Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khai Mở Thức Hải

Tiểu thuyết gốc · 2009 chữ

Đại nam ngồi sắp xếp lại kỹ ức về võ kỹ và công pháp của long tộc,rất nhiều môn trúc trắc khó hiểu,hắn chưa bao giờ nghe thấy và cũng không kiến giải nổi.

Nhớ tới tinh huyết của long tộc,đại nam lại ngồi xuống,hắn muốn thử luyện hoá,cầm bình ngọc đổ ra tay,một giọt tinh huyết toả ra nhiệt hoả trên tay hắn, trong giọt tinh huyết như ẩn chứa một kim long đang đằng vũ hí châu,nuốt giọt tinh huyết vào miệng hắn ngồi xếp bằng khởi vận nguyên khí.

tinh huyết vào miệng lập tức tan ra,cỗ nhiệt khí như hàng vạn con hoả long xung trận lao ra mọi hướng để phá phách,nhiệt hoả như thiêu đốt cơ thể hắn,hắn cố gắng vận chuyển nguyên khí giam cầm đàn hoả long chạy theo kinh mạch.

một vòng..

hai vòng..

.........

năm vòng tiểu châu thiên công...

càng cố gắng giam cầm thì cơ thể hắn càng như vạn hoả thiêu đốt,tới khi hắn vận chuyển được một vòng đại châu thiên công thì như bảo mã đang thuần bị đứt dây,vạn long tán loạn theo vạn hướng thiêu đốt xé nát cơ thể hắn,cả người trong biển lửa,hắn từ từ ngã xuống nằm bất động, đúng lúc này long châu trên cánh cửa thuỷ tinh cung bỗng nhiên loé sáng,một luồng sáng mát dịu chiếu lên người hắn như áp súc tất cả nhiệt hoả quay lại cơ thể hắn,luồng sáng như lồng nhốt hoả long lại tự động chạy theo các kinh mạch hắn khi tới trái tim thì bỗng nhiên cơ chế phản vệ của " trường sinh" khởi động, như là pin mặt trời tham lam hút lấy ánh sáng để nạp năng lượng cho bản thân nó vậy, nó tham lam hút lấy luồng sáng mang theo tinh huyết long tộc như một loại năng lượng nó cần,linh khí của thuỷ tinh cung như gặp phải nguy hiểm càng dãy dụa thì càng bị nó hút ra nhiều năng lượng hơn,dường như không cam chịu với trói buộc đó,thuỷ tinh cung càng loé sáng hơn,thiết bị trường sinh như con rắn thà chết cũng không buông mồi vẫn cố đón lấy năng lượng của thủ tinh cung,thuy tinh cung đột nhiên buông bỏ áp súc tinh huyết lui lại,một bên kéo lại một bên tiến tới cuối cùng một luồng sáng loé lên,thuỷ tinh cung và trường sinh biến mất trong luồng sáng đó,luồng sáng tắt đi,một toà tinh cung bé xíu như ngón tay đột nhiên bay đến giữa mi tâm của của đại nam,một vết rách nhỏ hiện ra,nó sống động như loài ký sinh theo vết rách đó chui vào trong đầu của đại nam,như mũi dao xé rách tấm màng giữa bóng tối và ban ngày luồng năng lượng được tinh huyết long tộc sinh ra,theo thuỷ tinh cung xâm lấn,bóng tối bị ép lui thức hải của hắn được mở ra,lúc này cảnh tượng hiện ra là một biển máu nhưng lại mang theo hoả diễm phía trên như một biển lửa trên biển thức hải là chín hòn đảo nhỏ,mỗi một hòn đảo lại có một toà tháp chín tầng ngự trị.ở trung tâm chín hòn đảo đó là toà thuỷ tinh tháp đang ngự trị trên một hòn đảo lớn nhất,lúc này đỉnh tháp trung tâm thuỷ tinh cung một luồng sáng mang theo năng lượng khai thiên đi khắp các kinh mạch của đại nam,khi luồng sáng đó tới vị trí trái tim của đại nam thì như thằn lằn mọc đuôi nó tự động gây dựng lại trái tim cho hắn,cứ vậy vận chuyển quay lại các huyết mạch,một bên phá một bên gây dựng lại,nhìn bên ngoài cơ thể hắn lúc trắng lúc đỏ như đèn nhấp nháy,luồng sáng yếu dần,hắn từ từ mở mắt,giật minh kinh hãi,nhìn trước mặt hắn giờ không còn là hang động với toà bạch ngọc thuỷ tinh cung nữa,mà là hắn đang nằm trên hòn đảo trên trời dưới đất xung quanh đều là một màu đỏ như máu, phía ngoài xa là một biển huyết hoả đang cháy rực kèm theo tiếng sấm sét ầm ì,trước mặt hắn giờ toà bạch ngọc thuỷ tinh cũng đã chuyển sang một màu hắc ngọc huyền bí,hắn giật mình,chẳng lẽ hắn đã khai mở thức hải và tiến vào đó,hắn lục trí nhớ của thuỷ tinh tìm hiểu,càng xem hắn càng giật mình,vì thức hải của hắn giờ lớn gấp vạn người thường,thức hải của hắn không yên mình với phù văn trôi nổi bên trên mà lại là một biển máu đang cháy,trên đó lại là các hòn đảo có chín ngọn tiểu tháp có chín tầng,còn khiến hắn thắc mắc là không hiểu sao trong thức hải của hắn lại có toà thuỷ tinh cũng,mà rõ ràng hắn còn chưa luyện hoá nó,bỗng nhiên hắn giật mình,nếu thuỷ tinh cung biến vào đây,vậy thuỷ tinh quách chứa lạc hồng tiên tử cùng với thập nhị bạch thiết nhân hùng tộc có bị văng ra hay nghiền áp đi rồi không,hắn tiến tới ý niệm hai cánh cửa đại môn thuỷ tinh cung mở ra, bước vào trong đại điện vẫn còn nguyên mười hai bạch thiết nhân hùng tộc nhưng khiến hắn giật mình là vị trí long ngai đã biến mất thay vào đó là chín con rồng chầu,đang hút vào phun ra hai luồng dịch một đỏ một xanh,ở giữa vị trí của chín con rồng chầu là một trái tim mà hắn nhìn rất quen mắt,thiết bị "trường sinh" trái tim đang lơ lửng đang không ngừng co bóp năng lượng đỏ đi vào và năng lượng xanh chạy ra,phía dưới trái tim ở vị trí nền đá là một ngọc bồn hắn cũng không rõ để làm gì nữa,dù rất tò mò nhưng giờ hắn cũng không thể kiến giải nổi.

bước về phía hậu điện là một cổng vòm hình bán nguyệt,cũng giống như đại điện,nhưng trên hai cánh cửa lại là hình hai con hoả phượng,hắn mở cánh cửa ra,phía sau là một dược viên cỏ hoa thơm ngát,hắn chỉ cảm thấy khi bước vào là một cảm giác thanh thần dưỡng thể,các loài kỳ hoa dị thảo mà hắn không biết tên đang đua nở,lúc này ở giữa dược viên là một quan tài bằng thuỷ tinh,hắn tiến lại.

trong quan tài đó nằm một mỹ nữ mặc váy trắng ngắn tới gối,hiện lên trong mắt hắn là đôi chân thon dài trắng hồng,hắn ngước nhìn lên một khuôn mặt thật là thanh trần thoát tục, xinh đẹp mỹ miều,nàng đang nhắm mắt như ngủ,đôi mi dầy cong vút chiếc mũi cao đầy cân xứng trên khuôn mặt,đôi môi hồng căng mọng và cong lên như mời gọi,toàn thân nàng nằm trong đó được phủ lên một lớp tơ hồng như mạng nhện,thỉnh thoảng đong đưa theo nhịp thở của nàng,cũng không biết bao giờ nàng mới tỉnh lại nữa,hắn đưa một tia thần thức vào dò xét nhưng khi tới lớp tơ hồng đó thần thức của hắn bị đốt cháy không còn tí nào,hắn lùi lại cảm giác đau buốt tận óc làm hắn kinh hãi.

hắn nhắm mắt lại rời khỏi thức hải,hắn tiến về phía rô bốt cứu hộ thu nó vào trong hộ uyển rồi hướng đỉnh nóc hang nhảy lên,phải mất sức bật tới hơn mười lần và dùng lạc hồng thương cắm vào vách đá cuối cùng hắn cũng leo tới mặt đất,hắn lao lên nào ngờ đầu húc vào gầm giường nên hắn đành phải bò ra,nhìn đồng hồ trên hộ uyển,vậy là đã năm ngày trôi qua.có lẽ sáng sớm dao nhi vào thấy như vậy nên đã đẩy giường lại che đi,vốn định xây mật thất nhưng hắn lưu lại dưới đó quá lâu nên cũng đành phải lên,năm ngày không ăn gì,nhưng có lẽ do tu luyện và cơ thể được gột rửa nên giờ hắn cũng chỉ cảm thấy hơi đói, cầm chiếc bánh nướng trên bàn rót ấm chén chè xanh,hắn ăn uống qua loa rồi đi sang xưởng quân giới.

trong hội trường mạnh nguyên và hồ bân đang ngồi trước mô hình hoàn chỉnh của kình nỏ liên hoàn tiễn,thấy hắn bước vào cả hai cùng hớn hở đứng dậy,khi bước lại gần hắn,mạnh nguyên và hồ bân cùng giật mình,từ người hắn toả ra một cỗ long uy vô hình,làm cho hai người bỗng thấy như có áp lực đang đè nặng nên thân mình,nhưng rồi sau đó lại như được hạo nhiên chính khí thanh tẩy,mệt nhọc trong cơ thể cũng tan biến đi,bước tới định mở lời nhưng hắn lại làm cho họ kinh ngạc không ngớt,nên cuối cùng cả hai chỉ đứng im há miệng nhìn hắn.

- hahaha.. gì mà ngạc nhiên đến vậy,chỉ là may mắn gặp đc kỳ duyên mà thôi,công việc thế nào rồi.

- càng ngày đệ càng không thấu được huynh nữa rồi,mỗi lần gặp là mỗi lần huynh làm cho bọn đệ lại thêm kinh ngạc.

Hồ bân vừa mở lời vừa kéo hắn ngồi xuống ghế.

- ta nghĩ có lẽ,không thể nam chinh được cùng các đệ rồi,có lẽ mai cũng lên bẩm tấu với hoàng thượng cần phải đi xứ minh triều trước,để lâu đêm dài lắm mộng,còn về nam chinh,vài hôm nữa ta sẽ đưa cho các đệ một số thứ cần dùng tới.chắc chắn không làm " vệ quốc đại vương" như đệ phải xấu mặt.

vừ nói hắn vừa vỗ vai mạnh nguyên rồi rời khỏi.

dòng sông lịch sử vẫn cứ trôi,mỗi sự kiện,mỗi một vương triều,đâu phải chỉ như cái kim mà rơi xuống sông sẽ biến mất,hắn lục lại trí nhớ về lịch sửa,bao nhiêu vương triều là truyền thuyết,bao nhiêu sự kiện cũng chỉ còn tồn tại trong miệng thế gian,hoàng ở đâu,thánh ở đâu,thần cũng vô thanh vô tức..trong quá khứ bao nhiêu giả kim thuật,đều khát vọng luyện đan để trường sinh,hàng ngàn hàng vạn câu hỏi chỉ xoay quanh một vấn đề về trường sinh thuật,hàng ngàn hàng vạn tiên nhân,vô thanh vô tức biến mất,tiên giới ở đâu,thiên giới cũng vậy..với năm ngày vừa qua những sự kiện đó đã làm hắn hoàn toàn thay đổi nhận thức về thế giới này..vận mệnh đã thay đổi,có lẽ hắn đã trượt ra khỏi dòng lịch sử và không thuộc về thế giới này nữa rồi,hắn biết giờ hắn đã bước chân vào thế giới tu luyện giả,nhưng thật sự hắn không biết hắn đang ở cảnh giới nào,chỉ biết luyện theo pháp quyết, mỗi lần luyện thì đều như nước đổ về ao,ao đầy bờ vỡ lại mở rộng thành đầm,đầm đầy bờ vỡ lại thành hồ lớn..hắn chỉ cảm nhận được qua vài lần như thế,còn hắn cũng không biết linh khí ở đâu để tu luyện,bởi vì nguồn năng lượng mà thuỷ tinh thái tử truyền cho hắn,mạnh mẽ gấp trăm vạn lần cái nguồn năng lượng mà hắn hấp thụ ở xung quanh,năng lượng của một người còn khác biệt như vậy,đó chỉ là một tia tàn hồn còn lại,nếu ở thời kỳ đỉnh phong thì sức mạnh đó sẽ nhiều như thế nào,phải chăng thời cổ đại mỗi vương triều đều đã có ẩn môn đứng sau lưng toạ trấn,phải chăng cái danh xưng thần thánh là được dành cho họ,rồi ngựa sắt biết chạy biết phun lửa của cậu bé làng gióng,liệu đó có phải một lão quái vật nào đó đã đoạt xá chăng,rồi pháp bảo chiếc lón và cây gậy biến thành một toà cung điện của một vị công chúa kia,liệu nàng có phải thánh nữa của một ẩn môn nào đó chăng,bởi vì nó so với thuỷ tinh cung mà hắn đang có cũng không khác là mấy..

hắn miệt mài với những dòng suy nghĩ mà không có hồi kết,tới khi hắn dừng bước thì đã vượt qua thái phó phủ của hắn.

Bạn đang đọc Chiến Thần Hồ Quốc sáng tác bởi HắcThạch
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HắcThạch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 29

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.