Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiểu tặc miêu gian xảo (2)

Phiên bản Dịch · 1517 chữ

Bởi vậy, Triệu Phong xuất ra đòn sát thủ, lực lượng mắt trái toàn bộ khai hỏa, nắm rõ ràng hết thảy mọi động tác trên người của Tiểu tặc miêu.

Đồng thời, mắt trái của hắn cũng đồng dạng phát ra lực lượng uy hiếp tinh thần mạnh mẽ, nhằm kềm chế tinh thần của Tiểu tặc miêu.

Triệu Phong không có sử dụng đến Tinh Thần Âm Ba Thuật, là do lo lắng sẽ làm bị thương Tiểu tặc miêu này. Dù sao đối phương thoạt nhìn cũng chỉ vừa mới sinh ra không bao lâu.

- Meo meo meo meo!

Thân hình Tiểu tặc miêu linh hoạt nhanh nhẹn, bỗng nhiên cứng đờ lại. Nó quay đầu nhìn lại về phía Triệu Phong, bên trong ánh mắt đen láy như hai viên hắc bảo thạch lộ ra một tia hoảng sợ nồng đậm.

Cặp đồng tử đen láy như hắc bảo thạch giương mắt nhìn chằm chằm vào cặp mắt màu xanh giống như vực sâu của Triệu Phong, vẻ khủng hoảng không ngừng lan tràn, chợt thân mèo đột nhiên run bắn lên.

- Hửm?

Triệu Phong nhất thời cảm thấy ngoài dự liệu. Với tính tình kiệt ngạo bất tuân của Tiểu tặc miêu, hẳn sẽ không nhanh chóng thần phục như vậy mới đúng.

Trực giác nói cho hắn biến, Tiểu tặc miêu cũng không chịu phải sự uy hiếp thực chất gì cả, thứ nó chân chính sợ hãi chính là mắt trái của mình.

- Meo meo meo meo!

Cặp mắt của Tiểu tặc miêu không chút chuyển động, nhìn chằm chằm vào mắt trái của Triệu Phong, vẻ hoảng sợ dần dần tiêu tán, còn lại chỉ là một gương mặt lộ rõ vẻ nịnh nọt!

Triệu Phong nhất thời cảm thấy cổ quái, một phen đem đồ bịt mắt kéo lên, che lại mắt trái của mình.

Soạt!

Thân hình Tiểu tặc miêu nhảy lên, chủ động nhảy lên trên vai của Triệu Phong.

- Meo meo meo meo!

Tiểu tặc miêu mang theo vẻ ân cần nồng đậm, vươn hai chân trước nhỏ bé của mình ra, không ngừng đấm lưng cho chủ nhân.

Thái độ trước sau hoàn toàn chuyển biến một trăm tám chục độ!

- Như vậy cũng được sao?

Khóe mắt Triệu Phong thoáng run rẩy một trận. Linh trí của đầu Tiểu tặc miêu này, so với Yêu Thú Vương bình thường còn mạnh hơn mấy bậc, hoàn toàn là một con cáo già.

- Tiểu tặc miêu, nếu như ngươi còn dám ăn vụng thiên tài địa bảo của ta nữa, xem ta sẽ trừng phạt ngươi như thế nào!

Triệu Phong xách lỗ tai của Tiểu tặc miêu lên, hung hăng cảnh cáo một trận.

- Meo meo meo meo!

Tiểu tặc miêu thể hiện ra bộ dáng phi thường đáng thương, lập tức gật gật đầu, không ngừng cam đoan với Triệu Phong.

Nó rõ ràng cũng không nói cái gì, Triệu Phong lại có thể hiểu ra được ý tứ động tác trên mặt của nó.

- Tạm thời tin ngươi một lần!

Triệu Phong buông tay ra, Tiểu tặc miêu lăn lông lốc một hồi, phóng vọt lên trên vai của hắn, bộ dáng một nhúm lông xù nhỏ, giống hệt một tiểu sủng vật đáng yêu.

- Meo meo meo meo!

Tiểu tặc miêu đột nhiên nhìn về phía một phương hướng nào đó, đứng trên vai Triệu Phong không ngừng nhảy nhót.

- Hửm?

Triệu Phong quay người nhìn lại, liền thấy đằng xa đang bay đến một gã thiếu niên chất phác, trên người mặc Lục Kim Thiền Y, trước ngực đeo một cái bích hồ lô.

- Bắc Mặc?

Triệu Phong phát hiện vẻ mặt đối phương vô cùng chật vật, sắc mặt tái nhợt, thần sắc có chút gấp gáp.

Ở phía sau Bắc Mặc chừng vài dặm, tổng cộng có bốn đầu Hắc Thiết Cự Quái, đang truy sát mãi không buông tha.

Bốn đầu Hắc Thiết Cự Quái không phải theo cùng một con đường, mà là theo những góc độ không giống nhau, làm thành xu thế bao vây hình bán nguyệt.

- Triệu sư đệ!

Bắc Mặc ở giữa không trung, nhìn thấy Triệu Phong, lập tức hướng về phía Triệu Phong chạy tới.

Nhất thời bốn đầu Hắc Thiết Cự Quái mang theo khí thế ào ạt phóng tới. Uy áp cường đại phát ra, khiến cho cả một khu vực gần đó đều phải cảm thấy áp lực nặng nề.

- Bắc sư huynh, có gì chỉ bảo?

Vẻ mặt Triệu Phong bình tĩnh thản nhiên, căn bản không chút lo lắng.

Bởi vì hắn biết, Hắc Thiết Cự Quái sẽ chỉ tập trung đối phó với mục tiêu đã dung nhập Phù Loan Lệnh, sẽ không công kích kẻ khác.

- Meo meo meo meo!

Tiểu tặc miêu trên vai Triệu Phong, hai tay trước chống nạnh, đối với uy thế cường đại của Hắc Thiết Cự Quái xem như là không cảm thấy gì.

Triệu Phong càng ngạc nhiên hơn. Bốn đầu Hắc Thiết Cự Quái kia chính là cấp bậc Chân Linh cảnh, Tiểu tặc miêu này không ngờ lại bình tĩnh giống mình như vậy!

- Triệu sư đệ, vì sao ngươi không bị truy sát?

Bắc Mặc không ngừng thở gấp, vẻ mặt khiếp sợ khó hiểu, nhìn về phía một mèo một người phía trước.

Triệu Phong thoáng có chút chần chờ, có nên nói phương pháp cho Bắc Mặc biết hay không?

Còn chưa đợi hắn mở miệng.

- Meo meo meo meo!

Tiểu tặc miêu khoa tay múa chân, giơ chân mèo chỉ về phía khu vực trung tâm của hải dương đằng mạn.

Giỏi cho tên Tiểu tặc miêu nhà ngươi, ăn cây táo rào cây sung!

Trên trán Triệu Phong toát ra một tia hắc tuyến, bàn tay rất nhanh nhéo cái lỗ tai của Tiểu tặc miêu!

- Ha hả… Triệu sư đệ, cảm ơn ngươi nhiều! Con mèo nhỏ này thật là đáng yêu!

Bắc Mặc mỉm cười vui vẻ, hướng về phía khu vực trung tâm của hải dương đằng mạn mà lao đi.

Bằng vào trí tuệ của hắn, không khó đoán ra được phương pháp vận dụng của Triệu Phong.

Vù vù vù vù!

Bốn đầu Hắc Thiết Cự Quái kéo theo thanh thế mạnh mẽ đuổi sát theo sau Bắc Mặc.

Triệu Phong vừa mới chuẩn bị giáo huấn Tiểu tặc miêu, thì dị biến chợt nổi lên.

Gào!

Trong hải dương đằng mạn, đột nhiên truyền đến một thanh âm tê rống trầm thấp kinh hồn. Khí tức đáng sợ này so với đầu Yêu Thú Vương bên trong tòa tháp ở khu rừng rậm kia còn cường đại hơn một bậc.

- A!

Bắc Mặc thét lớn một tiếng, bị một luồng hấp lực kéo thẳng xuống, thân hình lảo đảo một cái, rơi thẳng vào hải dương đằng mạn.

Chỉ trong nháy mắt, Bắc Mặc liền bị vô số đằng mạn chôn vùi mất.

Một màn này khiến cho Triệu Phong kinh hãi không thôi:

- Cả hải dương đằng mạn này đều là một bộ phận của Đằng Mạn Vương. Chỉ là trước đây hắn khinh thường không chịu ra tay, chỉ công kích theo bản năng. Nhưng vì cái gì mà hắn lại ra tay với Bắc Mặc?

Triệu Phong quan sát cẩn thận, phát hiện ra trong đám hải dương đằng mạn kia, có một sợi đằng mạn đang một phen gỡ xuống bích hồ lô trước ngực của Bắc Mặc, mang vào trong khu vực trung tâm nhất của hải dương đằng mạn.

Hóa ra là như thế!

Đằng Mạn Vương chính là xem trọng cái bích hồ lô trước mặt của Bắc Mặc!

- Meo meo meo meo!

Tiểu tặc miêu khoa chân múa tay, lộ ra nụ cười tràn ngập vẻ giả dối.

Con mẹ nó!

Tiểu tặc miêu này không ngờ lại biết đào hố chôn Bắc Mặc!

Biểu tình của Triệu Phong vô cùng phấn khích, giương mắt nhìn về phía Tiểu tặc miêu với vẻ cổ quái.

Đồng thời trong lúc này, khu vực hải dương đằng mạn.

- Con Tiểu tặc miêu này, không ngờ lại…

Trên khuôn mặt chất phác vạn năm không thay đổi của Bắc Mặc chợt lộ ra một tia phẫn hận.

Vô số sợi đằng mạn đem Bắc Mặc quấn quanh lại, không ngừng hấp thu tinh huyết.

Ô…ô…ô…n…g!

Phù Loan Lệnh trong thân thể hắn phát ra một tầng quang mang trong suốt, bao phủ toàn thân hắn.

Trong khoảnh khắc đó, Bắc Mặc liền biến mất.

Hắn như thế nào cũng không nghĩ tới, chính mình lại bằng vào phương thức như thế này mà bị loại, bị một con mèo nhỏ đào hố chôn, nói ra cũng thật là mất mặt.

- Meo meo meo meo!

Trước khi biến mất, bên tai Bắc Mặc mơ hồ truyền đến thanh âm cười nhạo đắc ý của Tiểu tặc miêu.

Bạn đang đọc Chúa Tể Chi Vương của Khoái Xan Điếm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi sudo
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 6
Lượt đọc 883

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.