Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thấy Lại Bích Phương

Tiểu thuyết gốc · 1885 chữ

Hoàng hôn tây kinh, ở vườn thượng uyển,dù mới được xây dựng,nhưng không thiếu các loại kỳ hoa dị thảo đua hương khoe sắc, chiều nay Nhất Nguyên Hoàng Đế tổ chức lễ mừng thái tử có thêm thái phó,cũng là để thu phục nhân tâm triệt để của cố triều,lúc trưa gặp hoàng đế,hắn đã có những chủ ý riêng cũng đã quân sư xong,giờ cũng là lúc cần đi tới quyết định.

bàn hắn được bố trí bên cánh tả,cùng chỗ với thái tử, lúc này,hắn và thái tử đều là nhân vật chính để mọi người chúc tụng mời chào kéo gần quan hệ,rượu được vài tuần,lúc này một vị thái phó khác bước ra.

“Bệ hạ,hôm Nam thái phó nhận chức,thần cũng mượn cuộc vui tự bêu xấu, trổ ít tài mọn góp vui với mọi người,mong bệ hạ chuẩn tấu”

vị thái phó này là một thống lĩnh với tài bắn cung bách bộ xuyên dương,có thể so với dưỡng do cơ và tiểu lý quảng hoa vinh, do triều đình mới lập,giặc khắp nơi đều có nên được trọng dụng về triều làm thái phó để dạy các hoàng tử,vương tôn.

mắt mọi người hướng về bãi đất trống,một hoàng y cấm vệ dắt theo ngựa và bộ trường cung,phía xa bách bộ là một chiếc giá để bia bắn,vị thái phó này nhẩy lên mình ngựa thúc phi nước đại,tới gần bách bộ thì hắn xoay ngang người,tiếng phật vang lên mũi trường tiễn xé gió cắm vào giữa hồng tâm,trường tiễn vẫn còn rung lên phần phật trên bia bắn,thúc ngựa đi nước kiệu hắn nhảy xuống,trong tiếng vỗ tay của mọi người,bước về phía đại nam.

“ nam thái phó,có thể trổ ít tài nghệ cho văn võ bá quan và hoàng thượng chiêm ngưỡng được chăng”

dù ở bất cứ đâu thì thể hiện và đố kỵ cũng luôn tồn tại,thời nào cũng thế,nếu khôg chứng minh được thực lực,năng lực thì sẽ không bao giờ có thể thành công được.

“ vậy ta đành bêu xấu trước mọi người vậy”

vừa nói vừa cười vừa chắp tay xã giao chào,đại nam bước tới mình ngựa,hắn nhảy lên.

“ bách bộ thì đã bắn,hồng tâm thì đã điểm,ta có thể nhờ vị hồng nhan nào bịt mắt giúp ta được chăng”

lúc này chỉ có thái tử và một mỹ phụ đang ở gần nhất nên hắn lên tiếng.

“ hoàng muội giúp thái phó đi”

lúc này vị nữ tử gần vận thanh y gần nhất bước tới lấy chiếc khăn tay buộc lên che đi cặp mắt cho đại nam,khi nàng bước tới gần đại nam bống run lên,ánh mắt đó,khuôn mặt đó,sao giống thê tử của hắn đến vậy hắn buột miệng.

“ bích phương”

nữ tử lườm hắn rồi siết mạnh nút buộc.

“sắc lang”

Đại nam lúc này thúc ngựa đi tới hồng tâm,nhìn mũi tên ngập sâu gần 2 tấc hắn bỗng cảm khái,nếu là người khác thì có lẽ hôm nay bêu mặt là không tránh khỏi rồi,kéo nhẹ dây cung hắn thấy không ổn,liền khởi động “ trường sinh”thiết bị với trường cung như là hoà làm một,đứng ở khoảng cách mười bước trước bia bắn hắn chĩa cung ngắm vào bia bắn,trước con mắt trợn tròn há hốc của mọi người,ở khoảng cách này thì đứa trẻ cũng bắn được,chẳng lẽ vị Nam thái phó này bày trò cười sao.

khi đã ngắm vào bia bắn lúc này thiết bị trường sinh đã khoá mục tiêu lại,hắn liền buông cung rồi thúc ngựa quay đầu,khi tới khoảng cách bách bộ hắn giương cung lên,lúc này mũi tên không có đích ngắm được hắn giương lên quay khắp nơi,hướng về phía quần thần,ai đó mặt xanh mét nghiêng mình như để né mục tiêu không phải là mình.

“ bảo vệ hoàng thượng”

đội hoàng y vệ khẩn trương chạy tới bao bọc thì hoàng thượng cười to gạt ra.

đại nam giật mạnh cương,chiến mã bỗng chồm lên,đứng trên bàn đạp,hắn quay lại lúc này thiết bị trường sinh đã khoá mục tiêu nên tự động điều khiển cánh tay hắn đưa cung về thẳng hồng tâm.

“ phật”

tiếng dây cung bật lên,mũi trên xé gió lao tới mục tiêu,bia bắn cùng giá đỡ đổ xuống,hắn tháo khăn bịt mặt nhẩy xuống khỏi ngựa,lúc này hai hoàng y vệ chạy tới nhìn giá đỡ và bia bắn,mặt tái mét cũng không bẩm báo khiêng cả giá bia chạy lại.

để bia bắn xuống mọi người đều xúm lại nhìn,lúc này không gian xung quanh cô đọng lại,chỉ có ánh chiều tà chiếu lên khuôn mặt đang há hốc miệng vì vừa ngạc nhiên vừa kinh sợ,mũi tên của đại nam bắn tới đuôi của mũi tên trước,trẻ nó ra làm 3 rồi cắm lại vào vị trí hồng tâm,thay thế nó.

phải nói bách bộ điểm hồng cũng không có gì là hiếm,nhưng hắn lại bách bộ vô nhãn xạ tên mà nhiều người hữu nhãn lại không làm được, điều đó làm sao mà không làm cho mọi người kinh hãi cơ chứ.

“ ha..ha...thái phó quả nhiên là nhân trung chi long,Đại Hồ ta có được những hiền tài như huynh, không cường cũng không được rồi”

vị thái phó kia vội chạy tới cung kính chắp tay.

“lý mỗ có mắt không thấy núi thái sơn nên múa rìu qua mắt thợ,mong nam thái phó rộng lượng,khi nào rảnh mời thái phó tới phủ chỉ bảo thêm”

Thái tử cười nói vừa bước tới vỗ vai đại nam.lúc này mọi người mới bị tiếng cười đó đưa về thực tại,ầm ầm vỗ tay tán thưởng.

Cầm cái khăn tay đưa lên mũi ngửi ngửi, hắn tiến lại chỗ vị hoàng muội đang đứng.

“ xin trả lại phu nhân”

“ ô uế” lại lườn hắn lần nữa vị mỹ phụ này quay đi.

“ đã lâu rồi mọi người không được thưởng thức tiếng đàn của muội”

thái tử ở bên mỉm cười nói.

“phải đó tỷ”

lúc nào một vị hoàng tử nhỏ tuổi cũng ở bên phụ hoạ.

“ đệ lại nháo nữa rồi”

tiểu hoàng tử cười hì hì rồi hét.

“mang đàn”

một cung nữ mang tới cổ cầm thập lục.

phong thái nhu mỳ,nàng như mang một nỗi buồn mênh mang,chìm đắm vào u tình khúc,khi tiếng đàn dứt nàng đừng dậy.

“ Nam thái phó võ nghệ tinh thâm,chẳng hay cầm nghệ có thể cho mọi người thưởng thức được chăng”

lại tủm tỉm cười,đúng là không thể đắc tội được với phụ nữ.

“ cầm nghệ ta không biết nhiều,nhưng xin tặng phu nhân và mọi người một khúc tiêu vậy”

cầm tiêu hắn chợt nhớ tới một ca khúc.

Lá là là lá la là la. Là la la là là lá la....

Lá la là, lá la là, la là lá la.

Lá la là lá la là la.

Hà há, há ha ha ha hà ha, há ha ha hà hà há ha.

ánh nắng chiều,tà áo bay,gương mặt cương nghị chìm đắm trong suy nghĩ,ánh mắt nhìn về phía mặt trời như một nam thần,khiến các cung nữ và phu nhân của các vương công đại thần si mê say ngắm.

tiếng tiêu dứt không gian thêm trầm mặc,lại một lần nữa hắn triệt để thu phục nhân tâm,nếu mọi người biết,kình nỏ liên hoàn tiễn và khiên đa chức năng là của hắn sáng chế ra nữa,thì còn kinh sợ tới mức nào nữa.

mỹ phụ hoàng muội triệt để rung động trước quỷ tài này rồi,nàng bước tới.

“ nếu thái phó không phiền,ta có tiểu ấu nhi,muốn theo ngài học nghệ được chăng,cũng tiện hỏi thái phó,kỳ phổ kia là gì mà ta chưa được nghe thấy bao giờ”

ngắm đôi mắt đẹp của mỹ phụ hoàng muội,hắn trầm mặc,liệu có phải số mệnh bắt hắn mất đi Bích Phương ở tương lai,nhưng khi lạc mốc thời gian thì lại cho hắn được gặp nàng hay không,cái nhu mỳ đó,cái ương ngạnh nhưng có chừng mực,đôi mắt đó,khiến cho hắn cảm giác như hai người là một mà thôi.

“ nếu phu nhân có nhã hứng,nam tôi có thể tặng lại người, khi nào ta có thời gian rảnh sẽ quá bộ qua phủ dạy lệnh công tử”

hắn mỉm cười tiếp lời rồi chào thối lui tới chỗ thái tử.

lúc này rượu vào lời ra,thơ ca vang lên khắp các bàn,câu đối cũng thành chủ đề để các quan văn thể hiện cái tao nhã của giới sỹ phu,thỉnh thoảng lại có những võ tướng thể hiện năng lực với nhau bằng cử đỉnh,vật tay...tiếng nói cười không ngớt.

ở vị trí chủ toạ Nhất Nguyên Hoàng Đế nhìn vị thái tử trưởng tử,có lẽ lúc này quyết đoán,giặc ngoài đã rõ nhưng thù trong thì chưa lộ,không thể vì là trưởng tử mà đánh đổ cơ nghiệp Hồ gia mới tạo nên này.

“Hoàng nhi,cũng lâu lắm rồi phụ hoàng không cùng con đối ẩm,ta đang cao hứng con thử đối lại xem”

cầm cái nghiên đá lên Hồ Đế trầm mặc.

“Thử nhất quyển kỳ thạch, hữu thì vi vân vũ dĩ nhuận sinh dân" (Hòn đá lạ bằng nắm tay này, có lúc làm mây làm mưa để nhuần thấm sinh dân)

Nhíu mày suy nghĩ,Mạnh Nguyên chắp tay,nhi thần lĩnh ý xin đối lại là.

Giá tam thốn tiểu tùng, tha nhật tác đống tác lương dĩ phù xã tắc" (Cây thông nhỏ mới ba tấc kia, ngày sau làm rường cột để chống nâng xã tắc)

“ Bệ Hạ không phiền lòng chứ”

Đại nam mỉm cười tiếp lời.

“ ha ha ha...trẫm chỉ ngại sau này thái phó lại lao lực về đồ nhi,trẫm gửi gắm toàn quyền cho thái phó vậy”

Thái tử lúc này vẫy một nam tử.

“Hoàng đệ lại đây”

nam tử đó tiến lại,vóc dáng cao to râu hùm mày ngài,sắc mặt hồng nhuận,mắt sáng mũi rồng,khí chất toát lên long cốt,chờ hắn tiến lại thái tử khoác vai dẫn tới trước mặt Đế Hoàng.

“ phụ hoàng,nhi thần bất tài,chỉ có đam mê quân giới,thích khoác tướng bào,muốn nhìn kẻ thù xâm lăng phải run sợ trước bình hùng tướng mạnh của Đại Hồ ta,Đê đệ thân mang dòng máu nhị triều,xứng đáng là người kế nhiệm phụ hoàng,nhi thần tin trên dưới trong triều đều nhiệt tình ủng hộ”

vừa nói mạnh nguyên vừa cởi mũ thái tử dâng lên Hồ Đế.

vuốt mớ râu hùm Hồ Đế như được cởi bỏ những trăn trở bấy lâu, một bên là ổn định xã tắc,một bên là Hồ tộc,cuối cùng thì cũng nhất tiễn xạ song điêu.

ánh mắt mỹ phụ nhìn Đại Nam càng thêm nồng đậm,con người này,mới xuất hiện mà thâm bất khả trắc,đến lúc này cũng là lúc tàn tiệc,mọi người đều ra về.

Sáng hôm sau trên buổi chầu,hồ đế có chiếu sắc phong Hồ Đê làm thái tử,mạnh nguyên làm vệ quốc đại vương kiêm nam chinh đại tướng quân,đại nam được phong chinh nam tả tướng tất cả chuẩn bị cho cuộc nam chinh dẹp phản loạn.

Bạn đang đọc Chiến Thần Hồ Quốc sáng tác bởi HắcThạch
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HắcThạch
Thời gian
Lượt đọc 35

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.