Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chủng điền văn vai chính vs ác độc thiếu đông gia

Tiểu thuyết gốc · 1929 chữ

Vào trong phòng , Nhan Ngọc Khanh đưa mắt nhìn ngắm . Bày trí trong phòng trang nhã đơn giản , từ cửa sổ nhìn ra có thể thấy đường xá náo nhiệt . Thực sự là một nơi tốt .

Đợi hơn 15 phút thức ăn cuối cùng cũng được mang ra . Món nào món nấy tinh xảo như những tác phẩm nghệ thuật vậy . Thực sự khiến người ta không thể động đũa .

“ Công tử mời dùng .” Tiểu Thúy đem đôi đũa đã lau sạch đến hắn trước mặt .

“ Ừ” Nhan Ngọc Khanh tiếp lấy đôi đũa . Bắt đầu thưởng thức đồ ăn.

Thật sự không tệ.

“ Không tồi.” Nhan Ngọc Khanh nói : “ Tiểu thúy , ngươi cũng ngồi xuống đi.”

“Nô tỳ không dám.” Tiểu Thúy lắc đầu . Tuy rằng thiếu gia đối nàng rất tốt. Nhưng bản thân nàng vẫn còn nhớ rõ thân phận của mình.

Nhan Ngọc Khanh cũng không cưỡng ép.

“Lát nữa nhớ lấy vài phần điểm tâm mang về.”

Tiểu Thúy: “ Dạ”

“À đúng rồi, chuyện về thổ phỉ đã xử lí xong chưa.”

“ Dạ chưa ạ. Nghe nói mới dẹp được một phần ba thôi .”

Nhan Ngọc Khanh nghe vậy cũng không nói gì nữa, tập trung vào ăn uống.

Mấy năm nay hắn đều đi du sơn ngoạn thủy rất ít khi tới kinh thành. Nên đối với nơi này vẫn còn nhiều mới lạ.

Nhan Ngọc Khanh xưa nay khẩu vị tương đối thanh đạm, nhưng lại yêu ngọt như mạng vậy nên so với mấy món sơn hào hải vị này, hắn càng thích mềm ngọt điểm tâm hơn.

Bất quá có đồ ngon để ăn , không ăn chính là ngốc tử.

Tiểu Thúy nhìn nhà mình công tử ăn uống ngon miệng như vậy thì rất vui mừng.

“ Nơi này đồ ăn có tiếng cực kì , phu nhân cũng định sẽ đặt đồ ăn ở đây tại sinh thời của lão gia.”

“ Ừm”

Tiểu Thúy nhìn hắn hồi lâu, bạo gan nói tiếp : “ Phu nhân muốn thiếu gia cùng phu nhân tổ chức đại lễ lần này.”

Nhan Ngọc Khanh đem đũa hạ xuống, lấy khăn lau lau khóe miệng: “ Vậy sao? Là mẫu thân nói cho ngươi hả?”

Tiểu Thúy đáp: “ Dạ phải. Phu nhân muốn thiếu gia học cách quản gia, để sau này về nhà chồng khỏi bỡ ngỡ.”

Nói đến đây, Tiểu Thúy thực có chút xấu hổ. Thật ra danh giá trong nhà ca nhi từ nhỏ đã học mấy việc quản gia này rồi. Chẳng qua nhà nàng thiếu gia tình huống có chút đặc biệt.

Nhan Ngọc Khanh cảm thấy thực vô ngữ. Xem ra, Nhan gia người đây là quyết tâm muốn đem hắn gả ra ngoài rồi.

“Mẫu thân còn nói gì nữa không?” Nhan Ngọc Khanh hỏi tiếp.

“Dạ không.” Tiểu Thúy lắc đầu. “ Phu nhân chỉ bảo nô tỳ nói với ngài thế thôi.”

“ Được rồi, ngươi lui xuống đi. Ta muốn ở một mình trong chốc lát.’

“Là.”

Đợi Tiểu Thúy lui ra, Nhan Ngọc Khanh liền thẫn thờ. Nhập gia tùy tục, hắn luôn biết bản thân muốn tại nơi này sống tốt thì cần phải chấp nhận các phong tục tại đây.

Tuy nhiên bảo hắn gả chồng sinh con, thực sự làm hắn khó xử.

Thật ra nếu không muốn gả chồng thì rất đơn giản. Chỉ cần truyền ra ngoài rằng thân thể có bệnh hay mệnh cách có vấn đề thì bảo đảm những không có mấy ai đánh hắn chủ ý.

Tuy nhiên như vậy không chỉ là hủy hoại hắn danh tiếng là còn liên lụy Nhan gia người cũng mất mặt theo.

Hắn chiếm nhân gia nhi tử thân thể đã là quá lắm rồi, nếu còn hủy hoại Nhan gia danh tiếng thì thực sự đúng là hổ thẹn vô cùng.

Nhan Ngọc Khanh hiện tại rơi vào tình thế hết sức khó xử. Gả chồng, gả chồng.

Ca nhi thân phận cùng nữ nhân là một dạng, sau khi gả chồng chỉ có thể ở yên trong hậu viện giúp chồng dạy con. Chưa nói đến còn có thể phải xử lí thiếp thất trong nhà.

Nếu thực sự như vậy, Nhan Ngọc Khanh quả thực tình nguyện đi chết.

Vũ Văn hầu phủ.

“ Nhi tử bái kiến phụ thân.” Hạ Tử Hiên đối với cha mình là Vũ Văn Hầu hành lễ.

“Miễn lễ.” Vũ Văn Hầu nhìn thấy tiểu nhi tử thì vui vẻ vô cùng.

“ Hiên nhi, lần này con làm tốt lắm. Thực sự là dạng danh hầu phủ chúng ta.”

“ Tất cả đều là do phụ thân dạy bảo tốt.” Hạ Tử Hiên nói.

“ ha hả” Vũ Văn hầu cười lớn: “ Tiểu tử ngươi ra ngoài một chuyến miệng mồm thật khéo ăn nói.”

“Được rồi, ta cũng không giữ con lại lâu. Tới chỗ mẫu thân con một lát rồi về nghỉ đi.”

“ Nhi tử cáo lui.” Hạ Tử Hiên cung người, sau đó liền đi về hướng Lâm Thê Các.

Lâm Thê Các

Trong đại sảnh, Vũ văn phu nhân đang cùng Linh Ẩn đại sư trò chuyện thì có nô tỳ chạy vào thông báo.

“ Phu nhân , phu nhân, Tứ gia đã trở về. Ngài ấy đang đợi trước cửa.”

“ Thật hả?” Vũ Văn phu nhân mừng rỡ : “ Mau , mau mời tứ gia vào đây.”

Hạ Tử Hiên bước vào. “ Nhi tử kính chào mẫu thân, kính chào Linh Ẩn đại sư.”

“ Miễn lễ, miễn lễ. Tử Hiên mau ngồi xuống đi.”

“ Tạ mẫu thân.”

“ Kính chào Định Quốc Công.” Linh Ẩn đứng dậy hướng Hạ Tử Hiên cúi chào.

“ Đại sư khách sáo rồi.” Hạ Tử Hiên vội vàng đứng dậy đỡ lấy hắn.

Vũ Văn phu nhân thấy vậy cười nói: “ Đại sư mau ngồi đi. Không cần đa lễ như vậy.”

Linh Ẩn : “ Mọi việc đều cần có phép tắc thì tốt hơn.”

Vũ văn phu nhân gật gật đầu hùa theo : “ Đại sư nói phải.”

Linh Ẩn đại sư lúc này mới trở về vị trí. Ông quay sang phía Hạ Tử Hiên, vốn định nói gì đó. Nhưng đột nhiên im bặt.

Mọi người trong phòng thấy ông cứ chăm chăm vào Hạ Tử Hiên thì không khỏi lo lắng.“ Đại sư, làm sao vậy ?” vẫn là Vũ Văn phu nhân không nhịn được hỏi.

Linh Ẩn cười. “ Không có gì. Chỉ là...Quốc Công gia mạo tướng hình như có chút thay đổi.”

“ Cái gì?” Vũ Văn phu nhân hoảng hốt. “ Đại sư mau nói, ta nhi tử rốt cuộc ra chuyện gì vậy?”

Không trách được bà như vậy hoảng sợ, tiểu nhi tử mệnh cách xưa nay chính là của bà tâm bệnh. Nhắc đến chuyện này bà không thể không sốt ruột.

Bên cạnh bà ma ma thấy vậy thì vội vàng đỡ lấy bà.

Linh Ẩn cho nàng một nụ cười hiền hòa. “Phu nhân đừng sợ. Đây là chuyện tốt.”

“ Chuyện tốt?” Vũ Văn phu nhân nghi hoặc.

Linh Ẩn nói tiếp : “ Phu nhân nhìn xem, gương mặt của Quốc công ửng đỏ hồng hào , hai mắt nhiễm xuân tình, vừa nhìn là biết hồng loan tinh động.”

“ Hồng loan tinh động.” Hạ Tử Hiên trầm mặt. “ Đại sư xin đừng nói lung tung.”

“ A di đà phật, người xuất gia không thể nói dối.”

Vũ Văn phu nhân không dám tin nhìn Linh Ẩn : “ Đại sư, vậy mệnh cách của Tử Hiên thì sao.”

Linh Ẩn : “ Thế sự vô lường, không có chuyện gì là hoàn toàn chắc chắn cả. Mệnh cách của Quốc Công gia thay đổi cũng là điều dễ hiểu.”

Vũ Văn phu nhân nghe vậy thì kích động vô cùng.

“ ý đại sư nói, nhi tử của ta bây giờ đã có thể cưới vợ sinh con.”

Linh Ẩn lắc đầu: “ mệnh cách là thay đổi chứ không xóa bỏ, hồng loan tinh động bởi chăng Quốc Công gia đã gặp được ý trung nhân.”

Linh Ẩn đại sư vừa dứt lời thì mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Hạ Tử Hiên.

“ Tử Hiên ! Đại sư nói đúng không?”

Hạ Tử Hiên nghiêm túc nhìn nàng. “ Đúng.”

Vũ Văn phu nhân không nhịn được rơi lệ.

“Phu nhân.” “ Mẫu thân.”

Vũ Văn phu nhân xua tay . “ Không có gì. Là ta quá vui mừng mà thôi.”

“ Tử Hiên , người ngươi nhìn trúng là nhà ai cô nương, ca nhi. Mặc kệ người đó xuất thân ra sao mẫu thân lập tức cho ngươi đi cầu thân .”

Nếu nhi tử có thể thành thân thì môn đăng hộ đối gì gì đó, nàng tuyệt đối không để ý.

Nhìn mẫu thân kì vọng ánh mắt, Hạ Tử Hiên có chút khó xử . Hắn sao có thể nói cho bà biết , người mà hắn nhìn trúng là một nam nhân cơ chứ.

Cũng may Linh Ẩn đại sư mở miệng giải vây cho hắn: “ Phu nhân, mọi việc cứ phải từ từ, không thể vội được.”

Vũ Văn phu nhân đối diện hắn có chút xấu hổ. “ Đã để đại sư chê cười rồi.”Linh Ẩn lắc đầu . Ông nhìn về phía Hạ Tử Hiên : “ Quốc công gia nếu đã nhận định thì không cần lo sợ gì cả đâu. Tất cả đều do ông trời quyết định, ngài mệnh cách nay đã thay đổi, đến cuối cùng tất cả sẽ hạnh phúc viên mãn thôi.”

Hạ Tử Hiên được khai quang , đôi mắt rực sáng như sao trời nhìn ông. “ Lời đại sư là thật chăng.”

Linh Ẩn chỉ cười cười nhìn hắn chứ không nói gì.

Hạ Tử Hiên bật cười. “ Đại tạ đại sư. Tại hạ xin phép đi trước.”

“ Mẫu thân , con trai xin đi trước.”

Nói xong không đợi Vũ Văn phu nhân phản ứng liền chạy ra ngoài.

Hạ Tử Hiên vừa chạy vừa cười lớn. Hắn lúc này thực sự là quá kích động. Hắn cảm thấy hắn phải chạy xung quanh võ trường mười vòng mới có thể bình tĩnh lại.

Vậy nên trên dưới Vũ Văn hầu phủ trên dưới người hôm nay nhìn thấy bọn họ ngày thường trầm ổn tự giữ tứ gia cứ như kẻ điên chạy xung quanh võ trường, nhìn mà lấy làm sợ hãi.

Đợi đến khi Vũ Văn Hầu phu nhân hồi thần thì đã không thấy người đâu . Linh Ẩn đại sư như cũ mỉm cười nhìn nàng:

“Phu nhân yên tâm, đợi đến khi Quốc Công gia có thể cưới đến người thương thì chắc chắn Quốc Công gia nửa đời sau sẽ hạnh phúc viên mãn, con cháu đầy đàn.”

“Tốt, tốt. Của ta Hiên Nhi nhất định sẽ hạnh phúc viên mãn, con cháu đầy đàn.” Vũ Văn phu nhân vừa cười vừa rơi nước mắt.

Bà lúc này đã cảm động đến không nói thành lời. Bao năm chấp niệm, bao năm ước mong đã sắp tới. Hạnh phúc đến quá đột ngột khiến bà không biết đây là mơ hay là thực nữa.

“Thu Quế, sai người chuẩn bị ta muốn tới miếu Nguyệt Lão.”

“Dạ.”

. . .

Bạn đang đọc Cửu Kiếp Tán Tiên sáng tác bởi MẫuĐơnĐình
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MẫuĐơnĐình
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.