Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Rành rành là bộ phim của ba người mà tại sao tôi lại chẳng có tên 2

Phiên bản Dịch · 1777 chữ

Bởi vì vóc dáng cao nên Tần Tu cũng không cần mạo hiểm chen vào giữa đám người, nhưng vẫn phải cẩn thận né tránh ống kính. Lúc này khách sạn đã phải huy động toàn bộ bảo vệ để ra duy trì trật tự. Giữa đám phóng viên đang cầm máy ảnh chen nhau giơ lên cao bỗng có tiếng hô “Ra rồi”, ngay lập tức tất cả ống kính đều tách tách hướng về phía cửa lớn khách sạn.

Dưới ánh đèn flash chớp nháy, Tần Tu loáng thoáng nhìn thấy nhân viên y tế hộ tống giường cứu thương đi ra. Khuôn mặt của người đang nằm trên giường bị che lại. Tần Tu không kiềm chế được liền chen vào giữa đám phóng viên, muốn nhìn cho rõ người nằm trên giường cấp cứu, sau đó bỗng nhiên khựng lại.

Chàng trai với mái tóc xoăn màu vàng nâu, nước da tiểu mạch đang đi sát phía sau nhân viên y tế, lo lắng nhìn người nằm trên giường cấp cứu.

Lập tức có phóng viên chen lên, đem micro chĩa về phía Thẩm Triệt, ống kính thì nhắm vào An Gia Miện nằm trên giường cấp cứu, hàng loạt đại bác tập trung vào người thanh niên tóc xoăn.

“An tiên sinh tại sao lại ngất xỉu?”

“Tiệc đóng máy đã xảy ra chuyện gì?”

“Cậu phát hiện anh ta ở đâu? Tại sao Jason không ở cùng với An tiên sinh?”

“Bệnh tình của An Gia Miện có nghiêm trọng không? Có nguy hiểm đến tính mạng không?”

Thẩm Triệt vốn không có tâm trí trả lời mấy câu hỏi này. Tần Tu đứng từ xa nhìn Thẩm Triệt giúp An Gia Miện che máy ảnh, một mình ôn tồn trả lời các câu hỏi, nhưng khi phóng viên đem máy ảnh dí sát vào mặt An Gia Miện, cậu thanh niên kia lại lập tức lộ ra vẻ căm ghét.

Thẩm Triệt đi theo nhân viên y tế lên thẳng xe cứu thương. Cửa xe đóng lại, đám phóng viên cũng nháo nhác như ong vỡ tổ, ai nấy tự lên xe tiếp tục bám riết theo sau xe cứu thương, nhất định không buông tha.

Một lát sau, bên ngoài khách sạn đã yên tĩnh trở lại. Yên ắng, vắng lặng như chưa từng có ai tới. Tần Tu nhìn về hướng xe cứu thương đã đi xa. Khoảnh khắc kia, anh rất muốn lớn giọng gọi to một tiếng “Thẩm Triệt!”, giống như lần trong ảnh thành, người kia đã thét to rằng thích anh.

Tôi không sợ ánh mắt của đám phóng viên, chỉ cần cậu chịu quay lại nhìn tôi thôi.

Nhưng cuối cùng vẫn không gọi lên được. Không phải lo sợ bị phóng viên phát hiện, mà là sợ hãi. Tôi sợ mình gọi mà cậu không quay đầu lại.

*

Thẩm Triệt hoang mang nhìn An Gia Miện nằm hôn mê bất tỉnh trên giường cấp cứu. Lúc phát hiện An Gia Miện trên thang gác, cậu lập tức ấn số 120, đám phóng viên đánh hơi được tin tức từ đâu cậu cũng hoàn toàn không biết. Nhưng cũng may là xe cấp cứu chạy giữa dòng xe, được các phương tiện khác nhường đường nên lao thẳng một mạch, rất nhanh đã lần lượt bỏ rơi từng xe phóng viên theo đuôi.

Thẩm Triệt theo An Gia Miện vào phòng cấp cứu bệnh bộc phát, bệnh viện số 1 Canh Lâm, đứng ngoài cửa đợi một lát, thấy bác sĩ đi ra liền chạy tới hỏi. Tin tốt là không nguy hiểm đến tính mạng, còn tin xấu là chưa xác định được nguyên nhân dẫn đến hôn mê, cần kiểm tra thêm một bước nữa. Thẩm Triệt đem chuyện An Gia Miện ở trong bữa tiệc uống rất nhiều rượu, cứ ôm dạ dày suốt, lại còn ho ra máu kể lại cho bác sĩ, vẻ mặt bác sĩ thoáng cái thật không lạc quan.

An Gia Miện đang hôn mê bị đẩy tới đẩy lui làm vài thứ kiểm tra, rốt cuộc cũng có chẩn đoán chính xác. Thẩm Triệt được vị bác sĩ phụ trách chính gọi tới văn phòng, nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của bác sĩ, Thẩm Triệt không dám hỏi, cũng không dám nghe.

Phim chụp X quang treo trên tường, cho dù không hiểu, Thẩm Triệt cũng nhận ra được đó là phim chụp dạ dày.

“Là ung thư dạ dày.” Vị bác sĩ già nói khẽ, “Cũng may là mới giai đoạn đầu, không phải không có khả năng chữa khỏi. Cậu ta không thể lại liều mạng nữa. Cần nằm viện chữa trị, phải mau chóng làm phẫu thuật.”

Trái tim Thẩm Triệt chợt rét buốt: “… Tỉ lệ thành công của ca phẫu thuật có cao không bác sĩ?”

“Nếu kết hợp với trị liệu, cộng với tình hình mọi mặt không chuyển biến xấu thì tỉ lệ thành công cũng không thấp.” Vị bác sĩ già trấn an nói.

Thẩm Triệt tâm trạng nặng nề đi ra khỏi văn phòng, y tá trưởng gọi cậu lại: “Người bệnh cần nhanh chóng làm thủ tục nhập viện.”

Thẩm Triệt chậm chạp “vâng” một tiếng, sờ khắp người mới phát hiện ngoài 55 đồng chưa kịp đưa cho An Gia Miện kia, trên người cậu ngay cả thẻ ngân hàng cũng không có. Đồ đạc của cậu vẫn còn gửi ở quầy khách sạn.

“Chờ tôi một chút ạ.” Thẩm Triệt vội vã gọi điện cho Jason, điện thoại còn chưa chuyển máy, sau lưng đã vang lên giọng nói trầm thấp thuần hậu quen thuộc:

“Phí nhập viện bao nhiêu?”

Thẩm Triệt kinh ngạc quay đầu lại, thấy Tần Tu đang đứng ở bàn y tá. Ngay cả mấy cô y tá cũng ngạc nhiên.

Tần Tu trả viện phí cho An Gia Miện năm ngàn nhân dân tệ, y tá đưa hồ sơ bệnh án ra, lễ phép bảo Tần Tu điền thông tin của người bệnh vào. Tần Tu cúi đầu nhìn đủ các mục ngày sinh, quê quán, dân tộc,… ngoài họ tên và giới tính ra, anh chẳng thể điền thêm mục nào nữa.

Thẩm Triệt đi tới, cầm lấy tờ khai: “Để tôi điền cho.”

Tần Tu đưa tờ khai và bút qua, mắt nhìn Thẩm Triệt cúi đầu điền rõ ràng từng mục trên hồ sơ bệnh án, ngày sinh, quê quán, tuổi, cách thức liên hệ…

An Gia Miện vẫn chưa tỉnh.

Hai người vai kề vai im lặng ngồi trên băng ghế dài chờ bên ngoài phòng bệnh VIP.

Tần Tu nhìn vẻ mặt cô đơn của đầu quắn. Thẩm Triệt im lặng như vậy anh có chút không quen, cất tiếng hỏi: “Anh ta có sao không?”

“Bác sĩ nói là ung thư dạ dày.” Thẩm Triệt cúi đầu nhìn xuống chân, “Nhưng cũng mới giai đoạn đầu, còn có thể mổ. Chỉ cần không chuyển biến xấu thì khả năng chữa khỏi vẫn tính là có.”

Tần Tu đăm đăm nhìn Thẩm Triệt cúi gằm mặt, giọng nói nặng nề. Ngoài ung thư dạ dày giai đoạn đầu, kỳ thật anh không nghe rõ Thẩm Triệt nói gì, chỉ có thể máy móc hỏi lại: “Vậy sao?”

“Tôi không biết anh ấy mắc bệnh. Anh ấy bị bệnh tại sao lại không sớm điều trị đi chứ?” Thẩm Triệt buồn rầu cau mày, “Phim thì lúc nào quay chẳng được. Còn có thứ quan trọng hơn tính mạng nữa sao?” Cậu thanh niên tóc xoăn ảo não cúi đầu, vò vò tóc, “Lẽ ra tôi nên giúp anh ấy chắn rượu nhiều hơn nữa, mắc gì tôi lại giận dỗi với anh ta…”

Tần Tu ngưng mắt nhìn Thẩm Triệt như kẻ mất hồn đang tự trách móc bản thân.

Đừng như vậy nữa được không, cậu như vậy thì làm sao tôi dám tin anh ta chỉ là thần tượng của cậu? Thẩm Triệt, cậu nhìn tôi một chút đi, một chút thôi có được không? Coi tôi là hoa khôi trường, ồn ào mè nheo tôi có được không?

Một khắc sau, cậu thanh niên tóc xoăn rốt cuộc ngẩng đầu. Trong tích tắc ấy, Tần Tu vừa định bày ra một nụ cười, lại thấy người kia đứng lên, đi lại phía vị bác sĩ chủ nhiệm chính vừa vào phòng bệnh kiểm tra, hỏi thăm tình hình An Gia Miện.

“Anh ấy hôn mê lâu như vậy rồi, khi nào mới tỉnh đây bác sĩ?”

“Không sao đâu. Tôi tiêm thuốc giảm đau và an thần cho cậu ta rồi. Bây giờ cứ để người bệnh nghỉ ngơi trước đã.”

Jason vẫn chưa tới, Thẩm Triệt lại liên tục hỏi bác sĩ khi chăm sóc người bệnh ung thư dạ dày cần chú ý những điểm gì, nên ăn những gì mới không tổn thương đến dạ dày. Bác sĩ bị cậu hỏi riết cũng phải dở khóc dở cười: “Chờ cậu ta tỉnh rồi nói sau, được không.”

Nghe vậy, Thẩm Triệt mới cảm thấy mình cư xử có chút kì lạ. Bác sĩ lại đi tới một phòng bệnh khác, Thẩm Triệt đang định tới kêu Tần Tu về nghỉ ngơi trước, chỉ thấy băng ghế ngoài hành lang đã sớm trống trơn.

Một mình cậu đứng ở hành lang trống không, lấy từ trong túi quần ra một chiếc túi nhỏ. Bên trong túi đó là dây buộc tóc đan thủ công, hai sợi màu xanh biển và xanh lá đan vào nhau, lần đầu tiên nhìn thấy, cậu đã nghĩ rằng Tần Tu buộc nó trên tóc nhất định rất dễ nhìn. Đây là cửa hàng đồ trang sức thủ công mà trong lúc diễn cảnh bám theo cuối cùng, cậu đã vô tình phát hiện ra. Nếu không làm dây buộc tóc thì Tần Tu đeo trên cổ tay cũng rất dễ nhìn. Từ lâu cậu đã luôn YY hình ảnh tự mình đeo lên cho người kia.

Cuối cùng lại quên tặng.

Thẩm Triệt có chút tiếc nuối đem sợi dây thả vào trong chiếc túi nhỏ, vừa buộc túi lại, di động chợt vang lên ở giữa hành lang vắng lặng nghe có phần chói tai dị thường.

Thẩm Triệt lấy di động ra, tưởng là Tần Tu, nhìn số mới thấy hóa ra là ở nhà gọi tới, chần chừ một lúc lâu, cậu mới ấn nút nghe.

Ở đầu dây bên kia, mẹ Thẩm Triệt lo lắng hỏi: “Thẩm Triệt à, anh con đang nằm viện có đúng không?”

Bạn đang đọc Chung Cư Của Các Ảnh Đế của Thiên Bình Toạ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.