Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cảnh Sát Trưởng Vương

Phiên bản Dịch · 976 chữ

“Ái chà, thằng nhóc mày khẩu khí không nhỏ nhỉ!” Thấy Diệp Khải đi lên trước, người đàn ông có hình xăm tinh thần tỉnh táo, anh ta vốn định giải quyết Hàn Ninh Huy vừa làm tóc vàng bị thương, rồi mới xử lý Diệp Khải, không nghĩ tới Diệp Khải lại chủ động đưa tới cửa, cậu Ninh vừa rồi mới giao phó phải chăm sóc thằng nhóc da hơi đen này thật tốt đấy.

Thấy Diệp Khải lên một lượt , Lý Lợi Vỹ cũng là không chịu cô đơn, nhảy tới trước một bước, tiện đà cực kỳ lý tính phân tích: “Tên vỡ mũi đã mất đi sức chiến đấu, có thể bỏ qua, người có hình xăm này chắc là lão đại, lão đại thường đều không ra tay, cho dù ra tay trình độ cũng đều tương đối dễ ăn, bởi vậy cũng có thể bỏ qua, như vậy mà nói, còn dư lại bốn tên, tôi một tên, Diệp Khải một têb, Hàn Ninh Huy khổ cực chút, hai tên, ừm, thực lực tương đương, các đồng chí không nên nhụt chí, có thể đụng một lần!”

“Đờ mờ mờ, phế hết ba thằng nhóc này cho tao.” Người đàn ông có hình xăm mũi đều tức đến vẹo cả mũi, lăn lộn trên đường thành phố Thiên Nam, người nào không biết Long Nhị anh ta là nổi danh có thể đánh, không nghĩ tới hôm nay lại trực tiếp bị bỏ qua.

“Anh Nhị, coi như anh ban ơn cho bọn nó đi!” Vài tên đàn em trả lời một tiếng, cầm cái ghế lên tay, kêu gào vọt tới.

Nếu như là tay không tấc sắt, Diệp Khải tin tưởng Hàn Ninh Huy cùng Lý Lợi Vỹ còn có thể ngăn chặn một chút, dù sao người thường không trải qua huấn luyện đặc biệt, lực lượng của thân thể là có hạn, rất khó tạo thành thương tổn nghiêm trọng, thế nhưng ghế bàn ăn kia, mỗi một cái đều nặng hơn mười cân, đập vào trên người cũng không phải là đùa giỡn.

Diệp Khải tức giận, đối phương rõ ràng là cố ý tìm lỗi, về phần nguyên nhân, chỉ có chờ mấy người này đều nằm sát xuống đất thì tỉ mỉ hỏi là ra rồi.

Đối mặt với ghế gào thét mà đến, Hàn Ninh Huy chỉ có thể kiên trì dùng cánh tay ngăn cản, về phần Lý Lợi Vỹ, dưới sự kinh ngạc, thậm chí ngay cả ý thức ngăn cản một cái cũng không có, đờ ra mà đứng tại chỗ chờ đợi bị đập.

“Két… Két…”

Theo vài tiếng cọc gỗ vỡ vụn, mấy cái ghế đột nhiên vỡ thành mấy khối trên không trung, bay về bốn phía, vài khán giả hăng hái bừng bừng xem náo nhiệt đau khổ trúng đạn, tiếng kêu rên liên tục không ngừng.

Vào lúc mấu chốt, Diệp Khải ra tay.

Hàn Ninh Huy, Lý Lợi Vỹ cùng tất cả mọi người ở đó nhìn Diệp Khải đều giống như thấy quái vật, bởi vì sau khi bốn cái ghế thoạt nhìn cực kỳ kiên cố đụng phải cánh tay của Diệp Khải, tựa như cây khô mục nát nhiều năm vậy, trong nháy mắt hóa thành mảnh vụn. Đương nhiên, nếu như bọn họ biết lúc Diệp Khải ở Long Tiên Sơn rèn luyện thân thể đều là dùng đá tảng đá tấm các loại thì cũng sẽ không kinh ngạc như vậy.

Diệp Khải không cho bốn gã kia bất cứ cơ hội nào, khi họ còn chưa lấy lại tinh thần, qua tay chính là bốn bạt tai có lực.

Theo một người chứng kiến lúc đó ở đây miêu tả, đó là từ lúc sinh ra đến giờ anh ta mới thấy một cái bạt tai có lực lượng và hiệu quả lớn như vậy, âm thanh chát chúa, lực đạo cực lớn, bốn người bị đánh trực tiếp bay lên nhẹ nhàng ra bốn năm mét mới rơi xuống đất, mãi đến lúc xe cứu thương chạy tới cũng chưa thể đứng lên.

“Ai bảo các người tới?” Diệp Khải lạnh giọng hỏi người đàn ông có hình xăm cách đó không xa.

Long Nhị không tự chủ được run run, từ lúc mười ba mười bốn tuổi đi ra ngoài lăn lộn, cho tới bây giờ anh ta không biết cái gì gọi là sợ, thế nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Diệp Khải, lại không lý do mà run sợ trong lòng.

Long Nhị biết, hôm nay anh ta hoàn toàn ngã xuống rồi, đối phương nhìn như người bình thường, thân thủ lại kinh người, hôm nay anh ta chỉ có thể ở trong lòng lặng lẽ hỏi thăm cả nhà cậu Ninh.

“Diệp Khải, thằng nhóc cậu thật là thâm tàng bất lộ!” Hàn Ninh Huy phục hồi tinh thần lại đầu tiên, nện vào vai Diệp Khải hưng phấn nói.

“Chủ yếu là bọn họ quá yếu.” Diệp Khải nhức đầu giải thích.

Lý Lợi Vỹ cũng là thở phào một cái, xách thắt lưng đến trước mặt Long Nhị: “Vị đại ca này, sao tôi cảm thấy là các người cố ý tìm chúng ta gây rối nhỉ? Nói một chút chứ!”

“Không có gì có thể nói, ông đây chính là nhìn các người không vừa mắt, thì sao chứ!” Long Nhị rất là côn đồ, nghiêng đầu sang bên, bày làm ra dáng vẻ lợn chết không sợ nước sối, dù sao đối phương không phải là côn đồ, ban ngày ban mặt, chỉ cần anh ta không phản kháng, đối phương cũng không có khả năng làm ra chuyện gì quá phận.

“Đờ mờ!” Lý Lợi Vỹ không nhịn được văng tục.

Bạn đang đọc Chuế Tuế Chiến Thần của Ngãi Ngãi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi khunglongngaoda
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.