Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thanh Châu Phách Kỵ

2680 chữ

Chương 628: Thanh châu phách kỵ

Nhìn Bạch Sa thị đang chìm trong khói lửa nơi xa xa, đám binh sĩ đang liều mạng tu luyện trong binh doanh không tự chủ mà ngừng lại.

Binh doanh ở ngoài thành, nếu phi hành mà đi thì cũng mất khoảng một giờ. Trước kia, nơi này là thương khố của Từ Ký, nay được cải tạo tạm dùng làm binh doanh.

Nhìn từ xa, Bạch Sa thị chỉ còn là hình ảnh mờ ảo.

Thế nhưng khói đen nồng đậm từ đó khiến cho ai nấy đều phải khiếp sợ, bọn họ đều đã trải qua chiến đấu, cho nên biết rõ như thế là gì rồi.

Chuyện gì xảy ra? Bạch Sa thị đã xảy ra chuyện gì? Rối loạn sao?

“Tập hợp!”

Thanh âm lạnh lùng của Đường Sửu, lộ thêm sát khí bên trong vang lên. Vẻ mặt hắn không chút biểu cảm nhìn thoáng qua Bạch Sa thị, đại nhân còn ở trong thành!

Tạ Vũ An và Aya đưa mắt liếc nhìn nhau, trong lòng hai người đều dâng lên dự cảm bất thường. Tạ Vũ An do dự nói: “Đại nhân, chúng ta có nên phái trinh sát thăm dò tin tức trước hay không?”

Aya liên tục gật đầu. Cô cảm thấy phương pháp của Tạ Vũ An khá lão luyện, thành thục. Tình hình hiện tại của Bạch Sa thị còn chưa rõ, nếu hai binh đoàn đột nhiên xâm nhập, không biết sẽ tạo ra hậu quả khó lường gì nữa. Bạch Sa châu cũng không phải là một châu nhỏ bé gì, tùy tiện gia nhập vào, chính là tự tìm diệt vong.

Binh đoàn Vũ Yến của Tạ Vũ An chỉ là một binh đoàn chuẩn bạch nhân, còn Phấn Hồng Khô Lâu của Aya chỉ là một binh đoàn đánh thuê. Thực lực như vậy mà nhảy vào một cái đại vòng xoáy này, chỉ sợ bị nghiền nát không còn một mẩu vụn. Đến cả một binh đoàn bạch ngân thật sự, lúc này chắc chắn cũng không dám nhảy vào.

Vẻ mặt Đường Sửu không chút biểu cảm, lạnh lùng nhìn Tạ Vũ An chằm chằm: “Ngươi định kháng mệnh?”

Tạ Vũ An giật mình một cái. Gã biết vừa rồi mình do dự, đã khiến Đường Sửu đại nhân không vừa ý. Sự tín nhiệm giữa hai bên còn rất mỏng manh, lúc này chần chừ thì chỉ có chôn vùi tương lai của binh đoàn Vũ Yến. Tạ Vũ An cũng hiểu bản thân mình đã phạm vào đại sai lầm. Binh đoàn Vũ Yến nếu đã lựa chọn Mãnh Nam đại nhân, thì theo ý nghĩa nào đó, binh đoàn Vũ Yến không còn thuộc về gã nữa. Không những thế, gã và cả binh đoàn Vũ Yến đều đã phụ thuộc vào Mãnh Nam đại nhân.

Thời điểm này, mình lại có ý nghĩ mang nặng tính cá nhân, chính là tối kỵ.

“Thuộc hạ biết sai!” Tạ Vũ An không chút do dự nhận sai lầm, rồi lập tức chạy vôi đi tập hợp binh đoàn.

Vẻ mặt Aya cũng biến đổi. Một lát sau, cô cũng cắn răng đáp: “Vâng!”

Vẻ mặt Đường Sửu không biểu hiện gì nhưng trong lòng lại khẽ buông lỏng một cái. Hai chi binh đoàn này là mới mua tới, thời gian ngắn ngủi, bản thân hắn cũng không có nhiều tin tưởng đối với hai chi binh đoàn được mua này. Nếu hai người này thật sự chống lại mệnh lệnh thì hắn cũng không biết làm cách nào khác. Thế nhưng hắn biết rõ, nếu lúc nãy chỉ cần hắn hơi chút do dự và chần chừ thôi, thì hai chi binh đoàn này càng ngày sẽ càng không nghe hắn chỉ huy nữa.

Hắn ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào Bạch Sa thị đã bị khói đen bao trùm phía xa xa kia, ánh mắt càng băng lạnh.

Đám người Tạ Vũ An lo lắng bị liên lụy, thế nhưng hắn không chút quan tâm. Bạch Sa châu thì có liên quan gì tới hắn? Chọc giận hắn, hắn hủy không được Bạch Sa châu, thế nhưng cướp bóc sạch sẽ nơi này qua một lần thì hắn lại dễ dàng làm được đấy.

Kèn lệnh binh doanh nức nở, sát khí tận trời.

“Mục tiêu, Bạch Sa thị. Tốc độ cao nhất, đi tới!”

Một nhóm người bên Đường Thiên như mật ngọt hấp dẫn vô số thợ săn. Khi bọn họ nhìn thấy Đường Thiên, thì cũng xuất hiện một tia do sự và e sợ. Thế nhưng cảm giác này nhanh chóng bị tham lam và cuồng nhiệt thay thế.

Bọn họ như một bầy sói, không ngừng nhào về phía trước.

Rất nhanh, đội ngũ xuất hiện thương vong. Chủ yếu là hộ vệ của Lăng gia và đại công tử.

Sắc mặt đại công tử tái mét. Chỉ khi y nhìn về phía đám người U Châu quỷ kỵ bên cạnh Đường Thiên mới xuất hiện thêm một vẻ cuồng nhiệt.

Bình thường, hộ vệ của y đều có thực lực mạnh mẽ, hùng tráng uy vũ, còn đám người U Châu quỷ kỵ bên cạnh Đường Thiên lại có tướng mạo xấu xí, già nua, nhìn qua không có chút tinh nhuệ, thua xa đám hộ vệ của y.

Thế nhưng thực chiến mới có thể kiểm nghiệm được phẩm chất. Hộ vệ của y đã dần xuất hiện thương vong, quân số giảm đến một phần năm, đám gia hỏa già nua này lại không có thương vong nào cả. Quan sát quá trình chiến đấu của bọn họ, trong lòng y càng thêm tán thán. Đám gia hỏa già nua này vậy mà rất tinh tế, phối hợp cực kỳ thành thạo với nhau.

Trước tiến, sau lui, xen kẽ, cắt xéo. Bọn họ có thể bình thản ung dung mà làm tan rã thế tiến công của đối phương, toàn bộ quá trình tựa như cảnh đẹp ý vui, như một dạng nghệ thuật vậy.

Bọn họ chưa bao giờ đơn độc đấu với địch nhân cả, chưa bao giờ cứng đối cứng với đối phương. Bọn họ như một giọt thủy ngân đen không ngừng biến đổi hình thù, tuy nhiên vẫn cứ luôn vây quanh bảo hộ cho Đường Thiên.

Đám hộ vệ còn lại không ngừng giải quyết đám địch nhân bị thụ thương kia. Đến lúc này, gần như mọi người đã giết đến đỏ mắt rồi, con phố bọn họ đi qua, vô số thi thể sõng soài, máu me vương đầy mặt đất.

Lúc này bay lên không trung không phải là một ý hay.

Đột nhiên Đường Thiên ngừng lại. Thấy Đường Thiên khác lạ, đám U Châu quỷ kỵ lập tức lộ ra vẻ phòng bị.

Còn các hộ vệ khác lại phản ứng chậm một nhịp.

“Kêu bọn họ quay về.” Đường Thiên nhìn chằm chằm vào cuối con đường phố không một bóng người, không quay đầu lại mà nói.

Lăng Hạ chợt hiểu, sắc mặt biến đổi. Vội vàng ra lệnh cho đám hộ vệ trở về.

Đám hộ vệ đầy bối rối quay trở lại.

“Các ngươi bảo hộ đại công tử cho tốt.”

Buông mấy lời này xong, Đường Thiên bước ra trước, vượt khỏi đám người. Mà phần cuối của con phố, một đoàn người xuất hiện.

Liếc mắt qua Đường Thiên đã nhận ra được, mấy kẻ cầm đầu đám người này chính là đám người mà hắn và Thạch Sâm đã từng gặp khi đến trung tâm Lính đánh thuê.

“Thanh Châu phách kỵ.”

Đường Thiên phun ra bốn chữ này, sắc mặt đám người đại công tử và Lăng Hạ sau lưng hắn đại biến. Uy danh Thanh Châu phách kỵ như mặt trời ban trưa, chính là một trong những tinh nhuệ mạnh nhất hiện nay.

Đám người U Châu quỷ kỵ bên cạnh Đường Thiên đột nhiên tản ra sát ý mãnh liệt. U Châu quỷ kỵ không còn là một đám lão đầu giản dị như lúc nãy nữa, mà cả người bọn họ phát ra sát ý đáng sợ, tựa như một thanh kiếm sắc bén được rút ra khỏi vỏ, không chút che lấp vẻ sắc bén lẫm liệt.

Đây chính là đối thủ cùng cấp bậc với bọn họ. Không, U Châu quỷ kỵ xuống dốc đã lâu, nhưng mà Thanh Châu phách kỵ lúc này uy danh chấn khắp thiên hạ!

Gần một trăm tên Thanh Châu phách kỵ đi dọc theo con phố, chậm rãi tiến tới. Một cảm giác áp bức không nói rõ bằng lời, ập tới trước mặt.

Đám Lăng Hạ đều biến sắc. Chỉ một trăm người, khí thế lại có thể hung hãn áp bức người khác đến như thế.

Thanh Châu phách kỵ, khí phách vô song!

Cầm đầu đám người là một tên nam tử tóc ngắn, gã vượt khỏi đám người, thi lễ với Đường Thiên. Không kiêu ngạo, không tự ti mà nói: “Bái kiến Mãnh Nam tiên sinh, tại hạ A Tang. Lần trước gặp gỡ, phong thái của đại nhân, bọn ta khó mà quên được. Bọn ta vô ý là địch nhân với đại nhân, không biết đại nhân có thể cấp cho chúng ta một chút thể diện? Không nên nhúng tay vào chuyện này. Bọn ta nguyện tặng một chiến hạm đen, kèm theo đó một trăm tên phách kỵ tinh nhuệ.”

Sắc mặt Lăng Hạ và đại công tử chợt thoắt cái trở nên tái nhợt như tờ giấy.

Một chiến hạm thông thường đã khoảng hơn một trăm ức vân tệ, nhưng quý hơn nữa là một trăm tên Thanh Châu Phách kỵ. Theo uy danh chấn động khắp các châu, một kỵ binh này thôi cũng đã khó cầu được rồi. Chiến hạm có thể mua được bằng tiền, thế nhưng Thanh Châu phách kỵ, là không phải có tiền là mua được đấy. Một trăm tên Thanh Châu Phách kỵ mới chân chính là một cái giá vô cùng lớn.

Vẻ mặt tái nhợt của đại công tử nở ra một nụ cười khổ sở. Tình cảnh hiện giờ như đã đến đường cùng lại khiến y bình tĩnh trở lại. Thực lực đối phương vượt rất xa y, thế nhưng chỉ một cái giá đưa ra cũng đã vượt xa cái giá lớn nhất mà y có thể chi được. Mà thật ra, cái giá mà y đưa ra, thật sự lại quá thấp đến mức phải xấu hổ.

Đối phương cấp cho Đường Thiên đã đủ thể diện, hơn nữa hơn hai trăm Thanh Châu phách kỵ nơi này hoàn toàn có đủ khả năng bắt được hết tất cả bọn họ lại.

Gương mặt Lăng Hạ trắng như một tờ giấy. Nàng cũng không thể nghĩ ra, Đường Thiên có lý do gì để từ chối.

“Rất xin lỗi, ta đã đồng ý bảo toàn cho đại công tử rồi.”

Thanh âm vang lên phía trước khiến đại công tử và Lăng Hạ sững sờ tại chỗ. Bọn họ còn cho rằng tai mình nghe nhầm.

A Tang cũng không nghĩ Đường Thiên vậy mà lại từ chối, gã ngây người ra, rồi mới nói: “Nếu như đại nhân không hài lòng với điều kiện này, có thể thương lượng lại.”

Đường Thiên lắc đầu: "Không cần thương lượng nữa."

A Tang ngơ ngác nhìn Đường Thiên. Đầu tên gia hỏa này hỏng rồi hay sao. Gã không nghĩ tới chuyện Đường Thiên từ chối, hơn nữa còn từ chối một cách dứt khoát như vậy.

“Nếu Mãnh tiên sinh đã muốn ganh đua vào vũng nước đục này, vậy đắc tội rồi.” Vẻ mặt A Tang không chút biểu tình, ánh mắt lạnh đi.

Lần yến hội trước, Mãnh Nam gây ra động tĩnh lớn như vậy, gã cũng cảm thấy kinh hãi khó giải thích được. Đây chính là nguyên nhân mà gã bày ra phong thái khiêm nhường thế này. Cường giả như vậy, cho dù có thủ thắng thì thương vong nhận lấy cũng không ít.

Thế nhưng không có nghĩa là gã e sợ Mãnh Nam. Tại thời đại binh đoàn như hiện nay, Thanh Châu phách kỵ đã sớm bước lên đỉnh cao của chuỗi thức ăn này. Có hai trăm Thanh Châu phách kỵ ở đây, gã đủ tự tin đánh bại được Mãnh Nam này.

Nếu như đã nỗ lực như vậy rồi vẫn không tránh được phải trả giá. Vậy thì cứ bỏ ra cái giá lớn đó, chỉ cần có thể thắng lợi, toàn bộ nỗ lực đều sẽ trở nên có ý nghĩa.

“Lui về phía sau!”

Đường Thiên ra lệnh cho đám U Châu quỷ kỵ bên cạnh mình.

Đám người A Lãnh cực kỳ hoảng sợ: “Đại nhân…”

“Lui ra phía sau!” Đường Thiên hừ lạnh.

Đám A Lãnh không cam lòng, trừng mắt nhìn Thanh Châu phách kỵ nơi xa rồi chậm rãi lùi ra sau.

Chiến ý trong lòng Đường Thiên bốc lên hừng hực. Đám U Châu Quỷ kỵ này của hắn chính là những lão binh tinh nhuệ chân chính, bọn họ chính là những nòng cốt trong đám quân đoàn Quỷ kỵ mới của Thạch Sâm trong tương lai. Chết tại trận chém giết này, quá không đáng. Hơn nữa không có Thạch Sâm, sức chiến đấu của đám U Châu quỷ kỵ này giảm đi rất nhiều.

Ba mươi tên U Châu Quỷ kỵ chống lại hai trăm tên Thanh Châu phách kỵ có chủ tướng, là không có phần thắng.

Hi sinh như vậy, là hi sinh vô nghĩa.

Hơn nữa…

Đường Thiên nhìn chăm chú vào đám Thanh Châu phách kỵ đối diện, nhiệt huyết sôi trào. Thanh Châu phách kỵ, không dễ dàng gì mới gặp được địch nhân mạnh mẽ như vậy!

Địch nhân càng mạnh mẽ, chiến đấu càng tàn khốc mới có thể ma luyện Thiếu niên ngày càng mạnh mẽ hơn được!

Thiếu niên như thần, trận chiến này đã định trước là dành cho ngươi! Hàng ngày hàng đêm ngươi vẫn tuôn mồ hôi đầm đìa, không phải là vì chuẩn bị để đối đầu với địch nhân như vậy hay sao?

Trong lòng Đường Thiên dường như đang có một giọng nói thét to lên: đánh bại bọn họ, đánh bại bọn họ…

Hưng phấn, hưng phấn chưa từng có từ trước tới nay.

Không gì có thể khiến người ta hưng phấn hơn là chuyện có một đối thủ mạnh mẽ.

"Thanh Châu phách kỵ, a..."

Gió thổi trên mặt không khiến hắn lãnh tĩnh chút nào, mà còn như thổi bùng lên ngọn lửa đang thiêu đốt trong lòng hắn, càng cháy lên hừng hực!

Thanh Châu phách kỵ phía trước động rồi.

Bất động như núi, vừa động lại như sấm sét.

Hai trăm thân ảnh hòa vào nhau như thành một thể, ánh sáng lóe lên như lửa cháy mạnh mẽ phun trào, phun ra nuốt vào bất định. Bóng người xẹt qua với tốc độ cực nhanh, tiếng rung động trầm thấp truyền xuống mặt đất, vào phòng ốc, trên tất cả đường phố, mọi thứ đều run rẩy. Tựa như một tiếng sấm rền nổ tung tại tầng mây thấp mà không có chút dấu hiệu báo trước, trời long đất lở.

Khí thế như sấm động, đè nén như núi cao khiến tất cả mọi người đều biến sắc mặt.

Chỉ duy nhất, vẻ mặt của Đường Thiên là vẫn giữ được yên tĩnh.

Vô số ánh đom đóm không biết từ nơi nào tràn ra, trong nháy mắt đã phủ kín khắp đường phố, khói lửa tạo thành một mảnh hỗn độn tràn ngập khắp con phố. Trong từng điểm từng điểm sáng đom đóm chiếu rọi đó, còn có thêm một phần yên tĩnh và nhu hòa.

Đến đi, chiến!

Bạn đang đọc Chiến Thần Bất Bại của Phương Tưởng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 70

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.