Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 39: Cuộc họp mặt của những người bạn cùng lớp ( 1 )

Phiên bản Dịch · 3012 chữ

Chương 39: Cuộc họp mặt của những người bạn cùng lớp ( 1 )

Vào buổi chiều, Nguyên Thần Phi đến nơi hẹn - khách sạn Trường Linh. Khi lên đến đại sảnh tầng ba liền thấy Thường Mạo cùng Hắc Tử và hội lão Quan đang ngồi và trò chuyện rôm rả.

Thường Mạo trông vẫn bảnh bao như xưa, mặc âu phục cách tân chân đi đôi giày da bóng lộn. Nhìn thấy Nguyên Thần Phi tới liền cười ha hả nghênh đón:

- Chỉ còn thiếu cậu thôi đấy, nào ngồi xuống đây uống trà đã.

Hắc Tử ngồi bên cạnh đã đang rót trà cho Nguyên Thần Phi. Anh ta và lão Quan là bạn cùng kí túc xá hồi trước với Nguyên Thần Phi.

Hắc Tử - người như cái tên, rất cao và vạm vỡ, là cầu thủ bóng rổ ở trường đại học. Cũng dựa vào sự sinh sôi hormone nam tính mạnh mẽ để thu hút sinh viên nữ. Do đó, anh chàng công tử đẹp mã Thường Mạo kia có quan hệ cạnh tranh trực tiếp nhất với kí túc xá 402, hai người đã từng không thích nhau lắm. Nghe nói Hắc Tử cũng vượt mặt Thường Mạo vì vóc dáng anh ta "ngon" hơn đối phương, nhưng sau đó có một lần đi trên đường bị người ta đánh cho túi bụi mặt mày, nghe đâu cũng phải rất lâu sau mới lành lại.

Đúng với cách xử lý "văn minh" của Thường Mạo, cậu ta mà muốn đối phó với ai cần gì tự tay mình giải quyết? Anh ta làm việc bí mật, nhưng mọi người đều biết rằng anh ta làm điều đó, tuy nhiên không ai có thể lôi được bằng chứng làm khó Thường Mạo. Điều thú vị là sau lần bị ăn đòn đó, Hắc Tử với IQ nhỏ hẹp của mình như bị "gõ"cho to ra, về sau anh ta đã hòa giải với Thường Mạo, và hai người trở thành bạn bè thân thiết từ đó. Sau khi tốt nghiệp, Hắc Tử đi theo Thường Mạo kiếm sống, đồng thời trở thành thuộc hạ của Thường Mạo, cho đến bây giờ bây giờ anh ta chịu trách nhiệm về các vấn đề đối ngoại tại công ty Thường Mạo.

Còn về lão Quan, năm đó cũng là một kì nhân.

Lão Quan tên đầy đủ là Quan Thanh Sơn, hồi còn học cao trung từng là một tên du côn nổi tiếng, đi khắp nơi đánh lộn kiếm chuyện thị phi, việc học cũng theo đó mà tuột dốc không phanh. Những người như anh ta vốn sau khi tốt nghiệp trung học có thể tìm một con đường nào đó chiếm núi làm vua, nhưng anh ta lại thích một cô gái học năm thứ ba trung học, đặc biệt hơn lại là một tình yêu sét đánh tha thiết không rời. Từ hồi dính lưới tình lão Quan như bị ma nhập ngày đêm nghĩ cách theo đuổi cô gái, thế nhưng cô gái nhất quyết không đồng ý.

Cô nữ sinh năm đó là người có thành tích học tập xuất sắc nhất trường. Trong lòng cô luôn có một sự coi thường nhất định với cái người định mệnh sau này gắn với lang bạt đầu đường xó chợ, lại học dốt, làm sao có thể chấp nhận sự theo đuổi của anh ta? Do đó bất luận cho lão Quan cố gắng cách mấy cô gái đều không mảy may động lòng. Sau này vì bị anh ta bám dính lấy gắt gao quá đành nói một câu:

“Mục tiêu của tôi là vào trường đại học Giang Đông, nếu cậu thích tôi thì chúng ta gặp nhau tại đại học Giang Đông.”

Lão Quan coi câu nói đó là tôn chỉ của cuộc đời, từ đó anh miệt mài đèn sách. Người khác đều nói anh viển vông mơ mộng hão huyền, không ngờ lại dùng hẳn một năm chăm chỉ học hành, cuối cùng cũng trúng tuyển vào trường đại học đắt giá đó. Tuy nhiên lại có chuyện bất giờ ngoài ý muốn xảy ra, cô gái học giỏi kia không trúng tuyển vào Giang Đông. Dù không vào được trường đại học này nhưng cô nàng bắt đầu cảm mến đối phương và ngỏ ý muốn có mối quan hệ đàng hoàng với anh. Thế nhưng cao trào mới chỉ bắt đầu. Lão Quan từ chối thẳng thừng. Câu trả lời hồi đó của anh như sau:

“Tôi đã từng nghĩ mình không phải loại sinh ra để học, đầu óc không nhanh nhạy và cuộc đời này chắc cũng lang bạt đầu đường xó chợ mà thôi. Thế nhưng chính em đã khích lệ tôi, đã cổ vũ tôi, khiến mình nhận ra tiềm năng ẩn giấu bấy lâu của bản thân. Tôi chưa từng nghĩ mình có ngày lại tiến được xa tới vậy, nhưng tôi cảm thấy bản thân có thể làm được tốt hơn thế. Do đó thời gian này tôi không muốn vướng bận yêu đương. Nếu như em thực sự có lòng thì hãy đợi tôi bốn năm nữa nhé.”

Chính xác, lão Quan đã từ chối cô gái đồng thời lấy việc học hành làm lý do. Không chỉ có vậy anh còn muốn cô bạn đó đợi mình bốn năm ròng liền.

Cô gái trẻ không chịu nổi cô đơn nên đến năm hai đại học đã tìm bạn trai, còn lão Quan bước trên con đường học hành càng đi càng thuận, cuối cùng tốt nghiệp với tấm bằng xuất sắc. Hiện tại đang là một nhà nghiên cứu tại một sở nghiên cứu cấp cao, nghe nói anh đã bắt đầu có hạng mục nghiên cứu của riêng mình.

Kí túc xá bốn người thì Nguyên Thần Phi và lão Quan có giao tình tốt nhất. Anh thích lão Quan bởi anh ta giống Nguyên Thần Phi ở một điểm chỉ cần nhắm chuẩn mục tiêu thì trên con đường đạt được mục đích sẽ không bao giờ từ bỏ. Tính quyết đoán, cứng cổ và tràn trề sinh lực ăn vào máu của hai con người này. Đúng vậy, họ là người có ăn có học, một người là bác sĩ tâm lý, một kẻ là nhà nghiên cứu, đều mang trong mình bản tính kiêu ngạo ngút trời. Bọn họ khinh thường đám du côn vô công rỗi nghề ở đầu đường xó chợ. Ai bảo những tên đó giỏi giang, to gan lớn mật, tất cả chỉ là nói láo, nói trắng ra đều là những kẻ thất bại trong cạnh tranh xã hội mà thôi. Một người có thành tựu thật sự thì có ai lại đi du thủ du thực như thế?

Lão Quan đã từng là một trong số đó nên hiểu rõ đạo lý này. Làm kẻ vật vờ sống qua ngày thực chất đều là sợ khó sợ khổ chẳng được tích sự gì, bé tí ngại khó khăn không học hành thì đến khi lớn lên còn hy vọng gì vào bản thân trang bị kỹ năng mà sống cuộc sống tốt đẹp chứ? Cầm một thanh đao trong tay rồi tự thấy mình chất lừ? Thôi dẹp đi, chẳng qua chỉ là một đám lâu nhâu ôm nhau sưởi ấm, cảnh sát tới sờ gáy thì tên nào tên nó rụt cổ lại chẳng khác gì một con rùa. Nhìn nhiều rồi thì biết những lũ người này chỉ biết chó cậy hơi chủ mà sống, bình thường thì to mồm hống hách, nhưng chỉ cần gặp chuyện là ai cũng nhát gan co giò lên chạy mất dạng. Bán đứng bạn bè hại chết anh em nhiều nhất không phải từ những thể loại này mà ra sao?

Tính quyết đoán, cứng cổ và tràn trề sinh lực... đây mới chính là những tố chất của người thành công, lũ rác rưởi kia không một ai có.

Chính bởi lẽ đó mà Nguyên Thần Phi mới thần tốc biến đổi thích nghi cuộc sống mới, mặc dù điều này ít nhiều có liên quan đến công việc tâm lý học và tố chất tâm lý vững mạnh của anh, đồng thời cũng có liên quan đến nhiều năm giáo dục theo suốt quãng thời gian trưởng thành.

Gặp được bạn cũ Nguyên Thần Phi ôm chầm lấy Hắc Tử và Lão Quan, sau đó chọn ngồi xuống bên cạnh lão Quan bắt đầu chuyện trò:

- Nửa năm không gặp mặt rồi nhỉ? Lần cuối gặp nhau là ở hôn lễ lão Thôi.

Nguyên Thần Phi vừa cười vừa nói.

- Đừng có nhắc tới cái lão Thôi ngố đó nữa, ly dị vợ rồi.

Lão Quan châm điếu thuốc nói trong làn khói.

- Mới có nửa năm mà đã đường ai người nấy đi rồi ư? Hiệu suất có vẻ cao đấy, chuyện xảy ra lúc nào vậy?

Nguyên Thần Phi kinh ngạc hỏi.

- Mới hôm qua thôi.

Hắc Tử tiếp lời:

-Thời đại thay đổi, lão Thôi lại mắc bệnh tiểu đường, cậu biết bệnh này nó ảnh hưởng thế nào tới sức khoẻ tình dục rồi đấy, “ba chân” mà cứ như không có, lại nhát gan chẳng làm nên trò trống gì. Bà vợ thì dâm đãng, chẳng chịu được từ lâu lắm rồi, từ khi thấy có thần tiên giáng trần liền tung hê tất cả mà đi làm vợ bé cho một thằng cha nào đó rồi. Chẳng hay ho tẹo nào.

- Thế nên vẫn là do Thần mới nên nông nỗi này.

Nguyên Thần Phi hỏi.

- Không có thần tiên thì lão ý cũng chẳng khỏi nổi bệnh. Kẻ thất bại thì đi đâu cũng vẫn là kẻ thất bại, còn người thành công bước tới đâu cũng vẫn là người thành công.

Thường Mạo chậm rãi bình luận.

Nguyên Thần Phi liếc nhìn anh ta một cái. Chẳng khó để nhận ra lúc Thường Mạo nói câu này thể hiện rõ sự ngạo mạn của bản thân.

Lão Quang để ngoài tai câu nói này, hoàn toàn không để tâm tới chuyện đó.

Nghĩ một lúc rồi Nguyên Thần Phi cất lời:

- Nghe ngữ khí của cậu thì chắc bây giờ sống tốt lắm nhỉ?

- Cũng tạm ổn, thời đại đổi khác chúng ta phải học các thích nghi với cuộc sống mới đúng không?

Thưởng Mạo xích lại gần nói với Nguyên Thần Phi:

- Tôi cũng chẳng giấu cậu, Phi Tử, tôi - kỵ sĩ thánh cấp năm, còn cậu?

Kỵ sĩ là một trong bốn nhánh của chiến binh, tuy nhiên chỉ gọi là kỵ sĩ chứ không có chữ “thánh” thêm vào như mô tả của Thường Mạo.

- Cấp năm...

Nguyên Thần Phi ngập ngừng ở chỗ level của anh ta:

- Mới có tí thời gian mà cậu đã lên cấp năm rồi, chắc là trong thời gian vừa rồi cũng bận rộn phết nhỉ?

- Cũng bình thường thôi.

Thường Mạo nói nghe có vẻ khiêm tốn nhưng thực chất ngữ khí chất đầy sự ngạo mạn chẳng hề có tí ý khiêm nhường nào.

- Sao hôm nay lại nghĩ đến chuyện họp nhóm vậy? Không sợ lãng phí thời gian sao?

Nguyên Thần Phi như đùa như thật nói.

Thường Mạo cười toe:

- Không lãng phí tí nào, đây cũng chẳng phải trò chơi thật sự, phải có thời gian thư giãn nghỉ ngơi chứ. Chí ít cũng nên có cuộc sống riêng, làm gì có chuyện từ sáng tới tối chỉ biết chém chém giết giết quái thú. Vả lại, bạn bè cũ gặp nhau hàn huyên chuyện xưa sao gọi là lãng phí thời gian được?

- Thôi đi lão Thường, tính cậu trước giờ đâu có vậy, nếu chỉ đơn giản thế thì đã nhàn rồi.

Lão Quan cười nói:

- Cậu nói huỵch toẹt ra đi, tìm anh em có việc gì?

- Đừng có nghĩ tôi xấu xa vậy chứ, tình cảm anh em bấy lâu làm như tôi gọi mọi người tới đây nhất định phải có mục đích gì đó vậy?

Thường Mạo lại hát bài ca cũ.

Nguyên Thần Phi liếc anh ta một cái nói:

- Cậu nói mình không có mục đích gì? Vậy được, hôm nay chỉ có hàn huyên chuyện cũ chứ không nói chuyện khác, thế nào?

Thường Mạo chắp tay lên làm dấu vội nói:

- Thôi được rồi, tôi cũng đến phục cậu. Bác sĩ Nguyên, cậu là bác sĩ tâm lý cậu giỏi được chưa, nói với cậu câu nào cũng phải uốn lưỡi bảy tấc nếu không là bị nhìn ra ngay nói dối. Cậu đã nói vậy thì tôi cũng hết nước. Ok, tôi nói ra là được chứ gì?

Nói rồi anh ta nháy mắt với Hắc Tử một cái cho cậu ta tiếp lời:

- Thực ra cũng chẳng có gì. Tình hình hiện tại mọi người cũng biết rồi đó. Thời đại đã thay đổi. Vào thời điểm này, tình hình ngày càng hỗn loạn, không ai biết điều gì sẽ xảy ra trong tương lai. Nếu muốn sinh tồn và sống sót trong tình trạng này, hoặc thậm chí sống một cuộc sống tốt hơn chắc chắn sẽ không thể chỉ dựa vào chính mình. Một cây làm chẳng nên non ba cây chụm lại nên hòn núi cao mà. Phải đoàn kết lại! Đoàn kết mới là sức mạnh, đúng không?

Nguyên Thần Phi hiểu ý của anh ta:

- Vì vậy, điều cậu muốn nói là chúng ta nên lấy Thường Mạo làm nhân vật trung tâm và kết hợp chặt chẽ với anh ta để tạo thành một tổng thể mạnh mẽ và quyền lực, rồi chuẩn bị đối phó cho tình hình xã hội phức tạp trong tương lai.

- Ôi, ôi, nghe Phi Tử nói kìa, tôi đâu có thù oán gì với cậu chứ? Sao lại nặng lời vậy?

Thường Mạo gõ gõ lên mặt bàn:

- Ngoại trừ cụm từ ‘để Thường Mạo làm nhân vật trung tâm’ ra thì mọi thứ khác đều đúng. Chẳng nhẽ cậu chưa thấy sự nghiêm trọng của tình hình hiện tại sao? Bây giờ tất cả các khía cạnh đang chuẩn bị, chúng ta mà không chuẩn bị theo thì sẽ bị tụt lại phía sau đấy!

Thường Mạo tràn đầy ưu tư nói.

Nguyên Thần Phi nhìn lão Quan một cái rồi chuyển ánh mắt về Thường Mạo đáp:

- Vậy ý của cậu là...

- Lấy ký túc xá 402 của chúng ta làm cốt lõi, trước tiên chúng ta nên thành lập một nhóm ...

Thường Mạo bắt đầu phác thảo kế hoạch lý tưởng của mình.

Anh ta thao thao bất tuyệt tường thuật ý tưởng với khuôn mặt đầy rạng rỡ, tâm trí của Nguyên Thần Phi cũng dần thả hồn bay xa khỏi nơi đó.

Không cần phải lắng nghe anh cũng biết Thường Mạo muốn nói gì. Không gì khác hơn là thành lập một nhóm bốn người, sau đó hợp nhất các bạn cùng lớp, rồi dần dần mở rộng để thành lập một tổ chức chuyên nghiệp được xây dựng dựa trên mối quan hệ của các bạn cùng lớp. Mặc dù Thường Mạo một mực nói rằng anh ta lấy 402 làm trung tâm, nhưng với tư cách là một nhà tổ chức, lại có Hắc Tử nghe lời anh ta răm rắp thì Thường Mạo nghiễm nhiên là kẻ có quyền phát ngôn. Nếu dựa trên cơ sở này mà thêm người từ công ty của anh ta vào, rồi thêm một bước xây dựng thế lực cho riêng mình, vậy thì cốt lõi cuối cùng sẽ chỉ là anh ta, không phải người khác.

Anh chàng này tâm tư cũng phức tạp lắm, không đơn giản chút nào!

Tuy nhiên Nguyên Thần Phi lại không hề phản cảm với điều này. Chiến đấu cho quyền lực và giành lấy quyền lực là quyền lợi mà mọi người đều có, tạo ra cơ hội cho bản thân và tìm kiếm lợi ích lớn hơn người người đều muốn làm. Bản thân Nguyên Thần Phi cũng vậy, nên anh sẽ không phản đối người khác. Dĩ nhiên điều này cũng không thể hiện cho việc anh sẽ dễ dàng chấp nhận. Với thực lực của anh hiện giờ chi có thể làm lão đại, làm sao có chuyện Thường Mạo sai khiến anh? Tuy nhiên Nguyên Thần Phi không nói với Thường Mạo như vậy, kể cả có không chấp nhận thì cũng có khả năng hợp tác khác. Do dó anh ngẫm nghĩ một hồi rồi mới đáp lại:

- Nếu tôi từ chối thì sao?

Nghe thấy câu này Thường Mạo liền thay đổi sắc mặt.

Thế nhưng cuối cùng cũng cười xoà đáp:

- Phi Tử, nếu cậu có bất kỳ ý tưởng nào thì cứ nêu ra ý kiến, hà tất phải từ chối vội vàng như vậy? Không tin tưởng tôi hay là có khó khăn nào khác? Chỉ cần một cậu nói của cậu thì chỉ cần trong khả năng tôi nhất định sẽ giúp.

Thường Mạo quả thực rất biết cách ăn nói, anh nêu ra hai khả năng khiến Nguyên Thần Phi không thể không thừa nhận.

Nguyên Thần Phi chìm vào dòng suy nghĩ hồi lâu sau đáp:

- Tôi chỉ nói nếu như chứ không nói không tham gia. Tôi có thói quen làm chuyện gì cũng phải có một kế hoạch dự phòng cho mọi thứ. Cậu không thể đưa ra một đề xuất, rồi bắt mọi người phải chấp nhận nó đúng chứ?

Lời đáp lại rất hay. Thường Mạo không thể nói rằng mọi người phải nghe theo lời đề nghị của tôi nên chỉ có thể cười trừ:

- Tất nhiên là không, mọi người đều có quyền từ chối. Ngay cả khi không thể sát cánh cùng nhau, vẫn có thể giữ liên lạc. Ngoài ra còn có cơ hội hợp tác về sau.

Bạn đang đọc Chư Thần Du Hí (Dịch) của Duyên Phận
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 55

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.