Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thời đại mới ( Hạ )

Phiên bản Dịch · 2555 chữ

Chương 10: Thời đại mới ( Hạ )

- Tiểu Vi, tiểu Vi!

Trong màn đêm, Đoàn Phong ngước lên cửa sổ lầu bốn khe khẽ gọi, một cô gái liền thò đầu từ cửa sổ ra ngoài nhìn ngó tứ phía rồi đặt tay lên môi ra hiệu anh im lặng. Lúc sau, một tấm ga trải giường xuất hiện từ cửa sổ, một đầu buộc vào bệ cửa sổ và đầu còn lại thả rơi xuống đất. Cô gái nắm lấy tấm trải giường chuẩn bị trượt xuống.

Đoàn Phong nhìn thấy vậy liền cuống lên:

- Cẩn Thận một tí!

Chương Vi kiêu ngạo hất đầu nói:

- Yên tâm đi, bản cô nương đây muốn làm anh hùng mà chút chuyện cỏn con này cũng làm không xong thì... úi da...

Chưa dứt lời thì cô trượt tay khỏi tấm ga giường rồi mất đà theo đó rơi tuột xuống.

Đoàn Phong hoảng hốt với tay ra định đỡ lấy nhưng với tấm thân cò hương của mình thì kể cả có đỡ được đối phương thì có khi anh bị cô đè bẹp chết trước mất. Trong khoảnh khắc ngần cân treo sợi tóc ấy bỗng có một một cánh tay rắn chắc tóm lấy Chương Vi.

- Anh trai!

Cô ngửng đầu lên nhìn thấy khuôn mặt nghiêm nghị và đầy lạnh lùng quen thuộc.

Chương Trình trừng mắt phóng ánh mắt qua đỉnh đầu em gái rồi nhìn xuống dưới, Đoàn Phong liền rụt cổ lại rón rét lùi về sau vài bước.

Năm phút sau.

Chuơng Vi và Đoàn Phong như một đôi trẻ con làm sai chuyện rụt cổ lại đứng ngoan ngoãn trước mặt Chương Trình.

Chương Trinh nhìn em gái mình rồi lại liếc mắt nhìn Đoàn Phong:

- Giờ cũng lắm tài đấy, còn biết trèo cửa sổ trốn nữa hả?

Chương Vi vội giải thích:

- Không phải đâu, thế giới xảy ra thay đổi lớn như vậy nhân loại đều có cơ hội ngang nhau. Nghe nói còn có thể trường sinh bất lão đấy!

- Nghe ai nói vậy?

Đoàn Phong tiếp lời:

- Có người đã nhận được siêu năng lượng rồi. Chỉ cần giết đủ một trăm con quái thú là nhận được.

Chương Vi bĩu môi nói:

- Anh thật đúng là, làm gì mà căng thế, mất cả hứng.

Chương Trình thở dài đáp:

- Anh còn lạ gì suy nghĩ của cô cậu nữa? Hai đứa cứ nghĩ thời thế thay đổi thì có cơ hội sao? Thôi đi, nhìn lại lịch sử mà xem kể cả có thay thời đổi cuộc thì trước giờ người có thể leo lên vị trí cao thường là những nhân vậy tầm cỡ trong thời đại cũ.

Đoàn Phong nghe vậy liền không phục:

- Kể cả có là vậy thì đối với những người dân nhỏ bé như chúng ta vẫn có cơ hội chứ. Đi thám hiểm chưa chắc đã nguy hiểm tới tính mạng, thế nhưng không đi thì có khi không nhận được gì cả.

Chương Vi nói chen vào:

- Đúng đấy anh, đây là cơ hội dành cho tất cả mọi người. Giờ đây vẫn còn nhiều người đang chần chừ không quyết, nếu như chúng ta cũng ở lại đây trơ mắt ra nhìn thì sẽ vuột mất cơ hội ngàn năm có một mất!

Chương Trình nhìn em gái:

- Có chơi Võng Du bao giờ chưa?

- Ừm.

Chương Vi gật đầu.

- Thế đã bao giờ chơi hết ván mà vẫn sống sót chưa?

Chương Vi lắc đầu đáp:

- Khó lắm sao làm được?

Chương Trình liền nói tiếp:

- Thế em dựa vào đâu để khẳng định trong trò chơi Chư Thần này mình sẽ làm trọn ván không mất mạng chứ?

Cô cứng họng.

Đoàn Phong thấy vậy liền đáp:

- Có lẽ không thể chơi đến mức không chết được, nhưng cũng không có nghĩa là phải chơi hết ván. Đời người không phải trò chơi, đạo lý này chúng em hiểu rõ, mà chúng em cũng đều biết quyết định tham gia vào trò chơi Chư Thần này rất nguy hiểm. Thế nhưng đi chậm mà chắc còn hơn không nhích bước nào. Anh Trình, xin anh hãy yên tâm, em sẽ chăm sóc cho tiểu Vi thật tốt.

Mặc dù từ trước tới nay anh luôn cảm thấy cậu nhóc này không đáng tin cậy, nhưng chí ít ngay lúc này đây những lời nói của tiểu tử họ Đoàn đã lay động được anh.

Ngưng lại một lúc Chương Trình thở dài một tiếng:

- Xem ra có muốn ngăn hai đứa lại cũng khó. Nếu có hỏi ý kiến thì anh chắc chắn không yên tâm để hai đứa mạo hiểm như vậy.

- Anh!!!

Chương Vi gào lên.

Mặc dù cô chỉ là một thiếu nữ nhưng lại mang trong mình một tinh thần ham mạo hiểm. Bắt đầu từ khi trò chơi Chư Thần nổ ra và quy tắc trò chơi được tuyên bố thì Chương Vi đã nhận thức được trò chơi hàng ngày cô yêu thích cuối cùng cũng đã được chơi thật ngoài đời thực. Nguy hiểm có thừa nhưng Chương Vi bằng lòng đi trải nghiệm.

Chương Trình vẫn luôn nghĩ rằng Đoàn Phong chỉ hùa theo thôi, nhưng tới giờ anh mới biết em gái anh ý chí còn quyết liệt hơn nhiều.

Nhìn thấy Chương Trình từ từ đứng dậy tâm trạng của Chương Vi bổng trở nên trống trải. Từ khi bố mẹ mất, hai anh em luôn sống nương tựa vào nhau, dù cho có bất cứ chuyện gì xảy ra thì cô cũng không muốn làm trái lại ý của anh trai, vậy nhưng bảo cô dễ dàng từ bỏ mục tiêu thì chính cô lại không cam lòng.

Bỗng cô nhìn thấy Chuơng Trình cầm lấy hai thanh đao mà hai người họ chuẩn bị từ trước đi ra rồi nói:

- Đi thôi.

- Hả?

Chương Vi kinh ngạc nhìn anh trai.

Chương Trình chậm rãi đáp:

- Dù sao thì anh cũng không ngăn cản được cô cậu, chi bằng chúng ta cùng đi. Ai bảo anh chỉ còn đúng một cô em gái cơ chứ.

- Anh đúng là tốt nhất trên đời!

Nói rồi Chương Vi phấn khích lao vào ôm chầm lấy Chương Trình.

Tại hẻm Thượng Lâm.

Lạc Nhu lưng đeo balo, trên tay cầm một chiếc hộp giấy đi vào con hẻm. Băng qua con đường u tối tới trước một cánh cửa, còn chưa vào thì đã nghe thấy âm thanh chơi mạt chược quen thuộc từ trong vọng ra. Thông qua cửa sổ có thể nhìn thấy hội Lạc Đà đang chơi mạt chược say trời quên đất, khói thuốc thá bay nghi ngút còn mùi bia rượu thì nồng nặc. Đúng là nhân tài, giờ này rồi mà vẫn còn tâm trí chơi mạt chược, chắc trời có sập họ cũng không sợ.

Lạc Nhu hắng giọng một tiếng rồi đi thẳng vào trong phòng mình. Lạc Đà nhìn thấy cô liền đập bàn hét lớn:

- Ranh con chết tiệt, sao giờ này mới vác mặt về, nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi?

Lạc Nhu không đáp lại, vào phòng rồi khoá trái cửa.

- Này, nói chuyện với nó mà lại coi như không nghe thấy vậy. Bà xem con bé này bây giờ thành thể loại gì rồi? Chẳng có tí văn hoá lịch sự nào, bà dạy dỗ con cái kiểu gì thế? Tám vạn.

Lý Thái Phượng nhấc chân lên cao tít nói:

- Tiên sư cha nhà anh, cứ nhắc đến việc dạy dỗ con cái là lại đổ hết lên đầu tôi, bố anh dạy anh như vậy à? Chuyện gì cũng lôi đàn bà ra đổ tội. Bộ tứ.

Tròng mắt Lạc Đà trợn ra to như chuông đồng hét:

- Con đàn bà này lại ngứa đòn đấy phải không?

Cô trẻ ngồi bên cạnh khuyên nhủ:

- Thôi xin, hai người đừng có mà hơi tí lại cãi cọ như vậy, tập trung chơi bài đi. Bộ thất tôi ăn.

- Ăn cái gì mà ăn chứ tôi ù rồi.

Nói rồi người đàn ông đó đổ bài xuống.

- Đệch, lại là cô giúp hắn. Cái định mệnh sao lần nào cũng là cô thế con ngố này.

Lạc Đà tức tối gầm lên.

- Ngố cái đầu ông, kiểu chơi bài của con này như thế đấy.

- Phải, mày chính là con ngố!

Tiếng cãi lộn bắt đầu vang lên không dứt, giọng người này chửi người kia xuyên qua cánh cửa đang đóng im lìm dội vào tai người ở trong đó. Lạc Nhu đang chơi đùa với con chim họa mi yêu thích của mình.

- Tiểu Mi à, một ngày ta không tới chắc ngươi đói lả rồi đúng không? Không còn cách nào ai bảo ngươi vập phải người chủ như vậy chứ. Nhưng ngươi yên tâm đi, sau ngày hôm nay ngươi được tự do.

Lạc Nhu vừa nói vừa mở chiếc gộp giấy ra, bên trong chiếc hộp là những chứ gà con. Cùng lúc đó cô tiện tay rút con dao nhỏ từ trong túi ra. Như chợt nhớ ra điều gì Lạc Nhu quay đầu về phía cửa nói vọng ra ngoài:

- Không cần nấu cơm cho con đâu, con ăn ở ngoài rồi.

Lạc Đà sững ra một giây, suy nghĩ một lúc rồi đánh tấm phát tài trong tay mình đi, sau đó tức tối hét lên:

- Con bé chết dẫm, cơn ngon canh ngọt ở nhà không ăn lại đi ăn ở ngoài. Mày lấy tiền đâu đi ăn hàng vậy hả con?

Cô trẻ liền nói đế vào:

- Còn phải hỏi nữa, kiểu này là có anh nào mời đi ăn cơm miễn phí đây mà. Con gái thời nay á chỉ cần dễ dãi một tí là đầy người mời đi ăn đi chơi, ăn có một bữa cơm thôi thì có khó gì. Nhị bính!

- Tôi ăn.

- Tôi biết "xôi nóng" thì ai cũng thích ăn.

Cô trẻ bị ăn mất nhị bính tức tối ra mặt, ngữ điệu trong giọng nói trở nên khó nghe hơn bình thường.

Lý Thái Phượng gắt:

- Lạc Nhu, mày mới mười sáu tuổi bọ thôi đấy mà dám đi ăn với trai lạ à? Nói ngay, dính bầu chưa? Còn nữa, biết đường ăn ngoài đẫy mồm mà không mang về cho nhà một ít hả con ranh? Bộ thất... không...

- Bỏ xuống mau.

Lạc Đà hất tay Lý Thái Phượng rồi gào lên.

- Bỏ cái đít, bà mày rút nhầm bài.

- Xuất bài rồi còn thu lại, cái thể loại người gì vậy chứ?

- Con gái bà chỉ vì một bát cơm mà lăn lên giường trai lạ, cả ngày chơi bời lêu lổng với thằng nào đó kia kìa.

- Nó là con gái ông đấy!

Hai vợ chồng lại cãi nhau ầm ĩ.

Bên trong phòng, Lạc Nhu đang cầm con dao nhỏ cứa từng nhát một vào cổ con gà, con vật đó không phải dạng vừa, nó hung hăng vùng vẫy lại nhằm phản kháng lại cô. Máu tươi dần nhuộm thẫm hộp giấy.

Con chim họa mi ở trong lồng nhảy nhót loạn xạ, rõ ràng nó đang sợ hãi khi nhìn thấy cảnh này.

- Đừng sợ, ta sẽ không làm hại ngươi đâu tiểu Mi.

Lạc Nhu vừa quay sang nói với chim họa mi vừa tiếp tục công việc đồ sát của mình.

Động tác của cô không nhanh nhưng chính xác, nhìn kiểu gì cũng không giống người mới làm lần đầu. Từng chú gà nhỏ lần lượt được Lạc Nhu hóa kiếp, đôi mắt của cô vẫn ráo hoảnh như không có chuyện gì xảy ra. Sau khi giết tới con cuối cùng Lạc Nhu liền chau mày:

- Sao vẫn chưa lên cấp?

Cô không hiểu ngước lên trời, Thiên Cung trên bầu trời vẫn nguyên vẹn như cũ.

Lạc Nhu liền cúi đầu nhìn đám gà rồi bắt đầu đếm:

- Một, hai... mười bốn... hai mươi tám, hai mươi chín... hai mươi chín con?

Lạc Nhu đứng hình rồi vội vã đếm lại một lần, quả thực chỉ có hai mươi chín con. Cô chửi thầm tên gian thương chết tiệt đã bán thiếu cho cô một con.

Lạc Nhu vô cùng bất bình, nhưng giờ phải đi mua lại thì đã quá muộn, lúc cô đi tới chợ thì những con vật còn sống hầu như đã bị bán hết sạch và có khi sau này cũng chẳng còn ai bán nữa.

- Thiếu đúng một con...

Lạc Nhu bĩu môi.

Cô từ từ ngước lên nhìn con họa mi trên đầu mình khiến nó sợ hãi bay loạn trong lồng.

Lạc Nhu thò tay vào trong lồng mặc kệ cho con vật bé nhỏ cố gắng tìm cách thoát thân, nhưng thân ở trong lồng thì có muốn thoát cũng khó lòng mà bay ra nổi.

Lạc Nhu tóm gọn lấy con chim vô tội lôi ra ngoài, vuốt ve nhẹ nhàng lên đầu nó:

- Tiểu Mi à người theo ta lâu như vậy cớ sao lại sợ đến thế? Ngươi nghĩ rằng ta sẽ hại ngươi sao? Ta là loại người đó ư?

Chú chim nhỏ vẫn gắng sức vùng vẫy.

Bỗng nhiên Lạc Nhu nghiêm mặt lại hồi gằn giọng nói:

- Ta chính là loại người như vậy đó!

Tay trái cô gái bóp mạnh lên cổ con chim rồi bất ngờ vặn đầu nó, cổ con chim họa mi liền đứt đôi.

Thời khắc cô chờ đợi từ rất lâu cuối cùng cũng đã tới, Lạc Nhu nhắm chặt đôi mắt của mình lại để lộ ra khuôn mặt mãn nguyện như say thuốc.

Cô có thể cảm nhận được luồng sức mạnh đang sục sôi chảy trong cơ thể.

Ruỳnh!

Đột nhiên cánh cửa phòng bị một lực rất mạnh đạp tung ra. Lý Thái Phượng chống tay lên eo bắt đầu chửi rủa cô con gái:

- Hỏi mày đấy sao không trả lời hả? Mày đi ăn với thằng con hoang nào?

Lạc Nhu chầm chậm quay đầu lại.

Lý Thái Phượng nhìn vào đôi mắt sắc lạnh ấy bỗng nhiên thấy lạnh sống lưng. Thiết nghĩ dù sao cũng là mẹ của cô nên dù nhận thấy có điều bất thường bà vẫn không sợ mà lấy hết can đảm lao về phía cô gái định bụng bạt cho cô một cái tát tai thật đau. Thế nhưng chưa kịp làm được điều đó cánh tay bà đã bị Lạc Nhu gạt ra.

- Mày... mày dám đánh trả à?

Lý Thái Phượng giật mình sửng sốt.

Lạc Nhu phẩy nhẹ tay liền khiến cho Lý Thái Phượng bay lên rồi đâm thẳng ra khỏi cửa hắt ra tận ngoài đường cái.

Mấy người vẫn đang chơi mạt chược rất vui vẻ trong phòng bỗng giật thót liền dừng tay lại, còn Lạc Đà há hốc mồm ra nhìn con gái mình bước từ phòng ra ngoài.

Cô cất giọng lạnh băng:

- Từ nay về say tôi không còn mang họ Lạc nữa. Lạc Nhu đã chết rồi, trên thế giới này chỉ còn người họ Nhu mà thôi.

Nói rồi cô bước ra khỏi ngôi nhà một đi không trở lại.

Bạn đang đọc Chư Thần Du Hí (Dịch) của Duyên Phận
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 61

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.