Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Honey

Phiên bản Dịch · 2965 chữ

(Chính văn chương 28)

Dịch giả: Cửu Vỹ

Edit: Kat

Duyệt: Long Hoàng

Honey.........

Honey cái đầu mi á.

Đọc tin nhắn mới gửi đến ở trên điện thoại, khóe mắt Tô Bối khẽ giật.

Khí chất lạnh lùng của đại thần đâu, bí ẩn cao ngạo đâu.

Nếu như không phải đã thêm đối phương vào danh sách bạn bè rồi, Tô Bối thật sự còn không ngờ rằng, đường đường là người đứng thứ ba trong bảng xếp hạng “đại chiến Hồng Khách”, “Uy đại thần” chân chính được tất cả mọi người tung hô, vậy mà bản chất thực sự lại chẳng khác gì đứa trẻ con, ngã ngớn vô cùng.

Đúng vậy, người gửi tin nhắn tới cho Tô Bối chính là “vvvv” ở trên “đại chiến Hồng Khách” trước đó

Ngay từ đầu lúc “vvvv” gửi lời mời kết bạn với Tô Bối, Tô Bối đã từ chối rồi.

Vốn nghĩ đối phương là một đại thần, sau khi bị từ chối có lẽ sẽ không để ý đến cô nữa, không ngờ, ngày hôm sau, “vvvv” lại gửi lời mời kết bạn cho cô lần nữa.

Tô Bối lại tiếp tục từ chối, đối phương lại tiếp tục lời mời, cứ qua qua lại lại như vậy ít nhất cũng phải gửi đến mười mấy lượt, trên lời mời gửi kết bạn còn ghi chú thêm một câu: “Xin ngươi đó, add ta đi mà!! (biểu cảm đáng thương và bất lực).”

Tô Bối bị câu này của đối phương chọc cho buồn cười, nghĩ nghĩ một chút rồi chọn “đồng ý”.

Cô cũng muốn biết đại thần “vvvv” này rốt cuộc vì sao lại cứ cố chấp phải thêm bạn bè với cô.

“q”: Xin chào, xin hỏi cậu add tôi có chuyện gì sao?

“vvvv”: Bởi vì ta ngưỡng mộ cậu.

“q”: ?

“vvvv”: Thật đó, ta quá yêu cậu rồi, ta đã nghiên cứu toàn bộ những video qua cửa trước đó của cậu, quá lợi hại! Ta đặc biệt thích những người lợi hại như cậu!

“vvvv”: Cậu mau nói cho ta biết đi, hôm trước cậu đã dùng chương trình ảo đánh lừa để qua mặt hệ thống bảo vệ của ngân hàng, rốt cuộc là làm thế nào mà cậu lại nghĩ được ra cách đột phá đó vậy?

“q”:.

Nếu như không phải đối phương còn có thêm câu phía sau, cô nàng sẽ coi người này là một tên biến thái, thích quấy rối người khác.

Hoặc là cố tình làm mấy chuyện buồn nôn, để khiến cô cảm thấy không thoải mái mà bị mất điểm trong lúc thi đấu.

Tô Bối: “.......”

Chuyện này làm Tô Bối nghĩ lại thôi cũng thấy nổi da gà rồi.

Sau mấy ngày giao lưu với đối phương.

Cuối cùng Tô Bối cũng miễn cưỡng mà chấp nhận cách nói chuyện của người kia.

“q”: Chuyện gì vậy?

“vvvv”: Ôi ôi, bảo bối, cuối cùng cậu cũng trả lời ta rồi, cậu có biết ta đợi cậu lâu đến thế nào không? Chính xác là 47 giây rồi đó.

“q”:?

“vvvv”: Cậu đã phá giải được cửa một mô phỏng Bạch Duy Vân rồi đúng không? Mau nói cho ta biết với, rốt cuộc là làm thế nào để vào được cái hệ thống ba tầng an ninh biến thái đó.

Rốt cuộc là tên biến thái nào làm ra cái tường lửa kiểu này vậy........

Cậu cũng biến thái không kém gì người ta cả.

Uy thần hẳn là người nổi bật trong giới “Hồng Khách”, theo dự tính sơ bộ của cuộc thi này, anh đã đóng góp không ít đề thi, ví dụ như hệ thống an ninh đa tầng này, lại thêm một ví dụ khác là “cửa ải đầu tiên” trước khi giải đấu bắt đầu.

“q”: Không biết.

“vvvv”: Thật hay giả vậy, cậu không biết sao? Chẳng lẻ ngay cả cậu cũng không qua được ải này?

“q”: Nhiệm vụ hôm nay tôi vẫn chưa làm.

“vvvv”: Vậy cậu mau làm đi.

“q”: Hôm nay phải về quê, không về nhà ngay được, có lẽ hôm nay tôi sẽ không làm được nhiệm vụ rồi.

“vvvv”!!!! WTH cậu đang đùa sao? Nếu như hôm nay không làm, cậu sẽ mất điểm đó.

Điểm trung bình của mỗi ngày là 48 điểm, thiếu một ngày thì sẽ ít hơn so với người khác cả một khoảng. Điểm xếp hạng phía trước đã bám sát nút nhau lắm rồi, thiếu đi 48 điểm này, nói không chừng Tô Bối sẽ bị rớt xuống vị trí hàng thứ mấy chục, thậm chí hàng thứ mấy trăm không biết chừng.

“q”: Tôi biết, nhưng mà thật sự không có cách nào cả.

Khó khăn lắm mới leo lên vị trí thứ tư, sắp phải bị rớt hạng nhiều đến như vậy, trong lòng Tô Bối cũng cảm thấy không cam tâm, điều an ủi duy nhất là: Xếp hạng vòng đầu tiên sẽ không tính vào vòng chung kết, cho dù có mất đi hơn 40 điểm, điểm xếp hạng của cô vẫn nằm trong top 20, để tiến vào vòng tiếp theo cũng không có vấn đề.

Tô Bối cầm lấy điện thoại, bộ dạng có chút đứng ngồi không yên đó đã khiến cho Tần tiên sinh chú ý.

Cô bé đang nói chuyện với người khác sao? Hay là nhìn thấy cái gì ở trên mạng?

Tần tiên sinh khẽ chau mày: Ông phát hiện ra, đối với hai đứa bé này ông còn chưa hiểu biết nhiều.

——

Quay trở về thành phố B.

Trần Đức báo cáo lại tình hình làm học bạ mới cho hai đứa trẻ Tô Bối với Tần tiên sinh.

“Bên phía trường trung học Duy Minh đó tôi đã liên hệ xong cả rồi, hồ sơ của Tiểu Bối và Tiểu Bảo chuyển thẳng qua đó là được rồi, thành tích thi cử trước đó của hai đứa trẻ đã được bảo lưu ở trong hồ sơ của học sinh.”

“Ừm.” Tần tiên sinh gật gật đầu.

Ngoài ra, không thấy Tần tiên sinh bảo mình rời đi, Trần Đức lại hỏi: “Tiên sinh còn có điều gì dặn dò sao?”

“Đi liên hệ với hai võ sư dạy đấu võ tới đây.” Tần tiên sinh giao phó.

Nghe thấy vậy, Trần Đức ngay lập tức đã hiểu ra ý của Tần tiên sinh: “Tiên sinh định chuẩn bị sắp xếp huấn luyện chiến đấu cho Tiểu Bảo sao?”

Tiên sinh suy nghĩ tới điều này quả không tồi: Nghĩ tới mấy “chuyện cũ” mà trước đó tiên sinh gặp phải, Trần Đức cảm thấy để cho Tiểu Bảo đi rèn luyện một chút, có khả năng tự bảo vệ mình vẫn là điều rất cần thiết.

Tần Thiệu: “Sắp xếp cho Tô Bối một người”

Trần Đức: “?”

Trần Đức: “Tiểu Bối là một bé gái, học đấu võ có phải là hơi khổ cực hay không?”

Tần Thiệu thản nhiên liếc Trần Đức một cái, ánh mắt khinh thường giống như đang nói: “ Một kẻ độc thân như cậu đến một đứa con cũng chẳng có, làm sao mà hiểu được.”

“Là con gái nên mới càng nên học cách tự bảo vệ mình.” Tần Thiệu trầm giọng nói. Tránh việc bị mấy kẻ cặn bã đó lừa, ngay đến cả khả năng tự bảo vệ mình cũng không có.

Có vẻ là Tần tiên sinh cũng đã suy nghĩ một chút tới vấn đề “chịu khổ” mà Trần Đức vừa nói đó, ngưng một lát, lại nói: “Tìm một nữ võ sư, ngoài ra thì cũng không cần yêu cầu quá cao, học một vài thuật phòng vệ đơn giản là được rồi.”

“Vâng, thưa tiên sinh, tôi sẽ nhanh chóng liên hệ để tìm võ sư.”

Nói rồi, Trần Đức lại đưa ra một gợi ý của mình: “Hiện giờ Tiểu Bảo có thể bắt đầu học rồi, về phần tiểu Bối nên để sau buổi biểu diễn văn nghệ ở trường xong, rồi bắt đầu học, có được không thưa ngài?”

Hiện tại Tô Bối đang tập vũ đạo ở trường, tối đến còn phải tập đàn.

Mỗi lần hắn gửi học phí cho cô giáo Chu, đối phương luôn nói rất nhiều với hắn rằng Tô Bối rất có thiên phú.

Nghe thấy lời của Trần Đức, Tần tiên sinh sững sờ một lát.

“Lúc nào sẽ biểu diễn văn nghệ?” Sau mấy giây trầm lặng, Tần tiên sinh hỏi Trần Đức.

“Chính là vào thứ 6 tuần sau.”

Trần Đức lén quan sát Tần tiên sinh, có chút kinh ngạc: “Việc trình diễn văn nghệ vào thứ sáu tuần sau, Tiểu Bối không có nói cho ngài biết sao ạ?”

Tiểu Bối còn phải biểu diễn cả tiết mục mở màn nữa!

Tần Thiệu: “......”

“Cái đó.......” Thấy sắc mặt của Tần tiên sinh không được tốt cho lắm, Trần Đức ho khan một cái, nói: “Có phải tiên sinh ngài đợt này bận quá, về nhà muộn, cho nên Tiểu Bối vẫn chưa có cơ hội để nói với ngài hay không?”

Lúc này, Trần Đức lại đọc tin nhắn mới nhất gửi tới trên điện thoại, nói với Tần Thiệu:

“Tiên sinh, Lận thiếu đổng đến rồi, hiện giờ đang ở dưới lầu.”

Tần Thiệu gật gật đầu: “Mời lên đây.”

“Vâng.”

——

Lần này Lận Thiếu Trì tới Tần Thị, là để cùng Tần Thị hợp tác chuyện “Dream Park”.

Lận Thiếu Trì được trợ lý dẫn tới văn phòng chủ tịch của Tần tiên sinh.

Người tới mặc một bộ đồ vest màu xám đậm, không cao ngạo nhưng cũng không bất lịch sự, vừa bước vào tới nơi liền cất tiếng chào hỏi “Xin chào Tần tiên sinh.”

Trần Đức đứng ở bên cạnh quan sát, vị Lận thiếu đổng này cũng khoảng ngoài hai mươi, nhưng lại đem theo sự chững trạc mà rất ít có ở lớp trẻ ở độ tuổi này.

Đầu bên đó, Lận Thiếu Trì ngồi xuống, lấy ra mấy tập văn kiện từ trong tay của trợ lý đưa cho Tần tiên sinh.

Từ đầu đến cuối Lận Thiếu Trì hoàn toàn không nhắc gì tới việc đã giúp đỡ Tần tiên sinh ở thành phố S cả.

Cũng không có nói ra lời “vô cùng cảm kích” vì việc Tần Thị đầu tư vào dự án “Dream Park” hay gì cả.

Đây chính là một kiểu giao dịch ngang giá, Tần tiên sinh hiểu, anh cũng không ngốc.

Mặc dù không đoán ra được vì sao Tần Thị lại đầu tư vào “Dream Park”, có điều Tần Thị đầu tư vào dự án đầy tính rủi ro này thì chắc chắn đôi bên sẽ đều có lợi.

Lận Thiếu Trì bắt đầu đi thẳng vào vấn đề nói về chuyện làm dự án này.

“Dự án ‘Dream Park’ hiện tại tiến triển rất thuận lợi, tất cả đều tiến hành theo phương án giai đoạn trước, ba nơi làm thí điểm ở thành phố S, thành phố H và thành phố G đã mở cửa một phần, xét theo tình hình của thị trường, trong vòng 3 năm có thể thu hồi lại vốn rồi, hơn nữa thu nhập hằng năm có thể đạt đến 120% trở lên, về điểm này tôi có thể đảm bảo.”

Ánh mắt của Tần tiên sinh lướt qua mấy tập văn kiện, rõ ràng là không mấy hứng thú đối với những con số ghi ở trên đó, nhưng lại rất là vui vẻ khen một câu: “Khá lắm.”

Tần Thiệu: “Tất cả sân vận động đều phải thi công xong trước tháng 2 năm sau.”

Lận Thiếu Trì: “Không thành vấn đề.”

Bàn xong chuyện “Dream Park”, Lận Thiếu Trì lại đưa tới trước mặt Tần tiên sinh một tập văn kiện nữa.

“Ngoài ra còn hạng mục này, không biết Tần tiên sinh có hứng thú không.”

“An ninh mạng?”

“Chính xác.”

Tiền đồ phát triển của dự án này trong tương lai rất tốt, so với dự án “Dream Park” không mấy lạc quan kia, thì dự án này chẳng qua chỉ cần tiết lộ một chút thông tin ra ngoài thì đã thu hút được không ít các nhà đầu tư rồi.

Chỉ là, xét đến thực lực và tính quyết đoán thì Lận Thiếu Trì chỉ nghĩ tới Tần Thị.

Nghe Lận Thiếu Trì giới thiệu xong dự án của mình, vẫn không nhìn ra được thái độ gì ở trên nét mặt của Tần tiên sinh.

“Tần Thị không thiếu tiền, nhưng cũng không phải là đơn vị làm từ thiện.” Đây là thái độ của Tần tiên sinh, một bài thuyết minh dự án vẫn chưa đủ để có được vốn đầu tư của ông.

“Tôi hiểu, tôi sẽ nhanh chóng làm tốt phần việc còn lại, cũng hy vọng có thể hợp tác với Tần thị.”

——

Sau khi Lận Thiếu trì rời đi, lại nhìn tập văn kiện trên bàn một cái, Tần tiên sinh thản nhiên đưa ra một lời bình: “Thanh niên này khá lắm.”

Ở bên cạnh, nghe thấy lời này, Trần Đức cũng mỉm cười.

Chính xác là một chàng trai rất xuất sắc. Hơn nữa, trên người đối phương, hình như Trần Đức còn mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của Tần tiên sinh thời niên thiếu.

Mặt khác, rời khỏi Tần Thị, tiểu trợ lý luôn theo sau Lận Thiếu Trì cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, giống như trút được gánh nặng kéo kéo chiếc cà vạt đã được thắt một cách chỉnh chu từ trước đó.

Lận Thiếu Trì liếc tiểu trợ lý ở bên cạnh một cái, cười khểnh một tiếng, “Chẳng có chút tiền đồ nào cả.”

“Thiếu đổng, không phải là tôi bất tài vô dụng, chủ yếu là vì trước mặt Tần tiên sinh thực sự là áp lực quá.”

Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy con người bằng da bằng thịt của “Tần tiên sinh”, cuối cùng cũng biết vì sao mấy người thuộc hàng đại lão ở trong giới thương trường lại đều sợ hãi khi ở trước mặt của Tần tiên sinh này rồi.

Chỉ mới vừa rồi, hắn bị đối phương nhìn một cái như vậy, mồ hôi toát ra cũng muốn ướt hết áo rồi, giống như một binh sĩ cỏn con nhìn thấy đại thủ trưởng vậy.

“Thiếu đổng vừa rồi cậu không căng thẳng một chút nào sao?” Tiểu trợ lý hỏi.

Nghe thấy vậy, Lận Thiếu Trì lại cười cười: “Tôi đến để bàn chuyện làm ăn, chứ không phải đến tìm đối phương để đánh nhau.”

Tiểu trợ lý: “……..”

Nghĩ tới điều gì đó, tiểu trợ lý chau mày, hỏi Lận Thiếu Trì: “Thiếu Đổng sao lại nghĩ tới việc tìm Tần Thị để hợp tác làm hạng mục đó vậy? Nói thực thì tôi cảm thấy Tần Thị chưa chắc đã nhìn trúng dự án đó của chúng ta, hơn nữa chúng ta tìm thới Tần Thị, có phải là có hơi chút giống như đang vuốt râu cọp hay không?” (sự việc mang tính mạo hiểm)

Lận Thiếu Trì: “Vuốt râu cọp còn đỡ, Tần tiên sinh giống lão cáo già hơn, cọp làm sao mà so sánh được.”

Trợ lý Tiểu: Có lý.

Chỉ là nghĩ tới vị Tần tiên sinh đó, trợ lý Tiểu vẫn có chút sợ hãi.

Lúc này, chỉ nghe thấy Lận Thiếu Trì lại nói: “Quay về tiếp tục hoàn thiện chi tiết kế hoạch này, ngoài ra chuẩn bị một chút, thành lập một bộ phận chuyên môn riêng biệt chỉ chuyên thực hiện dự án này.

“Vâng, thế nhưng……….” Tiểu trợ lý có chút khó xử.

“Có vấn đề sao?”

“Thiếu đổng, về mặt vốn liếng nếu như thật sự có thể hợp tác thành công với Tần Thị, vậy thì không có vấn đề gì, chỉ là về mặt kỹ thuật, hiện giờ vẫn là thiếu sót của chúng ta.”

Nghe thấy vậy, Lận Thiếu Trì cũng chau mày: “Về rồi nói.”

——

Tối đến, Tần tiên sinh trở về cảnh viên.

Bác Phúc chuẩn bị đi vào nhà bếp để pha cho tiên sinh ấm trà, nhưng lúc này lại bị Tần Thiệu gọi giật lại.

“Điện thoại của hai đứa trẻ là do bác Phúc chuẩn bị cho chúng sao?” Tần tiên sinh nhìn bác Phúc, rồi hỏi.

“Đúng vậy, trước đó tiên sinh ngài ở thành phố S, tôi thấy hai đứa trẻ đến trường, không có điện thoại cũng không tiện, nên đã chuẩn bị cho chúng.”

Nhắc tới, hình như là cũng đến lúc đổi cho hai đứa bé loại điện thoại khác rồi? Gần đây nghe nói hình như lại ra kiểu mẫu điện thoại mới, tốc độ lướt mạng vô cùng nhanh, chức năng chụp ảnh vô cùng sắc nét.

“Chỉ đưa điện thoại thôi sao? Không đưa mấy số điện thoại quan trọng cho chúng sao?” Tần tiên sinh lại hỏi.

“Đều lưu cả rồi, số điện thoại quan trọng, số trong nhà, số vệ sĩ, đều lưu hết vào cả rồi.”

Tần tiên sinh im lặng một lát rồi mới hỏi: “Số của tôi cũng lưu cho chúng chứ?”

Nghe thấy câu này của Tần tiên sinh, bác Phúc ngây ra một lát.

“Cũng lưu cùng luôn rồi, có phải là ban ngày hai đứa trẻ gọi điện tới làm phiền tới tiên sinh rồi không?” Bác Phúc có chút lo lắng hỏi.

Tần tiên sinh: “……………”

Làm phiền thì chẳng có, đến cả một cuộc cũng không gọi.

Bạn đang đọc Chúng Ta Một Nhà Đều Là Vai Ác (Dịch) của Hàm Ngư Lão Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi gopal__123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 7
Lượt đọc 533

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.