Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chồng ơi! Anh là cái thể loại gì vậy ? – Chương 4

Phiên bản Dịch · 3224 chữ

Chương 4: Đi shopping.

Dậy từ sáng sớm để chuẩn bị đồ ăn sáng, vậy mà lại bị mọi người cương quyết không cho sờ chân mó tay vào bất cứ thứ gì, đơn giản vì họ không muốn bị đuổi việc. Đứng yên ngoài cửa bếp như con bù nhìn 1 lúc, Nó bức bối đi lên phòng làm việc của chồng, lay lay tên chồng vẫn đang nhắm mắt ngủ ngon trong chăn ấm đệm êm.

-Dậy, dậy đi mà…._Kéo chăn, lay lay tay chồng gọi

Đang ngủ ngon tự dưng bị ai đó vào quấy nhiễu thật sự làm Long thật sự rất tức, định ngồi dậy chửi cho con người làm 1 trận, nhưng nghe cái giọng này thì hình như không phải con giúp việc nhà mình. Não bắt bắt đầu làm việc, cuối cùng Long cũng nhận ra đây là giọng của cô vợ mới cưới, ”Làm gì mà cô ta làm phiền mình sớm vậy?”-Long nghĩ.

-Dậy đi mà.._Nó cố nài nỉ cái tên chồng chết dẫm vẫn ngủ ngon lành.

Như nghĩ ra cái gì đó, Nó chạy nhanh ra khỏi phòng.

Thấy vợ đã đi ra Long liền bậy dậy khỏi giường, đặt 1 chiếc gối to dưới chăn, trải lại chăn và đứng nấp sau cách cửa.

Huỳnh huỵch chạy lên phòng làm việc nơi tên chồng đang ngủ, tay cần 1 cốc nước lạnh chẳng gõ cửa mà cứ thế đi vào. Đến bên cạnh tung chăn ra thì lại không thấy chồng đâu, thay vào đó chiếc gôi to đang nằm trong chăn.

-Ơ, đâu mất tiêu rồi?

Đang lơ ngơ tìm ‘trẻ lạc’ thì từ đăng sau lưng có ai đó ôm chầm lấy nó và nhâc bổng nó lên. Vừa sợ vừa giật mình đến nỗi là rơi vỡ cái cốc nước xuống sàn nhà.

-aaaaaaaaaaaaa….- Không ngừng giãy giụa và la hét

Tránh chỗ cốc vỡ đặt vợ lên giường ngồi và lấy điện thoại bàn gọi người lên dọn dẹp.

-Anh là ma à, giật hết cả mình._ Tặng cho chồng ánh mắt hình viên đạn và không quên quát mắng.

-Ma mà bế được em? Mà là gì chưa sáng đã sang đây quấy rối chồng?? Hay hôm qua chưa có đêm tân hôn nên…_ Ánh mắt gian tà nhìn vợ.

-Tân … tân cái đầu anh ý, tôi gọi anh dậy chỉ là vì sáng tôi dậy sớm muốn làm đồ ăn, mọi người trong bếp không cho tôi sờ chân mó tay vào cái gì hết._Bị tên chồng nói thế Nó đỏ mặt lắp bắp cãi lại.

Thấy tiếng người giúp việc ngoài của phòng, gương mặt Long lạnh lùng trở lại chứ không có như lúc nãy trêu đùa Nó đi vào trong nhà tắm. Ngoài này nó biết mình làm vỡ cốc là sai cho nên định xí xa xí xớn lon ton đi đến dọn, ai ngờ chị giúp việc cũng không cho nó làm. Bĩu môi 1 cái rồi đứng dậy, quay lên giường chồng ôm chăn như ôm gấu bông nằm dỗi.

Từ nhà tắm đi ra, không thấy bóng người giúp việc đâu, mà cái đống vỡ cũng đã được dọn dẹp sạch sẽ, nhìn lên giường thì thấy thân hình bé nhỏ của cô vợ mới cưới đang nằm, có vẻ như đang giận dỗi cái gì đấy. Nhếch mép 1 cái rồi đi đến bên giường, không nói không rằng cứ thế giữa thanh thiên bạch nhật nằm xuống giường, ôm chầm lấy vợ, với tay đắp chăn cho cả hai.

Giật mình khi thấy tên chồng biến thái tự nhiên như ruồi, nằm bên sau lưng lại còn ôm mình, và đắp chăn, kiểu này nhỡ ai mà vào phòng mà thấy thì Nó toi đời. Vùng vằng định tung chăn đứng dậy, nhưng dù gì nó cũng là con gái mà, sao có thể thắng được 1 thằng đàn ông.

-Nằm yên đi, không anh không chắc mình sẽ làm gì nữa đâu_Chồng nằm sau đe dọa.

Lời đe dọa rất có uy, vừa nghe xong nó liền nằm im, trong lòng thì không ngừng chửi rủa. Ôm nó 1 có 1 lúc mà ham muốn của anh trội dậy, từ trước đến nay, tuy có đi bar, có ôm nhiều đứa con gái, nhưng chưa có đứa nào làm anh có cảm giác này.

(t.giả: nó bảo mi biến thái cũng đâu có sau :p)

Sợ mình sẽ ‘phát tiết’ nên chỉ ôm 1 tí thôi, trước khi rời vợ, Long còn không quên lật ngửa nó ra và tham lam chiếm lấy môi nó, tặng nó 1 nụ hôm thật lâu và dài.

Những tưởng hắn xuống giường ai ngời tên biên thái còn không xin phép cứ thế mà ‘ăn anh đào’ miễn phí. Khi nụ hôn kết thúc nó không quên mắt lườm tay thì chùi chùi suýt nữa thì rách môi luôn.

Nhìn cái thái độ ngốc nghếch của vợ làm Long không khỏi bật cười, kéo vợ dậy và đẩy xuống nhà ăn.

Ngồi phịch xuống ghế vẫn không hết ấm ức, rất nhiều đồ ăn được đặt lên bàn nhưng Nó tuyệt đối không động đũa vào bất cứ món nào, chỉ trung thành ngồi uống cốc nước lọc to kia thôi.

-Ăn đi,_Bực mình khi thấy vợ không ăn gì, gắ vào bắt vợ 1 miếng trứng ốp la, và 1 miếng bánh mì, lạnh lùng ra lệnh

-Tôi ăn cái này không quen._Thành thật khai báo.

-Vậy muốn ăn gì?

-Ăn cháo sườn cơ._Nó nũng nĩu giống như đang nài nỉ mẹ mình ở nhà

-Bảo nhà bếp nấu cháo sườn cho phu nhân ăn ngay._Long ngoắc 1 cô giúp việc ngay đấy.

-Ấy không, thôi, nấu cháo lâu mà, thôi tôi uống sữa được rồi._Nó ngăn.

-Không, 1 là uống sữa và ăn bánh mì cùng trứng, 2 là để nhà bếp nấu cháo.

Nó ghét phải chọn, nhưng nó cũng không thể bắt nhà bếp nấu cháo ngay bây giờ ình ăn được, như thế là quá đáng.

-Thôi được rồi, tôi uống sữa và ăn bánh mì với trứng.

Phụng phịu cần chiếc bánh mì vs trứng lên cắn. Thấy cái dáng vẻ phụng phịu của trẻ con làm Long rất buồn cười.

Vì cả nó và Long đều xin nghỉ học nghỉ làm 2 tuần để đi tuần trăng mật, cho nên ăn xong nó lại nài nỉ tên chồng biến thái cho đi shopping. Chồng nó liền gọi điện cho nhà trường xin cho Thảo nghỉ học.

Hai vợ chồng nó qua trường đón Thảo rồi mới đi đến Trung tâm mua sắm. Trên đường đi chỉ có nó với Thảo buôn chuyện trên trời dưới biển, còn Long thì ngồi yên vị ở phía trước thi thoảng lại ngắm nó qua gương chiếu hậu.

Đến trung tâm mua sắm, Nó với Thảo đi ngay vào 1 của hàng quần áo sành điệu ở gần đó, và quên mất rằng chồng mình đang ở phương nào, cũng chẳng thèm quan tâm rằng chồng mình đi đến đâu, nhân viên cúi rạp người chào đến đấy, dĩ nhiên không ngoại trừ việc có không ít những cô gái xinh đẹp ngắm đến xuýt rớt cằm.

Đi 1 hồi mà chẳng thấy cái nào vừa ý làm nó thật là mệt nha, Haizz!. Đờ đẫn nhìn xung quanh của hàng 1 lần nữa, A… đằng kia, đúng rồi đằng kia có 1 chiếc áo sơ mi cổ rộng được pha 2 màu xanh trắng thật là đẹp nha, trên tay lại có 1 hình con bướm 7 sắc màu được thêu bằng tay. Chạy thật nhanh đến đó, với, với, mãi chẳng tới.

-Có cần anh giúp gì không?._Nhìn theo hướng vợ đang chạy đến chiếc áo khoác trên người con ma nơ canh kiaa, thấy cô vợ của mình thật dễ thương nha rõ ràng biết mình không cao nhưng mà không hề nhụt chí vừa nhảy vừa với tay.

-A, tôi muốn cái áo kia_Thấy chồng có ý định giúp nó chỉ tay lên chiếc áo

-Được, đợi anh tí.

Ngoắc tay gọi nhân viên đến tháo chiếc áo trên người con ma nơ canh xuống, cầm được chiếc áo trong tay nó vui như thể trẻ con lên ba được mẹ mua cho kẹo, không ngừng cảm ơn Long và ôm lấy chiếc áo chạy thật nhanh vào phòng thử đồ.

Thử xong nó không đi ra ngoài vì nó nghĩ áo này để làm áo mặc ở nhà là tốt nhất, bỏ chiếc áo sang 1 bên và bắt đầu thử sang chiếc váy màu hồng nhạt bó sát người. Bước ra ngoài Cabin để khoe với Thảo, thì thấy Thảo cũng đang đứng trước gương nhìn ngắm bộ váy mà mình đang mặc. 2 chiếc thật là giống nhau chỉ khác mỗi của nó mày hồng còn của Thảo xanh lam nhạt.

Đi đi lại lại ở trung tâm nhiều vòng mà Nó chẳng thấy cái gì vừa mắt cả, mệt mỏi ngồi xuống chiếc ghế dành cho khách nghỉ chân ở trong trung tâm.

-Haizz, mệt quá, đi mãi mà chẳng thấy cái gì đẹp à. _Nó than thở

-Ừ, hay mình đi ăn KFC đi, ở đằng kia kìa. _Thảo chỉ và cái nhà ăn, có KFC, Mc’Donald, nói chúng trong đó có đến vài cửa hàng bán nhiều thứ đồ ăn.

-Thôi, tôi chưa có thấy đói, _Rồi ngửng đầu lên trần nhà.

-À mà cái anh quen biết với chủ trung tâm à, mà sao mỗi khi chúng ta vào bất kì cửa hàng nào lại thấy họ cúi đầu kính cẩn chào anh vậy?_Thảo thắc mắc.

-Ừ, tôi chính là Chủ tịch._Long gật đầu trả lời

-Hả?????? Anh ……_Nó ngạc nhiên đến không nói lên lời, thật ra nó chỉ biết nhà anh cũng thuộc giới thượng lưu, nhưng lại không biết nhà anh buôn bán cái gì. (Vô tâm!)

-Ê bà kia, đừng nói với tôi chồng bà làm gì bà cũng không biết nha,._ Thảo nghi ngờ hỏi

-Ơ, ….. À đúng rồi, tôi muốn sang kia mua 1 chiếc Ipad đời mới, đi chúng ta sang kia đi

Nó biết trả lời sao khi cái Thảo nó nói đúng, cho nên đành phải đánh trống lảng bằng cách kéo tay tên chồng chạy sang quầy bán đồ điện tử ngay trước mặt họ.

Long và Thảo biết thừa là nó đánh trống lảng nhưng không ai nói gì, cứ thế 1 người bị nó kéo còn 1 người thì lon ton chạy theo sau.

Do không có ý định mua cho nên Nó chỉ đi lòng vòng trong của hàng, thi thoảng lại nghịch nghịch mấy cái đồ điện tử. Đang định đi ra thì Long kéo nó đến chỗ cái Ipad đời mới nhất ngắm.

Ngoắc tay bảo nhân viên mang 1 cái ra cho nó thử, cái đời mới này còn có thể cho được cả sim vào, chơi trò chơi thì cực nhạy luôn.

Anh mua cho em cái này nhé?Thấy nó có vẻ thích cái này nên anh đề nghị.

Thôi, không thích, lại không có thời gian để chơi đâu.Nó trả lời cộc lốc.

Thảo em thích màu nào?Không để ý đến nó mà quay sang hỏi Thảo.

_Em á, em thích màu trắng _Thảo

nhanh nhẹn trả lời.

Lấy cho tôi 2 cái màu trắng, với cái bọc màu xanh và màu hồng kia.Quay lại nói với nhân viên bán hàng

_Dạ, chủ tịch.

Nhận lệnh, cô nhân viên quay đầu vào kho lấy hàng cho chủ tịch luôn. Nó vẫn lơ ngơ không như nai tơ đứng 1 chỗ, giương mắt nhìn chồng. Lúc nãy cũng mua váy cho cả nó và Thảo. ‘Chắc tên này cũng không đến nỗi tồi”- Nó nghĩ.

Long đưa cho nó 1 chiếc thẻ màu vàng, mặt trước ghi tên chồng nó. Nó không hiểu tại sao chồng nó lại đưa co nó cái thẻ này để làm gì, nó cũng có thẻ ATM rồi cơ mà.

-Tôi cũng có mà_ đẩy chiếc thẻ lại về phía chồng.

-Cứ cầm lấy đi, bây giờ em là vợ anh cho nên thẻ này cũng là của em, trước sau gì thì em cũng cần đến nó.

-Vậy có phải tôi muốn mua gì cũng được,?

-Đúng vậy. Muốn mua gì là việc của em. Tiền trong thẻ rất nhiều.

Mặc kệ vậy, dù gì cũng cho nó, cho nên nó nhét thẻ vào trong ví luôn. Một lúc sau ra tính tiền, chồng nó đưa 1 túi về phía Thảo nói là coi như quà ra mắt bạn của vợ.

Đi cũng lâu rồi, ai nấy cũng đều mỏi chân và đói bụng cả, Long rủ nó và Thảo vào trong nhà ăn VIP ngồi,. Hỏi mọi người ăn gì tự mình gă lăng đi mua đồ ăn.

Ngồi trong nhà ăn, Nó với Thảo lại tán gẫu, Thảo thì luôn mồm khen Long, nó dĩ nhiên không phủ nhận.

-Ê bà, còn muốn đi đâu không?_Nó hỏi

-Bà muốn đi đâu, tôi thấy anh Long anh ý cũng tốt đấy.

-Ừ tôi cũng cảm thấy thế,

-Ăn xong tôi còn phải quay về trường lấy ít đồ sau đó còn phải về cửa hàng bán hàng.

-Sao mẹ bà vẫn chưa tìm được người quản lí à?

-Không phải chưa tìm được mà là tôi thấy thi thoảng đến đó quay cũng hay, shop không to cũng không nhỏ lại toàn hàng đẹp. Hôm nay nhập hàng mới tôi về xem có cái nào đẹp tôi lấy luôn cho tôi và bà.

-Không sợ mẹ bà mắng à, lấy lắm thế, bán vào đâu, với cả mặc đụng hàng chán lắm.

-Ơ bà quên bên trong của hàng còn có 1 chiếc máy may à?, tôi dĩ nhiên phải thêm nếm chút chút cho nó quái dị hơn chứ. Chúng ta là ai nào?. Hehehe .

Đang tán gẫu vui vẻ thì Long mang đồ ăn đế, mọi người lại vừa ăn vừa nói chuyện tiếp. Ăn xong Long chở Thảo quay lại trường, rồi chở Nó đến thẳng nhà bố mẹ chồng. Trong xe lại im ắng ai làm việc nấy không ai nói với ai câu nào. Nó hí hửng chơi mấy trò chơi trong Ipad mới, chồng thì chuyên tâm lái xe.

-Dừng xe, dừng xe nhanh_Bỗng dưng nó hét lên, đôi mắt có chút lo sợ nhìn chằm chằm ra bên ngoài.

Long tuy không biết tại sao nó nói thế nhưng mà vẫn táp xe vào bên lề cho nó xuống.

Đặt chiếc Ipad xuống ghế, mở cửa xe và chạy thật nhanh về phía trước, nơi có 1 bà mẹ đang ôm đứa con gái bé bỏng ốm yếu trong tay.

-Cô à, em bé làm sao vậy?

-Em nó bị ngất… hức.. cũng chỉ tại cô không lo làm ăn hức, không chăm sóc em nó tử tế, để em bị người ta bỏ đói nhiều ngày, bây giờ thì tiền không có, hức..

-Cô à, trước tiên chúng ta đưa em đến bệnh viện đằng kia nhé, rồi có gì tính sau._Nó khuyên bà mẹ trẻ

-Nhưng cô không có tiền, vào rồi lại bị đuổi ra.

-Đi cháu đưa cô và em vào đó.

Nói xong Nó ‘cướp’ lấy em bé từ trong tay bà mẹ trẻ, đi thật nhanh về phía bệnh viện to lớn phía trước mặt. Thấy nó ôm đứa bé đi về phía bệnh viện, Long cũng lái xe vào trong đó gửi.

Sau khi làm thủ tục xong xuôi, bé gái đang được truyền nước. Nó với chị Thi (mẹ bé) ngồi nói chuyện ở ngoài hành lang. Chị kể chị phải đi lấy chồng từ khi 17 tuổi, nhưng nhà chồng không ai ưa chị, chồng thì suốt ngày đỏ đen, mình chị đi làm kiếm tiền nuôi. Ai ngờ ở nhà con gái chị mới gần 6 tuổi bị mọi người thường xuyên bỏ đói, còn nói những lời khó nghe. Hai mẹ con bị đuổi ra khỏi nhà, tiền cũng bị nhà chồng cướp hết, lang thang từ sáng tới giờ vẫn chưa có gì vào bụng.

-Chị đừng lo, mấy ngày này chị cứ ở lại trong việc trông em đi, tiền viện phí em đã lo hết rồi, còn ít tiền này chị giữ lại mua ít đồ để ăn khi em bé sống lại. Em biết gần đây có 1 ngôi chùa, mẹ em có quen với thầy trong đó, để em bảo mẹ xin cho 2 mẹ con chị vào đó nhé.

-Thôi em đã lo tiền viện phí, đã cứu con chị là chị đã mang ơn em lắm rồi, só tiền này chị không thể nhận được đâu.

-Chị cứ nhận đi, các cụ có câu ‘Đã giúp thì giúp cho chót’, em cũng chỉ vì thưởng em bé đang nằm trong kia, ốm yếu, chị cứ cầm lấy mua đồ ăn cho em bé ăn để mau hồi lại sức khỏe. Thôi bây giờ em cũng phải đi có công việc, chị ở lại chăm bé có gì cần cứ gọi cho em theo số này nhé.

Ghi số điện thoại của mình ra giấy rồi đưa cho chị. Cười cười chào tạm biệt người mẹ trẻ. Lúc này mới sực nhớ ra tên chồng mình còn đang ngồi trong xe, nhanh chóng quay đầu đang định chạy thì thấy hắn ta đang đứng trước hành lang nhìn mình.

Từ lúc thấy Nó bé đứa bé đi vào bệnh viện, không hiểu sao Long có 1 cảm giác rất lạ. Bất giác cười 1 cái rồi cũng đi theo vợ mình. Không ngờ ở thời đại này mà vẫn còn có người như nó. Nhìn nó thi thoảng lại nở nụ cười ngây thơ trong sáng như trẻ con lên 5 với bà mẹ kia, anh có chút ghen tị.

-Tôi đã lấy 1 ít tiền trong thẻ để tính viện phí cho người ta, xin lỗi._Chiếc xe đã lăn bánh ra khỏi bệnh viện, lúc này Nó mới cúi đầu vừa chơi điện tử vừa nói xin lỗi chồng

-Hì, có gì mà phải xin lỗi, anh đã nói em là vợ anh thì tiền với thẻ cũng là của em, em muốn làm gì là việc của em mà. Việc vừa rồi em là có phải việc xấu gì đâu mà phải xin lỗi. _Long phì cười, vì nhiều lúc vợ mình còn quá trẻ con.

Sau đó Long chở vở về bên nhà bố mẹ mình, vì họ đã đợi 2 vợ chồng trẻ này từ chiều rồi. Lúc đầu Nó còn ngượng, nhưng sau khi thấy bố mẹ chồng không giống như mình tưởng tượng cho nên cái hàng rào đã được gỡ bỏ.

Bữa cơm diễn ra khá là vui vẻ, 2 ông bà nói là ngày mai phải đi sang Mĩ cho nên không ở lại chơi với chúng được lâu. Còn nói nếu nó bị chồng bắt nạt cứ gọi điện sang, 2 ông bà sẽ mắng cho chồng 1 trận. (trời…)

Đọc tiếp Chồng ơi! Anh là cái thể loại gì vậy ? – Chương 6

Bạn đang đọc Chồng Ơi, Anh Là Cái Thể Loại Gì Vậy ? của Vô Danh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 79

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.