiếc nuối, có thể là điều mà mình cảm thấy hối tiếc trong quá khứ, để giờ ngồi nhìn lại thì chỉ ước rằng, phải chăng lúc đó bản thân đã không quyết liệt để đạt được điều đó.

Hay bản thân đã chấp nhận điều đó, kết quả đó trong quá khứ nhưng ở thời điểm hiện tại, những điều đó lại không đúng với những gì mình đã nghĩ và…

Quá khứ là không thể quay về cũng chẳng thể nào thay đổi nhưng nếu như có thể thay đổi thì liệu rằng bản thân có muốn thay đổi điều đó để sự “tiếc nuối” kia mãi mãi sẽ không xảy ra ở thời điểm hiện tại.

Năm 2010.

“Thư nè, ước mơ của cậu là gì?”

Nằm trên bãi cỏ xanh, ngắm nhìn bầu trời đêm đầy sao, Trọng, cậu học sinh lớp 12 của trường cấp 3 số 1 hỏi người “bạn thân” từ nhỏ của mình Minh Thư, người đang tập trung với những nốt nhạc phát ra từ chiếc radio đã cũ từ thời nào của mình.

Đình Trọng và Minh Thư lớn lên cùng nhau ở vùng nông thôn, nằm ở rìa thành phố Cao An. Tuy là nông thôn, cuộc sống quanh năm gắn bó với ruộng đồng nhưng không vì thế mà cuộc sống của phần lớn người dân ở đây lại túng thiếu như những vùng khác.

Họ có cái ăn cái mặc, thậm chí nhiều gia đình còn có cơ ngơi đồ sộ với Minh Thư là một ví dụ. Căn nhà lớn, 3 tầng màu trắng, nằm gần ủy ban thôn là cơ ngơi của gia đình Minh Thư. cách đó không xa là ngôi nhà của gia đình Đình Trọng.

Nhà của Đình Trọng thuộc diện trung bình của vùng nông thôn này. Tuy không giàu có như những gia đình xung quanh nhưng chẳng bao giờ gia đình cậu lại rơi vào cảnh thiếu cái ăn cái mặc.

“Mình muốn chinh phục bầu trời.”

15 năm sau.

“Chúc mừng, từ hôm nay các cậu chính thức trở thành những cơ trưởng của VN Airways. Xin chúc mừng.”

Máy bay vừa hạ cánh, khi tất cả hành khách vừa rời khỏi máy bay cũng là lúc cuộc sát hạch cuối cùng của bài kiểm tra để trở thành cơ trưởng cũng đã kết thúc một cách trọn vẹn.

Những tràng vỗ tay được vang lên không ngớt bên trong khoang máy bay như muốn chúc mừng những cơ trưởng tương lai của hãng hàng không VN Airways. Và từ ghế cơ trưởng, một chàng trai trẻ tuổi với vai áo 4 sọc vàng đứng dậy, trao cho những cơ trưởng tương lai ấy những tấm bằng thay cho lời chúc mừng.

Buổi lễ chúc mừng diễn ra ngay sau đó ở căn tin của sân bay, ai nấy đều thể hiện sự vui mừng vì thành tích ngày hôm nay mà mình đạt được, còn ở một góc của căn tin, cái góc ngồi quen thuộc từ khi đến VN Airways công tác, vị cơ trưởng kia vẫn như thường lệ, ánh mắt hướng về sân đỗ máy bay, nơi những chuyến bay vẫn đều đặn đi đi về về.

“Đình Trọng, cậu không ra chung vui với đám học trò của cậu à?”

Một cái vỗ vai khiến cho vị cơ trưởng ấy có chút giật mình. Đình Trọng - cũng chính là cậu học sinh cấp 3 năm nào, vui vẻ lắc đầu. Sau mỗi chuyến bay, thói quen của cậu là ngồi ở đây, nhìn ngắm những chuyến bay cất cánh rồi hạ cánh như một thú vui mà ít ai biết được lí do thực sự là gì.

“Nghe nói cậu sắp được điều về Cao An rồi đúng không? Chuyến bay lát nữa về Cao An là chuyến bay cuối cùng của cậu khi ở đây rồi? Sao thế, không nỡ xa chúng tôi à?”

“Một chút thôi! Nhưng tôi lại muốn trở về Cao An hơn. Không biết ở đó đã thay đổi nhiều không? Và không biết cô ấy có còn ở đó không?”

Đình Trọng thưởng thức ly cà phê còn nóng hổi, ngẩn ngơ nhìn ra phía cửa sổ rồi mỉm cười. Nụ cười ấy không vui cũng chẳng buồn, nó chất chứa sự tiếc nuối, không phải là vì sắp phải xa nơi này sau từng ấy năm làm việc… mà là vì cậu nhớ đến Cao An, nhớ đến vùng nông thôn nơi mình lớn lên và nhớ về cô “bạn thân” năm nào - Minh Thư.

“Chuyến bay VN003 đi thành phố Cao An sắp cất cánh.”

Cuộc vui nào cũng đến lúc phải tàn, chuyến bay cuối cùng của Đình Trọng với chi nhánh Long Hương cuối cùng cũng đã tới. Gần nửa thập kỉ gắn bó với nơi này, Đình Trọng giờ đây sẽ quay trở về nhà của mình, nơi mà cậu đã từng một lần dứt áo ra đi cách đây 5 năm.

“Cơ trưởng, máy bay đã hoàn thành các công tác kiểm tra và sẵn sàng cất cánh.”

Cơ phó sau một vòng kiểm tra toàn diện máy bay, liền báo cáo cho Đình Trọng sau khi quay trở về buồng lái. Máy bay ngay sau đó cất cánh lên bầu trời thành phố Long Hương và đích đến là thành phố Cao An.

Chuyến bay kéo dài 2 tiếng, tuy không phải là một chuyến bay dài nhất mà Đình Trọng từng trải qua nhưng chính bản thân của Đình Trọng cũng không ngờ, trên chuyến bay này đang có người mà bản thân anh không muốn gặp lại, và việc cậu chuyến đến Cao An công tác cũng chính vì người này.

“Cơ trưởng, trên chuyến bay có người bị lên cơn đau tim. Tôi nghĩ anh nên đến xem sao?”

Khi tất cả mọi thứ đang diễn ra một cách bình thường như bao chuyến bay khác, thậm chí phải nói là nhàm chán thì từ bên ngoài, tiếp viên trưởng của chuyến bay bước vào buồng lái với nét mặt thể hiện sự hoảng loạn.

Theo chân tiếp viên trưởng đến khoang phổ thông, tất cả giờ đây đều hướng về hàng ghế thứ 4, nơi các tiếp viên đang cố gắng sơ cứu cho người đàn ông không may bị lên cơn đau tim khi đang chuyến hành trình trên máy bay trở về Cao An.

“Mọi người đừng có tập trung ở đây, hãy để nạn nhân có nơi thoáng mát để hít thở.”

Vừa đến nơi, Đình Trọng ngay lập tức “giải tán” đám đông để cho người đàn ông kia có thêm không khí để hô hấp. Người đàn ông ấy cũng trạc tuổi của anh, ăn mặc lịch sự và đi cùng là một cô gái tuổi còn khá trẻ, người đang tỏ ra lo lắng về tình trạng của người đồng hành cùng với mình.

Vì có chút kinh nghiệm khi còn làm phi công cho đội cứu hộ trên không nhiều năm về trước, Đình Trọng có thể sơ cứu cho người đàn ông đó một cách dễ dàng chỉ bằng những thiết bị có sẵn trên máy bay.

“Tiếp viên trưởng, cô mau sắp xếp cho vị khách này chỗ ngồi ở khoang trên, tôi sẽ đưa anh ấy đến đó để giúp anh ấy hô hấp trước khi máy bay hạ cánh.”

Đình Trọng còn không quên dặn dò tiếp viên trưởng báo cáo ngay cho Trung tâm mặt đất để chuẩn bị xe cấp cứu để có thể đưa người đàn ông ấy đến bệnh viện ngay lập tức sau khi máy bay hạ cánh xuống sân bay Cao An.

Tính từ thời điểm này, 40 phút nữa, máy bay sẽ kết thúc hành trình của mình ở sân bay Cao An và người đàn ông kia sau một hồi nghỉ ngơi thì đã có thể lấy lại được nhịp thở của mình một cách bình thường, da dẻ cũng trở nên hồng hào hơn trước rất nhiều.

“Quý khách thấy trong người như thế nào? Có còn khó chịu ở đâu không?”

Sau khi bàn giao công việc cho cơ phó cũng như giao tiếp với trạm không lưu xong, Đình Trọng quay trở lại vị trí mà người đàn ông kia được sắp xếp ở khoang Thương gia để hỏi thăm về tình hình sức khỏe của anh ta.

Tất cả mọi thứ bây giờ đều ổn cả, không có vấn đề gì quá nghiệm trọng với trái tim của anh ta nữa. Nói chuyện một lúc này thì người đàn ông kia tên Duy, đang trở về từ chuyến công tác nhiều ngày ở Long Hương, cùng với đồng nghiệp của mình là Thanh.

Tuy rằng là đồng nghiệp, nhưng cử chỉ của cả hai giống như là một cặp tình nhân hơn là những gì mà anh chàng tên Duy kia đã nói. Lâu lâu họ lại có những cử chỉ trên mức đồng nghiệp như nắm tay, chạm đầu vào nhau, cô gái tên Thanh kia còn không it lần tỏ ra nũng nịu với người tên Duy kia.

Nhưng dù sao đó cũng là chuyện cá nhân của họ, Đình Trọng chẳng mảy may để ý đến những điều đó mà trở lại buồng lái của mình để tiếp tục công việc cơ trưởng của mình và sắp tới đây, máy bay sẽ hạ cánh xuống sân bay Cao An và kết thúc cuộc hành trình của mình.

“Chuyến bay VN003 đã hạ cánh.”

Chuyến bay VN003 do Đình Trọng là cơ trưởng cuối cùng cũng đã hạ cánh an toàn xuống sân bay Cao An, và đây cũng là chuyến bay cuối cùng của Đình Trọng trên cương vị cơ trưởng của VN Airways chi nhánh Long Hương, để sau này anh sẽ làm việc ở VN Airways Cao An, nơi anh xem là nhà của mình.

Nhưng vào lúc này, khoảnh khắc anh bước ra khỏi cổng của phòng chờ, trước mắt anh là hình ảnh của một người con gái, người được anh xem là “tiếc nuối” của mình trong quá khứ, hiện giờ đang xuất hiện trước mặt mình nhưng sao khoảng cách bây giờ lại xa đến như vậy.

Bạn đang đọc Chuyến Bay Đưa Anh Về Bên Em sáng tác bởi huynhu1007
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi huynhu1007
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.