Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sư đoàn 41 (2)

Phiên bản Dịch · 2753 chữ

(Vài phút sau) [Lều chỉ huy của Đội trưởng]

" Thế thôi?" Tôi gầm lên giận dữ, lấp đầy toàn bộ không gian bên trong, " ngài gọi tôi tới đây chỉ để viết một lời chứng thực hoành tráng về 'lòng dũng cảm' của ngài trong trận chiến này?"

Hãy tưởng tượng trong một khoảnh khắc, một kẻ thu thuế béo phì, tham lam theo kiểu khuôn mẫu từ thế giới giả tưởng... Bây giờ, hãy nhét hắn vào bộ quân phục Hỏa Quốc đỏ đen chật hơn 1 cỡ, bạn sẽ có Đội trưởng Tuan. Chắc chắn không phải cái tên quen thuộc trong nguyên tác, và vì lý do đó, tôi chẳng quan tâm gì đến sự tồn tại của hắn ngoài việc gã lãng phí không khí thở. Tôi biết loại người như hắn - kiểu sếp thích bóc lột những người dưới quyền để hắn ta có thể hưởng thụ thành quả lao động của họ rồi gom hết công về phía mình. Lần này, tôi sẽ không cho phép hắn ta làm điều đó với tôi, nhất là khi hắn ta đang cản trở con đường dẫn đến quyền lực của tôi.

Tên: Tuan

Cấp độ: 3

Cấp bậc: Đội trưởng Hỏa Quốc, Sư đoàn 41

Máu: ????/????

Sức mạnh: ???

Độ nhanh nhẹn: ???

Thể chất: ???

Trí thông minh: ???

Tinh thần: ???

"Cẩn thận với giọng điệu của mình, lính mới." Đội trưởng Tuan lẩm bẩm, liếc nhìn tôi cảnh cáo một, hai giây trước khi tiếp tục ăn món vịt rùa nướng của mình. "Ta không muốn cậu bị trừng phạt vì tội chống lệnh cấp trên ngay khi vừa mới dc ban ra."

Hai [Hỏa thuật sư vệ sĩ] đứng cạnh Đội trưởng khẽ liếc nhìn nhau. Một sự đe dọa rõ ràng nhắm vào tôi.

"Và đúng, ta mong đợi cậu viết lời chứng thực đó." Hắn tiếp tục, "Không ai chứng kiến cảnh ta đấu tay đôi với tướng lĩnh Thổ Quốc và khiến phần còn lại của quân đội chúng đầu hàng tốt hơn so với viên Hạ sĩ tương lai đã có mặt để chứng kiến tận mắt, đúng chứ?"

"Hạ sĩ?" Tôi lặp lại, và Đội trưởng nở nụ cười dính đầy mỡ vịt.

"Hạ sĩ Khan...nghe bùi tay phết nhỉ?" Hắn ta hừm một tiếng, lau miệng, "Cậu trông giống chàng trai trẻ trung, vạm vỡ với tham vọng thăng tiến, vì vậy rửa tai mà nghe cho kĩ: Những gì ta đang đề nghị với cậu bây giờ thực tế là một món quà từ thần linh vì cậu chỉ là tên tân binh thấp hèn! Cậu nên quỳ xuống cảm ơn ta vì lòng hào phóng của ta."

Xem ra ở đây hay trong hoạt hình thì mấy tên sĩ quan Hỏa Quốc đều rác rưởi như này. Cơn thịnh nộ bốc lên trước ý nghĩ bị bắt ép cúi đầu phục tùng tên bất tài vô dụng đang nắm quyền này. Tôi chỉ còn cách 33 exp để tăng cấp nên sau khi cân nhắc mọi thứ, tôi chỉ có một điều muốn nói.

"Đội trưởng Tuan, vì tội âm mưu làm giả tài liệu quân sự và sự kém cỏi, ta bắt giam ngươi dưới danh nghĩa của Hỏa Quốc."

Gã chỉ chớp mắt mấy cái rồi khịt mũi và bật ra tiếng cười độc ác.

"Ha! Ta nghĩ là không. Bắt giam tên lính mới hỗn hào này lại."

Tôi kiên quyết tin rằng đây là lúc kỹ năng chiến đấu tay không tỏa sáng: bạo lực tự phát. Ngay cả với Ngự thuật, vẫn cần đôi chút chuẩn bị: tư thế thích hợp, hơi thở chính xác và có thể là tinh thần minh mẫn. Nhưng một cú đấm sấm sét với vận tốc 30 km/h không cần bất kỳ yếu tố nào như thế, nó giúp tôi nhanh hơn nửa giây so với kẻ thù vì đây không phải điều thường thấy khi đứng cách ai đó tầm 1m. Cú đấm được củng cố bởi sức mạnh lẫn độ nhanh nhẹn của tôi trúng mặt tên vệ sĩ khiến hắn choáng voáng trước khi kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

Khuất phục [Ngự hỏa thuật vệ sĩ] +6 exp

[Đấm Lửa], -49 máu!

Máu: 268 -> 219

Nhưng dù sao, vẫn là 2 chọi 1. Gã đội trưởng cùng tên cận vệ còn lại kịp tung ra một đòn Ngự thuật trước khi tôi lao tới với cú ra tay đủ mạnh làm bóp méo chiếc mũ sắt của hắn và hất hắn ta ngã lăn ra đất.

Khuất phục [Ngự hỏa thuật vệ sĩ] +67exp

Tôi vươn tay về phía đội trưởng đang phản ứng chậm chạp và đập mạnh mặt hắn xuống bàn - những chiếc răng lung lay, dính máu kêu lạch cạch trên tấm khăn trải bàn trước khi tôi bắt đầu kéo lê hắn khỏi lều bằng búi tóc.

"Không! Dừng lại!" Hắn rên rỉ qua hàm răng đầy máu, cố gắng thoát khỏi tôi, "Ta là Đội trưởng sư đoàn 41 Hỏa Quốc! Ngươi không thể giết ta! Cả doanh trại sẽ chống lại ngươi! Ngươi sẽ bị hành quyết vì tội phản quốc!"

Như để chứng minh cho lời nói của mình, cả trại lính đều quan sát - lầm bầm và thì thầm - khi tôi lôi tên Đội trưởng ra giữa trại như con lợn nái béo múp mà tôi vừa bắt được.

"Làm gì vậy? Hắn định làm gì Thủ lĩnh!?" "Chúng ta có nên ngăn hắn lại không?" "Tên Khổng Lồ là kẻ phản bội sao?"

Tuy nhiên, tôi đã có sẵn một kế hoạch khá đơn giản.

“Đội trưởng Tuan!” Tôi lớn tiếng tuyên bố cho những người còn lại trong trại nghe: “Về âm mưu giả mạo tài liệu quân sự, biển thủ tiền lương của sư đoàn và sự kém cỏi nói chung, ta thách thức ngươi tham gia Agni Kai!”

“Hắn biển thủ tiền từ CÁI GÌ CỦA CHÚNG TA?!” “Chôn sống hắn!” “Hãy cho hươu lợn ăn thằng khốn này!”

Tiếng kêu phẫn nộ nhanh chóng được vang vọng bởi những người lính Hỏa Quốc còn lại. Và khi những người lính giận dữ đòi xé xác Đội trưởng Tuan, mặt cắt ko còn giọt máu nhìn tôi

“L-làm sao ngươi biết?!”

" Ô! Ngươi thật sự biển thủ tiền à?" Tôi cười toe toét - nhe răng ra dưới mũ giáp. "Ta nói bừa thôi, ai ngờ trúng thật, cảm ơn ngươi đã giúp. Mà đừng hiểu làm, ta ko làm điều này vì Hỏa Quốc, ta làm vậy đơn thuần vì muốn giết ngươi mà thôi. Thế nên, ta hi vọng hỏa thuật của ngươi mạnh một chút vì ta muốn từ từ tận hưởng giây phút này."

"-Rủ lòng thương..." ” Đội trưởng Tuan nghe vậy càng tái mặt hơn. Cả hai chúng tôi đều biết rằng việc này giống như buổi hành quyết, chỉ là có thêm vài bước lặt vặt khác mà thôi.

Bây giờ, vấn đề chỉ là tôi có thể vắt kiệt bao nhiêu Danh tiếng và điểm kinh nghiệm trước khi cái xác của hắn hết hạn sử dụng.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

(Hai giờ sau) [Hai trăm km về phía nam]

“Chúng ta sắp tới nơi…” Người đánh cá già lưng gù nói với họ, “Đất liền.”

Suki hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại và để cho cảm xúc hiện tại trôi qua mình. Cô hít vào hương vị mặn mòi của biển, cảm nhận làn gió mát lướt qua da và tiếng sóng vỗ nhẹ vào bờ. Cô biết ơn khoảnh khắc này, bởi vì ai biết được sẽ mất bao lâu nữa một cô gái đảo như cô mới có thể nhìn thấy đại dương một lần nữa.

Cảm giác gió biển luồn qua mái tóc nâu đỏ, hơi nước mặn của đại dương phả lên khuôn mặt được sơn trắng, và cả sự lắc lư nhẹ nhàng của con thuyền dưới đôi chân bọc giáp - tất cả khiến Suki linh cảm rằng sẽ mất một thời gian dài nữa cô mới lại được trải nghiệm những điều này. Mở đôi mắt xanh, Suki nhìn về phía đường chân trời và thấy không gì khác ngoài tán lá xanh um trên bãi cát vàng trải dài từ Đông sang Tây vô tận. Thành thật mà nói, khung cảnh này quá sức choáng ngợp đối với một người như cô, người đã sống cả đời trên một hòn đảo nhỏ.

…Nhưng ít nhất, cô không đơn độc.

"Và giờ đây, chúng ta chính thức đặt chân tới nơi này, các chị em." Suki quay người mỉm cười với đội- với gia đình của cô, "Những Chiến binh Kyoshi trên đất liền của Thổ Quốc... ai nghĩ ngày này sẽ đến cơ chứ."

Nhìn những người chị em trong tay của mình, tất cả đều mặc bộ áo giáp màu xanh lá truyền thống giống như cô... điều đó mang đến cho cô sức mạnh và hy vọng. Mặc dù họ đã phá vỡ truyền thống thiêng liêng sống biệt lập và hòa bình mà Thế thần Kyoshi từng dạy, họ làm điều đó vì những lý do đúng đắn, họ cùng nhau thực hiện nó, và đó mới là điều quan trọng.

"Có khi nào là Thế thần chăng?" một trong số họ lên tiếng, đôi môi được tô son đỏ cong lên thành một nụ cười rạng rỡ, và Suki bật cười nhỏ trước ý nghĩ đó.

"Aang? Với tầm nhìn và sự khôn ngoan ấy sao?!" Suki bật cười, "Chắc là không đâu. Chị tin chúng ta sẽ mang đến một bất ngờ lớn cho cậu ấy nếu còn gặp lại. Nhưng chị nghĩ cậu ấy sẽ rất vui khi thấy chúng ta phá vỡ truyền thống để giúp đỡ trong cuộc chiến này."

“Em cá Sokka cũng sẽ rất vui khi gặp lại chị, Suki~”

"Ơ-ơ kìa!" Suki kêu lên trong bối rối. May mắn là đôi má cô được tô một lớp sơn trắng tinh, nếu không thì chắc hẳn mọi người đều đã thấy cô đỏ mặt rồi. Nhưng các chị em của cô chỉ khúc khích trước phản ứng của cô.

“Ôi Suki, chị thật dễ bị trêu chọc!”

“Ahem, chúng ta có thể tập trung vào nhiệm vụ thay vì trêu chọc chị được không?” Cô chỉ bĩu môi và các chị em của cô cười khúc khích lần cuối trước khi bình tĩnh lại.

"Được thôi, Suki, được thôi." Họ đồng thanh đáp lại, ai nấy đều nở nụ cười. Suki lắc đầu mỉm cười trìu mến, sau đó hướng sự chú ý về phía ông ngư dân già.

" Ông có thể chỉ lại cho chúng cháu đường đi được không?” Suki hỏi. Ông lão gật đầu rồi quay sang nhìn chính diện vào những nữ chiến binh Kyoshi còn lại.

"Như ta đã nói với cô bé đây," người ngư dân đầu trọc, râu quai nón lên tiếng. " "Nếu muốn đến được Ba Sing Se, các cô chỉ có một lựa chọn để khỏi chết khát giữa Sa mạc mênh mông hay bị bọn hải tặc cướp sạch, đó là qua Omashu. Tới đó sẽ có một con đường hướng Đông Bắc. Cứ men theo đường đó tới vịnh Trăng Khuyết, rồi bắt phà băng hồ Phương Đông thẳng đến Ba Sing Se."

Lẽ ra mọi chuyện phải kết thúc ở đó, nhưng ông già thở dài, vuốt bộ râu xám trước khi tiếp tục.

"Ông nói thẳng nhé... dù làng mạc Thổ Quốc nằm dọc đường phía bắc, các cô vẫn sẽ phải lê lết hàng tháng ròng mới đến được thành Omashu. Ông có thể đưa các cháu đi bằng thuyền, nhưng Hỏa Quốc càng lúc càng cảnh giác kể từ khi Thế thần trở lại, mà con thuyền này lại là tất cả những gì ông còn, và..."

"Không sao đâu ông ạ. Chúng cháu hiểu, cảm ơn ông đã đưa chúng cháu đến được đây." Suki khẳng định lại, nở một nụ cười nhẹ nhàng. "Chúng cháu biết tự xoay sở. Phải không nào?!"

"Vâng!" Năm người còn lại đồng thanh.

"Chiến binh Kyoshi!" Suki hô vang mệnh lệnh, và các chị em của cô ngay lập tức đứng nghiêm trong sự đồng điệu hoàn hảo. "Trưởng lão Oyaji có thể không đồng ý với việc đảo Kyoshi tham gia vào cuộc chiến này; nhưng từ rất lâu trước đó, Thế thần Kyoshi là người đã mang lại cân bằng cho thế giới. Và hôm nay, chúng ta - những người kế thừa khiêm nhường - sẽ nối bước Ngài! Những người thừa hưởng vĩ đại di sản của Thế thần Kyoshi! Hãy tập trung, cùng nhau đương đầu với mọi thứ, không gì Hỏa Quốc có thể ném vào chúng ta mà chúng ta không thể phá tan! Chúng ta sẽ hoàn thành hành trình của mình trên đại lục, hiến dâng kỹ năng chiến đấu của mình cho Thổ vương ở Ba Sing Se và đánh bại. Hỏa. Quốc. NGAY LẬP TỨC!"

Với một nhát phẩy tay điệu nghệ, chiếc quạt chiến của cô mở ra, hướng thẳng về phía đất liền.

" Ta tuyên bố: 'Hãy cứ phái chúng đến đi, Hỏa vương Ozai!' Hãy phái những chiến binh kiệt xuất nhất của ngươi, những đội quân tinh nhuệ nhất của ngươi, nhưng chúng cũng sẽ không thể đánh bại Chiến binh Kyoshi! Chúng ta là một!"

" Là một!"

Suki nhìn vào những gương mặt hân hoan của các chị em. Dù ánh mắt họ bừng lên ngọn lửa chiến đấu, nhưng vẫn không mất đi sự kỷ luật. Chính khoảnh khắc đó, Suki biết rằng không gì có thể cản được họ. Họ sẽ hoàn thành hành trình này một cách an toàn. Họ sẽ ổn.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

(Trong lúc đó)

“Nó có mùi như thịt lợn!” Giọng oang oang của tôi tuyên bố với phần còn lại của Sư đoàn 41.

Xung quanh một đống lửa lớn, chúng tôi thưởng thức bữa tiệc; và chính tại chỗ lớn nhất nơi tôi ngồi trước mặt, cựu Đội trưởng Tuan hiện đang bị xiên que nướng trên bếp lửa. Nhờ có hắn mà tôi đã có được điểm kinh nghiệm cuối cùng cần thiết để lên cấp, các kỹ năng hữu ích khác và nguồn cung cấp thức ăn cho thú cưỡi đà điểu

Tăng cấp kỹ năng: [Nấu ăn]! Cấp 2 -> Cấp 3

Tăng cấp kỹ năng: [Thuần hóa động vật]! Cấp 1 -> Cấp 2

"Chà, nếu có con đà điểu nào của chúng ta chưa nếm thử kẻ phản bội này thì chắc chắn tối nay chúng sẽ được thưởng thức!" Tôi cười, và những người còn lại cười theo- có lẽ vì rượu. Tôi đã phân phát bộ sưu tập rượu cùng vàng tham ô được của hắn cho những người lính. Nhờ thế mà lòng trung thành với danh tiếng của tôi đc tăng lên.

Vì đã thản nhiên thể hiện sự tàn ác không thể diễn tả được trước mặt tất cả.

Danh tiếng của sư đoàn 41 : 30 -> 27

Lòng trung thành của sư đoàn 41: 20 -> 50

Tù binh: sợ hãi 0 -> 40

Thổ quốc ô nhục 5 -> 15

À mà đội trưởng Tuan còn để lại cho tôi nhiều hơn thế. Tôi rút lại lời, hắn quả thực là thủ lĩnh tuyệt vời! Điều đó khiến tôi gần như ước rằng mình đã không xiên hắn khi hắn vẫn còn sống.

“Sư đoàn 41!” Tôi đứng dậy tuyên bố và ánh mắt của tất cả tập trung vào tôi. " Ăn thịt uống rượu thỏa thích trong hôm nay. Bởi vì từ ngày mai trở đi, chúng ta không chỉ hoàn thành nhiệm vụ của mình mà còn khiến toàn bộ Thổ Quốc phải khiếp sợ chúng ta!”

Quân lính - hết lòng đồng ý - nâng cốc lên và tràn ngập không khí ban đêm với những tiếng hò reo khen ngợi, trong khi những tù binh cúi đầu ngoan ngoãn. Tôi nhìn lên bầu trời đêm đầy sao và thề: Thế giới này sẽ là của tôi, mọi thứ và mọi người trong đó.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

“… Chị có thực sự nghĩ mọi chuyện sẽ ổn không, Suki?”

“Phải, mọi chuyển sẽ ổn. Chúng ta có nhau phải không? Chị em mãi mãi.”

“Mãi mãi là chị em.”

Bạn đang đọc Chiến thần tới từ Hỏa Quốc của Infonticus

Truyện Chiến thần tới từ Hỏa Quốc tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vongoladex
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.