Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhập môn(1)

Tiểu thuyết gốc · 2092 chữ

Không lâu sau, từ đằng xa vang lên xa lạ thanh âm: “A, các ngươi đều tỉnh rồi!”

Ba người nhanh chóng quay đầu lại, nhìn thấy một người trung niên, trên người mặc một bộ đạo bào màu xanh lam. Người trung niên đó đứng ở nơi đó, bước dần phía ba người, vừa đi vừa nói: “Các vị sư tôn muốn gặp các ngươi một chút, hỏi các ngươi một vài vấn đề. Các ngươi đi theo ta đi.”

Đinh Cao Bình vội vàng chắp tay thi lễ: “Làm phiền tiên trưởng dẫn đường.”

Người trung niên kia liếc nhìn Đinh Cao Bình một cái, xấu hổ nói: “Ta lớn tuổi hơn các ngươi một chút, gọi Thường đại ca là được rồi. Ta không tiếp thu nổi xưng hô tiên trưởng đâu.”

Đinh Cao Bình nghe lời nói: “Thường đại ca.”

Trương Tiểu Phàm và Lâm Kinh Vũ cũng vội vàng thi lễ nói: “Thường đại ca.”

Người trung niên này chính là Thường Tiễn, đệ tử của đương nhiệm Thanh Vân Môn chưởng môn Đạo Huyền chân nhân. Một thân tu vi đạt tới Ngọc Thanh cảnh ngũ trọng trở lên, thực lực cụ thể không rõ.

Sau khi ba người thôn Thảo Miếu thi lễ xong, ba người cùng với Thường Tiễn thân thiết hơn. Thường Tiễn nở một nụ cười nói với ba người: “Không cần khách khí như vậy đâu. Ta biết ba người các ngươi là người thôn Thảo Miếu, nhớ khi xưa ta cùng tiền bối của các ngươi nói chuyện a.”

Trương Tiểu Phàm bất ngờ khi nghe xong Thường Tiễn nói, không nhịn được hỏi: “Tiền bối?”

Lâm Kinh Vũ ở bên cạnh vội vàng kéo tay người bạn ở bên cạnh, để hắn không được làm càn. Người trung niên này từng tiền bối của thôn nói chuyện, vậy tuổi thực của người trung niên hơn ba người bọn họ mấy chục tuổi rồi….

Thường Tiễn kịp phản ứng, nhanh chóng nói: “Tuổi thọ của người tu chân kéo dài, cường giả có thể sống đến tám trăm một ngàn tuổi. Các ngươi thấy bọn ta có thể ngự kiếm phi hành, thấy bọn ta trẻ tuổi, nhưng các ngươi không thể biết được tuổi thực của chúng ta đâu.”

Trương Tiểu Phàm kinh ngạc nói: “Đây là tiên nhân sao?”

Đinh Cao Bình thấy sắc mặt kinh ngạc của Trương Tiểu Phàm, vội vàng cất tiếng nói: “Họ chỉ là tu tiên giả, không phải là tiên nhân. Tất cả tu tiên giả bước lên con đường tu tiên này, đều mong ước trường sinh bất lão, trở thành tiên nhân.” Nói xong, hắn liếc nhìn về phía Trương Tiểu Phàm một lúc, rồi tiếp tục nói:”Tiểu Phàm, đệ nên nhớ rằng, một khi người phàm đã bước vào con đường tu tiên thì phải nỗ lực tu luyện hết mình, sớm ngày trở thành cường giả. Nhưng con đường tu tiên rất gian nan, vất vả, khó nhọc và nhiều nguy hiểm. Ta hi vọng lúc đệ trở thành tu tiên giả, giữ vững bản tâm của mình, đừng để tâm ma quấy rầy, luôn cố gắng tu luyện. Nếu trên người không có thực lực, vô pháp bảo vệ được tính mạng của chính mình, càng không thể báo thù rửa hận được.”

Trương Tiểu Phàm, Lâm Kinh Vũ, Thường Tiễn và vài đệ tử Thanh Vân đứng ở phía xa, sau khi họ nghe được lời nói này của Đinh Cao Bình, trong lòng không biết suy nghĩ cái gì. Thường Tiễn nhanh chóng phục hồi tinh thần, đôi mắt tò mò nhìn về phía Đinh Cao Bình một lúc, sau đó cất tiếng nói: “Các ngươi đi theo ta đi.”

Nói xong, Thường Tiễn dẫn ba người Đinh Cao Bình đi về phía “Ngọc Thanh điện”. Ba người sau đó đi theo Thường Tiễn đi đến “Ngọc Thanh điện” trên chủ phong Thông Thiên Phong của Thanh Vân Môn.

Nói về Thanh Vân Môn, đây là một tu tiên môn phái có lịch sử hơn hai nghìn năm. Khai sơn tổ sư vốn là một thầy tướng giang hồ, vào năm bốn mươi chín tuổi phát hiện một quyển sách cổ không tựa đề trong một hang động trên núi Thanh Vân, dốc lòng tu luyện; hai mươi năm sau, ở trên núi thành lập nên môn phái Thanh Vân Môn, tự xưng Thanh Vân Tử, hậu nhân suy tôn Thanh Vân Chân Nhân.

Thanh Vân Tử sau đó phát triển Thanh Vân Môn, cho đến khi qua đời, lúc đó Thanh Vân Tử thọ 169 tuổi.

Sau khi Thanh Vân Tử qua đời, Thanh Vân Môn tiếp tục tồn tại nhưng luôn bị bên ngoài uy hiếp. Xung quanh Thanh Vân luôn xảy ra các hiện tượng thiên nhiên kỳ quái, sự cướp bóc của cường hào ác bá. Tình cảnh đó kéo dài đúng bốn trăm năm.

Thời gian tiếp tục trôi đi, Thanh Vân Môn mặc dù còn tồn tại, nhưng địa bàn thì giữ lại không được bao nhiêu. Ngoài ngọn núi chính ra thì sáu ngọn núi còn lại bị ngoại địch chiếm hết. Nếu không phải trong đời đệ tử thứ mười một của Thanh Vân, xuất hiện một vị đệ tử gọi là Thanh Diệp thu hồi toàn bộ địa bàn sau khi bế quan xong, có lẽ đến bây giờ Thanh Vân Môn không thể trở thàng thế lực chính đạo đứng đầu ở Thần Châu hạo thổ.

Một quảng trường to lớn nhanh chóng xuất hiện trước mặt ba người Đinh Cao Bình, quảng trường được lát bằng đá bạch ngọc. Quảng trường rất rộng lớn, nhìn quảng trường rộng lớn này khiến người ta cảm thấy bản thân rất nhỏ bé.

Có đám mây đang trôi nổi ở trên đó, một chân bước ra, xấp xỉ đằng vân giá vũ. Trên đó còn có chín cái thanh đồng cự đỉnh, to lớn, trấn áp bốn phương.

Cảnh tượng ở trước mắt làm cho ba người giật mình, nhất thời khiến ba người không dám tiếp tục đi về phía trước. Thường Tiễn bước lên mấy bước, xoay người thấy ba người kinh ngạc về cảnh tượng ở trước mặt, mỉm cười nói: “Đừng sợ, nơi này là Vân Hải trong Thanh Vân lục cảnh. Phía trước còn cảnh tượng rất đẹp, chúng ta tiếp tục đi.”

Lâm Kinh Vũ nhịn không được, hỏi: “Là cái gì?”

Thường Tiễn một chân chỉ phía cuối quảng trường, nói: “Là Hồng Kiều.”

Đôi mắt của ba người hướng về phía cuối quảng trường, phát hiện phía cuối quảng trường xuất hiện cái gì hà quang lấp lánh. Ba người sau đó tăng tốc đi về phía cuối quảng trường.

Trong lòng Đinh Cao Bình thầm nghĩ: “Thanh Vân Môn không hổ danh là đệ nhất thế lực chính đạo ở Thần Châu hạo thổ. Cảnh vật đẹp ở trong Thanh Vân Môn có rất nhiều, hơn nữa nơi này tập trung nhiều thiên địa linh khí, sau này ngoài tu luyện trấn phái công pháp của Thanh Vân Môn ra mình sẽ tu luyện thêm vài bộ công pháp khác trong đời trước.”

Phía cuối quảng trường là một chiếc cầu đá, ba người đi theo Thường Tiễn đi lên cầu đá, tiếp tục đi về phía “Ngọc Thanh điện”. Sau khi đi lên cầu đá, ba người thấy dòng nước chảy ở hai bên cầu không bắn lên cầu, ánh nắng xuyên thấu qua đám mây chiếu lên trên cầu, do có dòng nước chiết xạ nên biến thành huyễn lệ cầu vồng.

Thường Tiễn thấy ba người rung động sau khi lần thứ nhất nhìn thấy Hồng Kiều, cất tiếng nói: “Phía dưới dòng nước chảy xuống, chính là vực sâu không đáy. Nếu không may rơi xuống đấy, chắc chắn thịt nát xương tan, hồn bay phách tán, nên các ngươi phải cẩn thận.” Thường Tiễn nói xong, bảo ba người tiếp tục đi theo hắn.

Ba người nhanh chóng phục hồi tinh thần, sau đó đi theo đằng sau người trung niên kia.

Ba người đi mãi, cuối cùng đi ra khỏi Vân Hải. Trước mắt ba người sáng lên, ánh mắt ba người sau đó nhìn về phía đầm nước.

Không lâu sau, từ trong đầm nước xuất hiện một vòng xoáy nước. Một thân ảnh to lớn nhanh chóng xuất hiện, khiến bọt nước bắn tung toé.

Ba người nhanh chóng phản ứng, muốn tìm địa phương né tránh bọt nước. Thường Tiễn nhìn thấy bọt nước bắn về mình, cấp tốc tạo ra một vòng thái cực, ngăn chặn ở trước mặt.

Bọt nước sau khi rơi xuống đất, một con cự thú nhanh chóng hiện ra khiến ba người có phần sợ hãi. Con cự thú ở trước mặt khổng lồ, đầu rồng mình sư tử, toàn thân đầy lâm giáp, đôi mắt lớn miệng rộng, hai cây sắc bén răng nanh dưới ánh mặt trời lấp lánh, khuôn mặt dữ tợn mang theo uy vũ, khiến người ta nhìn phát khiếp.

Con cự thú kia chính là hộ tông linh thú của Thanh Vân Môn, thuộc dòng tộc của Kỳ Lân tộc, tên là Thuỷ Kỳ Lân. Thuỷ Kỳ Lân cũng là tọa kỵ của đời thứ mười một chưởng môn Thanh Vân Môn, mà đời thứ mười một chưởng môn Thanh Vân Môn không ai khác chính là Thanh Diệp Chân Nhân-hậu bối tôn xưng là Thanh Diệp tổ sư.

Thuỷ Kỳ Lân nhanh chóng phóng tới trước mặt bốn người, cái đầu to lớn của nó liếc nhìn về phía bốn người. Điều này dẫn đến ba người sợ hãi, ngay cả Thường Tiễn vốn quen thuộc hành động của con cự thú này, cũng có chút bất ngờ. Y vội vàng chắp tay hành lễ về phía Thuỷ Kỳ Lân, sau đó nói: “Linh Tôn, ba người này do chưởng môn và các vị thủ tọa cố ý mời.”

Thuỷ Kỳ Lân trợn mắt nhìn y, “hừ” một tiếng, đôi mắt to lớn của nó đảo liên tục, cái đầu lắc lư như đang suy nghĩ gì đó. Sau đó nó không để ý đến bốn người nữa, lúc lắc đi sang một bên, tới một chỗ khô ráo nằm xuống; ngáp dài, uể oải ngả đầu ra sưởi nắng, rồi ngủ thiếp đi.

Ba người nhìn nhau, sau đó nhìn về phía Thường Tiễn. Người trung niên cười khổ nói: “Linh Tôn là thượng cổ dị thú mà Thanh Diệp tổ sư phái ta ngàn năm trước thu phục, tên là Thuỷ Kỳ Lân. Năm đó Thanh Diệp tổ sư vực dậy Thanh Vân Môn xong, đi ra bên ngoài hàng yêu trừ ma, nó đã từng trợ giúp Thanh Diệp tổ sư rất nhiều. Bây giờ nó trở thành trấn phái linh thú của Thanh Vân Môn, được mọi người trong môn phái tôn kính gọi là linh tôn.”

Thường Tiễn nói xong, lập tức hành lễ, ba người sau đó làm theo. Hắn dẫn ba người đi ra khỏi đầm nước, đợi rời xa chỗ Thuỷ Kỳ Lân đang nằm, hắn mới tiếp tục nói: “Linh Tôn được mọi người yêu mến, tính cách có chút giống với tiểu hài tử. Vừa rồi ngài cố ý trêu đùa với các ngươi, các ngươi không nên sợ hãi.”

Nói xong, bọn họ tiếp tục lên đường, đi về phía thềm đá. Phía trên thềm đá chính là đích đến của bọn họ, “Ngọc Thanh điện”.

Bốn người nhanh chóng đi qua thầm đá, không lâu sau xuất hiện phía trước một toà đại điện hùng vỹ. Cánh cửa của toà đại điện này mở rộng, trên cửa ra vào có treo lấy một tấm bảng, trong tấm bảng có khắc ba chữ “Ngọc Thanh điện”.

Ánh sáng bên trong đại điện sung túc, khí độ trang nghiêm. Trong đó thờ thần vị của tam thanh gồm Nguyên Thuỷ Thiên Tôn, Linh Bảo Thiên Tôn, Đạo Đức Thiên Tôn.

Phía trước thần vị đó có đứng hơn mười người, nam nữ đều có. Nhìn phục sứ mà những người đó đang mặc, chứng minh bọn họ là người của Thanh Vân Môn.

Trước mọi người, bày biện bảy cái đàn mộc đại ỷ, trái phải ba cái, ở giữa có một cái. Có sáu người tĩnh tọa ở trên đó, duy chỉ có chiếc ghế cuối cùng ở đây phải không có ai ngồi.

Bạn đang đọc Chư Thiên: Từ Tru Tiên Bắt Đầu Truy Tiên sáng tác bởi zhangchengdu120
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi zhangchengdu120
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.