Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 9-10: Đòi Nợ

Phiên bản Dịch · 1498 chữ

Đến lúc không còn chịu được nữa thì Thiên Duy mới bước vào, xung quanh tỏa ra luồng hào quang rực rỡ hay nói cách khác là luồng sát khí nồng nặc. Cậu chưa bao giờ thấy hối hận như thế này, xót xa làm sao, thế này cũng giống như việc cậu gián tiếp đưa miếng sắt gần cục nam châm. Tự dưng rảnh rỗi quá, lại tạo công ăn việc làm cho mấy vị bác sĩ họng để tha hồ cho tụi nó thể hiện bản lĩnh cá nhân, bản lĩnh chém gió không thấy bão.

- Rốt cuộc thì đây là nhà ai hả? Câm hết cho tôi nhờ.

- Á, chủ của căn nhà, à của biệt thự mới đúng, nói cho vãn bối biết lí do gọi mọi người đến đây đi._Vũ An ngọt ngào đến sởn gai ốc.

- Được rồi, vào hết vị trí xem nào.

- Vậy tại hạ mạo muội dám hỏi, chỗ ngồi của tiền bối ở đâu?_Trúc Hy chớp chớp mắt đáng yêu, ra vẻ tò mò.

- À, ừm..._Thiên Duy bối rối, chỗ của cậu đã bị tụi nó chiếm từ khi bước vào đây rồi còn gì. Vậy, nói đúng ra, chỗ ngồi của cậu bây giờ là sàn nhà sáng bóng còn thơm mùi ‘sơn-lai’ công nghệ mới à. Hây da, không thể được, không thể được, cậu là chủ nhà kia mà, sao lại có thể được chứ. Nhưng biết làm sao được, cậu không đủ sức để chiến đấu, nghĩ sao mà lại kêu Thiên Duy bé bỏng ra uýnh nhau với bọn mình đồng da sắt kia được, tính ỷ đông hiếp yếu à, không có dễ thế đâu. Nghĩ đoạn, Thiên Duy bước lại gần giường, nơi chỉ mấy phút trước thôi, cậu vẫn đang làm bá chủ, xưng vương và chơi trò tự kỉ… Than ôi! Thời oanh liệt nay còn đâu?

Hiện tại thì cậu đang đứng và tụi nó ngồi, cứ y như cậu là bậc gia nô vậy. Khẽ chìa cuốn sổ lúc nãy ra trước mặt tụi nó, Thiên Duy mỉm cười khi tưởng tượng ra những gương mặt ‘vui tươi’ khi đọc cuốn sổ này, sắp có trò vui đây.

- Đây là sổ lưu bút của tôi, chúng ta sắp phải xa nhau rồi._ Vừa nói, Thiên Duy vừa cười, một nụ cười có chút gì đó bí hiểm. Không ổn, không ổn, chắc chắn có chuyện gì đang xảy ra ở đây.

Không đợi tụi nó tò mò quá lâu, Linh San đã giật lấy cuốn sổ một cách ‘êm ái’ và giở ra một cách ‘nhẹ nhàng’. Mở trang đầu tiên, “Lưu bút” đập vào 38 con mắt to tròn ‘ngây thơ’ kia bằng những dòng nét khá cẩn thận và đẹp mắt. Tiếp tục hành trình khám phá, trang thứ hai...

“Ấm,ầm”. Tất cả như muốn bổ nhào ra sàn nhà, bởi vì, bởi vì... Sao lại có thể chứ? Hôm nay mới là ngày thứ 5 tụi nó bắt đầu học kì mới thôi nha, những tưởng hạnh phúc đã đi đâu mất rồi? Trớ trêu làm sao, Thiên Duy không nể nang tình bạn của tụi nó suốt 3 năm 4 ngày 8 giờ 10 phút 29 giây qua sao? Cậu đã đánh một đòn khá nặng nề vào trái tim ‘mong manh’ của mỗi đứa.

Thế này là sao, chẳng lẽ tụi nó xúc động quá hay sao?

- Sao... sao... lại... có thể... chứ? _ Hạ Băng lắp bắp.

- He he, đọc hết rồi đúng hông. Chuẩn bị hết năm học rồi, lo mà thực hiện đi chớ._Trên khóe môi ai kia nở một nụ cười ranh mãnh.

- Sổ nợ?_ Minh Nhật nhíu mày.

- Có lẽ._Thiên Duy mỉm cười thâm sâu.

- Vậy... ý ông... lưu bút của ông là... SỔ NỢ?_ Âm khí dồn hết vào hai từ cuối, Trúc Hy mơ hồ.

- Không hổ danh là bạn của tôi._Thiên Duy vỗ tay.

Tuy đã đọc hết cuốn sổ nhỏ đó rồi, nhưng tụi nó vẫn chưa tin lắm. Đến bây giờ, Thiên Duy đã nói vậy thì có cố cho nó thành không khí cũng chẳng được rồi. Đúng, shock toàn tập, một Thiên Duy hào hoa phong nhã, chưa bao giờ phải lo về kinh tế, hào phóng hơn người, nhà giàu tiền không biết để đâu cho hết đâu mất rồi? Chuyện đời đúng là khó đoán.

- Đến cả 500 đồng tôi vay ông từ hồi lớp 6 cũng tính ư?_ Băng Di khóc ròng trong lòng.

- Tôi không thuộc dạng vị tha như bà nghĩ, lại làm bà thất vọng rồi.

- Nhà ông nhiều tiền vậy rồi, giờ còn cần mấy đồng tiền rách của bọn tôi làm gì?_ Linh San bất ngờ vì cậu bạn trước mặt.

- Có đi cũng phải có lại chứ nhỉ_ Thiên Duy ranh mãnh.

- Sổ nợ kiểu gì vậy, toàn nợ 200 đồng, 500 đồng, 1000 đồng vậy._Hạ Băng bất mãn.

- Vậy thì ông kêu bọn tôi trả kiểu gì đây? Thời này làm gì có cái thể loại 200đ với 500đ chứ, định chơi bọn tôi chắc?_ Vũ An suy tư.

- Thế nên mới nói. Giúp tôi một việc thì tôi sẽ xóa nợ, bằng không thì tôi sẽ cho cả trường biết những công chúa và hoàng tử của họ đang trốn nợ như thế nào.

Tất cả rơi vào trạng thái nghi hoặc. Phải làm thế nào đây? Đồng ý hay không đây? Lỡ chuyện đó mà Thiên Duy nói là làm osin cho cậu thì sao nhưng nếu không làm thì về nhà phải cắt tóc đi tu mất. Huhu... sao ông trời ác quá vậy. Căn phòng trong phút chốc rơi vào trạng thái tĩnh lặng.

1 phút trôi qua...2 phút trôi qua... 5 phút trôi qua...

- Được. Nhưng phải việc bọn tôi có khả năng. Tránh những việc bôi nhọ danh phẩm của bọn tôi, tránh việc hành hung người khác hay trái với pháp luật, tránh..._ Minh Nhật cứ nói như đúng rồi.

Bọn kia, chẳng đứa nào nói gì, cứ mặc cho cái ý kiến của Minh Nhật. Thử một lần xem sao. Chứ bây giờ nhá, kêu tụi nó trả nợ nhá, mà 200đ với 500đ kiếm đâu ra được, lại còn có cả đồng xu nữa, mấy cái thể loại ấy giờ có còn thông dụng nữa đâu mà người ta sản xuất, chứ chẳng phải tụi nó tiếc gì mấy đồng lẻ đó đâu. Thiên Duy biết thế nên mới cố tình làm vậy, tụi nó đưa mấy tờ tiền chẵn lại không chịu, thế không đúng là troll nhau à? Chỉ còn cách là làm theo sự sắp xếp của bạn Thiên Duy “đáng yêu” thôi, đường đường là đại thiếu gia, đại tiểu thư mà lại đi mắc nợ người khác à, có buồn cười không cơ chứ?

Thiên Duy lại nở một nụ cười ma mị, cuối cùng cũng thành công, không hổ danh là là Vũ Thiên Duy mà.

- E... hèm... chuyện này là quốc gia đại sự, nếu ai làm hỏng thì chuẩn bị lên núi kiếm chùa đi.Giọng đầy ngạo nghễ và đe dọa khiến đứa nào đứa nấy đều phải rùng mình.Còn việc gì thì...

Khẽ đảo mắt xung quanh, anh chàng Thiên Duy phẩy phẩy tay, ra hiệu cho mọi người lại gần. Và 20 cái đầu linh hoạt bắt đầu chụm lại, gương mặt đứa nào đứa nấy đều như tắc kè hoa, biến chuyển theo nhiều trạng thái khác nhau.

- Xong việc_ Nói xong, Thiên Duy nhanh chóng cướp lời, để lại những khuôn mặt đang còn ngây ra, không hiểu chuyện.

Bộ não thông minh đang làm việc hết sức hăng say, liên tục lấy dữ liệu từ tai vừa truyền vào và phân tích kĩ lưỡng.

- CÁI GÌ??? ỨC HIẾP NGƯỜI QUÁ ĐÁNG VỪA CHỨ.

Tất cả không tránh khỏi trạng thái mắt chữ A, mồm chữa O đồng thanh hét lớn làm cái lỗ tai của công tử Thiên Duy như muốn thủng luôn. Cậu bạn lấy tay bịt lại, khẽ cau mày, nụ cười đểu giả lại bắt đầu hiện ra, phe phẩy cuốn sổ ngay trước mặt tụi nó một cách thách thức cùng khuôn mặt ngạo nghễ khiến tụi nó sôi máu nhưng cũng phải kìm hãm xuống, không thì rắc rối sẽ thuộc về tụi nó hết.

Nhưng cái kế hoạch đó là gì nhỉ, giết người chăng? Không thể, Thiên Duy không bao giờ làm chuyện động trời đó. Hay là hấp diêm đứa nào? Không, Thiên Duy không phải loại đó. Tuy nổi tiếng là phong tình nhưng cũng không đến mức đó. Tụi nó ức chế quá, sợ ở lại thì động đất sẽ xảy ra mất nên đành ngậm ngùi xách dép đi về. Chuyện gì vậy nhỉ?

Bạn đang đọc Cho Tớ Giữ Cậu Trong Trái Tim Nhé!!! (Cổ Tích Pha Lê) của Thương Lazzie
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.