Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mười năm!

Phiên bản Dịch · 2482 chữ

\Gió tuyết khắp trời, trời đất bao la.

Trên ruộng đồng mênh mông, bất thình lình nổi lên một trận cuồng phong, luồng khí giá lạnh xông vào trời đất, dâng lên cơn thủy triều cao ngất.

Bỗng nhiên, trong gió tuyết hiện ra một vệt sáng rực rỡ, như mặt trời mới mọc, trắng đen một đường, chói chang không gì sánh bằng, giống như một bức tranh thủy mặc. Trong phút chốc, đã trải dài cả vùng đất.

Nội trong phạm vi mười trượng, trong nháy mắt đã hóa thành thế giới màu vàng, hệt như Tịnh Thổ Phật Quốc, hào quang chiếu sáng khắp nơi.

Đồng thời, luồng nhiệt nóng khủng khiếp tấn công mặt đất, bốn phía tuyết bay trong chớp mắt liền tan chảy, hiện ra một khoảng đất màu đen, giống như ánh mặt trời chiếu xuống mặt đất.

"Một không gian chói lọi, Tứ Chiếu Thần Công đạt đến trình độ này, cuối cùng cũng đại thành."

Trong ánh sáng rực rỡ, một bóng dáng đen nhánh đứng sừng sững, tư thế như ngọn núi, bầu trời cao vút, tựa như đang sánh vai với trời đất.

Cơ thể của hắn ta cách xa mặt đất, giống như tiên nhân trong truyền thuyết, tựa hư không chống gió.

Đây thực ra là hiệu quả sau khi Tứ Chiếu Thần Công đại thành, bay vút lên trời.

Dĩ nhiên, năng lực như thế này đương nhiên là có giới hạn của nó, không thể giống kẻ mạnh trong thế giới tiên hiệp, điều khiển kiếm bay lên trời, vượt qua không gian, lên chín tầng mây hái mặt trăng.

Trên thực tế, đây là một bước ngoặt khinh công đại thành.

Những người như Sở Lưu Hương, Tư Không Trích Tinh, khinh công cũng đạt đến trình độ giống nhau, trong thời gian ngắn ngưng động trên không trung, không cần hít thở.

Nhìn bốn phía băng tuyết bị nội công của bản thân làm cho tan chảy, Nghiêm Thiệp hơi nhíu mày, giống như có chút không hài lòng.

Mười năm nay, hắn ngày đêm khổ luyện, mỗi ngày ngủ nhiều nhất chỉ có hai canh giờ. Cuối cùng, không lâu trước kia đã luyện thành công tầng thứ 12 của Tứ Chiếu Thần Công.

Võ học cao thâm đều có thuộc tính hoặc đặc tính như Hàn băng chân khí của Tả Lãnh Thiền là thuộc tính băng, Quỳ hoa chân khí của Đông Phương Bất Bại có thể gia tăng tốc độ, Bạch Hồng chưởng lực có thể thay đổi tùy ý, Minh Ngọc Công tầng thứ chín giống như sức hút của xoáy nước, vân vân.

Tứ Chiếu Thần Công đặc điểm của môn võ học này chính là một từ "Chiếu”.

Ngoại chiếu hư không, nội chiếu tự thân.

Cái được gọi là ngoại chiếu chính là như vừa rồi, phát ra kim quang rực rỡ. Đồng thời tỏa ra hơi nóng, biến toàn thân trở thành lò luyện.

Còn nội chiếu, chính là giống như "Đả phá hư không, kiến thần bất hoại"trong võ thuật truyền thống của Trung Quốc. Chiếu vào huyệt đạo kinh mạch bên trong cơ thể của bản thân, từ đó điều tiết, đề phòng tổn thương. Đồng thời trong lúc luyện công nên làm những việc không tốn quá nhiều sức lực.

Đặt trong thế giới tiên hiệp huyền huyễn, cái này chính là con đường "Nội soi"lớn nhất ấy. Nhưng trong thế giới võ hiệp này, cho dù là danh y có trình độ cao nhất cũng không thể nắm rõ kinh mạch khí huyết trong cơ thể người như lòng bàn tay, một cách tỉ mỉ chu đáo được. Dẫu sao cơ thể người bí ẩn vô tận, hơn nữa tình trạng của mỗi người cũng không giống nhau.

Thuộc tính của Tứ Chiếu Thần Công chính là "quang”, chiếu rọi mọi thứ.

Cảm nhận chân khí mãnh liệt không ngừng trong cơ thể, Nghiêm Thiệp đột nhiên huýt một tiếng sáo dài, vang dội cả đồng ruộng mênh mông, trong mắt mang theo sự thư thái. Đến thế giới này nhiều năm như vậy, cuối cùng hắn cũng thở phào nhẹ nhõm.

Mười năm, nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn. Nhưng đối với hắn mà nói thì dài dằng dẳng gấp mười lần so với hai mươi năm cuộc đời tầm thường kiếp trước.

Trạng thái căng thẳng đó sống trong thời đại hòa bình không cách nào tưởng tượng được.

Giang hồ hiểm ác, người nào chưa từng trải qua thì khó mà tưởng tượng được, huống chi hắn là người trong Ma Giáo.

Ma Giáo sỡ dĩ gọi là Ma Giáo, đương nhiên là có lý do của nó.

Bên ngoài thế giới này, giáo phái này, chỉ có duy nhất sức mạnh cường đại, mới có thể cho con người cảm giác an toàn, bất cứ người nào cũng không đáng tin, chỉ có bản thân là đáng tin nhất.

Mười năm trước, Nghiêm Thiệp đã hiểu đạo lý này rồi.

"Cũng đến lúc nên trở về thôi."

Nghiêm Thiệp bỗng nhìn về phương xa, trong ánh mắt mang theo sự sâu xa.

Bây giờ tuy hắn chỉ có mười bốn mười lăm tuổi, nhưng bề ngoài thoạt nhìn cũng không khác người trưởng thành lắm, cái này có liên quan đến tu vi thâm sâu của hắn, càng nhiều hơn chính là thiên phú dị bẩm của hắn.

Nguyên nhân trong số đó có lẽ có liên quan đến sở dĩ hắn biết được thế giới này. Trước mắt, Nghiêm Thiệp không muốn tìm hiểu đến cùng, những dây mơ rễ má đó quá kinh khủng.

"Thời gian là một thứ đáng sợ nhất, nó âm thầm thay đổi tất cả, không biết đã thay đổi bao nhiêu sự vật……"

Tâm tư của Nghiêm Thiệp bay theo gió.

Hắn nghĩ đến Nhuế Ngọc cô gái này đã thay đổi vận mệnh của hắn.

Lúc này, nàng đang làm gì?

Thời gian mười năm, hắn đã không giống như xưa, còn nàng đương nhiên cũng đã thay đổi rất nhiều.

"Thần công của ta đại thành, từ lúc này trở đi, nàng nghĩ phải triển khai hành động. Còn kế hoạch của nàng một khi thành công cũng chính là lúc giữa ta và nàng đoạn tuyệt. Bởi vì khi ấy, ta sẽ làm hạ giá trị của nàng, còn giá trị của nàng đối với ta mà nói cũng đã sớm……"

Trên mặt hiện lên một nụ cười lạnh, Nghiêm Thiệp vươn người hướng về phương xa.

Cảnh gió tuyết vẫn như xưa, trời đất càng thêm cô đơn, lạnh lẽo.

Giữa trời đất trắng xóa, Nghiêm Thiệp vận động chân khí, đang gấp rút lên đường.

Mặc dù hắn không hề vội, nhưng nhiều năm nay hắn đã sớm dưỡng thành thói quen, tuyệt đối không lãng phí nửa điểm thời gian.

Bởi vì khi hắn lười biếng, kẻ địch trong tương lai của hắn đang cố gắng gấp bội.

Chậm một giây, có thể chính là khoảng cách giữa sống và chết.

Hiện thực chính là tàn khốc như thế, đây chính là giang hồ.

Con người chỉ cần sống trong giang hồ thì vĩnh viễn không thể hời hợt. Đây là châm ngôn mười năm nay của Nghiêm Thiệp.

……

Thánh sơn của Ma Giáo ở một nơi vô cùng bí mật, núp sâu bên trong cánh đồng tuyết vô tận. Nếu như không biết phương vị cụ thể thì dù là cao thể lợi hại nhất cũng khó mà ở nơi đất tuyết mênh mông tìm được vị trí của nó.

Còn nếu không phải người trong Ma Giáo, cho dù tìm được vị trí của Thánh sơn, cũng khó mà thâm nhập. Đây cũng là một trong những nguyên nhân trăm ngàn năm nay Ma Giáo không ngừng truyền thừa, vẫn chưa bị diệt vong.

"Thành trì kiên cố nhất thông thường đều là bị tấn công từ bên trong”.

Nhìn dãy núi dốc cao và hiểm trở, trong lòng Nghiêm Thiệp bỗng bật ra câu nói này.

Ma Giáo thế lực to lớn, thực lực hùng hậu, nhưng từ trước đến nay cũng không cách nào tiến quân vào Trung Nguyên, suy cho cùng cũng là nguyên nhân nội bộ.

Chỉ là Giáo chúng của Ma Giáo tuy rất đông, số cao thủ đếm không kể xiết, nhưng để có một bộ phận ngang nhau lại là nguyên nhân từ bên ngoài. Điều này ở cấp thấp vẫn chưa rõ ràng, nhưng ở cấp cao lại khiến người khác khiếp sợ.

Trong bốn Tứ đại thiên vương hiện nay của Ma Giáo, có 3 vị chính là người nửa đường nhập giáo. Trước kia họ đều là nhân vật có danh tiếng trên giang hồ, gia nhập Ma Giáo bất quá chỉ vì lợi ích của họ, còn về phương diện trung thành hoàn toàn vô nghĩa.

Hơn nữa, người của Ma Giáo rất thích làm chuyện thần bí. Giữa Tứ đại thiên vương và Tứ đại công chủ, hai bên đều không rõ thân phận của đối phương. Vị giáo chủ kia thì hành tung càng bí hiểm hơn. Nhuế Ngọc nhập giáo nhiều năm, dù là một trong Tứ đại công chủ, cũng chỉ từng gặp hắn hai lần, còn Nghiêm Thiệp chỉ từng gặp hắn một lần.

Lần ấy là khi hắn nhận phong "Cô Phong Thiên Vương"trong Tứ đại thiên vương.

Đúng vậy, bây giờ hắn chính là một trong Tứ đại thiên vương của Ma Giáo, cũng chính là người duy nhất trong Tứ đại thiên vương không phải nửa đường nhập giáo, mà từ khi còn nhỏ thì hắn đã gia nhập Ma Giáo rồi.

Còn về việc tại sao hắn có thể trẻ tuổi như thế mà đã lên làm giáo chủ thì đầu tiên là võ công siêu phàm của hắn, thiên tư hơn người. Còn lại chính là có Nhuế Ngọc ở đằng sau giúp đỡ.

Quan trọng nhất hắn là người thủ đoạn độc ác, giết người không chớp mắt, năm tuổi đã bắt đầu giết người, mười tuổi đã thực hiện không biết bao nhiêu lần nhiệm vụ giết người diệt khẩu, tiếng tăm hung ác lẫy lừng.

Luận lai lịch có lẽ hắn không hơn ai, nhưng luận công trạng thì hắn chính là người giỏi nhất trong Ma Giáo. Từ trước đến nay thực hiện nhiệm vụ đều trực tiếp giết chết cả nhà đối phương.

Ở trong Ma Giáo, tiếng tăm hung ác như này là điều quan trọng nhất.

Bởi thế, chưa có người nào dám phản đối hắn.

Chính xác mà nói thì người dám phản đối hắn, cỏ trên mộ đều đã già hết rồi. Trong số đó còn có cả Cô phong thiên vương trước kia nữa.

Cái gì, ngươi nói tàn sát đồng môn có bị giáo chủ trừng phạt không à? Xin lỗi nhé, Ma Giáo nội đấu là một truyền thống.

Huống chi vị Cô phong thiên vương trước kia cũng là người nửa đường nhập giáo, bên ngoài còn có thân phận khác. Nghiêm Thiệp giết hắn ta, thể hiện ra bên ngoài chính là loại bỏ đại hiệp nào đó. Còn việc sau lưng của hắn ta có phải là một trong Tứ đại thiên vương của Ma Giáo hay không, thì cũng không còn quan trọng nữa.

Người chết sẽ chỉ có một thân phận thôi.

"Thuộc hạ tham kiến Thiên vương."

Hai tên hắc y nhân nửa quỳ trước mặt Nghiêm Thiệp, thái độ cung kính.

Nghiêm Thiệp liếc nhìn họ, hỏi:

“Nhuế công chủ đang ở đâu, bổn tọa muốn gặp nàng ấy.”

"Nhuế công chủ nghe tin Thiên vương trở về, sớm đã ở trên Trích Tinh Nhai chuẩn bị tiệc rượu, đợi Thiên Vương."

Một tên đáp.

Nghiêm Thiệp gật đầu, vẫy tay bảo hai người họ lui xuống, rồi tự mình đến Trích Tinh Nhai.

Trích Tinh Nhai thực ra hái không tới ngôi sao, cũng không phải là sườn núi, mà là một vườn hoa trên nham thạch khổng lồ.

Vườn hoa đương nhiên không thể thiếu hoa rồi.

Hoa của Ma Giáo không giống với hoa của thế giới bên ngoài, chỉ là tươi đẹp và thơm hơn.

Thứ đẹp đẽ nhất cũng thường là thứ nguy hiểm nhất.

Nghiêm Thiệp nhìn những bông hoa xung quanh, trầm mặc không nói.

Chính giữa bông hoa, một giai nhân đứng từ xa mỉm cười xinh đẹp hơn gấp trăm lần những bông hoa bên cạnh. Dường như năm tháng chẳng hề lưu lại bất kỳ dấu vết thời gian gì trên mặt của nàng.

Nàng gần ba mươi tuổi, nhìn sao cũng chỉ là tiểu cô nương mười bảy mười tám tuổi, thanh xuân tươi đẹp.

Vẫn như trước là một thân bạch y.

Trăm hoa vì nàng mà phai sắc.

Nghiêm Thiệp đi đến trước người nàng, không nói một lời nào, dùng tốc độ gió cuốn mây bay ăn hết sạch thức ăn trên chiếc bàn bên cạnh, vô cùng sạch sẽ.

"Đệ vẫn có thói quen này, luôn muốn ăn xong hết rồi mới nói chuyện."

Nhuế Ngọc ôn nhu nhìn hắn. Dường như trong giọng nói mang theo sự thân thiết và quan tâm.

"Người phàm đều thích trò chuyện lúc ăn, bởi vì đối với họ mà nói, ăn là chuyện thứ yếu, trò chuyện mới là chuyện chính, nhưng đối với đệ mà nói, ăn mãi mãi là chuyện quan trọng nhất."

Nghiêm Thiệp vừa lau miệng vừa nói.

Bao năm nay, tật xấu ăn vặt của hắn đã không ngừng thay đổi.

Vì thế hắn đã luyện được thần công lợi hại nhất trong mười thần công của Ma Giáo là "Tước Thiết Đại Pháp”.

Ngay cả sắt cũng có thể ăn được, nghe ra cũng lợi hại thật. Hắn rất muốn sáng tạo ra một môn võ thuật có thể ăn cả đất, vậy thì vĩnh viễn cũng không sợ đói bụng nữa rồi.

Ăn no uống say, tiếp theo chính là chuyện nghiêm túc.

Nhuế Ngọc nói:

"Đệ có biết Hoa Bạch Phụng rất tốt với một người đàn ông tên Tố Bạch Thiên Vũ, thậm chí không tiếc phản Giáo vì hắn ta không?

Hoa Bạch Phụng, đứng đầu trong Tứ đại công chủ của Ma Giáo.

Tất nhiên, so với thân phận này, nàng càng quen thuộc mẫu thân và dưỡng mẫu Đao thần Phó Hồng Tuyết truyền nhân của Tiểu Lý Phi Đao- Diệp Khai hơn.

"Không ngờ đấy......"

Nghiêm Thiệp tuy đã sớm đoán được sẽ có chuyện thế này xảy ra, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra ngạc nhiên.

Nhuế Ngọc liền nghiêm túc nói:

"Tiểu Thiệp, thời cơ của chúng ta đến rồi.”

Bạn đang đọc Chư Thiên Đỉnh Phong (Dịch) của Ngưng Kính Thiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thegoodboy12
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 80

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.