Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khế Ước Thiên Điều

Tiểu thuyết gốc · 1805 chữ

Tại trụ sở của Tĩnh Thiên ty đóng ở bốn thôn, trong sảnh đường ngồi lấy năm người đàn ông, một người ngồi trên ghế cao vị trí ở giữa, bốn người chia ra ngồi hai bên trái phải.

“Bẩm báo Trần đại nhân, hai tháng qua chúng ta ở bốn thôn tăng mạnh giám sát, cũng không tìm ra ai là người đánh chết Lợn Yêu kia. Qua kiếm tra dịch trạm trong vòng mấy ngày Lợn yêu bị hạ sát đã tìm ra hơn 500 người đến qua vùng này đều có khả năng diệt sát yêu thú này” một người đàn ông lên tiếng, vị này chính là người quản lý phụ trách an toàn của An Ngoại thôn trong ty.

“Lão Vương ý kiến cũng đều là tình hình chúng ta biết được, tại bên chúng ta cũng tra được người đến người đi rơi vào tầm khoảng 300 người có khả năng diệt sát nó” quản lý của Quán Ngoại thôn phát biểu.

“Đại nhân, hiện này công lao này không ai đến nhận, chúng ta Tĩnh Thiên ty cũng lên báo lên phủ chủ, ngài xem công lao lần này lên phân bổ cho ai” người phụ trách của Quán Nội thôn, một vị vạm vỡ võ nhân đi vào chính đề.

“Lần này Yêu Thú phá hoại cực lớn, cống hiến cũng từ đó mà tăng cao, thôn Quán Ngoại chúng ta là thiệt hại nặng nề nhất, các vị sẽ không từ đó mà tranh công với chúng ta chứ” Người quản lý An Ngoại thôn không kiêng dè lên tiếng.

“Nhưng Yêu thú chính là trên đường tiến vào thôn An Nội chúng ta bị đánh chết trên núi”

“Dù sao thì cũng chưa tiến vào chỗ các ngươi, còn chúng ta chết mất bao nhiêu người đã rõ ràng, lão Đào ngươi cũng không thể viện lý do này được”

Bốn người cãi vã tranh công không ngừng, Trấn Thủ Sứ trung niên họ Trần cũng không can thiệp, có vẻ đã quá quen với việc này, dù sao lần này là do hắn xuất lực, công lao này phần lớn cũng sẽ là của hắn, nhưng cơ hội này liền có thể nhét thêm một người vào huấn luyện đặc biệt của Tĩnh Thiên ty do Châu chủ phụ trách, cơ hội này chắc chắn chỉ dành cho người bốn thôn ở đây, hắn dù là cấp trên nhưng cũng là ngoại nhân không tiện nhúng tay.

Sau một hồi tranh cãi, cuối cùng công lao được giao cho một thanh niên họ Vương của thôn An Ngoại đang là tĩnh thiên sứ phụ trách trong thôn, ngoài ra thôn An Nội sẽ bỏ ra 500 đá nhỏ cho hai thôn Quán Nội – Ngoại, và 1000 đá nhỏ cho thôn An Nội vì dù sao yêu thú cũng đã đến địa bàn của thôn này, phạm vi ngọn núi đó thuộc về thôn An Nội này.

Còn công lao của người hạ sát chính thức yêu thú kia ngoài tài nguyên ban thưởng còn là điểm cống hiến của Tĩnh Thiên ty và cơ hội được đại lão cấp độ Tĩnh Thiên Châu Chủ tự tay dạy bảo.

“Đã các ngươi phân phối xong vậy hồ sơ đóng lại tại đây, cùng viết báo cáo để bản quan hướng lên trên báo cáo đi”

“Tạ đại nhân” bốn người ôm quyền hành lễ nói.

“Hạ quan có việc xin hỏi đại nhân?

“Nói”

“Khi trước các vị phủ sứ đại nhân có nói về khế ước thiên đạo các tộc là chuyện như thế vậy, tại sao thư tịch trong thôn lại không có nhắc đến” ba người còn lại cũng ánh mắt dò hỏi hướng về vị Trần Trấn Thủ xin giải đáp.

“Các ngươi chưa đến phủ thành nên không biết chuyện này cũng là bình thường, chuyện này cũng không phải bí mật gì, nói về nguồn gốc có lẽ là từ 800 triệu năm trước, nhân tộc sinh ra mười vị thiên kiêu, mười người này trải qua thời đại gian khổ lớn lên, khai trương mở đất”

“Sau đó khi thành nhân tộc lão tổ, nhờ chiến lực thao thiên đã ép Yêu tộc nói chung và một vài dị tộc ký vào khế ước thiên điều, khế ước cực kỳ đơn giản đó là – tất cả nhưng người có lực lượng tu luyện đều không được lấy đó làm kiêu, không được đánh giết kẻ yếu hơn mình hai cấp độ, nếu làm trái tự chịu thiên phạt- còn thiên phạt có những gì thì ai cũng biết, ngũ tệ tam khuyết, ngũ suy, lôi kiếp, mất hết tu vi, không thể tu luyện v..v..”

“Chiếu đại nhân nói tại sao Lợn Yêu kia lại vẫn vào thôn tàn sát người thường và võ giả cấp thấp hơn nó nhiều” một người phát hiện điểm vô lý lên tiếng.

“Đó là vì khế ước thiên điều này không chỉ có như trên, các tộc đàn kia khi đó mạnh hơn nhân tộc quá nhiều, không ai chịu ký, lấy cớ cho rằng tu luyện là kẻ mạnh, đến quyền lợi cho kẻ mạnh cũng không có thì sao giáo điều được kẻ yếu, trải qua cò kè mặc cả, nhân tộc lão tổ mười vị quyết định đồng ý ba điều kiện của chúng nó”

Tám con mắt hướng về họ Trần chờ hắn nói tiếp

“Đó là muốn giết hại kẻ yếu hơn mà dám bất kính với cường giả, xâm phạm lợi ích của mình thì hai bên phải có nhân quả kết thù kết oán, khi đó việc trả thù là thiên kinh địa nghĩa, thứ hai là mỗi tộc sẽ có 100 Thiên Ân lệnh, năm lệnh này có thể làm trái với thiên điều kia, riêng nhân tộc sẽ có 1000 khối Thiên Ân lệnh, thứ ba là đặc quyền cho thiên kiêu, khi ngươi hạ sát thành công cùng một lúc năm người cùng cảnh giới với mình thì có thể không nhìn thiên khiển mà tự do làm theo ý mình, hơn nữa nếu lấy danh xứng vị thiên kiêu làm việc này thì điều đầu tiên cũng sẽ được xóa bỏ với vị này ”

“Thì ra là như vậy, thiên điều kẽ hở cũng quá lớn rồi” một người lên tiếng, ba người phụ họa.

“Chính vì thế chúng ta biết rõ Lợn Yêu kia tàn sát nhân tộc bách tính nhưng cũng không dám để người có tu vi cao đến trấn áp, lý do nhân quả kết oán được bỏ qua, tuân theo thiên điều chỉ có nhân tộc thiên kiêu đồng cấp mới có thể xử lý, còn bình thường ai dám làm ra hy sinh đánh đổi này chứ”

“Đoạn thời gian đó sống cũng thật uất ức”

“Ha ha dù sao có khế ước này nhân tộc chúng ta liền có 500 triệu năm phát triển nội tình, bây giờ rơi vào thoái trào không nói nhưng các ngươi biết 300 triệu năm trước thiên kiêu nhân tộc lớp lớp chuyển ra, một người độc thân đi sang địa bàn Yêu Tộc, dị tộc, vượt cấp mà chiến, tàn sát các tộc như giết gà giết chó, đánh cho vạn tộc sợ hãi mất mật, khi đó các tộc nhìn thấy nhân tộc chúng ta đều phải cúi đầu không dám khiêu khích nửa câu”

“Thật sự là thời đại luân chuyển”

“Nhưng các ngươi có thể nhìn rộng ra, lấy sát lục mà thành đạo rất khó bền vững lâu dài, năm xưa nhân tộc sát tính quá lớn mới có thể dẫn đến hiện tại ngày nay, rất nhiều truyền thừa đứt gãy, các ngươi luôn mồm nói tu luyện muốn nghịch thiên nhưng sau cùng có thể nghịch thiên thì có mấy người, cực kỳ ít, cả tộc đàn mấy trăm triệu năm đều chưa có ai nghịch thiên thành công”.

Về phần Cảnh Vĩ, trải qua hai tháng lặng lẽ bình tĩnh, ngày ngày tu luyện chưởng pháp, Quy Tức công, làm nhiệm vụ vặt vãnh lông gà vỏ tỏi, thi thoảng đến thư viện thôn đọc sách.

Việc hắn không đi học bị mọi người trong nhà dạy dỗ quá nhiều nhưng tính tình lỳ lợm quá dã, ai cũng không muốn nói nữa, cha mẹ hắn ý định cho hắn một phần gia sản, sau khi thành niên nếu không phá của thì cũng đủ an nhàn sống cả đời, dù sao tu tiên không được, luyện võ cũng không thành, con mình thích thì để nó tự do, như nhiều nhà biết là luyện võ không được còn cố chấp, đến cuối cùng không nuôi nổi một vị võ giả mà hồi báo cũng không có, còn không bằng tự do mà sống an nhàn cả đời.

“Cảnh Vĩ ca ca, ngươi tại luyện cái gì” một con nhóc cũng 5 tuổi tên Tiểu Mai là bạn chơi thân cùng hắn thấy hắn dị biệt liền đến bắt chuyện.

“Ta luyện võ công”

“Ngươi cũng không có tốt căn cốt, luyện làm gì cho uổng công, thà đi học chữ sau này thi cử làm quan, theo nho gia không phải tốt sao”

“Ngươi cũng biết Nho gia”

“Chính là thầy đồ dạy chúng ta nói vậy, ngươi không đi học thực sự lạc hậu quá nhiều”

“Tóm lại ta tin tưởng vào nắm đấm khí lực hơn là tin vào thứ gọi Hạo Nhiên Chính Khí, ngươi có linh căn không nói chứ dùng hạ giai căn cốt thật sự cũng như ta lãng phí”

“Dù sao thì ngươi chính là đồng niên kém cỏi nhất trong thôn chúng ta”

“Cái gì, ở đâu ra ta là kém cỏi nhất, nói cho ngươi biết ta hiện giờ khí lực cực lớn, có thể một người đánh chết một con thú lớn”

“Ngươi thổi a, ngươi chém gió không thấy ngại sao, ta còn ngại giùm ngươi”

“Đi đi, xéo đi, đừng quấy rầy ta luyện công”

“Hừ, Luyện cái gì công, đây còn không bằng công phu dưỡng sinh được dạy trong trường, có vài động tác cũng ngày ngày cố chấp rèn luyện, tập đến đầu óc ngu luôn”

Nói xong, con nhỏ quệt miệng bỏ đi, Cảnh Vĩ nhìn theo, tiểu mai này xuất thân Đào gia, là đại gia tộc trong thôn, tài nguyên trong nhà không thiếu, chỉ là bản thân nàng căn cốt cũng hơi kém, linh căn không có, nhưng nàng ưu điểm lớn nhất là không vì thế mà buông xuôi, sống phóng túng, làm người rất có ý chí tiến thủ, kiên trì nghị lực, không hống hách ngang ngược, để hắn rất có hảo cảm.

Bạn đang đọc Chưởng Đạo Võ Nhân sáng tác bởi Luan5623
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Luan5623
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.