Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 05 part 2

Phiên bản Dịch · 4893 chữ

3.

Nên chuẩn bị quà gì cho Nam Trạch Lễ đây?

Bộ Tinh Bảo đi đi lại lại trong phòng, cô đã nghĩ suốt ba ngày rồi, nhưng vẫn không nghĩ ra món quà gì hợp lý. Rốt cuộc thì cô nên làm thế nào? Cô bực mình vỗ mạnh vào đầu, đúng thật là, sao tặng quà cho người ta mà lại khó như vậy!

- Doãn Tú, sinh nhật bạn trai cậu, cậu tặng cái gì? – Bộ Tinh Bảo gọi điện thoại cho cô bạn Trương Doãn Tú.

- Đương nhiên là một nụ hôn rồi, lãng mạn lắm. – Trương Doãn Tú ngượng ngùng trả lời.

- Cậu bị thần kinh hả, tớ với hắn có phải quan hệ đó đâu, sao có thể tặng một nụ hôn được! Cậu nghĩ giúp tớ xem. – Bộ Tinh Bảo bắt đầu thấy hối hận, Trương Doãn Tú chắc chắn sẽ không tha cho cô, chắc chắn cô ấy sẽ hỏi “hắn” là ai cho tới cùng.

Quả không nằm ngoài dự liệu, Trương Doãn Tú lập tức trở nên lắm chuyện:

- “Hắn” là ai thế? Là Vũ Đô Thần hả? Không thể nào, sinh nhật cậu ấy không phải dịp này… Lẽ nào… không phải là Nam Trạch Lễ chứ? Trời ơi! – Trương Doãn Tú bỗng hét lên.

- Doãn Tú, cậu đừng hỏi nữa, mau nói với tớ tặng cái gì đi! – Bộ Tinh Bảo bắt đầu toát mồ hôi. Cô không rõ trong mắt cô bạn thân của mình, Nam Trạch Lễ là người như thế nào.

- Ồ, sô cô la, bánh ngọt hay cái gì đại loại thế đều được. Nghe nói ở gần đây mới mở một quán sô cô la, chuyên dạy người ta cách làm sô cô la đủ loại, hay là cậu tặng cái đó đi! Chỉ có điều giá hơi ột chút! – Trương Doãn Tú nghiêm túc nói.

- Vậy thì làm bánh ngọt đi! Tớ biết làm bánh ga tô, được rồi, tặng cái này vậy, cảm ơn nhé! Tớ đi chuẩn bị đây, lúc khác gặp cậu! – Bộ Tinh Bảo vui vẻ như một chú chuột nhỏ. Cô cúp điện thoại, không buồn để ý tới tiếng gọi của Trương Doãn Tú vang lên trong đó.

- Tang tang tang…

Bộ Tinh Bảo buộc gọn mái tóc dài lên, mặc chiếc váy trắng tinh kiểu công chúa, xách hộp bánh ga-tô mà cô đã chuẩn bị rất công phu ra khỏi nhà. Haiz, thời tiết hôm nay không đẹp lắm, nhưng không vì thế mà làm ảnh hưởng tới tâm trạng vui vẻ của cô.

- Không biết Nam Trạch Lễ có chê cái bánh của mình không đẹp không nhỉ? – Cô lẩm bẩm, vừa đi vừa hỏi bản thân. – Chắc là không đâu, mặc dù hơi xấu một chút nhưng đó là tấm lòng của mình mà!

- Nếu cậu ta không thích ăn bánh ngọt thì làm sao? – Nghĩ tới đây, hai hàng lông mày của Bộ Tinh Bảo thoáng chau lại, nhưng cô đã nghĩ suốt ba ngày, chuẩn bị mất hai ngày, cuối cùng mất cả một đêm mới làm xong cái bánh, sáng nay tỉnh dậy, hai mắt cô đã thâm quầng.

- Không đâu, không đâu, nói không chừng cậu ấy rất thích, mà cứ cho là không thích thì cũng sẽ nể mặt mình vất vả làm bánh mà nói là thích. A! Mình ngốc quá, đừng nghĩ nhiều như vậy, nếu Nam Trạch Lễ chê thì mình úp cái bánh lên đầu cậu ta. Ha ha! – Nụ cười của Bộ Tinh Bảo càng trở nên ngọt ngào hơn, Nam Trạch Lễ chuyển nhà đúng là tiện thật, mất có năm phút cô đã tới nhà cậu.

- Kính coong… Kính coong…

Cô ấn chuông, nhưng một lúc lâu sau vẫn không thấy ai ra mở cửa.

- Cái gì vậy, chẳng nhẽ tổ chức ở nhà kia sao? – Lúc này Bộ Tinh Bảo đã hoàn toàn quên hết những lời mà Nam Trạch Lễ nói mấy ngày hôm trước, cũng không nhớ ra rằng suốt một tuần lễ nay, cô không thấy Nam Trạch Lễ xuất hiện trước mặt mình.

- Tí tách… tí tách…

Thời gian trôi nhanh như bay, trời tối dần, tối tới mức giơ năm ngón tay ra không nhìn thấy gì. Trong đêm tối không sao không trăng, ngay cả người đi đường cũng thưa thớt. Bộ Tinh Bảo ngồi trên chiếc ghế đá đặt trước cửa nhà Nam Trạch Lễ, đôi mắt thi thoảng lại nhìn ra đường lớn, nhưng lần nào cũng chỉ khiến cô thất vọng, cậu vẫn chưa trở về, thực sự là chưa trở về.

Trong quán rượu huyên náo chật cứng mọi người đang chờ đợi nhân vật chính xuất hiện, tấm biển CLOSE treo ngay ngoài cửa, Nam Trạch Lễ ung dung bước xuống từ một chiếc xe hơi màu đen, cậu thong thả mở cửa xe, Dương Hâm Hoạch nhảy từ trên xe xuống.

Dương Hâm Hoạch mặc một chiếc váy quây màu xanh lam, trên đó in hình những chú bươm bướm màu trắng, mái tóc dài màu hạt dẻ được cặp gọn bằng một chiếc cặp hình bươm bướm cũng có màu xanh lam.

- Anh Trạch Lễ, anh chắc chắn là hôm nay vị “Hội trưởng Hội lưỡi dài” sẽ không ton hót với ai đấy chứ? – Đôi mắt lớn của Dương Hâm Hoạch đảo xung quanh.

- Hâm Hoạch, em đừng có nghi ngờ cậu út của em được không, cậu ấy không phải loại người đó. – Nam Trạch Lễ an ủi Dương Hâm Hoạch, đáy mắt cậu thoáng một tia buồn. Bộ Tinh Bảo không gọi điện thoại cho cậu, cũng không nói là có tới hay không. Mấy ngày nay cô ấy lại còn chơi trò “mất tích”, cậu không nhìn thấy cô đứng chờ cậu dưới gốc cây táo. Có lẽ cô đang chờ cậu ở bên trong, muốn dành cho cậu một niềm vui bất ngờ. Nghĩ tới đây, khuôn mặt Nam Trạch Lễ xuất hiện một nụ cười tươi rói.

- Anh Trạch Lễ, anh đang nghĩ gì thế? Chúng ta vào chứ? – Dương Hâm Hoạch ngẩng đầu lên nhìn bầu trời u ám, sớm không mưa muộn không mưa, sao cứ phải mưa vào lúc này cơ chứ?

- Ừ, đúng đấy, mọi người chắc sốt ruột lắm rồi. – Nam Trạch Lễ đưa tay ra đẩy cánh cửa kính to lớn nặng nề, Dương Hâm Hoạch bám lấy tay cậu, cùng cậu sánh vai bước vào. Cảnh cửa được mở ra, bên trong tối om, không có bất cứ động tĩnh gì. Chiếc cặp màu xanh lam trên đầu Dương Hâm Hoạch tỏa sáng lấp lánh trong bóng đêm.

- Anh Trạch Lễ, có phải mình vào nhầm cửa rồi không? – Cô hỏi nhỏ, cảm giác bất an trong lòng lớn dần lên.

Một tiếng “tách” rất lớn vang lên, đèn trong căn phòng được bật sáng, những sợi ruy băng đủ màu sắc từ trên rơi xuống, trùm lên hai người, ngay sau đó họ nhìn thấy rất nhiều những gương mặt vui vẻ. Một người trước mặt nhân lúc họ không chú ý, bèn lắc mạnh cái chai trong tay, cuối cùng ấn nhẹ một cái, có cái gì đó từ trong phụt ra, mang theo mùi hương rất kỳ lạ. Dương Hâm Hoạch không mở nổi mắt, vội trốn ra sau lưng Nam Trạch Lễ. Nam Trạch Lễ nhanh chóng cởi áo khoác ngoài ra, che lên đầu của hai người, tách đám đông đi vào.

- A! Đại ca lợi hại quá, tiểu đệ vô cùng khâm phục! Ở một nơi như thế này mà vẫn ung dung bước qua.

Nam Trạch Lễ ngồi xuống, lười biếng dựa lưng vào salon. Bộ Tinh Bảo không tới, cậu quét mắt khắp căn phòng, mọi gương mặt quen thuộc đều xuất hiện ở đây, duy chỉ có cô là không. Cô cố ý sao?

- Lễ, tâm trạng không tốt hả? – Vũ Đô Thần ngoạm một miếng bánh ngọt rồi hỏi, mặt cậu bị ai đó quệt bánh kem lên, trông vô cùng ngớ ngẩn. Cậu không hiểu, hôm nay sinh nhật Nam Trạch Lễ chứ đâu phải của cậu, vậy mà đám con gái kia không chịu buông tha cho cậu.

- Không có gì. – Cậu đáp, cuối cùng ánh mắt dừng lại nơi Dương Hâm Hoạch đang cắt bánh ngọt, sau đó khóe miệng cậu khẽ nhếch lên. Mỗi khi nhìn thấy nụ cười của cô, cậu đều cảm thấy rất vui vẻ. Dáng vẻ hoạt bát của cô không ngừng len vào giữa mọi người, lúc đó…

Chết rồi, nụ cười tươi rói của Dương Hâm Hoạch đông cứng lại trên môi, không biết kẻ nào thất đức như vậy, ném vỏ chuối lên sàn nhà, khiến cô bị trượt chân, cả đĩa sa lát ngon lành cô đang cầm trên tay cũng sắp đổ úp xuống sàn. Cô có thể tưởng tượng được âm thanh khủng khiếp phát ra khi cơ thể mình tiếp xúc với sàn nhà, cô vội vàng đưa tay lên bịt mắt, một giây, hai giây, ba giây…

Chuyện gì thế này? Không có chuyện xảy ra như trong tưởng tượng sao?

- Em không sao chứ? – Giọng nói nhẹ nhàng của Mẫn Huyền Tân vang lên sau lưng Dương Hâm Hoạch.

Cô lắc đầu, rồi lại gật đầu, thận trọng đứng thẳng người lên.

- Phù, may quá, đĩa sa lát của em vẫn còn nguyên vẹn! Cô bé dâu tây ngọt ngào tới đây! – Cô chu môi, ngẩng đầu lên nhìn Mẫn Huyền Tân mỉm cười. – Cảm ơn anh! Cảm ơn anh đã cứu đĩa sa lát hoa quả của em.

Đôi mắt lớn sáng lấp lánh, khuôn mặt trắng trẻo trẻ con, hai hàng lông mày dày, đôi môi nhỏ chu lại…

Mẫn Huyền Tân không dám tin vào sự thực trước mắt mình, cậu cảm thấy như mình đang nhìn thấy một nhân vật nữ chính trong các cuốn truyện tranh, mặc dù cậu không hề xa lạ gì với nàng công chúa trước mặt, hơn nữa còn thường xuyên nghe hai người bạn thân kể chuyện về cô, nhưng đây là lần đầu tiên cậu tiếp xúc với cô trong một khoảng cách gần như vậy, quả thực là cô đẹp một cách hoàn hảo.

- Này, anh chàng đẹp trai, anh không sao chứ? Em chắc cũng không nặng thế đâu. Cộng cả cân nặng của em với sức hút của trái đất với lực ngã thì cũng hơn 50kg thôi chứ mấy, bởi vậy chắc không nghiêm trọng lắm nhỉ? Nhưng sao sắc mặt anh kỳ quái vậy? – Dương Hâm Hoạch lo lắng hỏi, còn đặt bàn tay nhỏ nhắn lên trán cậu thử xem có sốt không. – Lạ nhỉ, sao lại có vẻ mặt như thế?

Dương Hâm Hoạch đứng thẳng lên, định tới gần Mẫn Huyền Tân thêm một chút, nhưng cô quên mất cái vỏ chuối vẫn còn nằm trên đất. Chân cô trượt đi, hét lên, đĩa sa lát cầm trong tay văng đi.

Cả đĩa sa lát hoa quả bắn vào mặt Mẫn Huyền Tân đang đứng gần cô nhất.

Tất cả mọi người đều bị tiếng hét của Dương Hâm Hoạch thu hút, ánh mắt họ nhìn sang, chỉ thấy trên mặt Mẫn Huyền Tân dính đầy tương sa lát, còn Dương Hâm Hoạch không dám nhìn cậu, chạy thẳng vào nhà vệ sinh.

- Ha ha… – Nam Trạch Lễ là người đầu tiên phát ra tiếng cười.

- Ha ha…

- Hi hi…

Nam Trạch Lễ phá vỡ sự im lặng tại đó, tất cả mọi người đều bật cười. Mẫn Huyền Tân vẫn đứng nguyên tại chỗ cũ như một khúc gỗ, cậu không thể tưởng tượng được rằng Dương Hâm Hoạch lại có hành động như thế.

Khi Dương Hâm Hoạch quay lại và đứng trước mọi người, cô vẫn nở nụ cười ngọt ngào. Cô bước đi chầm chậm, lúc đi qua Mẫn Huyền Tân, bỗng dưng há hốc miệng ra:

- Anh không sao chứ? Sao lại bị như vậy? – Vẻ mặt ngây thơ vô tội của cô khiến Mẫn Huyền Tân dở khóc dở cười.

- Anh không sao, xin phép một chút. – Cậu quay người bỏ đi nhưng không thấy có vẻ gì là tức giận.

Lúc đó, Dương Hâm Hoạch lại nhớ ra một việc rất quan trọng, cô quay về phía Nam Trạch Lễ, hỏi:

- Anh Trạch Lễ, anh có nhìn thấy đĩa sa lát hoa quả của em ban nãy không? Trong đó có dâu tây, đào, cà rốt, còn có dưa hấu và táo nữa. – Vừa nhớ tới nó cô đã chảy nước miếng. “Bẹp”, chân cô dẵm phải cái gì đó, hình như là một cái đĩa.

- Hâm Hoạch, có phải cháu nên xin lỗi Tân một tiếng không? Cháu cho quần áo của cậu ấy ăn hết một đĩa sa lát rồi. – Vũ Đô Thần nhẹ nhàng xoa đầu Dương Hâm Hoạch, giọng nói như của người lớn đang dạy dỗ trẻ con.

- Cậu út, cậu nói câu này cũ rích quá, với lại cháu có cố ý ném đĩa sa lát vào con mọt sách đó đâu. – Dương Hâm Hoạch chép miệng, lúc đó Mẫn Huyền Tân từ nhà vệ sinh đi ra. Tóc cậu ướt sũng, không biết đã kiếm được ở đâu một chiếc áo sơ mi trắng, mặc lên người.

- Đúng vậy, là lỗi của con mọt sách tôi, được chưa? – Mẫn Huyền Tân buồn bã nói, quay người sang ngồi cạnh Nam Trạch Lễ. Anh chàng này hôm nay tâm trạng không tốt, mười mấy chai bia bên cạnh có phải là cậu ta uống hết không nhỉ?

- Hi hi! Xin lỗi! – Dương Hâm Hoạch mỉm cười ngốc ngếch, sau đó ngượng ngùng tránh ánh mắt của anh. – Anh Trạch Lễ, quà của em đâu? Cả cậu út nữa, quà của cháu đâu? Hình như hôm nay chưa ai tặng quà cháu cả!

- Ở đây này, cho em! – Nam Trạch Lễ chỉ vào người mình, sau đó móc một cái hộp nhỏ trong túi áo ra.

- Là cái này sao? – Dương Hâm Hoạch vui vẻ mở hộp, trong đó là một cái nhẫn kim cương vô cùng đẹp. Cô nghi ngờ nhìn Nam Trạch Lễ, phát hiện ra cậu chỉ ngồi uống rượu, có vẻ như đã say rồi. – Anh Trạch Lễ, cái này là nhẫn, chắc không phải là tặng em chứ?

Dương Hâm Hoạch cất nhẫn vào trong hộp rồi lại nhét vào túi áo của Nam Trạch Lễ, đầu ngón tay cô chạm phải một cái hộp khác, một cái hộp trong suốt màu xanh lam.

- Ừm, cái này mới là cho em, đúng không? – Trong chiếc hộp là một sợi dây đeo tay tết bằng hạt pha lê rất tinh xảo.

Dương Hâm Hoạch nhẹ nhàng đeo lên tay mình:

- Đẹp quá, cảm ơn anh Trạch Lễ! – Cô vui vẻ nhìn Vũ Đô Thần. – Cậu út, cậu tặng cháu quà gì?

Vũ Đô Thần cười cười một lúc lâu rồi mới khó nhọc mở ba lô lấy ra một con lợn nhỏ làm bằng gốm.

- Cái này hả? Cậu út… thế quà tặng anh Trạch Lễ đâu? – Dương Hâm Hoạch thất vọng nhìn ông cậu keo kiệt của mình.

Sau đó lại là một con lợn làm bằng gốm, chỉ có điều con lợn này lớn hơn con lợn lúc nãy một chút. Dương Hâm Hoạch hoàn toàn tuyệt vọng với ông cậu của mình.

- Thế này là tốt lắm rồi, cậu ta tặng quà cho anh và em chứng tỏ cậu ta rất coi trọng anh em mình. – Nam Trạch Lễ nhét con lợn vào túi áo, rồi bỗng dưng người trượt đi, nằm bẹp xuống salon, mấy cái chai để trên bàn bị đổ hết.

- Anh Trạch Lễ, đây là quà mà em tặng cho anh! – Dương Hâm Hoạch tặng Nam Trạch Lễ một đôi cá heo bằng thủy tinh, cô đưa món quà ra trước mặt cậu, cười. – Anh Trạch Lễ, con cá heo cái này để tặng cho vợ anh, còn con cá heo đực là tặng cho anh! – Cô vừa nói vừa nhét quà của mình vào túi áo Nam Trạch Lễ. Nhìn cậu có vẻ không còn tỉnh táo, bỗng dưng cô thấy sống mũi mình cay cay, trong đầu thoáng hiện lên hình ảnh của Bộ Tinh Bảo, lẽ nào…

4.

Gió đêm rất lạnh, nhất là đêm cuối mùa thu.

Bộ Tinh Bảo ôm chiếc bánh ngọt trong tay, người run rẩy vì lạnh. Cô không ngừng suy nghĩ, khi Nam Trạch Lễ cười, khi Nam Trạch Lễ đạp xe đạp vì cứu cô mà lao thẳng vào đám côn đô, khi Nam Trạch Lễ cau mày mắng cô, khi Nam Trạch Lễ đau đớn mà không kêu một tiếng nào…

Trong đầu cô chất đầy hình ảnh của Nam Trạch Lễ, lẽ nào cô thích cậu rồi sao? Cô nhẹ nhàng đặt tay lên ngực, mỗi lần nghĩ tới câu hỏi này, trái tim cô lại đập nhanh hơn.

- Không đâu, chắc là không phải đâu, chỉ vì cậu ấy cứu mình, lại giúp mình thực hiện ước mơ được làm “nàng công chúa ngủ trên hạt đậu” nên mới cảm kích cậu ấy, mới làm bánh tặng cậu ấy. – Cô kiên quyết tự nói với bản thân, nhưng lại có một âm thanh khác nhảy ra phản bác lại. Đúng vậy, gần đây cô rất ít khi nhớ tới Vũ Đô Thần, người con trai khiên cô rung động ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Bộ Tinh Bảo ôm chặt lấy thân thể mình, cô thực sự rất lạnh. Điện thoại cô hết pin nên đã tự động tắt máy, bây giờ chắc đã hơn 12 giờ rồi, người đi đường lại càng ít hơn, chỉ nghe thấy tiếng xào xạc của những chiếc lá trong cơn gió thu. Ánh đèn của căn nhà trước mặt lúc này đã tắt, cô run rẩy đi đi lại lại dưới đèn đường, chiếc váy ngắn tới đầu gối bị gió thổi bay, cả người cô càng run lên vì lạnh.

- Nam Trạch Lễ, cậu là đồ xấu xa, chẳng phải nói hôm nay là sinh nhật cậu sao? Sao vẫn còn chưa về, chẳng nhẽ lại tổ chức cùng bọn nhóc chết tiệt đó sao? – Cô lẩm bẩm, trong lòng buồn bã.

- Nào, chúng ta uống tiếp! Tân, uống tiếp, mang bia tới đây. Hâm Hoạch, ra đây uống cùng anh Trạch Lễ nào… – Giọng nói lè nhè của Nam Trạch Lễ từ đằng xa vọng lại, cậu lảo đảo dựa vào một cô gái.

- Trạch Lễ, em là Quang Tử, không phải Dương Hâm Hoạch. – Quang Tử đẩy mạnh tay cậu ra, cô cũng ngà ngà say, nhưng còn khá hơn là Nam Trạch Lễ, vẫn còn nhận ra được đường về nhà.

- Quang Tử? Dương Hâm Hoạch còn tặng anh quà sinh nhật nữa! – Nam Trạch Lễ lại lè nhè nói, sờ tay lên người tìm kiếm cái gì đó, khi chạm phải sợi dây có con cá heo trên cổ, cậu mỉm cười ngớ ngẩn. – Cô nhóc đó cũng có lương tâm lắm, biết anh thích cá heo. Ha ha… Hâm Hoạch, uống nào, chúng ta uống tiếp…

Bộ Tinh Bảo đứng nguyên ở chỗ cũ, trừng trừng nhìn hai bóng người đang càng lúc càng tới gần, càng lúc càng rõ ràng, nước mắt lăn ra. Sao cô lại vì người này mà đứng chờ ở đây lâu như vậy?

- Ai thế, người kia là ai thế? – Nam Trạch Lễ liếc nhìn cái bóng trắng dưới ngọn đèn đường, đó là Bộ Tinh Bảo sao? Nam Trạch Lễ ra sức chớp mắt, cô đang nổi giận, cái miệng cô chu lên sắp đụng cả vào mũi rồi. Nam Trạch Lễ đẩy Quang Tử ra, lảo đảo bước lại, sau đó đưa tay lên vuốt má Bộ Tinh Bảo, cô nghiêng người đi, Nam Trạch Lễ bèn ngã phịch xuống đất.

Bộ Tinh Bảo cầm cái bánh ném lên đầu cậu, nụ cười trên mặt Nam Trạch Lễ vẫn không hề thay đổi.

Đây có phải là quán rượu không?

Xung quanh chật cứng người, trên mặt mọi người đều là những nụ cười rạng rỡ, còn mình thì đang đứng ở giữa, cầm chiếc hộp màu vàng sáng lấp lánh tiến về phía nàng công chúa Bộ Tinh Bảo, quỳ một gối xuống.

Cậu cười nói:

- Bộ Tinh Bảo, chúng ta kết hôn nhé?

Cô mỉm cười gật đầu, đưa những ngón tay thon dài để cậu lồng “tình yêu” của mình vào ngón tay cô.

Xung quanh vang lên những tiếng vỗ tay…

- Được, được, ha ha! Cảm ơn mọi người, cảm ơn mọi người…

Nụ cười trên khuôn mặt Nam Trạch Lễ hạnh phúc hơn bao giờ hết, cậu vẫn đang chìm trong một giấc mơ đẹp. Giờ trên mặt cậu dính đầy bánh kem, không còn phân biệt được đâu là mắt, đâu là miệng. Bộ Tinh Bảo giận dữ đá mạnh vào chân cậu, rồi quay người bỏ đi.

- Uống, uống… hôm nay bổn thái tử vui lắm… – Cậu lẩm bẩm, rồi lại lăn một vòng trên đất, bánh kem dính hết vào người.

- Trạch Lễ, chị Bảo đi rồi kìa! – Quang Tử nhìn Bộ Tinh Bảo bỏ đi, bèn gọi lớn. – Ha ha, chúng ta có thể tự về nhà, tự về nhà… – Còn chưa nói xong, cô cũng ngã xuống.

Sáng hôm sau, bầu trời vẫn nặng nề, u ám, một tia chớp rạch ngang bầu trời. Ngay sau đó, Nam Trạch Lễ bị cơn mưa lớn đánh thức dậy, cậu chầm chậm ngẩng đầu lên, chùi sạch những thứ dính trên mặt mình.

- Kem? Chuyện gì vậy?

Tối qua đã xảy ra chuyện gì, sao mình lại nằm ngoài ngủ suốt cả đêm?

Nam Trạch Lễ cau mày nhìn cái bánh kem lăn lóc dưới đất, quả dâu tây bị nước mưa xối trôi sang một bên, trong đám kem là một chiếc thiệp nhỏ màu hồng phấn, trên đó có vẽ một cái mặt cười và mấy chữ “Sinh nhật vui vẻ”.

Nam Trạch Lễ vội vàng nhặt tấm thiệp lên, những nét chữ mềm mại của Bộ Tinh Bảo đập vào mắt cậu.

Trạch Lễ:

Tôi nghĩ rất lâu, cuối cùng quyết định làm chiếc bánh kem này tặng cậu. Mặc dù tôi biết nó rất xấu, mùi vị hình như cũng không ngon lắm, nhưng tôi nghĩ chắc là cậu sẽ không chê đâu.

Sinh nhật vui vẻ!

Bộ Tinh Bảo

Đây chỉ là một tấm thiệp rất bình thường, nhưng điểm khác biệt là trên tấm thiệp có hình bức tranh sơn dầu treo trong ngôi biệt thự trên núi. Mặc dù các nét vẽ của Bộ Tinh Bảo không thực sự xuất sắc, nhưng có thể nhận ra cô đã rất chăm chút tới tấm thiệp này. Mưa vẫn rơi xối xả, thấm ướt mái tóc và cơ thể cậu, những giọt mưa lạnh lẽo theo quần áo cậu, chảy ròng ròng xuống đất. Nam Trạch Lễ đưa tay lên quệt nước mưa trên mặt, cậu không biết đây là nước mưa hay nước mắt, chỉ cảm thấy rất buồn, rất khó chịu.

Hình ảnh một người giận dữ bỏ đi trong đêm qua xuất hiện trong đầu cậu. Không phải Bộ Tinh Bảo không chịu tới dự sinh nhật cậu, mà cô đã ở đây chờ cậu suốt một đêm, nhưng cậu lại… Nam Trạch Lễ tức giận đá mạnh vào chiếc ghế bên cạnh, thật là đáng chết, sao mình lại quên gọi điện thoại báo cho cô biết thời gian và địa điểm cụ thể cơ chứ?

Cái bánh kem trên mặt đất bị mưa làm cho nhão nhoét, không còn ra hình dạng gì, cậu cúi người nhặt chiếc hộp lên, nước mắt và nước mưa đua nhau rơi xuống.

- Bộ Tinh Bảo, xin lỗi, xin lỗi! – Cậu đau đớn nói cho chính mình nghe, không làm thế nào để nhặt chiếc bánh kem dưới đất lên được, cứ vào tới tay là nó lại trôi tuột đi. Nam Trạch Lễ bỗng dưng nghĩ ra cái gì đó, chạy như bay vào màn mưa.

5.

Mưa càng lúc càng lớn, quần áo Nam Trạch Lễ ướt sũng nước mưa, dính chặt vào người cậu, nước mưa theo quần áo nhỏ tí tách xuống đất.

- Rầm rầm… – Cậu ra sức gõ mạnh cửa nhà Bộ Tinh Bảo, những tia chớp nối tiếp nhau rạch ngang qua bầu trời.

- Mở cửa, Bộ Tinh Bảo, mở cửa ra! Cô ra đây, tôi là Nam Trạch Lễ. – Cậu ra sức gọi, nhưng vì cơn mưa quá lớn nên tiếng nói của cậu bị át hẳn đi.

Một tiếng “két” vang lên, người ra mở cửa là mẹ của Bộ Tinh Bảo, bà xoa đôi mắt còn ngái ngủ, nhìn Nam Trạch Lễ lúc này đã ướt như chuột lột, lập tức nở nụ cười:

- Mưa lớn thế này, sao con lại tới đây?

- Dì, Bộ Tinh Bảo có nhà không? – Nam Trạch Lễ vừa bước chân vào cửa đã lao lên lầu.

Dì Mĩ lập tức nói:

- Con như vậy thì đừng vào, để dì gọi nó xuống.

Nói rồi bà đi lên lầu, thi thoảng lại đưa tay lên che miệng ngáp.

Trái tim của Nam Trạch Lễ còn khó chịu hơn là bị kim đâm vào, cậu thấp thỏm nhìn vào cánh cửa mà dì Mĩ vừa mới gõ, một lúc lâu sau cuối cùng cũng có người mở cửa ra. Trái tim cậu đập cuồng loạn trong lòng ngực, nhưng người đi ra lại là dì Mĩ.

- Tinh Bảo nói nó không muốn gặp con, hay con cứ về đi, lát nữa dì sẽ khuyên nó.

- Bộ Tinh Bảo, ra đây, tôi là Nam Trạch Lễ mà. – Bỗng dưng cậu hét lên, dì Mĩ đang ngáp ngủ, bị tiếng hét của cậu làm cho giật mình, đứng im.

- Haiz! – Dì Mĩ lắc đầu, đi về phòng mình.

Mặc cho Nam Trạch Lễ gọi như thế nào, cánh cửa phòng Bộ Tinh Bảo vẫn đóng im ỉm, không có chút động tĩnh gì.

- Chị, chị làm sao thế, sao lại không vui? – Tiểu Mặc vừa cắn miếng bánh mì, đôi mắt đen lay láy thoáng chuyển động.

- Không có gì đâu, chị rất vui mà! – Bộ Tinh Bảo vẫn cúi đầu xuống, nói dối.

- Tinh Bảo này, có phải con bị ốm không? Tối qua con về lúc nào vậy? Sao hôm nay Nam Trạch Lễ lại đội mưa đi tìm con? – Dì Mĩ sờ lên trán cô. – Hơi sốt, con chờ một chút, mẹ đi tìm cho con mấy viên thuốc, nếu không khỏe thì đừng đi học nữa. Mẹ gọi điện cho cô giáo con.

- Mẹ, không cần đâu, con không sao, chỉ thấy hơi khó chịu trong lòng thôi. – Nói rồi mắt cô đỏ lên, những giọt nước mắt ấm ức đua nhau rơi xuống.

- Mẹ, chị làm sao thế, sao chị lại khóc? – Tiểu Mặc lo lắng hỏi, sau đó cái miệng nho chu lại, rồi cũng khóc theo.

- Đúng thật là, con khóc cái gì hả? – Dì Mĩ đau đầu nói.

- Chị khóc mà!

- Thế mà cũng nói, con ăn mau lên, lát mẹ còn đưa con đi học. – Dì Mĩ cau mày, lau những giọt nước mắt trên má Tiểu Mặc, bà nhét cái bánh mì vào tay cậu bé rồi quay đầu lại dặn dò. – Tinh Bảo này, con đừng khóc nữa. Haiz!

- Hu hu… mẹ! – Bộ Tinh Bảo ôm chặt lấy mẹ, khóc lớn, hôm qua cô tưởng rằng vì Nam Trạch Lễ cứu cô nên cô mới chuẩn bị quà sinh nhật cho cậu, nhưng khi cô nhìn thấy Nam Trạch Lễ ôm ấp Quang Tử, khật khưỡng đi về trong cơn say, cô thấy rất buồn.

Nghĩ tới việc một mình mình đứng chờ trước cửa nhà cậu tới nửa đêm, vậy mà cậu lại không để ý gì tới cô, trái tim cô lại quặn đau, có phải như thế nghĩa là cô đã thích cậu rồi không? Hơn nữa cô còn rất thích, rất thích, đã thích tới mức không thể rút chân ra được rồi không? Cậu chỉ là một học sinh cá biệt, vậy mà không biết từ lúc nào, trong lòng cô, cậu đã chiếm một vị trí đặc biệt quan trọng.

Bạn đang đọc Cho anh hôn cái nào của Tiêu Dao Thán
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.