Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sơ lâm 1

Phiên bản Dịch · 1502 chữ

Ở lại Văn Hối Lâu sau khi đã sắp xếp ổn thoả mọi việc, đã đến lúc ăn cơm, Ninh Nghị gọi hai bàn đồ ăn, một bàn dặn bảo gã giúp việc đưa đi trong phòng cho các cô Vân Trúc, hắn thì cùng bọn người Lô Tuấn Nghĩa ở trong đại sảnh nghe mọi người bàn tán sôi nổi, đủ loại chuyện xảy ra gần đây nhất ở hữu quan với Biện Lương, phản tặc quy hàng vân vân.

Lúc Tần Thiệu Du đến tìm hắn thì thức ăn còn chưa được dọn lên hết. Đối với tên thanh niên tự giới thiệu bị nước mưa giội ướt hết nửa người này, Ninh Nghị nghe xong cũng có chút ngoài ý muốn, đặc biệt gã nhắc tới Tần Tự Nguyên đang ở bên ngoài chờ hắn ra thì càng thêm nghi ngờ.

Tần lão đầu chiêu hiền đãi sĩ, cũng không cần vì mình mà làm ra chuyện đến mức độ này. Việc này nếu truyền đi, đối với Tần Tự Nguyên thật ra là không có gì, nhưng với mình, cũng sẽ gặp phải mùi vị bị ganh ghét. Coi như mình gánh vác được đi, nhưng cũng không cần phải tham chút hư vinh ấy.

Trong lòng hắn thì nghĩ như vậy, tự nhiên đoán không được là vì văn chương không giống ai ở Hàng Châu nên càng khiến cho Tần Tự Nguyên càng thêm coi trọng hắn. Bất kể là như thế nào, vị lão nhân gia kia cuối cùng cũng là một nhà nho chính thống, đối với một nhà nho mà nói, đạo lí nho gia từ trước tới nay cao hơn tất cả, thậm chí cao hơn cả việc thay đổi triều chính, đương nhiên, những thứ này bình thường sẽ không nói công khai. Còn về nguyên nhân khác, lão nhân gia cũng là thuận liền lợi dụng việc này cho đứa cháu Tần Thiệu Du không thể nào tiến bộ này một bài học, điểm này, Ninh Nghị lại càng không biết.

Trong lòng hắn nghi hoặc, theo Tần Thiệu Du đi ra ngoài, nhưng thật ra trong lòng bọn người Tô Văn Dục, Tô Yến Bình đang đợi thức ăn dọn lên hưng phấn không thôi, Ninh Nghị bất quá chỉ là người không có thân phận gì, thế mà khi đến Biện Lương Hữu tướng đương triều lại hạ mình tới gặp, nói ra là một chuyện dọa người đến bực nào, ngay cả Lô Tuấn Nghĩa, lúc này trong lòng cũng kinh ngạc. Lúc này trong lòng y đã muốn có chút xem trọng Ninh Nghị rôi, nhưng bây giờ suy nghĩ một chút, vẫn là khó có thể biết rõ ràng Ninh Nghị tại chỗ của Hữu tướng này có thể đạt tới vị trí gì, lại cảm thấy việc này không khỏi có chút quá, mà ở một bên kia, Tần Thiệu Du sau khi đưa Ninh Nghị ra ngoài, liền lại trở về cùng tiếp đón, thay Ninh Nghị trò chuyện với những người này.

Ngoài Văn Hối Lâu. Đi lên chiếc xe ngựa, liền thấy lúc này lão nhân đã là Hữu tướng. Đối với lần gặp ở Giang Ninh, lúc này Tần Tự Nguyên tóc đã hơi bạc, có vẻ già đi rất nhiều, nhưng lại càng thêm có uy nghiêm. Hắn dựa theo cấp bậc lễ nghĩa chắp tay chào Tần Tự Nguyên, lão nhân đang xem thư tín trên tay, nhưng thật ra cười phất phất tay:

- Không cần khách sáo, không cần khách sáo, Lập Hằng. Ngồi đi. Đã lâu không thấy, nghe nói ngươi đang ở đây, lúc ở Hàng Châu luôn bị trọng bệnh, ngươi còn trẻ, không cần phải mắc trọng bệnh gì mới tốt.

- Vẫn rất tốt, làm phiền tướng gia quan tâm.

- Ừ.

Tần Tự Nguyên phất phất tay:

- Chúng ta cứ theo trước kia mà nói đi. Nghe ngươi nói như vậy, cảm giác xa cách rất nhiều. Trước tâm sự về chuyện nhà, đứa nhỏ Vân Trúc kia cũng đã tới chứ?

- Vâng.

Ninh Nghị cười gật đầu.

- Nói như vậy, giữa các ngươi đã …

Ninh Nghị cười lại là gật đầu, sau đó Tần Tự Nguyên cũng nở nụ cười:

- Kể từ lúc đó, chúng ta đã là có tình cha vợ rôi, ngươi là …

Trước kia Tần Tự Nguyên cùng tới lui với Ninh Nghị, ngay từ đầu đã không như những người bình thường. Lúc này Tần Tự Nguyên cũng như trước kia nói chuyện rất tự nhiên. Về phần Ninh Nghị thần sắc nghiêm túc giơ tay:

- Chuyện này, trước kia làm vậy chỉ sợ là có chút mạo muội. Kỳ thật là lỗi của tôi, lúc trước … Lão nhân đối diện liền phất tay, lắc lắc đầu:

- Vân Trúc nha đầu kia, là một cô nương tốt, lúc trước nói thu nàng làm nghĩa nữ, ta rất nghiêm túc, tuy rằng chưa chắc dự đoán được chuyện hôm nay, nhưng thu cái nữ nhi này, không coi là ai bạc đãi ai, chính là, tạm thời chỉ sợ không có biện pháp công bố danh phận này … Đương nhiên ta nói như vậy, thật ra là có chút áy náy.

- Cho dù ngài muốn công bố dnah phận này, phía tôi đây cũng không dám làm cho ngài công bố a. Đến vị trí này của Tần lão người, chỉ sợ không ít người cả ngày ở sau lưng ngài nhìn muốn vị trí ấy, loại chuyện này làm lơn ra, ảnh hưởng không ít đến cục diện chính trị. Nếu Vân Trúc thật sự bị đẩy đến nơi đầu sóng ngọn gió, chỉ sợ sẽ gặp rất nhiều phiền phức.

Tần Tự Nguyên ngẫm nghĩ, buông thư tín trong tay ra, gật gật đầu:

- Ngày mai mang theo Vân Trúc cùng nhau đến phủ nhé, Mẫn Hoa cùng Vân Nương đều rất mong nàng. Mặc dù bên ngoài không thể chính thức công bố việc này, nhưng sau này nàng ở Biện Lương, hay là nên thường xuyên đến chỗ của ta đi, nói thực ra, sau khi nhận vị trí này, trong nhà loạn cả lên, tất cả đều là không an phận.

Đến đây tìm ngươi chính là, một lũ con cháu, Mẫn Hoa lớn tuổi, đối với bọn chúng không quản nổi, Vân Nương lại không thể quản. Nói thực ra, trong nhà vợ của ta rất muốn có con gái, lúc nhỏ Vân Trúc rất hiểu chuyện, có thể cùng nàng trò chuyện giải sầu, nàng cũng sẽ vui vẻ rất nhiều.

Nghe hắn mắng con cháu trong nhà, Ninh Nghị đành phải xoa xoa cái trán, làm bộ như không nghe thấy, tiếp đó lão nhân hỏi tình hình của Tô gia hiện nay, Ninh Nghị đại khái nói một ít chuyện trong nhà. Tần Tự Nguyên gật gật đầu:

- Ta biết mục đích chủ yếu của ngươi lần này đến đây, quanh vùng Lương Sơn có thể vận dụng nhân lực, hầu hết đã điều phối tốt, ngày mai ngươi lại đây, chúng ta thương lượng, ra quyết định cuối cùng …

Kỳ thật về mặt nhân lực, vật tư chỉ sợ là có chút không đủ. Nhưng mà ở chuyện khác, chỉ cần là ở kinh thành, ta đều có thể giúp được.

Lão nhân nói là việc Tô Đàn Nhi muốn vào kinh buôn bán cùng với Vân Trúc khuếch trương Trúc Ký, đây đều là việc nhỏ, Ninh Nghị tự nhiên hiểu được:

- Tôi có một vài ý tưởng, ngày mai lấy cho người xem xem. Ngoài ra bút tiền của Lư viên ngoại không biết có thể thu hồi lại bao nhiêu, triển khai được rồi có trọng dụng …

- Vị Lư viên ngoại kia nay đang ở bên trong chứ?

Tần Tự Nguyên nói:

- Nhưng mà hôm nay không gặp hắn, ngày mai ngươi dẫn hắn đến … Người này thực sự có bản lãnh lớn sao? Ông ta đã là Tể tướng đương triều, đối với nhân tài khác nhau, lôi kéo như thế nào, lấy thái độ như thế nào để lôi kéo, tốt tới trình độ nào, đều cũng có chú ý, có thể hỏi Ninh Nghị như thế, đủ thấy sự tín nhiệm của ông ta.

Ninh Nghị cười nói:

- Nói là Hà Bắc thương bổng đệ nhất, tính cách ngay thẳng, suất binh đi chiến đấu cũng không thành vấn đề, hắn là đệ tử của Chu Đồng … Đúng rồi, Thiết Tí Bàng Chu Đồng kia, thật sự rất lợi hại phải không? Nghe nói trước đây ông ta là sư phụ giỏi nhất lợi hại nhất tại Ngự Quyền Quán, hiện tại ông ta ở đâu? Triều đình có biết không?

- Hôm nay có vẻ như Lập Hằng rất có hứng thú với chuyện này nhỉ!

Thấy Ninh Nghị nghe đến võ công tinh thần tỉnh táo, Tần Tự Nguyên không khỏi cười khà khà:

Bạn đang đọc Chuế Tế ( Ở Rể ) của Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Duy_Ngã_Độc_Tôn
Phiên bản Dịch
Ghi chú Chỉnh sửa chương truyện là ảnh
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 123

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.