Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chia sẻ nỗi buồn

Tiểu thuyết gốc · 1984 chữ

Bực tiến đến trước mặt chú chó nhỏ:

-Gâu. Ta có thể ngồi bên cạnh nhóc được không?

Bực nhẹ giọng nói, có vẻ chú chó mực này đã mở lòng hơn đối với chú chó nhỏ.

Tuy vậy, chú chó nhỏ vẫn cảm thấy sợ hãi bộ mặt vốn dĩ đã đen của Bực, liền vội vàng gật đầu.

Bực dáo dác nhìn quanh chỗ chú chó nhỏ đang ngồi. “Thằng nhóc này sao chẳng chịu kiếm chỗ nào tử tế chút, còn thêm mùi gì khai khai nữa vậy”, Bực nhăn mặt bất mãn nhưng vẫn dứt khoát ngồi bệt xuống mặt đất, hoảng hốt hô lớn:

-Gầu! Ta cũng dính đầy bùn đất vào mông rồi!

Đốm Mặt nhìn thấy Bực đang bực mình thì khoái chí:

-Anh Bực không cần sợ đen đâu, anh đen sẵn rồi mà. Gâu gâu.

“Hừ, lần sau mi biết tay ta đấy Đốm Mặt”, Bực làu bàu nghĩ thầm.

Đốm Cô Nương thì mỉm cười nhìn Bực đang ngồi kế chú chó nhỏ: “Bực tuy dễ nổi giận, nhưng anh ta quả thật là một chú chó trong nóng ngoài lạnh, luôn giúp đỡ người khác, cũng thật bất hạnh cho quá khứ của anh ta.”

Riêng chú chó trắng kia vẫn thoải mái đứng lục lọi thức ăn trong thùng rác, bộ dạng ta đây không quan tâm sự đời, trông có vẻ như đang rất hưởng thụ.

Chú chó nhỏ ngước đầu lên nhìn Bực đang ngồi bên cạnh mình, chú chó mực cũng ngước sang nhìn chú chó nhỏ. Cả hai nhìn nhau hồi lâu nhưng chẳng biết nói gì. Được một lát, cả hai thu hồi ánh mắt. Bực nhẹ giọng lên tiếng:

-Gầu. Nhóc vừa mất đi… người… quan trọng nhất đời mình, phải không?

Bực nghẹn giọng trực tiếp hỏi thẳng vào vấn đề nhưng không nhắc đến mẹ chú chó nhỏ. Bực không muốn nhắc đến từ “mẹ”, bởi trước đây chính bản thân tâm hồn chú chó mực cũng đã trải qua.

Chú cún nghe Bực hỏi, có thứ gì đó như vỡ òa trong trái tim cậu, nó như dằn xé cơ thể tâm hồn của chú chó nhỏ tội nghiệp chỉ mới một tháng tuổi. Cậu lại tiếp tục òa lên.

Không biết qua bao lâu, chú chó nhỏ dừng khóc, giọng nức nở:

-Mẹ cháu mới qua đời vào ngày hôm qua! Gư gư gư!

Nghe tiếng khóc của chú chó nhỏ, Bực không khỏi trong lòng dâng lên một trận xúc động.

-Cảm giác đó… Nó đau lắm… Phải không?

Chú chó nhỏ gật đầu.

Cả Bực và chú cún trầm mặc hồi lâu không nói gì.

Đốm Mặt và Đốm Cô Nương ngoài cuộc cũng chợt thấy xúc động trong lòng.

Bầu không khí bắt đầu trở nên im ắng, chỉ riêng có chú chó trắng vẫn không nhận ra điều khác biết, đang hứng khởi say sưa dọn rác.

-Này… Nhóc biết không…

Bực mở lời, trong đôi mắt chú chó mực có gì đó ướt át:

-Thực ra ta cũng đã từng mất đi người thân nhất cuộc đời giống như nhóc bây giờ vậy. Gâu. Người vì ta mà qua đời.

Chú chó nhỏ nghe Bực nói, chợt giật mình nhìn sang. Chú chó mực lúc này đang ngẩng đầu lên nhìn trời sao như đang hồi tưởng lại chuyện gì.

Bực lại tiếp tục trò chuyện với chú chó nhỏ:

-Lúc ấy, ta cũng bằng tuổi nhóc như bây giờ, Người cùng ta đi lang thang khắp phố, mỗi đêm về lại đi kiếm cho ta thức ăn. Nói chung là ta rất dựa dẫm vào Người. Cuộc sống thời điểm đó vất vả khổ cực, bản thân ta lại cực kỳ hạnh phúc, bởi vì Người vẫn còn bên cạnh.

Bực chợt nở nụ cười hồn nhiên, thật khó mà diễn ta cái nụ cười ấy, nó như đi sâu vào những ký ức tốt đẹp ở lòng người chúng ta.

-Nhưng mà cũng bởi tại ta…

Bực nói đến đây, trên khuôn mặt bất chợt vặn vẹo như có sự thống khổ nào đang dằn xé trái tim Bực, khiến cho chú chó mực phải ôm ngực mình.

-Nếu không phải do ta ham ăn, Người cũng không nhất thiết phải mất đi. Gâu gâu. Chỉ vì Người cố gắng tìm thức ăn cho ta, Người đã chiến đấu với một con chó hoang khác. Cuối cùng, ta lại hưởng hết tất cả thức ăn mà Người mang về, riêng bản thân Người lại không ăn bất cứ gì…

Nói đến đây, hai hàng nước mắt bỗng chợt xuất hiện trên mặt Bực, chảy dài xuống hai hõm má chú chó:

-Để rồi qua hôm sau. Người… đã…!!!

Bực quá đau buồn vì cái chết mẹ mình. Thực tế thì không phải Bực tham ăn, chẳng qua cậu cảm thấy bản thân quá lỗi với người mẹ quá cố. Lúc ấy Bực quá đói bụng, mẹ chú biết nên tìm thức ăn cho chú. Vì thế mới xảy ra kết quả trên. Mẹ của Bực tuy đói bụng nhưng đã nhường phần thức ăn cho con mình, bản thân thì nhịn đói.

“Chú ấy đã phải sinh sống với nỗi đau đớn ấy suốt nhiều năm qua”, chú chó nhỏ một bên lắng nghe câu chuyện của Bực mà xúc động nghĩ thầm.

Cả Đốm Cô Nương và Đốm Mặt ở bên ngoài cũng xúc động không kém, lúc này cả hai đều mặt ngấn nước. Còn chú chó trắng thì đầu và thân vẫn hướng vào trong cái thùng rác, riêng cái đuôi thì quẫy lia lịa ra vẻ mừng rỡ như bắt gặp đống kho báu trăm năm khó tìm.

Bực lấy hai tay khẽ gạt đi những giọt nước mắt trên mặt, chú chó mực trở lại vẻ lạnh lùng nóng nảy của mình.

Đôi mắt của Bực vẫn còn đỏ gay, là bằng chứng không thể nào chối cãi cho nỗi niềm xúc động của chú khi nói về người mẹ đã mất. Chắc hẳn vẻ lạnh lùng mà Bực bày ra chính là để che dấu cho cảm xúc mà chú vẫn cho là yếu đuối bấy lâu nay.

-Gầu. Nếu như lúc ấy ta mạnh mẽ như bây giờ, thì có lẽ... mọi chuyện đã khác…!

Bực lúc này cố gắng khôi phục vẻ nóng nảy trước đây, nhưng không hiểu sau từng dòng từng dòng nước mắt cứ liên tục xuất hiện, bản thân Bực cố gắng kiềm nén lại nhưng vẫn không cách nào. Phải nói rằng, chuyện đó đã xảy ra trước đây lâu lắm rồi, nhưng cho đến tận bây giờ, cái cảm xúc mãnh liệt ấy vẫn cứ tồn tại trong tâm hồn Bực, tạo nên cá tính của chú chó mực ngày hôm nay: lạnh lùng, hay giận dữ và nóng nảy, nhưng lại có trái tim nhân hậu dễ xúc động.

-Nếu như không có cách nào kiềm chế lại cảm xúc này, hãy để cho nó tuôn trào đi nhóc ạ. Sau đó, hãy trở nên thật mạnh mẽ để không phụ kỳ vọng của Người. Gâu gâu gâu.

Chú chó nhỏ nghe Bực nói, cảm xúc lại lần nữa tuôn trào, khóc nức nở:

-Mẹ ơi, con xin lỗi mẹ, con hứa sẽ trở nên mạnh mẽ hơn. Gấu gấu gấu.

Tiếng khóc của chú chó nhỏ như là tiếng chuông va đập vào tâm hồn Bực, chú chó mực cũng không kiềm nén cảm xúc mà tuôn trào.

Đốm Cô Nương cũng hơi xúc động.

Đốm Mặt thì không biết ôm mặt khóc từ bao giờ:

-Cả hai người này, tại sao cứ khóc hoài thế này, làm ta cũng bị vạ lây, dù sao ta cũng không có mẹ, thế nhưng mà… tại sao… nước mắt cứ tuôn rơi như thế này.

Một lúc lâu sau.

-Gầu. Nhóc đã hết đau buồn chưa?

Bực quay sang hỏi chú chó nhỏ.

Chú chó nhỏ khẽ vuốt gương mặt gạt vài giọt nước mắt còn sót lại rồi gật đầu:

-Cảm ơn chú đã động viên cháu ạ! Gâu gâu.

Chú cún khẽ cảm tạ Bực, cảm ơn chú chó mực vì đã giúp cậu cùng chia sẽ nỗi buồn, vượt qua nỗi đớn đau này.

-Đâu có gì đâu. Gầu.

Bực gãi đầu, chú ta rất không quen với những cảnh sướt mướt như thế này.

-Dù sao nếu ta không giúp nhóc thì hai kẻ ngốc kia sẽ càng làm cho mọi chuyện thêm rối bời mất, khi đó ta cũng phải giải quyết mọi chuyện càng thêm mệt nhọc. Gầu gầu gấu.

Chú chó mực giả bộ chỉ tay về phía đôi chị em Đốm Mặt và Đốm Cô Nương lên tiếng than vãn, nhưng đôi mắt vẫn mang theo ý tứ hiền hòa, từ rất lâu rồi Bực đã xem Đốm Mặt cùng Đốm Cô Nương là người thân trong gia đình, chỉ là cho đến bây giờ Bực vẫn chưa nói ra, nhưng cả Đốm Mặt và Đốm Cô Nương, và cả chú chó trắng chui rúc trong thùng rác cũng đã xem anh như là người thân.

Thấy Bực đang chê bai mình, Đốm Mặt bất mãn:

-Này ông anh, bọn này vẫn còn ở đây đấy, ông anh nói có vẻ hơi to nhỉ. Gầu gầu.

Bực nghe Đốm Mặt nói bèn nhún vai:

-Thì tôi nói to cho chú nghe mà. Gâu gâu.

Chú chó nhỏ nhìn thấy Bực và Đốm Mặt cãi nhau mà lòng dần trở nên ấm áp, có vẻ như chú đã cho qua được nỗi đau thương trong lòng mình.

Đốm Cô Nương ở một bên thấy hai người cãi nhau bèn nhảy vào can thiệp:

-Thôi hai người đừng như vậy nữa, hãy tiếp tục phân thắng bại bằng việc ăn uống đi. Gâu.

Bực và Đốm Mặt nghe vậy, bèn tỏ ra hứng thú.

Thực ra hồi nãy cả hai đã bắt đầu cuộc thi ăn uống, nhưng vì chuyện của chú chó nhỏ nên đành tạm hoãn.

-Ta nhớ là hồi nãy anh ăn thua tôi phải không nào. Gâu gâu.

Đốm Mặt nhớ lại lúc nãy bản thân đã ăn nhiều hơn Bực một khúc xương gà, bản thân đắc ý lên mặt lườm về phía Bực.

-Gừ. Tại cậu hên thôi, ban nãy tôi bị chú nhóc phá đám. Gâu.

Bực cãi chối.

-Bực à, anh thua rồi.

Đốm Cô Nương bên cạnh thừa nhận, vừa rồi bản thân cô chó này chính là trọng tài mà.

-Thua thì thua. Gầu gầu.

Bực nghe trọng tài nói, giọng làu bàu.

Đốm Cô Nương tiếp lời:

-Thế thì bắt đầu ván hai nào. Gâu.

Đốm Cô Nương quay sang chú chó nhỏ, giọng nhẹ nhàng bảo:

-Gâu gâu. Cháu đã ăn gì chưa?

Chú cún nghe Đốm Cô Nương nói, bèn lắc đầu:

-Gâu. Hôm qua đến giờ cháu vẫn chưa có gì bỏ bụng ạ.

Đốm Cô Nương gật đầu:

-Thế thì cùng ăn chung với bọn cô đi. Có lẽ cháu lần đầu ăn thức ăn thừa sẽ không cảm thấy ngon, nhưng lâu dần sẽ quen thôi. Gâu.

Lần đầu có người tốt bụng với chú chó nhỏ như thế này ngoài mẹ, cậu vui sướng gật đầu:

-Vâng ạ. Gâu gâu gâu!

Chú chó nhỏ lúc lắc cái mông ướt sũng dính bã kẹo cao su. Cậu vui vẻ đi về phía thùng rác.

-Ủa. Thức ăn đi đâu mất rồi? Cả Bạch Tuyết nữa? Gâu gâu.

Vừa bước đến chỗ thùng rác, cả Bực, Đốm Cô Nương và Đốm Mặt ngạc nhiên khi thấy thức ăn cùng đồng bạn biến đâu mất tiêu.

Chú chó nhỏ cũng ngạc nhiên không kém, lúc nãy cậu còn thấy chú chó lông trắng cùng đống đồ vẫn còn ở đây mà

Bạn đang đọc Chú Chó Lucky sáng tác bởi ĐạiGiaTiềnLẻ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ĐạiGiaTiềnLẻ
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.