Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 5

2487 chữ

“Chị hai “ Trong phòng đột nhiên đồng loạt vang lên thanh âm cung kính, khiến Tả Lam “Phụt” một cái, toàn bộ hồng trà vừa đưa lên miệng đều bị phun ra, văng đầy bàn!

“Khụ….Khụ khụ….Anh, các anh vừa gọi tôi là gì?” Tả Lam trợn mắt nhìn mười người đàn ông trong phòng.

“Năm đó Tả đại ca ở cùng boss đã nói trước, nếu như ai trong hai người bị đối phương áp đảo, chúng ta nhất định phải gọi người thua một tiếng chị hai.” Tiều Bảo khó hiểu nhìn Tả Lam, giống như không rõ cậu học sinh cấp 3 này sao lại nổi giận.

“Ai nói cho các anh biết tôi…” Tiều Lam nói đến đây mặt đỏ lên, cậu nghĩ đến việc vừa rồi bị Giản Mặc ôm đến ôm đi, ông chú đó còn đi mua thuốc bôi chỗ ‘kia’ cho cậu, cho nên những người này hẳn là cũng biết cậu bị Giản Mặc ăn sạch.

“Dù sao thì cũng không cho phép gọi tôi như vậy, tôi không phải con gái!” Tả Lam gương mặt hung hăng nhìn chằm chằm Tiểu Bảo.

“Không gọi, sẽ không gọi, cậu đừng giận.” Tiểu Bảo có chút mất tự nhiên nhìn khuôn mặt Tả Lam, đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ

“Trước kia chúng ta là xã đoàn, chưa thành lập tập đoàn Thiên Địa, khi đó các anh em gọi tình nhân của đại ca là chị hai. Thì ra là cậu để ý cái này, hiện tại chúng tôi đều gọi thủ lĩnh là boss, vậy từ giờ mọi người gọi cậu là phu nhân nhé, cậu thấy thế nào?”

“Anh còn dám nói? Có tin tôi đá chết anh không?” Ánh mắt Tả Lam càng trở nên hung ác, làm cho Tiểu Bảo vốn còn đang rung đùi đắc chí vì sáng kiến này, lập tức thu lại khuôn mặt nịnh nọt, xám xịt lui xuống.

“Được rồi, thân ái, em đừng dữ thế. Em quát hắn vậy, không phải là đang giận cá chém thớt sao? Tiểu Bảo rất tôn trọng Tả đại ca, em làm như vậy sẽ khiến hắn rất khổ tâm.” Giản Mặc nghe Tiều Bảo và Tả Lam nói chuyện liền cười ngoác miệng, thật vất vả mới nín cười đế đứng ra hoà giải.

“Em không muốn thừa nhận mình là thủ lĩnh tiền nhiệm chuyển thế, lại không cho phép bọn họ gọi em là Tiều Lam, mọi người đành phải gọi như vậy thôi.”

“Còn dám nói? Chẳng lẽ tôi không có tên sao? Chẳng lẽ bọn họ nhất thiết phải gọi như thế?” Tả Lam chỉ thẳng vào Giản Mặc “Còn chú, tốt nhất gọi đầy đủ tên tôi, không cho phép gọi thân ái, không cho phép gọi Tiểu Lam, cũng không cho gọi cái gì Lam Lam.”

“Được được, em thấy vui là tốt rồi, gọi thế nào cũng được.” Giản Mặc tâm tình tốt, nhất nhất đáp ứng, mắt càng cười đến mị mị, thoạt nhìn cao hứng phi thường “Anh sau này gọi em là Lam.”

“Còn nữa, tôi muốn đến trường học.” Tả Lam cảm thấy gọi như vậy so với bình thường nghe cũng được, cho nên tạm thời không chấp Giản Mặc. Nhưng khi cậu nói đến chuyện đến trường thì đôi mắt kiên định nhìn thẳng người đàn ông trước mặt, ngữ điệu cương quyết tuyệt không muốn thương lượng.

“Lam, chuyện này chúng ta nói sau đi.” Giản Mặc thần sắc không đổi, nhưng giọng nói chắc nịch.

“Tôi với chú căn bản không thân không quen, cho dù chúng ta đời trước thật sự có chuyện gì, chú cũng không thể tước đoạt tự do của tôi như vậy.” Tả Lam oán hận nói.

“Lam, nghe lời anh. Em không biết em hiện tại gặp nhiều nguy hiểm thế nào đâu..”

“Nếu như không phải vì chú, tôi hiện tại có thề gặp nguy hiểm không?” Tả Lam cao giọng nói “Nói cho chú biết, nếu như không đồng ý, tốt nhất cẩn thận cho tôi! Buổi tối ngủ thì mở to mắt ra, nếu không chú ý bị gối đầu đè chết hoặc là bị cái gì đó đập chết, cũng chỉ có thể trách chú ngủ ở bên cạnh tôi.”

Tiểu Bảo và những người khác trong tập đoàn Thiên Địa nghe được sắc mặt trắng bệch, thầm nghĩ, Tả Lam không hồ là đại ca tiền nhiệm của bọn họ chuyển thế, bị Giản Mặc ăn sạch xong còn dám dõng dạc như vậỵ, dũng khí mười phần.

Giản Mặc không tức giận, hắn chỉ nhíu chặt lông mày, hơn nửa ngày không nói gì, nhìn về phía Tả Lam, trong mắt là ôn nhu cùng lo lắng.

“Boss, em thấy việc này trước nên theo lời Tả Lam. Hai người hiện tại đã thành đôi, chuyện tốt cũng không thể để cho anh chiếm một mình “. Vương Ản tiến lên nói “Em sẽ dẫn các anh em bảo vệ Tả Lam.”

“Vậy cũng không được, không thể để cho chuyện lần trước xảy ra lần nữa. Anh mày tuyệt đối không thể trơ mắt nhìn Lam có bất kỳ nguy hiểm nào.” Giản Mặc âm trầm nói.

“Mặc kệ, dù sao, tôi cũng không bỏ học đâu! Trừ phi anh giết tôi!” Tả Lam thấyGiản Mặc không nhượng bộ, trong nội tâm càng cảm thấy phẫn nộ.

“Tiều Tả đại ca, cậu đừng giận. Boss cũng vì muốn tốt cho cậu thôi, cậu cũng nên nghĩ tới ba mẹ cậu. Cậu nếu có bề gì, bọn họ sẽ rất đau lòng.” Tiểu Bảo cố gắng lựa lời nói với Tiểu Lam, cẩn thận nói chen vào.

“Hừ, bọn họ sẽ nghĩ gì? Rõ ràng hồi trước cũng vì sợ chết mà bán đứng con mình, chẳng lẽ tôi bây giờ còn muốn ngu ngốc chạy tới hiếu thảo với bọn họ?” Tả Lam ngang ngược lớn tiếng nói, có thể nhìn ra cậu thật sự không thích việc Giản Mặc an bài cuộc sống sau này của mình.

“Hay là như vầy, hai người mỗi người lùi một bước. Tả Lam sẽ được đến trường học dưới sự bảo vệ của mọi người, nhưng nếu có sự cố ngoài ý muốn xảy ra, cậu phải nghe lời Boss, ngoan ngoãn ở trong tập đoàn”. Vương An đẩy Giản Mặc “Còn Boss, nếu Tả Lam không gặp nguy hiểm trước, anh cũng không nên quá can thiệp vào tự do của cậu ấy, dù sao người anh cần là người yêu, không phải phạm nhân!”

Giản Mặc còn muốn nói nữa, chợt thấy trong mắt Vương Ân xẹt qua một tia ý vị thâm trường, hắn lập tức tỉnh ngộ, nhịn không được nhẹ nhàng cười cười – kỳ thật chỉ cần Tả Lam đáp ứng điều kiện này, chuyện sau này như vậy tốt rồi.

Bởi vì Giản Mặc hoàn toàn có thể tạo ra ‘sự cố “ngoài ý muốn”, làm cho người coi trọng lời hứa như Tả Lam không còn lời nào để nói, đến lúc đó có thể làm cho cậu học sinh cấp 3 đơn thuần này không thể rời khỏi hắn được nữa. Đạo lý đơn giản như thế lúc này mới nghĩ thông suốt, có thể thấy được từ sau khi gặp Tả Lam, Giản Mặc thấy bản thân mình luôn gấp tới độ sắp rối trí rồi.

“Được rồi, cứ như vậy đi.” Vương Ân rèn sắt khi còn nóng lập tức quay sang Tả Lam.

Thấy Giản Mặc nhượng bộ, Tả Lam tạm thời nhẫn nhịn, đồng ý đề nghị của Vương Ản, cậu còn đang muốn nói tiếp một hai câu hung ác, lại bị Vương Ản kéo đến chỗ các anh em huynh đệ của họ.

“Oa, quả nhiên giống Tả đại ca hồi trẻ như đúc!”

“Chúng ta mau đi ăn mừng! Boss cùng Tả đại ca gặp lại nhau thật cảm động!”

“Được! Hôm nay không say không về!!”

Trong lúc mọi người hỗn loạn ồn ào kêu la, Tả Lam muốn sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn mà nói “không tham dự” tiệc chúc mừng cũng đã chậm. “Bang” một cái tiếng pháo hoa giấy nổ, Tả Lam bị bắn hoa giấy đầy đầu, vẻ mặt rầu rĩ, còn chưa kịp tức giận đã bị mọi người đã hi hi ha ha kéo ra giữa gian phòng.

Một cái khay thức ăn bằng bạc được chậm rãi mang tới trước mặt Tả Lam và Giản Mặc, không chỉ có bánh ngọt hoa quả ba tầng còn có các món điểm tâm ngọt tinh xảo, có đồ uống, có Champagne, còn có cả rượu vang đỏ.

“Lam, em nhất định đang rất đói bụng?” Giản Mặc nhẹ nhàng cầm lấy tay Tả Lam nâng dao ăn lên cắt bánh ngọt, nhìn quanh tìm thoáng cái rồi mới cắt bánh bỏ vào đĩa nhỏ vừa tìm được nịnh nọt đưa tới trước mặt cậu.

Việc này là sao? Cũng đâu phải tiệc sinh nhật hay lễ đính hôn. Tả Lam phẫn nộ nghĩ, thấy Giản Mặc vừa hơi buông liền giãy ngay tay ra làm con dao văng ra xa, nội tâm đột nhiên hối hận, sao hắn lại vờ ngớ ngẩn đem dao ném xa như vậy? Đáng lẽ phải thuận tay đâm cái tên Giản Mặc thích cưỡng gian ‘này vài đao chứ?

Hiện tại trượt mất cơ hội tốt, Tả Lam bình tĩnh cầm lấý bánh ngọt Giản Mặc đưa, bởi vì cậu lúc này thật sự là đói muốn chết, thôi thì đành để sau vậy, quân tử trả thù mười năm chưa muộn.

Tả Lam nuốt xuống một miệng lớn bánh ngọt hương vị ngọt ngào, Giản Mặc lại săn sóc đưa lên một ít Champagne mùi rượu nhẹ nhàng không quá nồng, làm cậu học sinh cấp 3 lập tức một tay tiếp nhận hết, ăn đến lang thôn hổ yến, bốn phía đột nhiên mang lên hơn mười một chén rượu, thi nhau cụng vào cái chén trong tay cậu, không đợi Tả Lam chuẩn bị, kêu to một tiếng:

“Cụng ly.”

Cuối cùng Giản Mặc đành tiến lên, dễ dàng cụng hết ly trái đến ly phải thay Tả Lam, nuốt nết đống Champagne xuống.

Tả Lam vừa mới ăn bánh ngọt, hiện tại yết hầu có chút khô, uống Champagne không tiện, nên khi thấy Giản Mặc thay mình uống rượu của mọi nguời thì thấy có hơi chút xúc động, liền không được tự nhiên uống hết rượu trong chén. Mọi người bốn phía lập tức cười vang huýt sáo, làm Tả Lam bực mình tức giận.

“Tách.” tiếng máy ảnh vang lên, Tả Lam ngẩng đầu thấy Tiều Bảo đang cầm trong tay một chiếc máy ảnh kĩ thuật số, ngoác miệng cười nhìn mình.

“Cậu chụp cái gì? Cái này có gì hay mà chụp! Xóa cho tôi!” Tả Lam biết rõ Tiếu Bấo chắc chắn vừa chụp được cảnh hắn chạm cốc với Giản Mặc, thẹn quá hoá giận ném chén rượu xuống bàn, chạy đến quát Tiểu Bảo.

“Tiều Tả đại ca, sao lại muốn xóa? Ảnh chụp đẹp như vậy, tôi nhất định phải rửa ra đem cất kỹ vào quyển album. Tiều Bảo hì hì vừa cười nói vừa chạy.

Tả Lam đương nhiên không chịu, vội vàng đuổi theo. Giản Mặc cười tủm tỉm nhìn bọn họ đùa giỡn, vừa uống rượu với đám thủ hạ đang thi nhau kéo tới.

“Tiểu Tả đại ca, xem như tôi sợ cậu. Tôi xóa, tôi xóa!” Tiểu Bảo bị ép đến góc tường, đành phải ngoan ngoãn đầu hàng, bởi vì khi đối mặt với khuôn mặt giống như đúc với người mình tôn kính nhất của Tả Lam, hắn dù to con cũng không dám làm càn.

“Xem ra, cậu rất thích chụp ảnh.” Tả Lam thấy Tiểu Bảo xóa ảnh chụp xong mới thoải mái nói.

“Chụp ảnh là sở thích lớn nhất của tôi.” vẻ mặt tươi cười của Tiều Bảo hơi chùng xuống, hắn thấp giọng nói: “Tôi gia nhập xã đoàn lần đầu được tặng quà sinh nhật, chính là bộ máy ảnh Tả đại ca đưa cho, đó cũng là bộ máy ảnh đầu tiên của tôi, đến bây giờ tôi vẫn luôn giữ gìn nó thật tốt….Tả đại ca thật sự là một người tốt.”

Nói đến đây, Tiểu Bảo lại nhìn Tả Lam bổ sung một câu: “Tiểu Tả đại ca cũng là người tốt, bởi vì cậu là đại ca của chúng tôi chuyển thế.”

Tả Lam vốn còn có chút lo lắng vì Tiểu Bảo đột nhiên trở nên không có tinh thần, đến khi nghe được đối phương nói câu sau, hắn lại nhịn không được nặng nề hừ một tiếng.

“Nói xem, hình như cậu chụp rất nhiều ảnh?” Im lặng một lát, Tả Lam thuận miệng hỏi.

“Đúng vậy, tiểu Tả đại ca muốn xem không?” Tiểu Bảo vừa nghe xong lập tức lấy lại tinh thần, không đợi Tả Lam trả lời liền vui mừng chạy đi lấy mấy quyền album to.

“Nhiều thế?” Tả Lam giật mình.

“Không nhiều, đây chỉ là những ảnh tôi chụp cảnh náo nhiệt bình thường của huynh đệ lúc tụ tập, trong nhà của tôi còn có rất nhiều ảnh phong cảnh với ảnh người, ảnh vật.” Tiểu Bảo dương dương tự đắc khoe “Tôi tự học mà kỹ thuật còn hơn mấy người chụp ảnh chuyên nghiệp kìa.”

“Nhìn có vẻ vậy.” Tả Lam lật ra hai trang, thuận miệng khen, nhưng trong lòng nghĩ: Cái này là anh ta chụp phần tử xã hội đen chứ không phải tạp chí sắc tình thượng hạng hả?

Bên tai truyền đến tiếng cười đùa vui vẻ, Tả Lam quay đầu lại nhìn Giản Mặc, thấy hắn đang bị thủ hạ của mình bao quanh, một đám người hưng trí bừng bừng, nói cười ănuống vui vẻ.

Giản Mặc tràn đầy sức sống như vậy làm cho Tả Lam không tự chủ được mà nhìn đến thần người ra, cậu nghĩ đến những lời Vương Ản nói trước kia, rồi nhìn lại lúc này chỉ thấy trước mắt mình là một ông chú cười như con nít, trong lòng tự nhiên thấy có chút khó hiểu và khổ sở.

Có lẽ, Giản Mặc lúc này thật sự rất vui vẻ? Cười đùa cùng anh em, tiếp rượu của mọi người, thoạt nhìn có vẻ vui đến sắp điên rồi. Có thể tưởng tượng khoảng thời gian mất đi người yêu, hắn đã bi thương, chán chường đến mức nào.

P/s: Đang còn hè nên mik rất rãnh và covert khá nhanh.

*nếu có bất cứ thắc mắc xin vui lòng liên hệ email: [email protected]

Bạn đang đọc Chúa Ban Phước của Bạo Kì
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Trai_Ngầu_Cầu_Bại
Phiên bản Convert
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.