Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sóng ngầm cuồn cuộn

Tiểu thuyết gốc · 2660 chữ

Tào Xung cầm theo Bôn Lôi Thập Tam Kiếm cùng Vân Ma Kiếm thong thả rời đi.

Vốn định một đường đi tới Tề gia y quán,không ngờ trên đường y bị một đám đông đang xem náo nhiệt chặn lại.

Tào Xung chen vào đám đông,phát hiện đám đông đang vây quanh chính là tiệm thịt heo của lão bá Tào Xung mới nãy trò chuyện.

Mà lão bá bán thịt heo,gọi là Tưởng Lộ,đang tại chỗ quỳ xuống,hai tay run rẩy bám lấy chân của một tên thiếu niên.

" Mã thiếu,nữ nhi còn nhỏ chưa hiểu chuyện,không biết Mã thiếu,xin Mã thiếu tha mạng."

Người thanh niên gọi Mã thiếu hai tay khoát sau lưng,đối với lời cầu xin của lão bá thì hừ lạnh một tiếng.

" Nữ nhi của ngươi cũng đã ba mươi tuổi,còn không biết xấu hổ nói là còn nhỏ." Nói đoạn,chỉ thấy thanh niên đá một cước vào ngực lão hán,làm cho Tưởng Lộ thân giật về sau,từ miệng phun ra một ngụm máu tươi.

Lúc này,đứng bên cạnh lão hán hai vị nữ tử đồng loạt tiến tới,ôm lấy cánh tay lão hán dựng dậy.

" Cha."

" Gia gia."

Hai người này Tào Xung vừa nhìn cũng có thể nhận ra,đây là nữ nhi của Tưởng Lộ cùng cháu gái của lão.

Tào Xung trước kia bán gỗ ở Nam Lạp phường thị từng gặp qua vài lần.

" Bản thiếu muốn ngủ với nàng,là phúc phận của nàng,vậy mà tiện nhân này lại không biết phải trái,dám tát bản thiếu."

Người gọi là Mã thiếu chỉ tay vào cháu gái của Tưởng Lộ mà quát.

Lúc này,người xung quanh dù là ngu cũng có thể hiểu ra.

Nguyên lai là vị Mã thiếu gia này nhìn trúng Tưởng Lộ cháu gái,muốn đem nàng về hầu hạ,mẫu thân của nàng đương nhiên không chịu,xuất thủ liền tát vị Mã thiếu này một cái.

Tào Xung không nhịn được hỏi một vị bá tánh đứng bên cạnh : " Mã thiếu này rốt cuộc có lai lịch gì,có thể hung hăng càn quấy như vậy ?"

Người kia cũng rất nhiệt tình đáp : " Tiểu tử ngươi mới tới Nam Lạp thành lần đầu sao,ngay cả Mã Gia Xuân cũng không biết,cha của người ta chính là đại đương gia của Mã Bang,ở Nam Lạp thành rất ít kẻ dám đắc tội."

Tào Xung ồ lên một tiếng.Nguyên lai là Mã Bang thiếu bang chủ,chả trách tính khí như vậy.

Loại hắc bang này,thường thường đều có móc nối với quan phủ,e là huyện thừa,huyện úy cũng nhận qua không ít tiền của hắn.

Tưởng Lộ lúc này nén lại cơn đau,lần nữa quỳ xuống nói : " Mã thiếu ngài đại nhân đại lượng không chấp kẻ tiểu nhân,lão phu nguyện dâng lên bạc trắng một trăm lượng,chỉ xin tha cho nữ nhi cũng tôn tử một mạng."

Nữ nhi của Tưởng lão lúc này nước mắt giàn giụa,ôm lấy Tưởng lão khóc nức nở.

Phu quân của nàng tại mười hai năm trước bị triều đình bắt tham gia vào Trảm Yêu chiến dịch,vì bối cảnh không có cho nên không thể nào tránh được,kết cục chết chôn thây tại Yêu Ma Hải.

Cũng vì vậy mà nàng đối với nữ nhi yêu thương có thừa,bảo bọc nàng vô cùng,đến nay nữ nhi đã mười lăm tuổi,cũng không có một tiểu tử nào dám tiếp cận nàng.

Nàng không ngờ tới,chính tính cách này của mình mà dẫn tới Tưởng gia đại nạn.

Một trăm lượng lượng nha ! Đây chính là cha nàng cả đời tích góp,cùng với tiền bồi thường của phu quân do triều đình gửi tới.

Đám người xung quanh xem náo nhiệt thì hít ngụm trọc khí.

Không ngờ ngày thường Tưởng lão hán,trên người lại có giấu nhiều tiền của như vậy.

Đối với phần lớn tiểu thương,đây quả thật là con số không nhỏ.

Mã Gia Xuân nhìn Tưởng Lộ,trên miệng nở lên nụ cười nham hiểm : " Lão già rất biết điều,hôm nay,tiền và người ta đều muốn."

Nữ nhi của Tưởng lão nhìn lấy Mã Gia Xuân,con mắt tràn ngập hận thù hét: " Không."

Mã Gia Xuân lúc này chộp tới cháu gái của Tưởng Lộ.Mẹ của nàng mặc dù sợ hãi nhưng cũng lao lên cứu con,bất quá ngay lập tức bị hộ vệ của Mã Gia Xuân đá văng ra.

Tưởng Lộ lão nhân lần nữa lao tới chỗ Mã Gia Xuân,ôm lấy chân hắn,gào khóc : " Cầu xin Mã thiếu."

Nhưng Mã Gia Xuân nào phải kẻ có lòng trắc ẩn,hắn nhìn qua hộ vệ một tiếng,ý nói ra hiệu cho hắn giải quyết Tưởng lão.

Khi tên hộ vệ định đem Tưởng lão một cước đánh chết,thì bất chợt,một đạo ánh sáng màu trắng sượt qua.

Ánh sáng vừa ra,chỉ thấy trên tay Mã Gia Xuân nữ tử cùng dưới chân của hắn Tưởng lão đã biến mất.

Mã Gia Xuân chưa kịp phản ứng,nhưng đám đông xung quanh đã nhìn ra,một người thiếu niên đang ôm hai người kia đã đứng tại một góc từ bao giờ.

" Tiểu Xung ? " Tưởng Lộ không dám tin run rẩy nói.

Cháu gái của Tưởng lão lúc này cũng nhìn lên người thiếu niên.Nàng lập tức nhận ra,đây là người thường xuyên ở bên cạnh nhà nàng bán gỗ.

Đúng ! Người thiếu niên không ai khác,chính là Tào Xung.

Mã Gia Xuân lúc này đã nhìn thấy Tào Xung,giận nói : " Tiểu tử từ đâu ra,dám phá chuyện tốt của bản thiếu ? "

Tên hộ vệ lúc này đứng lên trước Mã Gia Xuân,đem nửa người Mã Gia Xuân chắn lại.Hắn là một vị nhất phẩm võ giả,do đại đương gia sai xử xuống bảo vệ cho Mã Gia Xuân.

Người thiếu niên trước mắt có thể trước con mắt hắn trắng trợn đoạt người,tuyệt nhiên cũng là võ giả.

Tào Xung thả Tưởng lão cùng cháu gái của lão xuống đất,không mặn không nhạt nói : " Tưởng lão bá cùng ta có ơn,các ngươi đi đi."

Quả thực Tào Xung nói không sai.Trước kia khi hắn còn nghèo khổ,đám hài tử ở nhà có thể có một bữa ăn thịt đều là nhờ vào Tưởng lão thiện tâm.

Hơn nữa thời điểm Tào Xung mới vào chợ,đi đâu cũng bị đánh đuổi,chính Tưởng lão cho hắn bày sạp hàng bên cạnh nhà,còn đóng cho hắn phí bảo hộ của Mã Bang vài tháng.

Tào Xung tuy không nhận bản thân là người tốt,nhưng hắn là người có thù tất báo,có ân tất trả.

" Chỉ dựa vào ngươi ? Điền Hữu,đánh chết hắn cho ta." Mã Gia Xuân hung hăng càn quấy đã quen,hiển nhiên không cam tâm bị Tào Xung bức lui,hắn giận dữ sai xử tên hộ vệ.

Điền Hữu thấy vậy bước lên phía trước : " Tiểu tử,ngoan ngoãn chịu chết đi,cho ngươi một cái thống khoái."

Hắn mặc dù biết Tào Xung không tầm thường.Nhưng cũng chỉ là tiểu tử mà thôi,cho dù luyện võ trong bụng mẹ,nhưng thực lực lại đến đâu.

Tào Xung cười lạnh một tiếng,hắn không chờ cho Điền Hữu xuất thủ,đã ra đòn trước.

Ngũ Hình Quyền ! Mãnh Hổ Xuất Sơn !

Chỉ thấy một quyền của Tào Xung vừa ra,liền mang theo tiếng gầm của hổ,quyền vừa nhanh vừa mạnh,Điền Hữu không có nửa điểm phòng bị ,lập tức bị một quyền mạnh mẽ nện xuống.

Tào Xung không kịp cho Điền Hữu có cơ hội phản công,lập tức xuất ra mười mấy quyền cùng Thiết Trảo Công.

Lực tay hiện tại của Tào Xung đã đạt tới một ngàn cân,dưới sự khuếch tán của Ngũ Hình Quyền,nó còn mạnh lên không biết bao nhiêu lần.

Điền Hữu dù sao cũng chỉ là tên nhất phẩm võ giả,dưới mưa quyền của Tào Xung quả thật không thể chịu nổi,xương cốt cùng ngũ tạng bị làm cho dập nát,phun ra một ngụm máu tươi rồi ngất đi.

Không rõ là hắn bị Tào Xung đánh chết,vẫn là ngất xỉu.

Tào Xung nhìn thấy Điền Hữu đã không còn động tĩnh,lúc này mới chịu dừng tay.

Hắn chưa từng trải qua giao chiến,hiển nhiên biết rõ bản thân không có kinh nghiệm.Nếu có cơ hội,tuyệt đối sẽ miểu sát đối phương,không cho nó có cơ hội hoàn thủ.

Nếu không,ai biết Điền Hữu còn có chiêu bài gì,ám khí,độc dược,tạm thời Tào Xung chưa chống nổi những thứ đó.

Mã Gia Xuân đã không còn giữ được vẻ trấn tĩnh lúc ban đầu nữa.Điền Hữu là thủ hạ của hắn,hắn đương nhiên hiểu hơn ai hết.

Đó là hàng thật giá thật võ giả nhất phẩm đỉnh phong.

Vậy mà bị Tào Xung dùng vài quyền đánh cho gần chết.Mã Gia Xuân bản thân bất vô học thuật,chỉ là tên hoàn khố thiếu gia mà thôi,một phần tu vi cũng không có,nếu phải đỡ lấy quyền của Tào Xung,e là ngày này năm sau chính là ngày giỗ của hắn.

" Tiểu tử,ta cảnh cáo ngươi,cha ta là Mã Gia Đông,là võ giả nhị phẩm,Mã Bang ta tại Nam Lạp thành một tay che trời,cho dù là quan phủ cũng không sợ,ngươi dám động vào ta,đảm bảo ngươi chết không yên thân." Mã Gia Xuân bản tính vốn dĩ kiêu căng khó thuần,đương nhiên không chịu lép vế trước Tào Xung,hắn thẹn quá hoá giận buông lời uy hiếp.

Lời của Mã Gia Xuân vừa ra,Tào Xung còn chưa kịp đáp,đã có kẻ trả lời thay hắn.

" Không sợ cả quan phủ sao,lợi hại như vậy ? "

Chẳng biết từ lúc nào,đằng sau lưng Mã Gia Xuân đã nhiều thêm một người.

Tào Xung vừa nhìn đã lập tức nhận ra ngay,người này không ai khác,chính là bạch y nhân hắn gặp tại Huỳnh Hoả Các.

Mã Gia Xuân nhìn thấy bạch y nhân thì giống như gặp quỷ,trong con mắt không giấu nổi sợ hãi.

" Hoắc ... Hoắc bổ đầu ... ta ..." Mã Gia Xuân run rẩy nói.

Hoắc Côn trên miệng nở ra một nụ cười,người nào không biết còn nghĩ hắn tính tình tốt,nhưng trong mắt Mã Gia Xuân,nụ cười này chính là ác quỷ.

" Tiểu tử này chính là người của nha môn,hắn nhận lệnh của ta,ngươi có ý kiến gì sao ? " Hoắc Côn ngữ khí giống như Vạn Niên Hàn Băng nói ra.

Mã Gia Xuân triệt để bị doạ cho sợ hãi,hắn vội đáp : " Không,không,là ta quản giáo thuộc hạ không nghiêm,dám động thủ với mệnh quan triều đình,đánh rất tốt,đánh cho hắn chết đi."

Mã Gia Xuân lúc này nhanh nhanh chóng chóng muốn phủi sạch quan hệ với Điền Hữu,hắn hận tại sao ngày hôm nay mình lại ra đường.

Tưởng Lộ cùng cháu gái một bên nhìn thấy cảnh này thì vô cùng kinh ngạc,bọn họ không ngờ mấy tháng trước tiểu tử nghèo Tào Xung giờ lại trở thành quan sai.

Tào Xung cũng ngạc nhiên không kém,tới giờ hắn mới biết được thân phận của bạch y nhân.

Hắn chính là bổ đầu của Nam Lạp huyện,Hoắc Côn.

Theo lời của đám hộ vệ,thì Hoắc Côn chính là đệ nhất cường giả của Nam Lạp thành,có tu vi tam phẩm đỉnh phong.

Không ngờ hôm nay tùy tiện ra đường, hắn lại kết giao được nhân vật bậc này.

" Cút đi,trở về nói với Mã Gia Đông,ngày mai ta sẽ tới Mã Bang uống trà." Hoắc Côn dùng chân đá vào ót của Mã Gia Xuân,làm cho hắn ngã nhào xuống đất.

Nhưng Mã Gia Xuân không một lời oán trách,trên mặt còn nở ra nụ cười.

Hoắc Côn thuận miệng nói tiếp : " Còn nữa,nhà của lão hán này,nếu về sau xảy ra chuyện,ta sẽ quy hết lên đầu ngươi."

Mã Gia Xuân vâng vâng dạ dạ vài câu,sau đó trực tiếp chạy đi,ngay cả Điền Hữu cũng mặc kệ.

Đám đông xem náo nhiệt vô cùng đắc ý,bọn họ thường ngay vốn dĩ đã không ưa Mã Gia Xuân.Hôm nay nhìn thấy Mã Gia Xuân đá phải thiết bản,trong lòng vô cùng khoan khoái.

Hoắc Côn đi tới bên cạnh Tào Xung,ôm lấy vai hắn nói : " Tiểu tử Ngũ Hình Quyền luyện rất khá,lại can trung nghĩa đảm,rất hợp ý ta,có muốn tới nha môn không ? Ta cho ngươi chức bổ khoái."

Tào Xung cười khổ,vị Hoắc bộ đầu lại công khai đào góc tường của Tả giáo đầu.

" Ta vẫn là làm hộ vệ đi." Tào Xung uyển chuyển từ chối.

" Thật đáng tiếc,khi nào đổi ý tới tìm ta." Hoắc Côn thở dài.

Lúc này,Tưởng Lộ vốn trọng thương chật vật đứng dậy,dưới cháu gái dìu dắt đến bên Tào Xung.

" Cảm tạ Hoắc đại nhân,cảm tạ sai gia." Tưởng Lộ không ngừng nói cảm tạ.

Tào Xung bất đắc dĩ nói : " Lão bá,gọi ta tiểu Xung được rồi."

Tào Xung vừa rồi đấm ngất Điền Hữu làm cho Tưởng Lộ vô cùng khiếp sợ,đổi sang gọi hắn là sai gia,lúc này nhờ có một câu nói mới có thể trấn tĩnh lại.

" Tiểu Xung,cảm ơn ngươi."

" Tào đại ca,cảm ơn ngươi." Cháu gái của Tưởng Lộ cũng chen miệng vào,trên má còn lộ ra từng tia đỏ.

" Gặp chuyện bất bình,ra tay tương trợ mà thôi,lão bá,cáo từ." Tào Xung ôm quyền,sau đó gật đầu với Hoắc Côn một cái,rời đi Nam Lạp phường thị.

Tưởng Lộ nhìn thấy cháu gái bên cạnh đang hâm mô nhìn lấy Tào Xung rời đi,nhất thời không khỏi thở dài.

Tào Xung trở về Tề gia y quán,tin tức hắn đột phá nhất phẩm võ giả được Tả giáo đầu thông báo,nhanh chóng lan ra toàn bộ hộ vệ đội.

Tào Xung từ giờ trở thành hộ vệ chính thức,Thiết Trụ cùng các huynh đệ cũng liên miên tới chúc mừng.

Lại một tháng nữa đi qua,Tào Xung lúc này không một phút nghỉ ngơi tu hành.

Hắn hiện tại có thể nói dư giả công pháp tu luyện,Hổ Ngưu Đoán Thể Quyết,Bôn Lôi Thập Tam Kiếm,Bạch Hổ Cổ Bí.

Hắn tranh thủ từng phút từng giây,rốt cuộc đã đem Bôn Lôi Thập Tam Kiếm luyện thành,thực lực đã có đại tiến bộ.

...

Mà lúc này,tại Tề phủ,

Gia chủ Tề Hải thượng vị tại gia chủ toạ,khuân mặt đã bị làm cho giận đỏ,một tay vỗ xuống bàn gỗ làm cho nó gãy ra.

" Hắc Long trại thật sự to gan,tuyên bố muốn đánh chiếm Nam Lạp thành,cho rằng Nam Lạp thành là quả hồng mềm sao ?"

Tề Hải mấy tháng trước biết tin Hắc Long trại tập kích đoàn tải dược của Tề gia y quán,vô cùng phẫn nộ,trực tiếp liên hợp cùng Ưng Hổ tiêu cục tổng tiêu đầu cùng các nhà thế lực muốn san bằng Hắc Long trại.

Tuy nhiên các thế lực Nam Lạp thành đều là lão nhân tinh,bọn họ đều muốn đem cái gai là Hắc Long trại nhổ đi nhưng không ai muốn ra sức.

Kết quả,Tề gia đành phải nhờ tới huyện lệnh,muốn quan phủ phái quân dẹp đi tặc phỉ,các thế gia sẽ phái ra võ giả trợ lực.

Nhưng không hiểu vì lý do gì,huyện lệnh hết lần này đến lần khác thoái thác,không chịu động thủ.

Một tháng trôi qua,Hắc Long trại tuyên bố muốn đánh vào Nam Lạp thành,muốn đổi thành chủ.

Tin tức này tại các đại gia tộc đã sớm lan truyền.

" Mau phái người đi tới phủ thành chủ,nha môn cùng các đại thế lực,mời họ ngày mai đến Tề phủ ta dùng tiệc." Tề Hải phân phó với thủ hạ.

" Ta muốn nhìn xem,Hắc Long trại có bản lĩnh ra sao."

Bạn đang đọc Cho Mời Tào Đạo Trưởng sáng tác bởi bachhogia
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bachhogia
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.