Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trận Chiến Đầu Tiên

Tiểu thuyết gốc · 1510 chữ

Hai năm trôi qua, mẹ hắn lại mang thai, lần này là song thai nhi, đã được tám tháng bầu sắp đến ngày hạ sinh, trong thôn hằng ngày vẫn liên tục có yêu thú hoặc ma nhân ăn người, số người chết mỗi ngày vì yêu họa gần chục mạng, quan phủ hay các cơ cấu cũng không thể lo liệu hết được, thế giới thực sự tàn khốc, hắn khi một tuổi đã biết chạy nhưng cha mẹ hẳn lo lắng hắn bị yêu ma làm hại nên trông nom kỹ càng, sợ xảy ra chuyện, hắn không có cơ hội đi xa trong thôn xem xét, chỉ có gần đây cha hắn bận đi làm ở thôn bên, mẹ hắn lại bầu bụng to, ngũ ca 5 tuổi đã đi học chỉ còn lục tỷ nhận trách nhiệm trông nom hắn, vì thế nên hắn mới được tự do ra ngoài chơi mà không bị nhắc nhở.

Trời về giữa trưa, Cảnh Vĩ cùng năm đứa trẻ hàng xóm cạnh gần nhà đang chơi ở chân núi sau thôn, sắp đến giờ ăn trưa nên chờ lục tỷ nhặt măng xong là có thể về nhà ăn cơm, bỗng nhiên từ trên cáo một tiếng thét gào rung lên vang vọng, sau đó như điện chớp là một tiếng xé gió vang lên.

Từ trên trời lao xuống một con chim ưng to lớn, đầu ưng nhô sừng, mặt chim hung tợn, cẳng chân móng vuốt thô to như cánh tay trẻ con sắc nhọn vồ xuống đám trẻ đang chơi, kèm theo đó là gió lớn thổi ầm ầm khiến đám trẻ ngã lăn lộn, bụi bay mù mịt, cuồng phong một cuốn, chỉ thấy yêu thú một chân quặp lấy vai một đứa nhỏ, chân còn lại liền hướng về Cảnh Vĩ muốn đem hắn bắt giữ, tốc độ nhanh như chớp.

Thấy yêu thú hướng về phía mình bắt tới, Cảnh Vĩ hai tay vũ động, song chưởng giơ lên đầu, bước chân nhùng xuống trụ thế, hai năm nay tuy không được tự do ra ngoài chơi mà luôn có người chăm nom, nhưng bản thân Cảnh Vĩ võ công lại không hề hoang phế, thường ngày vẫn cần cù luyện tập các động tác của võ học Hàng Thiên chưởng không ngừng, tuy không tu luyện ra nội công nhưng phần động công thì đã sơ nhập môn tường.

Với thân hình của đứa trẻ hai tuổi, chiều cao chỉ có hơn 1m, cánh tay còn non bé, tổng thể so với ưng yêu sải cánh dài chục met, thân hình đồ sộ thì như cái nhà lớn thì quả thật như chuột so với voi.

Nhưng thua hình thể lại không thua khí thế, Cảnh Vĩ lức này tâm thần tập trung cao độ, thế chưởng “Đê Dương Xúc Thiên” giương lên đón lấy cự lực đang chụp xuống từ móng vuốt của Ưng yêu kia, chỉ nghe “Tạch” một tiếng vang lên, vuốt chưởng theo đó va chạm vào nhau.

“Lệ…..ác…” Rú lên một tiếng đau đớn, âm thanh chấn động không khí khiến bụi bặm xung quanh tán đi, lớp này đè lên lớp khác càng khiến xung quanh mù mịt. Ưng yêu bị chưởng pháp của Cảnh Vĩ đánh cho thân mình chao đảo, về phần Cảnh Vĩ thân thể cũng bị lui xuống một bước, hai tay tê dại, Ưng yêu thấy mình chiêu bị bại lui thì hung tính cuồng nộ lên, nó vỗ cánh điên loạn, tạo ra cuồng phong thổi lớn, dùng móng vuốt tiếp tuc lần nữa lại tụ lên đại cự lực, hướng về phía Cảnh Vĩ mà chộp tới, tốc độ như thiểm điện, đám trẻ xung quanh bị cuồng phong thổi hất bay đi, lại bị thanh âm rung động chấn ngất đi, không biết gì nữa, riêng Ưng yêu thì một chân nó vẫn giữ chặt lấy thằng nhóc kia, móng vuốt cắm sâu vào thân vai, máu me dầm dề, thằng nhóc lúc này đã ngất đi không rõ sống chết.

Cảnh Vĩ một chân giậm mạnh xuống đất, thấy yêu thú dùng ra cầm nã pháp hướng đến mình, to lớn khổng lồ thân hình từ trên không vồ đến, Cảnh Vĩ loạn động song chưởng, hai tay liên hoàn xoay chuyển, thân mình tụ lực chùn xuống rồi bắn lên không trung, cả hai lại thêm một lần nữa đón đỡ va chạm vào nhau, đây chính là chưởng pháp “Phi Long Tại Thiên” mười thế đầu.

Chưởng pháp Phi Long Tại Thiên va chạm ưng trảo, chỉ nghe rắc rắc vang lên, hai chân ưng yêu bị Cảnh Vĩ một chưởng này đánh cho gãy thành ba khúc sau khi va chạm, man lực cuồng bạo từ chưởng pháp tràn lan khắp toàn thân khiến, ám kình cuồng kình khắp nơi xung động khiến Ưng yêu văng ra xa, lộn vòng rơi ầm xuống đất, kèm theo là âm thanh gầm rú thảm thiết của yêu thú.

Cảnh Vĩ thân hình vẫn dư lực đằng không, giữ lại chuyển thế súc lực, hắn muốn dùng chút sức mọn còn lại của bản thân đánh ra nửa sau của thế chưởng này, từ trên cao dồn xuống đánh chết yêu thú khốn kiếp kia, cả gan dám vào thôn bắt người.

Nhưng lúc này, bên tai đã nghe tiếng phá không rít gào vang lên, từ đằng xa liên hoàn tam tiễn xé gió kinh phong bắn tới, tiễn thuật cực kỳ khủng bố xuyên thủng Ưng yêu, một tiễn xuyên qua đầu, một tiễn xuyên qua cổ, còn một xuyên qua bụng.

Sau đó ba giây hai thân ảnh lao nhanh tới lũ trẻ, bụi mù xung quanh vẫn chưa lắng xuống nhưng đối với hoàn cảnh này hai người hoàn toàn không bị cản trở, bọn họ chuẩn xác tìm được sáu đứa trẻ mang về phía sau an toàn, chỉ thấy bốn đứa trẻ kia mặt còn lộ rõ kinh hoàng khóc oa oa, lại có một đứa bé trai bờ vai bị xé mất một bên xương đòn, cánh tay hoàn toàn phế đi, toàn thân thấm đẫm máu tươi, đây chính là đứa trẻ bị chim ưng kia trảo bắt, về phần Cảnh Vĩ lúc này, toàn thân thoát lực, không khá hơn tí nào, cả người đang nằm sấp trên mặt đất không động đậy nửa ngón tay.

“Mạnh huynh tiễn thuật thông thần, tam tiễn bắn chết ưng yêu cứu lấy bọn nhóc, tiễn lực còn bắn gãy chân yêu ưng không cho nó bắt đi tụi nhóc, bội phục” – một trung niên nhân cao lớn vạm vỡ thân trên để trần da màu đen trâu hướng về phía xa nói.

“Thổ huynh đệ quá khen, là việc chúng ta phải làm, chỉ một con Yêu Thể cảnh cấp độ Yêu Bì, cũng dám vào thôn bắt người, thứ không biết sống chết”- một người đàn ông áo vải thô lưng đeo đại cung túi tiễn từ xa tiến đến.

“Yêu Thú này cấp độ thấp nhưng đối với thường dân chính là tai nạn vô cùng, võ giả chúng ta số lượng quá ít, không thể canh giữ hết cả thôn an toàn được”

“Mang xác nó về, hôm nay thôn chúng ta lại có thịt ăn” – cả người để trần trung niên nhân võ giả nói, sau đó đi đến ưng yêu rút ba mũi tên ra trả cho họ Mạnh võ nhân, rồi vác lên ưng yêu, hai người còn lại kia thì hai tay bế lấy ba đứa trẻ, nhìn về phía một tiểu cô nương đang hốt hoảng chạy đến.

“Lục tỷ tỷ”- Cảnh Vĩ lúc này hồi khí, âm thanh non nớt lên tiếng nói, vẫy tay gọi.

Vì là nạn nhân trong vụ chim yêu tấn công nên nhà hắn được phân đến một nửa cái cánh chim, khi làm lông xong nhìn phần thịt, Cảnh Vĩ mới biết tuy nửa cái đùi cánh con chim này nhưng lại to bằng một bắp đùi lớn như cột đình, cả nhà chín người ăn nhòe tõe xả láng.

Có thịt có thêm lực lượng, đã lâu lắm rồi Cảnh Vị mới lại được nếm thịt yêu thú, quả nhiên dư vị vô cùng, mẹ hắn mang thai cần tẩm bổ, thực sự thịt đến đúng lúc vừa thời.

Ngẫm lại mà sợ, sau đó mấy ngày Cảnh Vĩ cùng lục tỷ hắn và đám trẻ không được ra phía chân núi chơi nữa, chỉ được trong nội thôn chơi mà thôi.

Trong thôn tồn tại tam đại gia tộc, ba gia tộc này đảm nhiệm vũ lực chính của thôn, giữ gìn an toàn cho thôn, tuy các nhà có ma sát nhưng đã vài trăm năm nay vẫn yên ổn qua đi, mọi sự luôn có tương đối, tuy chúng ta bóc lột các ngươi nhưng cũng giữ gìn an toàn mang đến cuộc sống yên bình cho các ngươi.

Bạn đang đọc Chưởng Đạo Võ Nhân sáng tác bởi Luan5623
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Luan5623
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.