Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ái Tâm Chủng Cầu

Tiểu thuyết gốc · 2450 chữ

Thấy đám người đi ra, lão Kiệt Khắc khẩn trương đi tới:

"Đại sư, sao rồi, năm nay thôn chúng ta liệu có đứa nhỏ nào có thể trở thành Hồn sư không?"

Tố Vân Đào liếc mắt, thở dài một tiếng vẫn là gật đầu nói.

"Lần này đúng là có hài tử sở hữu Hồn lực, không chỉ một mà là hai cái. Một cái Tiên thiên 9 cấp, chưa biết tác dụng loại Vũ hồn Bảo Thạch. Cái khác càng là trăm năm qua khó gặp một lần Tiên thiên mãn hồn lực, đáng tiếc, lại là một cái phế Vũ hồn Lam ngân thảo."

Lão Kiệt Khắc kích động, không nghĩ tới năm nay lại có hai hài tử có Hồn lực, bất quá khi biết Tiên thiên mãn hồn lực Vũ Hồn chỉ là Lam ngân thảo, lão đã cảm thấy rất đáng tiếc, nhưng suy nghĩ lại lão vẫn là có chút vui mừng, có Hồn lực là được.

Có Hồn lực là có thể tu luyện trở thành Hồn sư.

Chỉ cần trở thành Hồn sư so với cái khác còn trọng yếu hơn.

Tiễn Tố Vân Đào rời đi phía sau, lão Kiệt Khắc ánh mắt sáng quắc nhìn Lục Thiên hỏi:

"Tiểu Lục tử, ngươi là cái nào? Tiên thiên 9 cấp vẫn là Tiên thiên mãn Hồn lực?."

Lão có thể khẳng định như vậy là vì hắn thấy được, những phụ huynh đến đón hài tử khác đều hiện lên vẻ thấy vọng, hiển nhiên là hài tử của bọn họ không có Hồn lực, cuối cùng chỉ còn lại hai người Lục Thiên cùng Đường Tam mà thôi.

Lục Thiên mỉm cười cũng không giấu giếm đem mình thức tỉnh là Tiên thiên 9 cấp nói ra.

Bởi vì không muốn lãng phí thời gian ở đây nên lấy lý do muốn trở về trước tiếp tục tu luyện để nhanh chóng trở thành Hồn sư.

Lục Thiên hiểu chuyện lại cố gắng như vậy, Lão Kiệt Khắc hết sức vui mừng, như thế nào ngăn cản, liền để cho hắn nhanh đi đi.

Lúc này mới nhìn sang Đường Tam, ôn hoà nói:

"Tiểu Tam, ngươi là trong lời Đại sư nói Tiên thiên mãn Hồn lực nhưng Vũ Hồn là Lam ngân thảo?"

"Vâng, Kiệt Khắc gia gia."

Đường Tam trực tiếp gật đầu thừa nhận, do dự một chút hỏi:

"Kiệt Khắc gia gia, Hồn hoàn là cái gì ? Phải làm thế nào mới thu được Hồn hoàn?"

Trong lòng có nhiều vấn đề chưa rõ, không còn Tố Vân Đào, Đường Tam chỉ có thể hướng lão Kiệt Khắc hỏi thăm.

Lão Kiệt Khắc nghĩ nghĩ vẫn là lắc đầu:

"Ta cũng không biết Hồn hoàn là gì, muốn đạt được Hồn hoàn, dường như phải săn giết Hồn thú. Đó là việc làm rất nguy hiểm, chỉ có Hồn sư mới có thể tiến hành."

.....

Lão Kiệt Khắc nhà, là một ngôi nhà gỗ nhỏ đơn giản nhưng đã tốt hơn so đại bộ phận trong thôn.

Lục Thiên đã sớm trở về, ngồi trên giường hắn triệu hồi ra Vũ Hồn của mình.

Ngoại trừ xuất hiện lục quang nhè nhẹ bên ngoài, xem xét nửa ngày vẫn không có tìm hiểu được gì.

Lục Thiên hơi bất đắc dĩ, định từ bỏ nhưng nghĩ lại một chút.

"Thử dùng Tinh thần lực xem sao?"

Nói liền làm, hắn dẫn ra có chút ít ỏi Tinh thần lực trực tiếp tiến vào bên trong quả cầu.

Quả nhiên lần này hắn làm đúng.

Tại tiếp xúc trong nháy mắt đó đại lượng tin tức liền tràn vào trong đầu hắn.

Rất nhanh, ngoại trừ cái tên ra những tin tức khác hắn đã nắm được đại khái.

Cảm thấy poke ball không thể làm tên của Vũ Hồn, cho nên hắn lấy cái tên khác là Ngự Thú Cầu. (không biết tên gì hay).

Ngự Thú Cầu là một cái biến dị lại đặc thù Vũ hồn, nó liên kết với biển linh hồn của hắn vô cùng chặt chẽ.

Bên trong Ngự Thú Cầu có một cái đặc thù không gian là dùng để đặt Hồn thú vào đó.

Hiện tại nội bộ còn đang đóng kín, cần Lục Thiên đạt tới cấp 10 mới có thể mở ra.

Đối với Hồn sư bình thường cần phải săn giết Hồn thú mới thu hoạch Hồn hoàn cùng Hồn kỹ.

Lục Thiên Vũ Hồn lại khác biệt.

Mỗi đến 10 cấp, sẽ có một lần bắt giữ cơ hội.

Hồn thú một khi thành công thu phục vào nội không gian liền sẽ cùng hắn thành lập liên hệ không thể phản kháng.

Đồng thời Hồn thú đó sẽ trở thành Hồn kỹ của hắn, tu vi niên hạn của Hồn thú sẽ trở thành niên hạn của Hồn hoàn.

Bên trong không gian còn có thể tăng nhanh tốc độ tu luyện cho Hồn thú, nhưng đề thăng bao nhiêu cần hắn đạt đến cấp 10, thu được Hồn thú mới biết được.

Mặc dù không có hấp thu Hồn hoàn như Hồn sư bình thường nhưng khi thành công bắt giữ Hồn thú đều sẽ phản hồi một bộ phận lại bản thân.

Còn nhiều điều nữa cần hắn từ từ giải khai.

Thu hồi Hồn thú cầu, Lục Thiên đưa ra tay trái, có chút chờ mong.

Theo Hồn lực vận chuyển, trong lòng bàn tay lập tức xuất hiện điểm sáng màu hồng, vật thể nằm bên trong đang bắt đầu biến lớn, đến khi ngang bằng kích thước một cái chén thì dừng lại.

"A..lại là một cái poke ball nữa."

Lục Thiên ngạc nhiên kêu lên, Vũ hồn lần này lại cùng cái trước giống nhau là một cái poke ball, khác chỉ là thay đổi cái màu sắc nửa trên thành màu phấn hồng, đường ngăn cách hai nửa quả cầu có màu đỏ sậm, ẩn ẩn có hoa văn mờ nhạt bên trên.

Dựa theo lần trước, dùng tinh thần lực trực tiếp tiến vào.

Một lát sau, Lục Thiên mở ra hai mắt, biểu tình cổ quái bởi vì trong tin tức truyền lại chỉ có một đoạn.

Ái Tâm Chủng Cầu

Không gian giành riêng chỉ có thể thu vào nữ tính sinh vật, từ ước muốn mãnh liệt sâu thẳm trong nội tâm phân hoá mà thành.

Ái Tâm Chủng Cầu là tên Vũ Hồn sao?

Tại sao lại chỉ cho nữ tính đi vào?

Sinh vật ở đây là chỉ Hồn thú hay còn là thứ khác?

Lại còn là từ nội tâm mà ra?

Lục Thiên đang tự hỏi hắn nội tâm chỗ sâu mong muốn điều gì?

Là mong muốn chúng nữ hài có số phận bi thảm có được cái gọi là nhà, hay là ước muốn chiếm hữu.

Càng nghĩ như vậy, hắn cảm giác như mình hẳn đã thức tỉnh một cái gì đó rất cầm thú vậy.

"Thật thú vị a."

Đột nhiên một giọng nói vang lên trong đầu, Lục Thiên giật mình, còn chưa phản ứng thì đã cảm thấy chóng mặt, cảnh vật trước mắt cũng nhanh chóng thay đổi.

Hắn thấy mình đang ở trong một không gian kỳ lạ, tối đen nhưng vẫn có thể thấy rõ tất cả.

"Là ai?"

Vội vàng cảnh giác nhìn xung quanh, nhưng trong nơi này ngoại trừ chính mình ra không còn ai khác.

"Không cần cảnh giác như vậy, tiểu gia hoả."

Giọng nói đó lần nữa vang lên, đó là âm thanh của một nữ nhân, mềm mại như tơ, mỗi từ mỗi chữ như bàn tay ấm áp chải vuốt qua người hắn.

Vốn còn đang rất căng thẳng liền theo đó biến mất.

Đằng xa một vòng nhàn nhạt màu đỏ sậm lặng yên tràn ngập ra, tại tối tăm không gian bên trong lộ ra có vẻ âm u.

Từ đó đi ra một người, là một nữ tử người mặc váy dài màu trắng, nàng mỗi bước tựa như vượt qua không gian giống nhau, chớp mắt đã tới.

Lục Thiên lúc này mới phát hiện nàng lại đẹp như vậy, một gương mặt tuyệt đẹp lại thánh khiết, dáng người là hoàn mỹ không tỳ vết, quan trọng nhất là, cái kia một thân màu trắng váy dài, dĩ nhiên là loại váy hơi hơi trong suốt, lờ mờ có thể thấy được dáng người bốc lửa như ẩn như hiện lộ ra vô tận dụ hoặc.

Lục Thiên hai mắt như muốn nổ tung, vốn đang yên lặng tâm tình tại nhìn thấy nàng một khắc kia liền bị vẻ ngoài nàng mê hoặc, từ sâu trong linh hồn dục vọng ham muốn chiếm hữu không bị khống chế đều bị câu đi ra, các loại kỳ quái tưởng tượng cứ lần lượt xuất hiện.

Có lẽ phát hiện ánh mắt nóng bỏng của hắn, nữ tử hơi híp mắt nhìn, miệng đẹp cười khẽ, mềm mại đáng yêu thanh âm quanh quẩn.

"Rất muốn chạm vào sao?"

Vừa nói vừa rất phối hợp đi tới, từ từ vén nhẹ góc váy, lộ ra cái đùi trắng nõm.

Lục Thiên đau mắt đỏ rồi, lần đầu tiên hắn gặp một người xinh đẹp lại bốc lửa như vậy.

Theo nàng từng bước đến gần, trong không khí dường như nhìu một phần nhàn nhạt hương thơm mùi sữa, nhưng càng nhiều nữa, lại là một loại nhu hòa thoải mái.

Trong miệng bất giác phát ra một tiếng rên rỉ, hai mắt vẫn dán vào đó, nuốt nước miếng hắn muốn đưa tay đi sờ thử nhưng lý trí cuối cùng lại không dám.

Không biết từ lúc nào nàng đã đến trước mặt.

Nữ tử cười khanh khách, tiếng như chuông bạc, có chút dí dỏm đáng yêu, giả tức giận mắng.

"Được a tiểu sắc lang, tuổi còn nhỏ mà đã không đứng đắn như vậy. Ngươi xem, đây là cái gì ánh mắt, một đứa bé 6 tuổi nên có sao."

Nói còn trừng hắn một cái, nghĩ lại mình lại hướng đứa bé làm những thứ như vậy, nàng không khỏi cảm thấy hơi xấu hổ, nội tâm hiếm thấy xuất hiện một tia gợn sóng.

Lục Thiên lúc này cả người đều tê, đã thanh tỉnh không ít.

Người này là ai, thật đáng sợ a.

Hắn vẫn là nhanh chóng giả bộ ngây thơ nói.

"Tỷ tỷ xinh đẹp, ngươi là ai a, tại sao ta lại xuất hiện ở nơi này?".

Nữ tử vẫn chưa trả lời, một đôi mắt đẹp tựa cười mà không phải cười nhìn hắn.

Lục Thiên bị nhìn thẳng trong lòng chột dạ, hắn đang không ngừng suy đoán thân phận của nàng.

Trong cốt truyện hoàn toàn không có nữ tử này a.

Nhưng tạo hình này cứ cảm thấy rất quen mắt.

Đột nhiên Lục Thiên phát hiện cơ thể đã bị một lực lượng vô hình bao trùm không thể cử động.

Hào quang đỏ sậm yên lặng tràn ngập không gian, bầu không khí theo đó biến đến không gì sánh được Thần Thánh.

Mà những thay đổi đột ngột này đều chịu ảnh hưởng từ cử chỉ hay tâm tình của nàng.

Khuôn mặt của nàng thánh khiết như vậy, dường như không có bất kỳ một tia nhục dục tồn tại, nhưng lại hết lần này tới lần khác có lực hấp dẫn cực lớn.

Lục Thiên bất giác lại bị ảnh hưởng.

Giọng nói của nàng lại lần nữa vang lên trong đầu.

"Ngươi có thể gọi ta là Thần."

"...Thần?." Lục Thiên rung động.

Không nghĩ tới đứng trước mặt mình lại là một vị Thần, hắn đột nhiên liên tưởng đến một người, không khỏi hít sâu một hơi.

"Chính là trong miệng nhân loại các ngươi đột phá 99 cấp cực hạn phía sau bách cấp thành Thần."

"Bất quá đối ngươi hiện tại còn xa vời lắm. "

"Ban đầu ta cũng chỉ định quan sát mà thôi, không nghĩ đến tiểu tử ngươi lại thú vị như vậy, cũng rất thần bí, trên người lại có không ít bí mật."

Bị vạch trần Lục Thiên trên mặt vẫn bình thường nhưng trong lòng đã là sợ hết hồn, hắn liền nghĩ đến cánh cửa thần bí kia.

"Yên tâm, ta không có đối với ngươi làm cái gì cũng sẽ không có người khác biết, bởi vì năng lực của ta có chút đặc thù nên mới có thể nhìn thấy một chút đồ vật."

Nhìn Lục Thiên căng thẳng như vậy, Sắc Dục chi thần khoé miệng hơi cười, nâng lên hắn tay trái, Ái Tâm Chủng Cầu tự động phóng xuất ra.

"Ta đối với nó cảm thấy rất hứng thú. Không truyền thừa huyết mạch chỉ do tâm mà sinh, giống Vũ Hồn lại không phải Vũ Hồn."

"Kỳ lạ nhất là chỉ có nữ tính thành lập liên hệ mới có thể tự do ra vào, đồng thời theo thời gian còn đối với ngươi sinh ra ái tâm."

"Chậc chậc. Nên nói ngươi tâm lý biến thái như thế nào mới có loại này kỳ lạ Vũ Hồn."

Lục Thiên sắc mặt đỏ bừng, lại hoàn toàn không có cách nào phản bác.

Sắc Dục chi thần có chút cười cợt nhìn hắn, lại là thản nhiên nói.

"Bất quá tiểu tử ngươi có tặc tâm lại không có tặc đảm a. Là lòng tham không đủ hay phần kia lý trí dùng quá lâu kiềm hãm ngươi."

Trên dưới đánh giá hắn một lượt, vẻ mặt nghiền ngẫm, cuối cùng nàng lại thở dài.

"Mà thôi, thời gian của ta không nhiều, lần này coi như giúp ngươi một chút."

Cũng là giúp ta sau này....

Lời này nàng không có nói ra.

Trong tay nàng hiện lên màu đỏ sậm năng lượng quang cầu, bên trong ẩn ẩn kim sắc sợi tơ nhìn mỏng manh lại hoàn toàn không bị màu đỏ sậm lực lượng thôn phệ đồng hoá.

Dưới ánh mắt khiếp sợ, Sắc Dục chi thần đã đem đoàn năng lượng đánh thẳng vào người hắn hay đúng hơn là thông qua Ái Tâm Chủng Cầu đi thẳng vào tim.

Đây chính là ngươi hứa hẹn không làm gì ta sao? Dù sao ta vẫn còn nhỏ, còn muốn sống a..

Âm thầm la hét trong bất lực Lục Thiên liền hôn mê đi.

........

Viết trong đêm chưa sửa, đọc đỡ đi ha. rảnh lại sửa lại viết típ.. 😁😁

Bạn đang đọc Chơi Thú Từ Đấu La Bắt Đầu sáng tác bởi daichiboss
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi daichiboss
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 5
Lượt đọc 115

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.