Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Di Tích

2676 chữ

Một trận chiến của Đường Thiên, oanh động toàn bộ Bạch Sa thị.

Vẻ mặt của người nào nói về trận chiến tối hôm qua cũng đầy sợ hãi, còn có cả kính nể. Tuy nhiều người không thực sự hiểu rõ nội tình của trận chiến này, nhưng chỉ với đám hỏa vân như ngọn núi lớn kia cũng đủ để người thường tưởng tượng ra rồi.

Cung Thần chết trong tràng chiến đấu kinh thế hãi tục này lại không khiến người khác chú ý. Mọi người đang mải đàm luận xem lai lịch sư thừa thần bí của Mãnh Nam, đàm luận về đám hỏa vân phủ kín phương viên trăm mẫu kia nếu như thật sự rơi xuống mặt đất thì sẽ xảy ra tràng cảnh gì? Đám hỏa vân có thể tự mình bành trướng ra bên ngoài là thần kỹ vũ kỹ gì?

Toàn bộ cơ sở trinh sát ngầm xung quanh biệt viện Lăng gia cũng trong một đêm mà hoàn toàn bốc hơi, không chừa lại chút dấu vết. Không chỉ như thế, toàn bộ dân chúng ở lân cận biệt viện Lăng gia cũng bị dọa hoảng sợ, suốt đêm đó đã tranh thủ dọn đi nơi khác.

Lấy trung tâm là biệt viện Lăng gia, xung quanh trong phạm vi ba dặm, không một bóng người.

Vốn bên ngoài thành thị có rất nhiều ý kiến công khai lên án Đường Thiên, lúc này cũng đồng loạt mai danh ẩn tích. Không ai dám trêu chọc đến ma đầu như vậy. Không sai, trong mắt đám quyền quý Bạch Sa thì Mãnh Nam được miêu tả thành một ma đầu hung tàn bạo ngược, một lời bất hòa liền ra tay giết người diệt khẩu. Ngay trước mặt Châu chủ, dám bỏ qua, không thèm để ý đến thỉnh cầu của Châu Chủ mà ra tay sát hại Cung Thần. Thậm chí đến Châu chủ đều phải nổi giận nhưng cũng không dám nói gì. Tên gia hỏa như vậy mà không phải ma đầu thì là thứ gì?

Ma đầu hung tính đầy người, Nhu phu nhân không dám hé răng, Hà Anh đại nhân cũng không dám hé răng. Trong lúc nhất thời, người người trong Bạch Sa thị lại có thêm vài phần cảm giác bất an.

Thậm chí đến cả một vài người muốn phát ngôn giáo huấn Mãnh Nam cũng bị đám người thân bạn bè của mình kềm giữ lại, chật vật khuyên bảo. Loại ma đầu này ngàn vạn lần không thể trêu chọc vào được, cũng không nên vì vậy mà khiến Bạch Sa thị rước lấy tai ương ngập đầu, vân vân…

Trị An Thự Điền Khải Quang sợ đến mức hoang mang lo lắng, nhanh chóng chấm dứt toàn bộ những thủ đoạn nhỏ lén lút vừa rồi. Trị an Bạch Sa thị lại lần nữa trở nên trật tự ngay ngắn trởlại.

Dù là đám người đại công tử từ lúc đầu đã hi vọng có thể kết minh với Đường Thiên, trong lúc này cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Thậm chí chính bọn họ cùng không biết chuyện này đối với bọn họ mà nói là tốt hay là chuyện xấu nữa.

Chẳng qua, những chuyện này thì có quan hệ gì đến Đường Thiên?

Hắn vẫn ngây người cả ngày tại biệt viện Lăng gia, toàn tâm chìm đắm vào cảm ngộ mới có được.

Uy lực của Lưu huỳnh Hải vượt xa so với dự liệu của hắn. Chuyện này khiến Đường Thiên rất kinh ngạc, cũng mang đến cho hắn có một tia cảm ngộ. Mà cảm ngộ mới mà hắn đạt được, chính là đòn phản công thiêu đốt năng lượng lúc sau cùng của Cung Thần.

Năng biến!

Ánh đom đóm của Đường Thiên đã có một chút vị đạo của năng biến, nhưng cách năng biến chân chính thực sự còn một khoảng cách xa. Chiêu cuối, Cung Thần không chút cố kỵ thiêu đốt giúp hắn tham khảo được không ít. Nếu hắn có thể nghiền ngẫm rõ ràng, hoàn toàn lĩnh ngộ được năng biến, thì thực lực của hắn sẽ không nghi ngờ gì mà bước lên một độ cao mới.

Hoàn thành năng biến Lưu Huỳnh Hải, chỉ mới nghĩ tới đã khiến Đường Thiên kích động không sao hiểu nổi.

Đến lúc đó, thiếu niên như thần, thật sự là mạnh mẽ đến bùng nổ a!

Nếu như nói năng biến chính là then chốt khiến Lưu Huỳnh hải lột xác, thì Linh diễm chính là thứ trời sinh dành cho chuyên gia cận chiến. Linh năng lượng thể tuy cũng tương tự như một loại cường hóa thân thể, phương diện năng lực cường hóa cũng không tính là mạnh mẽ hơn những huyết mạch khác ở Thiên Lộ. Do đó mà khiến Đường Thiên trong khó mà phát huy được uy lực mạnh nhất quá trình cận chiến. Thế nhưng khi thiên phú của Linh năng lượng thể được thức tỉnh, hình thành Linh diễm thì lại khiến uy lực cận chiến của Đường Thiên vọt lên thẳng tắp.

Linh diễm chính là vũ khí tốt nhất của một chuyên gia đánh giáp lá cà.

Có điều bây giờ Linh diễm vẫn chỉ có thể phát triển trên hai tay Đường Thiên, còn một khoảng cách xa mới tiến tới thời điểm có thể che phủ toàn thân hắn. Con đường trở thành chuyên gia cận chiến của Đường Thiên vẫn còn rất mênh mông.

Tất nhiên Đường thiếu niên không nghĩ nhiều như vậy. Không tính đến hoàn thành năng biến Lưu Huỳnh hải, Linh diễm chỉ trên hai quyền trong cận chiến giáp lá cà đã khiến thực lực của hắn nhảy vọt về chất rồi. Quan trọng hơn cả, chính là con đường hắn đi đã trở nên vô cùng rõ ràng.

Tất cả mọi chuyện dường như đều đang phát triển theo hướng rất tốt. Chỉ có một chuyện khiến hắn lo lắng, chính là Thiên Huệ.

Hai người vốn có ước định chuyện trò mỗi tháng, thế nhưng mỗi lần Đường Thiên mở tinh môn đồng thau ra đều không có hồi đáp. Điều này khiến hắn hơi lo lắng.

“Đây là cái địa phương gì vậy?” A Tín lẩm bẩm.

Một nơi hoang dã cằn cỗi, không một ngọn cỏ, mênh mông không có phần cuối. Bọn họ đã đi hơn mấy tháng nhưng màn đêm cũng chưa từng lui xuống. May là bầu trời có rất nhiều sao sáng, ánh sao nhàn nhạt khiến phiến thiên địa hoang dã này không tới mức trở thành một mảnh đen kịt.

Bọn họ từ một tinh môn khác đi vào trong mảnh đất tĩnh mịch này. Sau vài ngày, ý thức được tình thế không ổn, bọn họ ngược trở lại chỗ cũ thì tinh môn đã biến mất không còn ở chỗ đó nữa.

Tiểu Nhiên mang theo đại khảm đao, cẩn trọng hộ vệ bên cạnh Thiên Huệ, vẻ mặt đầy phòng bị hừ lạnh: “Tập trung tinh thần một chút đi, nơi này rất tà môn.”

Đi tới hơn hai trăm dặm, Thượng Quan Thiên Huệ nói: “Nghỉ ngơi một chút.”

"Vâng!" Tiểu Nhiên cùng A Tín lĩnh mệnh.Đại đội đóng quân, mấy chục trinh sát cũng bắt đầu tản ra khắp nơi, biến mất tại chân trời. Nhiệm vụ của bọn họ là dò xét xung quanh xem có nơi nào khả nghi hay không.

Thượng Quan Thiên Huệ thử mở một tinh môn đồng thau, có chút thất vọng trong lòng khi thấy không có phản ứng nào. Nhưng vẻ mặt lại không chút biến hóa nào.

“Vẫn không được sao?” Tiểu Nhiên có chút lo lắng.

“Ừ.” Giọng nói của Thượng Quan Thiên Huệ vẫn trấn định: “Yên tâm, tinh cầu này không lớn, chúng ta sẽ nhanh chóng tìm được.”

Tiểu Nhiên gật đầu. Bọn họ đi vào tinh cầu này không bao lâu thì nhanh chóng phát hiện chuyện dị thường này. Chính là chuyện nơi này có một lực lượng thần bí vô hình ngăn cách mọi liên hệ với các tinh môn Đồng thau. Do đó mà Thượng Quan Thiên Huệ đã mất đi liên hệ với Đường Thiên.

Cũng may tinh cầu không lớn lắm. Bọn họ đang tìm kiếm tinh môn đi ra ngoài, đồng thời còn tìm kiếm nơi phát ra cái lực lượng thần bí kia. Nhưng mãi đến bây giờ, bọn họ vẫn chưa phát hiện ra, nơi này tựa như chỉ là một tinh cầu vô cùng bình thường, hoang vắng, tĩnh mịch, không có nửa điểm của sự sống.

A Tín đến cạnh bên Tiểu Nhiên, ánh mắt len lén liếc qua nhìn qua bộ ngực cỡ đại căng tròn của nàng này. Lập tức mặt gã soát đỏ ửng lên.

Tiểu Nhiên vươn người vặn lưng, vừa vặn nhìn thấy ánh mắt nhìn chằm chằm của A Tín. Hai tay của A Tín không tự chủ mà đưa lên, mười ngón tay vô ý thức mà đụng chạm đến.

Phanh!

Tiểu Nhiên vung đại khảm đao như tấm ván cửa, như đập vào một con ruồi, mạnh mẽ phang thẳng vào mặt A Tín. Gã bị quất bay thẳng đi, như một quả bóng cao su.

“Lưu manh!”

Tiểu Nhiên hừ lạnh một tiếng, cắm thanh đại đao như tấm ván cửa trên mặt đất, vẻ mặt đầy khinh bỉ.

Đột nhiên tiếng vó ngựa gấp gáp xuất hiện khiến Tiểu Nhiên ngước đầu lên nhìn. Từ xa xa, trinh sát đang điên cuồng chạy đến.

“Bẩm báo đại nhân, phát hiện một tòa thành phía trước!”

Thượng Quan Thiên Huệ quắc mắt đứng dậy: “Toàn quân chuẩn bị.”

Tinh thần Tiểu Nhiên rung lên, lập tức xách đại khảm đao, nhảy lên lưng ngựa. Sau nhiều ngày trời tìm tòi không chút thu hoạch, tính tình nàng cũng nôn nóng, trong lòng đầy ủ rủ. Nàng không sợ có địch nhân tiến đến, chỉ sợ không phát hiện ra được cái gì cả.

A Tín giãy dụa trong bùn đất đứng dậy, trong miệng lẩm bẩm: “Bá vương long này, thật uổng cho một thân vóc dáng ngon lành!”

Tiểu Nhiên hừ một tiếng, vênh váo tự đắc mà lướt qua người A Tín, trong lòng có chút đắc ý. Hóa ra vóc dáng của mình cũng được như vậy a.

Đại quân bắt đầu xuất động.

Đi tới phía trước chừng hai mươi dặm, Thượng Quan Thiên Huệ nhìn thấy được tòa thành mà trinh sát đã nói.

Trên ngọn núi cao vút, một tòa thành lẻ loi trơ trọi đứng đó. Một tòa thành đen kịt, không có chút ánh sáng ở nơi ngọn núi hoang vắng tĩnh mịch. Nếu không nhờ có ánh sao, thì người có nhãn lực xuất sắc thế nào đi nữa cũng khó mà phát hiện ra được tòa thành này.

Tinh thần mọi người đồng loạt rung lên.

Đây chính là vết tích nhân loại duy nhất mà rất nhiều ngày trôi qua bọn họ phát hiện ra được.

Toàn quân lập tức tăng tốc đến gần tòa thành. Đến nơi thì mới thấy, hình dạng của tòa thành này có chút kì quái.

“Rất không giống tòa thành.” A Tín cau mày, vẻ mặt nghiêm túc.

Quả thật không giống như tòa thành, không có tháp bắn cao vút, không có chút kiến trúc mang tính công kích. Chỉ là kiến trúc thẳng tắp cao vút, từng tầng từng tầng. Nhưng nhìn qua có thể nhận ra, đây chỉ còn là một di tích, đã lâu không có dấu vết con người ở đây, cửa sổ và vách tường bên ngoài đều vỡ nát đến tơi tả.

Tiểu Nhiên nhìn gã một cái, tên lưu manh này thỉnh thoảng nghiêm túc lại có chút khí thế a. Thế nhưng lời ra đến miệng nàng lại là: “Vậy giống cái gì?”

“Như một tòa đại lâu.” Người nói là Thượng Quan Thiên Huệ, khuôn mặt tinh xảo không tì vết của nàng ngẩng lên, nhìn chăm chú vào tòa kiến trúc trên đỉnh núi kia: “Đó là một tòa lầu cao.”

Nghe tiểu thư nói vậy, Tiểu Nhiên cũng cảm thấy nó giống một tòa lầu cao, nhưng có chút khó hiểu: “Người nào lại xây dựng một tòa lầu cao tại đây chứ?”

“Đi tới sẽ biết.” Thượng Quan Thiên Huệ thu ánh mắt lại, thản nhiên đáp.

Bọn họ nhanh chóng đi tới đỉnh núi. Nơi này là một tòa lầu cao mang theo phong cách hiện đại với mười ba tầng, không có nhiều trang trí. Thứ kiến trúc này có thể nhìn thấy tại bất kỳ một học viện thông thường nào.

Mọi người càng thêm cẩn thận. Không ai biết được nơi này có thể sẽ có cái gì nguy hiểm. A Tín và Tiểu Nhiên, hai người đứng hai bên phải trái, sát sao bảo vệ Thượng Quan Thiên Huệ.

Đi tới trước đại lâu, đập vào tầm mắt mọi người là một cánh cổng màu xám nhạt.

Tiểu Nhiên không nói một lời, mang theo đại khảm đao đi tới trước cổng. Đột nhiên nàng chú ý tới trên cổng tựa hồ như có chữ viết bèn đưa tay ra xóa đi đám bụi đất phía trên. Kim loại sáng loáng hiện ra, đồng thời còn hiện ra một dãy kí tự.

“Hướng về Hải Nạp – Phạm Sâm Đặc (HeinerVan Gogh) gửi lời chào.”

Tiểu Nhiên thấp giọng thì thầm, nàng quay đầu hỏi: “Tiểu thư, Hải Nạp - Phạm Sâm Đặc(HeinerVan Gogh) là ai?"

"Hải Nạp - Phạm Sâm Đặc(HeinerVan Gogh)?" Thượng Quan Thiên Huệ tỉ mỉ hồi tưởng. Một lúc sau mới lắc đầu: “Không nghe qua.”

Ánh mắt Tiểu Nhiên chuyển qua A Tín, gã cũng buông thõng hai tay: “Nghe như tên một đại nhân vật.”

Vẻ mặt vô lại, lưu manh của A Tín khiến Tiểu Nhiên hừ lạnh một tiếng, nàng tiện tay cắm thanh đại khảm đao xuống mặt đất dưới chân. Cổng kim loại không có nắm đấm tay cầm để mở cửa gì cả, hai tay Tiểu Nhiên đành đặt trên cánh cổng, eo trầm xuống, quát khẽ một tiếng, lực lượng toàn thân bộc phát.

Két két két!

Một âm thanh ma sát khiến người khác ê cả răng truyền ra, bụi trên cánh cổng rơi rớt xuống, lộ ra một chất liệu kim loại sáng bóng. Trải qua bao nhiêu năm tháng, nhưng cánh cửa này lại không có chút dấu hiệu gỉ sét ăn mòn nào cả.

A Tín vuốt cằm nói thầm: “Quả nhiên không hổ Bá Vương Long! Chất liệu cửa này nhìn qua cũng có điểm được a. Nói không chừng là đồ vật tốt. À, lúc đi, nhất định phải tiện tay cầm theo luôn, không nên lãng phí…

Cánh cửa kim loại bị Tiểu Nhiên cường hành đẩy ra, một luồng bụi bặm đập vào mặt, cho thấy bên trong hẳn là đã lâu không có người ở.

Mấy tên Hồn tướng giơ cao gậy Tinh quang bước vào đại lâu. Gậy Tinh Quang tỏa ra ánh sáng sáng ngời, chiếu sáng rõ ràng khắp mọi chỗ trong đại lâu.

Không nhìn thấy vật sống nào cả.

Mọi người có chút thất vọng, lại có cả thở phào nhẹ nhõm.

Bên trong đại lâu phủ một tầng bụi bặm cho thấy rõ một khoảng thời gian rất rất dài, không có bất kì sinh vật gì ghé đến.

Tiểu Nhiên không dám sơ ý, chỉ huy mấy tên Hồn tướng kiểm tra, dò xét mọi nơi. Một lát sau, xác định an toàn mới thả lỏng người.

Thượng Quan Thiên Huệ hít sâu một hơi. Nàng có dự cảm mạnh mẽ rằng, tại di tích được bảo tồn hoàn hảo này chắc chắn có cất giấu một bí mật kinh người.

Bạn đang đọc Chiến Thần Bất Bại của Phương Tưởng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 85

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.