Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hồ Mị Nhi

Tiểu thuyết gốc · 2482 chữ

"Ân..."

Hồ Mị Nhi nhíu mày hồi tỉnh, đầu óc vẫn còn choáng váng, cơ thể ê ẩm nhưng chưa tới mức chấn thương trầm trọng. May mắn là nàng thuộc dòng yêu tộc cường đại cửu vĩ thiên hồ, dù có trọng thương mà không tổn hao tới yêu tâm vẫn có thể hồi phục lại như bình thường

(Yêu tâm là sau khi yêu đan của yêu thú sau khi hóa hình, thú hồn cùng tinh nguyên yêu thú kết hợp làm một)

Mắt nhỏ khẽ mở thì lập tức nhắm lại, ánh sáng mặt trời chói lòa làm cảnh vật xung quanh nhòe nhoẹt một mảng. Trong 'thế giới' mông lung của nàng xuất hiện bóng người lạ tới gần, tay người nọ cầm cái bi đông đầy nước đưa tới

Cảm giác cổ họng ngày một khô rát, Hồ Mị Nhi mặc kệ hình tượng, tay nhỏ chộp nhanh lấy húp một hơi đến giọt cuối cùng. Miệng người nọ nhoẻn lên cười thú vị, mặt nàng đỏ bừng như nắng chiều

Bỗng một làn hương thơm dụ hoặc lướt qua chóp mũi, Hồ Mị Nhi tâm tình chợt động, cả người run rẩy, cơ thể không chủ động được lao vào ôm chầm lấy người nọ, nước mắt tuôn trào như lê hoa vũ đái

"Ô ô ô, Muội biết tỷ chưa chết mà, đừng rời xa muội" Vừa rồi Hồ Mị Nhi nãy vừa mới hồi tỉnh, bây giờ lại khóc rống lên

Mùi hương của yêu hồ chỉ cùng loài mới nhận ra, mỗi người mỗi vẻ, Hồ Mị Nhi theo bát tỷ từ hồi nhỏ nên không thể nhầm lẫn được

........................

Ninh Thái Thần đột nhiên thấy tiểu cô nương yêu hồ đột nhiên ôm chầm lấy mình òa khóc thì hết hồn

"Ta X, ta là nam nhân a, đâu ra là tỷ tỷ của ngươi? Tiểu bằng hữu, mời xem lại kỹ càng, không thể như vậy đươc a"

Trên đời này hắn chả ngại thứ gì ngoại trừ nước mắt nữ nhân, kiếp trước làm trạch nam ru rú ở nhà, bạn gái còn không có, chỉ lo học xong đại học tìm công việc rồi chơi game thì sao mà biết cách nói ngọt dỗ dành nữ tử?

Nhưng ít nhất hắn cũng biết ôm lại cô nàng mít ướt xoa nhẹ lưng, dù sao từng một thời trông em.... Khụ khụ nên có chút kinh nghiệm, tiểu bằng hữu này cũng nhỏ xem như em bé là được rồi

Trong thâm tâm, Ninh Thái Thần tự khinh bỉ, biết vậy đọc một ít tiểu thuyết ngôn tình, giờ thừa đất dụng võ rồi, ay da, hắn cũng không biết mình có hào quang nhân vật chính không nữa

Thấy mấy truyện đồng nhân không? Chủ giác chính là một đường đi qua, nữ nhân tự dâng lên mồm a!

...hồi lâu sau.....

Hai người cứ đứng như đôi khúc gỗ dính chặt cả mấy phút đồng hồ, tới khi buông nhau ra, không khí biến hóa khác hẳn

Gặp ánh mắt từ khả ái chuyển thành sát khí ngùn ngụt của tiểu cô nương trước mặt, Ninh Thái Thần lạnh cả sống lưng, chân tự giác lùi lại một chút

"Tên nhân loại hèn mọn, còn không mau giao ra bát tỷ?!"

Ninh Thái Thần nghi hoặc "Bát tỷ? thật xin lỗi, ta không biết ngươi nói cái gì? Chắc cô nương có điều nhầm lẫn"

"Giảo biện, để xem sau khi nếm thử hỏa hồ của bản công chúa ngươi còn dám đắc ý" Mị Hồ Nhi tức giận đáp trả, cũng quên mất trước đó người kia vừa cứu nàng a, quan trọng nhất quên mất thực lực hai bên chênh lệch

Cơ thể nàng nhanh chóng hóa đỏ, trên đầu thêm đôi tai, sau lưng xuất hiện cái đuôi lớn bốc hỏa diễm hừng hực

Ninh Thái Thần cả kinh thầm nghĩ "Trở mặt nhanh như vậy, nữ nhân đúng là loại động vật không thể dùng cách bình thường suy diễn a"

"Này, ta vừa cứu cô nương một mạng, chả lẽ yêu tộc các người chỉ biết lấy oán báo ân?"

"Ngươi câm mồm lại cho ta! Hỏa hồ viêm bạo!" Hồ Mị Nhi vừa tức vừa hấp tấp muốn giải cứu tỷ tỷ, "Chỉ cần lấy được thần hồn bát tỷ về, với năng lực của mẫu hoàng chắc chắn sẽ có cách giải cứu"

Lúc trước, nàng nghe nói nhân loài chuyên vào sâm lâm săn bắt yêu thú, lột da róc xương lấy yêu hạch, không việc ác gì không làm, nhất là rút yêu linh chế tác pháp bảo, dù yêu tộc khác xa yêu thú nhưng cũng căm hận loài người

Từ xưa tới giờ chỉ cần hai bên đụng mặt liền động thủ không cần nhiều lời

Quanh thân Hồ Mị Nhi tụ thành năm đốm lửa lớn phóng tới trước mặt Ninh Thái Thần

"Vù..vù..vù..vù!"

"Má, đánh thật à" Hắn lộn một vòng né tránh, với tốc độ bản thân hiên giờ tiểu ni tử này muốn đánh trúng hắn chỉ là si tư mộng tưởng mà thôi

Ninh Thái Thần cũng không muốn ra tay đả thương nữ tử nhỏ yếu, "chẳng bằng đánh nàng ngất xỉu xong trói lại hỏi rõ mọi chuyện"

"Tiềm hành nha"

Bóng hình Ninh Thái Thần đột nhiên tan biến trong gió, Hồ Mị Nhi có chút ngạc nhiên nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh quan sát xung quanh

Trong tay xuất hiện tấm bùa hoa văn kì dị, nghiêng đầu tức giận nói "Có mỗi tấm phù ẩn thân thuật mà còn giả thần giả quỷ, biết điều lăn ra đây cho bản công chúa, cảm giác giải thuật không dễ chịu đâu

.

.

Bốn bề vẫn tĩnh lặng lạ thường, chỉ còn tiếng gió thổi nhẹ qua tán lá, cảm giác có gì đó không đúng Hồ Mị Nhi liền sử dụng Phá Nguyên Phù

"Phùng"

Phù lục cháy lên, nguyên khí lân cận trong bán kính 20 mét đều bị đẩy ra ngoài, nàng cười tủm tỉm "hừm, không còn nguyên khí duy trì ẩn thân phù, để xem ngươi còn trốn bao lâu"

Tuy nhiên qua năm phút tác dụng phù lục, ngay cả vết chân của tên nhân loại kia cũng chưa thấy, Hồ Mị Nhi trợn mắt, bực tức dẫm chân nhỏ

"aaaaAAAA!"

"Tức chết ta mất, tên vô sỉ kia mau quay lại! Ngươi còn là nam tử hán không vậy, ban nãy đánh với yêu thú uy phong lắm mà, tên nhân loại đáng ghét, dù ngươi có trốn đi chân trời góc bể cũng không thoát được đâu!"

"Ồ! Nam tử hán thì không dám nhận.. nhưng mà về sau vô sỉ ca ca ta đây có đi đâu thì ngươi cũng phải tìm bằng được nha"

"Ngươi..!" Hồ Mị Nhi giật mình quay người lại

"Bốp!"

.............

Nhẹ nhàng đỡ cái này vừa nóng nảy vừa ngốc tiểu cô nương dựa vào gốc cây gần đó, Ninh Thái Thần vuốt mồ hôi trên trán "Nhìn điềm đạm đáng yêu mà đanh đá thế không biết, tính cách tiểu thư thế này về sau ai lấy về thì mệt chết"

Nghi hoặc nhìn lại bản thân "Mình có chỗ nào giống tỷ tỷ tiểu công nương này nhỉ, còn cái gì thần hồn, chả hiểu ra làm sao"

Hệ thống vẫn còn trong giai đoạn mở rộng cũng không kiểm tra được nên Ninh Thái Thần tự lục soát thân thể từ trên xuống dưới

2 phút sau...

"Cái quái gì?" Hắn vừa nhìn hình xăm hồ ly trên mu bàn tay vừa ra sức chà chà nhưng vô tác dụng, nói là hình xăm cũng không chính xác, có điểm tựa như luồng khí bay lơ lửng cách tay hắn chừng mấy milimét. Ninh Thái Thần cười khổ

"Không biết lần này lại vướng vào rắc rối nào nha, phải đợi tiểu cô nương kia dậy tra hỏi kỹ càng mới được"

Nhìn lại tiểu cô nương đang nằm ngất ngưởng, Ninh Thái Thần nhớ về quá khứ kiếp trước, trong "Vô Tận Thế Giới" cũng tồn tại thú tộc

Thường mấy ngoạn gia yêu thích động vật năng lực, hay nữ tử muốn tạo hình nhân vật dễ thương mới chọn. Nếu hắn nhớ không nhầm thể loại này được mấy thanh niên otaku rất chi là ưa chuộng

"Hehe, bổn đại gia có hàng thật ở đây nè, các ngươi cứ ghen tỵ đi a" Ninh Thái Thần vẻ mặt bỉ ổi, nhẹ nhàng đến bên cạnh Hồ Mị Nhi, mắt liếc trên dưới đánh giá

Tay heo chụp lên cái đuôi hồ ly, lật qua lật lại ngắm nghía, sau đó lại xoa xoa vẻ mặt hưởng thụ

"Hít...hà.....oaaa! Mềm quớ, kiếp trước có cái gối mềm như vậy dù hết bao nhiêu tiền cũng phải mua bằng được"

Ninh Thái Thần sờ sờ đến nghiện, thích thú không muốn rời tay...

...

"Ưm, ưm..."

Hồ Mị Nhi mơ thấy ác mộng liền bật dậy, muốn hét lên cũng không được vì miệng bị bịt kín, thân thì trói vào gốc cây sau lưng, ngay cả cử động nhỏ cũng khó

Mắt phượng khẽ mở, thấy tên nhân loại bỉ ổi kia đang rờ rẫm đuôi thì nàng càng ủy khuất, mẫu hoàng bảo đuôi hồ ly chỉ để nam nhân của mình chạm vào thôi, giờ bị người khác 'cưỡng đoạt' mất rồi, về sau biết làm sao đây, càng nghĩ Hồ Mị Nhi càng nghẹn khuất, nước mắt ào ào như suối

"Hức...hức"

Ninh Thái Thần đang trên đỉnh cao sung sướng, nghe thấy động tĩnh liền bừng tỉnh, ngước mắt nhìn tiểu cô nương mít ướt, hắn có chút chai lì rồi nên không ngại, người ta còn định lấy mạng ngươi thì cần gì nhân nhượng?

"Biết sợ rồi hả? Nói cho mà biết, ta đây rất khoái cái này nha" Tay heo tiếp tục vuốt ve

"Nên vậy biết điều thì ngoan ngoãn nghe lời, bằng không đừng trách thiếu gia đây không thèm khách khí..." Tay heo tiếp tục ra hiệu chém chém vào đuôi hồ ly

Thấy Hồ Mị Nhi yên phận gật đầu, nước mắt kèm nhèm y như mèo con bị chủ nhân hắt hủi, Ninh Thái Thần có chút chạnh lòng "hay là đùa giỡn quá rồi, dù sao nàng ta mới chỉ tiểu hài tử thôi a"

Cắt xong dây trói ném qua một bên, cô nàng vẫn không chịu đứng dậy mà ngồi thu lù một chỗ ôm lấy đuôi. Ninh Thái Thần bị cắp mắt long lanh đỏ ửng đó ép cho không thể chịu nổi

"Argggg, Được rồi, đừng khóc nữa, là lỗi của ta được chưa, đây này xem đi, do nó mà ngươi nhận lầm thôi" Hắn đưa bàn tay có ấn ký hồ ly cho nàng xem

Hồ Mị Nhi hoàn tỉnh, vẻ mặt chờ mong xem xét "Đúng là thần hồn bát tỷ, ngươi có thể thả tỷ ấy ra được không, người ta thân nhất chỉ có tỷ ấy thôi, coi như ta cầu xin ngươi đó"

Ninh Thái Thần thở dài "Cái này có sẵn a, lúc tới đây nó đã như vậy rồi, không phải do ta làm"

"Ra Là như vậy, ngươi không cố ý"

Ninh Thái Thần nghi hoặc "Ặc ngươi thật tin ta nói? hồ ly như tiểu cô nương là ta thấy lần đầu, chẳng lẽ không nghi hoặc ta thuận miệng nói dối ngươi à?"

"Chứ còn cách gì bây giờ"

Hai người nhất thời lâm vào trầm tư

Ninh Thái Thần đang định mở lời thì Hồ Mị Nhi đã vui vẻ lên tiếng trước "Ta có cách rồi! Ngươi đi theo ta về Linh Sơn gặp mẫu hoàng, người có pháp lực vô biên thể nào cũng có cách a"

Hắn nhanh chóng xua tay "Không được! Ta bận rồi với lại không có hứng thú"

Trong đầu thầm nghĩ "Đùa, còn phải nhanh nhanh thăng cấp, hơi đâu làm hộ giá cho nhà ngươi, Linh Sơn gì gì đó có khi là sào huyệt bầy hồ ly nhà nàng, không phải! Chắc chắn là cái bẫy, hehe ca đây khôn lắm, mơ đi cưng"

Nhìn dáng vẻ vô sỉ Ninh Thái Thần, Hồ Mị Nhi bĩu môi, cho dù nàng có là hồ ly ngốc cũng nhìn ra hắn đang nghĩ gì

"Ta dẫn ngươi tới trước Linh Sơn xong mời mẫu hoàng ta xuống, Người đã thề với thiên đạo không động vào phàm nhân như ngươi rồi yên tâm đi"

"Vậy cũng không được! Mắc mớ gì ta phải đi theo, trừ khi cho ta chút thù lao" Ninh Thái Thần đảo mắt, miệng cười đểu

"Cho ngươi bảo khí thượng phẩm", "không thèm"

"Vậy còn công pháp thượng thừa?", "Cái đó ta có đầy"

"Thế ngươi muốn cái gì?!" Hồ Mị Nhi ủy khuất gần chết, tên vô lại này thật khó trị, thật không biết hắn muốn gì nữa

Tay heo kẻ vô lại liền chỉ xuống đuôi nàng mỉm cười "Ta muốn nó!"

"Không!"

"Một đêm một lần?"

"Tuyệt đối không được!!!" Hồ Mị Nhi ôm chặt lấy đuôi mình, dù chết cũng không buông

"Vậy thì thôi, haiz, nước đó còn chảy mãi, hôm nay bái biệt không biết khi nào mới có dịp tương phùng..."

Ninh Thái Thần sảng khoái chắp tay, quay ngoắt người đi thẳng mặc kệ Hồ Mị Nhi đứng ngây ra thất thần. Tới khi hắn đi được một lúc, nàng mới bực tức dậm chân đuổi theo, miệng hét lớn

"Ngươi cái tên vô sỉ, ta chấp nhận, quay lại đây mau!"

.......

Thật là hết cách, đánh hắn cũng không lại, đấu võ mồm càng thảm bại, chỉ còn nước tạm thời chịu ủy khuất cho tên tiểu hỗn đản này

"Hừ! Về sau nhất định phải nói mẫu hoàng hảo hảo trừng trị tên này một phen, không đánh chết ngươi là được chứ gì" Ánh mắt Hồ Mị Nhi quyết tâm, trong đầu xây dựng kế hoạch trả thù

Ninh Thái Thần trở về nhanh như lúc biến mất, thật ra hắn chỉ dùng tiềm hành chạy xung quanh một vòng thôi

"Được nha, quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, hắc hắc không được nuốt lời đó!"

"Nhưng mà ta là nữ tử mà....."

"Cũng vậy cả thôi, haha, ta là Ninh Thái Thần, không phải tên là vô sỉ, tiểu nương tử hẳn cũng phải có tên a, hay gọi là cô nàng mít ướt cũng được đó"

"Ngươi mới là đồ mít ướt, cả nhà ngươi là đồ mít ướt! Nghe cho kỹ! Tên ta là Hồ..Mị..Nhi!" Nói xong, nàng hậm hực bước đi trước, đuôi mềm mại không ngừng vung vẩy

Bạn đang đọc Chu Du Dị Giới sáng tác bởi MinhKinZ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MinhKinZ
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.