Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiên Bảo Trung Cấp

Tiểu thuyết gốc · 1868 chữ

Lâm Thần mỉm cười : "được thôi!, nhớ giữ lời nhé óc cho".

Nghe được lời Thần nói Lý Văn Khôi tức điên nói "ngươi nói ai là óc chó!"

Đạp lại lời hắn chỉ là sự im lặng đ, lâm Thần lúc này vừa cười vừa tiến về phía cô Nguyệt cầm lấy đoạn kiếm vừa mới chế tạo trên tay cô sau đó rảo bước về phía căn phòng chế tạo trước sự ngỡ ngàng của mọi người.

"Tỏ vẻ gì chứ! Chờ xem ai mới là óc chó!" Giọng cay cú của Lý Văn Khôi nhẹ nói.

Nghe lời của Văn Khôi nói tất cả các học viên đều gật đầu tán thành, bởi dù cho Thần có là người thông mình nhưng cũng không thể nào làm được chuyện này, bởi việc chế tạo một bảo vật ngoài kiến thức còn cần có kinh nghiệm nếu không thì dù có là thiên tài cỡ nào cũng phải chịu thua.

Cả cô Nguyệt lẫn giáo sư Hà Như Vũ cũng cho là vậy nhưng nếu xem sơ qua thành tích của hắn trong lòng lão cũng có chút mong chờ nếu thật sự có thể làm được thì đây sẽ là một sự bùng nổ trong giới các nhà chế tạo.

Thử hỏi bỗng dưng xuất hiên một thằng ất nào đó mười năm mười sáu tuổi chế tạo một tiên bảo xuất hiện thì dù là thần sư cũng phải quỳ xuống xin hắn làm sự phụ  huống chi là lão.

Chỉ thấy lúc này Lâm Thần đã xuất hiện bên trong phòng chế tạo, tay Thần uyển chuyển nhẹ nhàng tháo chuôi kiếm ra sau đó đặt qua một bên, về phần thanh kiếm thì hắn đưa vào trong lò nung đang cháy hừng hực phía sau, ngay lúc đó trong sự ngỡ ngàng của mọi người hắn móc tay với lấy thùng rác moi móc lại những gì đã bị Nguyệt vứt đi để lên bàn.

Phía ngoài đám đông lúc này không ngừng bàn tán xôn xao không biết Lâm Thần đang làm cái quái gì thì từ trong lò lửa hắn móc ra một lưới kiếm đỏ rực để lên bàn, rồi vẫn là nhưng động tác quen thuộc ấy Lâm Thần nắm lấy cái búa nhẹ nhàng giơ lên sau đó gõ liên tục lên lưới  kiếm.

Từng nhịp gõ búa vang lên là từng tia lửa tóe sáng  bắn ra xung quanh, căn phòng khi này sáng rực. Lâm Thần cảm thán công việc chế tạo này khó khăn hơn hắn tưởng, nhưng may mắn hắn từng đã có kinh nghiệm làm việc ở lò rèn nên cũng làm  khá thuận tay.

Ngoài ra lúc này trong đám học viên có người để ý đến một thứ mà Lâm Thần cầm trên tay bèn nói "kia là thứ gì vậy?"

Nghe thế cả đám học viên liền nheo mắt nhìn đó là một nắm các hạt cát nhỏ đang tỏa sáng nhè nhẹ như những con đom đóm.

 Như Ngọc lúc này hiểu biết lên tiếng : " đó là đá ánh sáng cỡ nhỏ, xuất hiện khi ta nung nóng hạt nhân ánh sáng" 

Nghe thế cả đám ồ lên có người thắc mắc "nhưng để làm gì?"

Tất cả đều không biết ngay cả giáo sư cũng vậy hiện giờ chỉ có thể nhìn xem hắn sẽ làm gì tiếp theo thôi. Lúc này bàn tay Thần từ từ rải từng hạt đá ánh sáng lên lưỡi kiếm rồi tiếp tục gõ, đến khi không còn hạt nào mới dừng lại rồi sau đó lại tiếp tục đưa vào lò nung.

Trong khoảng thời gian đó chỉ thấy Lâm Thần rời đi nhìn thấy vậy Văn Khôi hô lớn "chịu thua rồi sao? Óc chó".

Lâm Thần không rảnh nghe hắn nói  nhưng nhìn lại thì tên này cũng khá ghét trong lòng thầm nghĩ phải tìm dịp dẫn bọn Sự tẩn cho một trận, nghĩ vậy hắn liền vui vẻ rời đi, rất nhanh hắn đã quay lại trên tay còn cầm theo xô nước lạnh tiến vào căn phòng chế tạo.

Rồi trước sự khó hiểu của đám người hắn lầy lưỡi kiếm từ trong lò ra bỏ vào xô nước ngay lập tức một tiếng xèo vang lên kèm theo đó là khói bụi bay lên nghi ngút tỏa ra kín phòng, khi khói bụi đã tản đi, thì lúc này cánh tay hắn thò vào xô nước lấy lưỡi kiếm ra kèm theo đó là một ánh sáng tỏa ra dù không sáng lắm nhưng vẫn mạnh hơn lúc hắn chưa động vào.

Nhìn thấy thứ ánh sáng lấp lánh tỏa ra vị giáo sư đứng bật dậy giọng run run : "tiên...bảo...trung cấp! Thật..sự có thể làm được!"

Nghe lời nói của giáo sư cả đám học viên như chết lặng không thể tin vào mắt mình, nếu như vừa rồi cô Nguyệt vừa tạo ra kì tích thì Lâm Thần lúc này chẳng khác nào là người dập tắt nó. Bầu không khí lúc này tĩnh lặng nhưng nó không kéo dài được lâu thì một tiếng vô tay của ai đó vang lên như một hiệu ứng cả căn hầm lúc này vang vọng tiếng vỗ tay kèm theo tiếng hò reo không ngớt.

Chúc mừng cho một kì tích vừa xuất hiện nhưng lẩn trong đó là một thằng ất ơ đang ôm chân chết lặng, là Văn Khôi trông hắn vẫn vậy chỉ là không gáy được nữa rồi, Lâm Thần cũng nhìn thấy chỉ là trước sự hò reo hắn đành tạm gạc lại tha cho nó đợi về học viện rồi khè sau.

Vị giáo sư lúc này tiến lại bên cạnh Lâm Thần vỗ nhẹ lên vai hắn "tốt tốt! Quả là một thiên tài!"

Nghe được lời giáo sư Lâm Thần lúc này chỉ cười cười, sau đó đưa thanh kiếm cho vị giáo sư thấy thế vị giáo liền cầm lấy thanh kiếm, nhìn lướt qua một vòng sau đó không ngừng tấm tắc khen ngợi "thiết kế không tồi, nếu ta đoán không sai sự khác biệt để biến nó trở thành một tiên bảo trung cấp là từ những hạt bụi ánh sáng phải không!" Nói rồi liền chỉ tay vào những đốm sáng nhỏ bên trên lưỡi kiếm.

Lâm thần nghe nói vậy bèn gật nhẹ đầu đúng thật là như vậy. (Sau đây là một bài diễn thuyết ngắn gọn về hạt nhân các loại, yêu cầu các đạo hữu cất não qua một bên, cũng như đừng lôi vật lí vào đây làm gì cho khổ!).

Hạt nhân ánh sáng thực chất là những đốm sáng nhỏ gọi là bụi ánh sáng, để có thể tạo thành hột hạt nhân ánh sáng cỡ lớn các nhà chế tạo sự đã tạo ra một loại kim loại tạm gọi là vật chứa các chất phi thực tế như các loại nguyên tố thuộc tính hỏa, lôi, phong, ánh sáng...., vậy nên khi nung nóng các hạt nhân thì vật chứa sẽ bốc cháy không còn chứa đựng được các nguyên tố nên sẽ tạo ra các hạt bụi ánh sáng hay bụi lửa các loại, bụi ánh sáng cũng được tạo ra như vậy nên sẽ có độ thuần khiết cao giúp nâng cao chất lượng bảo vật được chế tạo.

Đây cũng chính là lí do Lâm Thần thêm vào bụi ánh sáng cho lưỡi kiếm.

Vị giáo sư cầm thanh kiếm trên tay ra hiệu tất cả tránh ra một bên sau đó nhẹ vung lưới kiếm, chỉ thấy khi đường kiếm được chém ra liền xuất hiện vô vố các hạt bụi nhỏ bay theo đường kiếm, ngay lúc này từng hạt bụi nhỏ liền nổ tung tạo ra một loạt ánh sáng gây chói mắt người xem tác cũng vậy.

Nhìn thấy cảnh tượng phát sáng như những hạt pháo nhỏ tất cả người xem đều bất ngờ, bất ngờ trước vẻ đẹp chứ không phải tác dụng trong chiến đấu.

Nhìn mọi người hoài nghi về tác dụng của các hạt bụi ánh sáng vị giáo sư lên tiếng giải thích "trong một trận chiến sống còn dù chỉ là một sơ suất nhỏ cũng sẽ trả giá bằng mạng sống, các hạt bụi này cũng vậy nó làm cho kẻ thù mất đi tập trung dẫn đến sơ hở và cái giá phải trả là cái mạng, ngoài ra khi chém ra đủ nhiều những hạt bụi này còn có thể che mắt được cả kẻ thù giúp ích trong việc chạy trốn, từ đó ta có thể thấy dù chỉ là một thay đổi nhỏ nhưng lợi ích mà nó mang lại là vô cùng lớn!.

Nghe vị giáo sư nói Lâm Thần gật gù quả thật lão nói không sai vào đâu được, mà lúc này khi mọi người nghe được vị giáo sư nói liền im lặng vì biết đó là sự thật.

Sau khi múa kiếm xong giáo sư Hà Như Vũ liền đặt thanh kiếm vào tay Lâm Thần nói với giọng điệu vui như bắt được vàng "cầm lấy đi! Coi như là quà gặp mặt của chúng ta."

Nghe vậy Lâm Thần trong lòng cười tươi như hoa tư dưng trong tay có một tiên bảo hơn nữa còn là trung cấp thì có ai mà chịu được, nghe được giáo sư tặng thanh tiên bảo đó cho Lâm Thần mắt ai nấy đều sáng lên bởi đó là thứ dù có mơ cũng chưa chắc bọn họ sờ đến được.

Sau khi cầm lấy thanh kiếm Lâm Thần liền cất luôn vào túi trong lòng có cảm giác lâng lâng khó tả, không uổng công hắn đến đây thăm quan vừa đi trốn vừa có quà thì ai mà không khoái.

Có vẻ như sau việc này ai nấy đều không có tâm trạng thăm quan nữa đành chuẩn bị đi về, nói là làm lúc này vị giáo sư liền đưa các học viên quay lại thang máy. Vẫn là khung cảnh đó, cảm giác Như Ngọc nắm tay đó như một giấc mơ vậy.

Sau khi đi lên tầng một cũng là lúc chia tay tòa kinh đô để quay trở lại học viện, bầu trời lúc này đã chợp tối làm các học viên lẫn Lâm Thần cảm thấy thời gian trôi đi quả thực quá nhanh vì khi ở dưới tầng hầm hoàn toàn không quan sát được tình hình  bên ngoài ra sao.

Giáo sư Hà Như Vũ trực tiếp tiễn đưa các học viên ra đến tận ngoài cổng mới dừng lại, còn không quên hẹn Lâm Thần ngày mai lại đến đây sau đó đưa cho hắn một thẻ bài có hai chữ "giáo sư", Lâm Thần cũng gật gật đầu đồng ý sau đó bước lên xe trở về học viện.

Ngồi cạnh Như Ngọc nàng lúc này vẫn như vậy chiếc cằm xinh xắn như ngọc tựa vào tay giữa bầu trời chợp tối, vầng trăng tỏa sáng nhạt nhòa nàng vẫn đẹp như vậy.

Bạn đang đọc Chiến Thần Sắc Dục sáng tác bởi Tanem
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Tanem
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 8
Lượt đọc 258

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.