Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngân Dực Kiếm Khách

2404 chữ

Pháp tắc!

Đường Thiên kinh hãi.

Kiếm quang kia tuy không chói mắt, nhưng một kiếm này chém ra, toàn bộ người trong đại sảnh đều biến sắc. Thánh giả không đủ thực lực không biết nó gọi là gì, mà chỉ cảm thấy tâm thần bị kiếm này thu hút cả tâm hồn, thân thể cứng ngắc, đầu óc trống rỗng, không có tí sức chống cự nào.

Mà những kẻ biết nhìn hàng cũng không thể giữ nổi trấn định, bật cả dậy.

Bên phía Hà Anh thế mà có kiếm khách lĩnh ngộ ra pháp tắc!

Kẻ vốn tưởng mình rất hiểu Hà Anh như Minh công mà lúc này cũng đầy vẻ khiếp sợ. Lĩnh ngộ pháp tắc, dù ở bất kỳ lĩnh vực nào, đều có nghĩa là đã đăng đường nhập thất.

Thánh giả bạch ngân có cột mốc là năng biến, nó biểu thị khả năng vận dụng năng lượng đến đâu. Nhưng thánh giả lại có một cột mốc khác biểu thị tạo nghệ thâm hậu trong lĩnh vực của mình, đấy là pháp tắc.

Đường Thiên cũng giật nảy mình.

Hắn hiểu rõ độ khó khi lĩnh ngộ pháp tắc tại thánh vực lớn hơn Thiên lộ rất nhiều. Năng lượng ở thánh vực quá nhiều, tựa như tuyết đọng dày đặc, chôn giấu pháp tắc rất sâu. Những người có thể lĩnh ngộ pháp tắc trong thánh vực đều là nhân vật rất lợi hại!

Không còn nghi ngờ gì nữa, đây là vị thánh giả lĩnh ngộ pháp tắc đầu tiên Đường Thiên gặp tại Thánh vực.

Kiếm quang màu bạc mang theo cảm giác lành lạnh như gió thu thổi qua, đại sảnh vừa bị Thiết thủy chi quyền của Tây Áo hun nóng như hỏa lò, nay trở nên mát rượi như trời thu.

Con ngươi co lại, Đường Thiên lập tức trấn định, xông tới.

Người khác có thể kính nể pháp tắc, nhưng với Đường Thiên thì nó lại là thứ cực kỳ quen thuộc. Tỉnh Hào, Hạc, Lăng Húc, ai cũng đã lĩnh ngộ pháp tắc, tại Thiên lộ, lĩnh ngộ pháp tắc là điều kiện cần để phong thánh.

Dù cho tại Thánh vực, pháp tắc biểu hiện ra uy lực cực lớn, nhưng pháp tắc vẫn là pháp tắc.

Đột nhiên, Đường Thiên tìm ra một ưu thế khác của Thiên lộ, chính là pháp tắc!

Thế nhưng, giờ không là lúc nghĩ mấy cái này.

Đường Thiên hít sâu một hơi, đối mặt với kiếm mang màu bạc đang bay đến, chân hơi nghiêng, hai tay xòe ra, linh diễm màu xám quấn quanh cánh tay, bò lên cả mười ngón tay.

Thần tình nghiêm nghị, ánh mắt sắc bén chớp động.

Mười ngón xuất ra, một đám hoa lửa nở ra theo đầu ngón tay Đường Thiên. Trong nháy mắt, không khí như bị đốt cháy, đùng đùng đoàng đoàng, vô số đốm lửa tung tóe, chậm rãi bồng bềnh, bay lượn trong không trung, giống như đom đóm mùa hè, như mộng như ảo, phủ đầy cả đại sảnh.

Đây là cái gì?

Nếu nói pháp tắc trong kiếm quang màu bạc làm người ta sợ hãi, thì vũ kỹ kỳ lạ kia lại làm mọi người đắm chìm trong đó. Bọn họ chưa bao giờ thấy vũ kỹ tinh tế như thế?

Mỹ lệ như tác phẩm nghệ thuật.

Khuôn mặt Bạch Hiểu như vừa gặp quỷ, nếu không tận mắt nhìn thấy, đánh chết hắn ta cũng không tin vũ kỹ đẹp long lanh, tinh tế làm người ta phát bực kia lại xuất ra từ tay Mãnh Nam.

Thằng đần này không phải đống thịt kêu ma gọi quỷ, mồm như bồn máu, toàn thân gân xanh vạm vỡ, hùng hục như trâu, đi một bước là đất rung núi chuyển sao?

Đường Thiên bên trong trường đấu không có tí dữ tợn nào, cũng không gào thét, thần tình lãnh đạm, lại cẩn thận tỉ mỉ, bình tĩnh như nước, cứ như vừa đổi một người khác vào đấy.

Ẩn dưới vẻ mỹ lệ của đám đom đóm bay lượn đầy trời đấy là sát cơ trí mạng.

Bạch Việt nhìn chằm chằm đám sáng bập bềnh trước mặt. Chúng chỉ bé như hạt đậu, tỏa ra ánh sáng nhẹ nhàng, cũng không có ánh sáng hay nhiệt độ làm người khác ngạc nhiên gì cả.

Nhưng sắc mặt Bạch Việt vô thức tái đi, trong đám sáng nhu hòa ấy, y ngửi được hơi hướm năng biến.

Năng biến, là tiêu chí của thánh giả bạch ngân.

Không chỉ mỗi Bạch Việt tái mặt, con mắt Hà Anh cũng mang vẻ kinh sợ. Tuy Hà Anh ương ngạnh, nhưng thực lực của y thì không phải bàn cãi, y chính là cảnh giới bạch ngân.

Võ tướng cảnh giới bạch ngân, có năng lực chỉ huy xuất sắc, như vậy có thể tăng thực lực binh đoàn lên rất nhiều.

Mà thánh giả bạch ngân chính là cỗ máy giết chóc đáng sợ, bọn họ cực kỳ nguy hiểm, là thanh đao sắc bén nhất.

Đom đóm đầy trời vù vù bay về phía kiếm mang màu bạc, vô số quang ngân sáng bừng trong không trung, đom đóm như mưa như tuyết, quang ngân như tơ như dệt, ánh sáng rực rỡ mê ly và mỹ lệ. *quang ngân: vệt sáng như kiểu vệt đao í Cơn mưa ánh sáng chìm vào trong kiếm mang, kiếm mang ông ông nho nhỏ, tựa như dã thú kiệt ngạo bị chọc giận, phát ra tiếng rít phẫn nộ. Đom đóm lại không hề cử động, vẫn bay lượn ưu nhã, nhưng vẫn đánh về kiếm mang liên tục.

Trong tiếng ông ông khiến người khác run sợ đấy, kiếm mang tan rã thấy rõ, chỉ còn lại một đám quang ngân nhàn nhạt bé xíu, giãy dụa trong không trung.

Càng giãy dụa, nó càng lôi kéo thêm đom đóm đến, con trước ngã con sau lên, bùm, nó nổ tung thành một gợn sóng vô hình, tan biến trong không khí.

Trong đại sảnh chỉ còn lại đám đom đóm chậm rãi bồng bềnh, không có chút xíu hơi hám khói lửa.

Một nam tử cao lớn, tướng mạo tuấn dật xuất trần rẽ đám đông bước ra, nhẹ giọng hỏi: "Tại hạ Kiều Diệc An, xin hỏi đại danh của các hạ?"

Đại sảnh lại rộ lên tiếng ồn, mọi người đều chấn động, Ngân dực kiếm khách!

Ngân dực kiếm khách Kiều Diệc An!

Lăng Hạ hơi biến sắc, nàng không nghĩ Hà Anh có thể mời chào được Ngân dực kiếm khách. Ngân dực kiếm khách là một trong những kiếm khách trứ danh của Nam vực, thực lực cực kỳ mạnh mẽ, ba mươi tuổi bước vào cảnh giới bạch ngân, giờ gã mới ba mươi lăm tuổi, đúng là lúc đỉnh cao.

Đã có nhiều kinh nghiệm bị sốc, hầu hết những đại gia bừng tỉnh. Lúc trước mọi người còn đang đoán già đoán non xem kiếm khách nào mà lợi hại thế, nhưng không ai nghĩ tới Kiều Diệc An.

Chặn đứng kiếm của Kiều Diệc An, đám đông phải nhìn Đường Thiên với ánh mắt khác hẳn.

"Ta tên là Mãnh Nam!" Đường Thiên thuận miệng nói, hắn hơi nóng lòng muốn thử: "Này, đánh nữa hay thôi đây?"

Tuy rằng không biết Kiều Diệc An là thần thánh phương nào, nhưng hắn có thể cảm thụ rõ ràng, nhát kiếm vừa nãy của đối phương cũng chỉ là hời hợt, chưa xuất ra toàn lực. Chiến ý Đường Thiên đang mạnh, chưa muốn dừng tay lúc này.

Kiều Diệc An ngẩn ra, rồi cười tự giễu: "Không đánh không quen, hôm nay gặp Mãnh huynh thật là may mắn. Đây không phải là nơi tốt để luận bàn, chi bằng tương tai chúng ta tái chiến? Nếu không lại làm mọi người mất đi hứng thú."

Đường Thiên nghĩ một chút, cũng phải, đánh nhau chỗ này hơi bó tay bó chân, còn phải lo lắng chuyện làm hỏng tửu lâu. Then chốt là chiến ý vừa giảm thì cảm giác bụng đói meo đã ập đến như sét đánh vang trời, làm tay chân hắn nhũn cả ra.

Hắn gian nan nuốt nước bọt: "Tốt! Ăn cơm đã!"

Bạch Hiểu giơ cao tay, hô to: "Mãnh huynh!"

Đường Thiên nhìn về phía tiếng gọi, hai mắt sáng ngời: "A ha, Tiểu Bạch!"

Tiểu Bạch...

Bỗng nhiên Bạch Hiểu thấy cực kỳ hối hận, sao mình lại thuận mồm gọi tên kia chứ, ánh mắt mọi người trong sảnh đều quét cả lên người hắn. Không ít nữ khách che miệng cười khúc khích, công tử Bạch Hiểu phong lưu tiêu sái như vậy, thế mà bị gọi thành Tiểu Bạch, không khác gì tiểu sủng vật trong nhà.

Lăng Hạ nhìn thấy bàn Bạch Hiểu đang ngồi, vội vàng đi đến, hành lễ với từng người: "Minh công, Bạch tướng quân, Hiểu công tử."

Đám quần là áo lụa phía sau nàng đều im như tờ, hành lễ theo đúng quy củ.

Đường Thiên thấy bàn đầy thức ăn, tay chân hắn đã nhũn ra vì đói, hô luôn: "Tiểu Bạch, ta ăn trước nhé, chết đói rồi!"

Nói xong, không hề khách khí ngồi xuống cắm mặt ăn.

Hành động của Đường Thiên lại một lần nữa làm mọi người chết đứng, đám quần là áo lượt kia chỉ thiếu tí nữa là lôi Đường Thiên lên đỉnh cao sùng bái, đại ca à, rốt cuộc ngươi mạnh mẽ đến mức nào vậy, ngươi có biết những ai đang ngồi bàn này không?

Lăng Hạ cũng hơi tái mặt, Minh công coi trọng quy củ lễ nghĩa cấp bậc nhất, mấy nhi tử của châu chủ cũng không có người nào dám suồng sã trước mặt ông. Mà Bạch Việt tướng quân cũng là chư hầu một phương, không phải mấy chi binh đoàn ở Bạch Sa có thể so sánh được. Với thực lực của Bạch gia, dù bọn họ đi tới bất kỳ chỗ nào cũng được tôn làm khách quý.

"Đúng là tuổi ăn tuổi lớn, ăn nhiều chút đi!" Mặt Minh công đầy nét tươi cười, hòa ái dễ gần, quay mặt gọi: "Tiểu nhị, mang thêm thịt lên đi!"

Bộ mặt tươi cười ấy làm hai mắt Lăng Hạ suýt rơi xuống đất, đám quần áo lượt là phía sau nàng mặt ai cũng như thấy quỷ.

Mồm Đường Thiên đang nhét đầy đủ thứ, phát ra âm thanh ngồm ngoàm không biết gọi là gì.

"Người là sắt, cơm là thép, ăn cơm thiện nghệ như thế, vừa nhìn đã thấy là nam tử chân chính!" Bạch Việt khen.

Bạch Hiểu im lặng, mấy vị biểu ca của mình mà nghe được cha bọn hắn nói thế, nhất định sẽ thổ huyết ngay.

"Rốt cuộc ngươi đói đến mức nào thế." Bạch Hiểu tiện tay rót cho Đường Thiên chén nước: "Mới hai ngày không gặp, ngươi đã chật vật như thế, nếu Ngữ Nhiên nhìn thấy lại mắng ta rồi."

"Ngoàm ngoàm ngoàm!" Đường Thiên vẫn cắm mặt xuống mâm.

Hai ngày không gặp...

Thần sắc Minh công khẽ động, kinh ngạc hỏi: "Lẽ nào các ngươi đi cùng thuyền? Chẳng lẽ người đẩy lùi hải tặc trong lời đồn là vị Mãnh tiểu huynh đệ này."

"Minh công mắt sáng như đuốc!" Bạch Hiểu vỗ tay khen: "Mãnh huynh thân thủ phi phàm, thuộc hạ của hắn không ai không phải là nam tử mấy một địch trăm. Nếu lần này không có Mãnh huynh tương trợ, ta và Ngữ Nhiên đã gặp nguy hiểm rồi."

"Ngoàm ngoàm ngoàm!" Đường Thiên tiếp tục ăn.

Bạch Việt động dung: "Lấy bốn mươi sáu người đẩy lùi đám hải tặc có mười chiến thuyền và một chiến hạm, thực không thể tưởng tượng nổi. Cho dù tại hạ tự mình chỉ huy, cũng không dám chắc có thể thắng."

"Ngoàm ngoàm ngoàm!" Đương Thiên không hề có ý định dừng lại, vẫn cắm mặt ăn lấy ăn để.

Nhưng lúc này, mấy người Hà Anh, Kiều Diệc An bưng chén rượu đi lại.

"Không nghĩ tới Minh công và Bạch tướng quân lại ở đây, thực sự là quấy rầy nhã hứng của hai vị. Hà Anh xin hướng hai vị bồi tội."

Minh công cười nói: "Hà tướng quân nói gì vậy, có thể tận mắt thấy trận đánh đặc sắc thế, là bọn ta kiếm lời rồi."

Bạch Việt cũng cười nói: "Đúng vậy, chỉ riêng cuộc chiến ban nãy đã làm chuyến đi này không tệ rồi."

Mọi người từ từ đàm đạo, chỉ mỗi Đường Thiên vẫn hùng hục ăn, mọi người cũng làm như quên mất hắn, không ai hỏi gì hắn cả.

Hà Anh cùng Kiều Diệc An quay trở lại bàn mình, sắc mặt sầm hẳn xuống.

"Thực lực hắn thế nào? Ngươi có nắm chắc?" Hà Anh thấp giọng hỏi.

"Thực lực không mạnh lắm, nhưng có nhiều điểm cổ quái. Rõ ràng chỉ vừa mới chạm đến ngưỡng bạch ngân cảnh, nhưng lộ số chiêu thức lại khá lạ, tinh tế mà biến hóa phong phú. Điểm làm thuộc hạ khó hiểu nhất là khi hắn chiến đấu lại không có năng lượng ba động. Thuộc hạ vừa kiểm tra thương thế của Tây Áo, loại lửa xám này thâm độc vô cùng, có khả năng mài mòn năng lượng cực mạnh, không biết Hứa ý sinh có biện pháp trị không. Loại hôi diễm không biết tên này mới là nguy hiểm nhất." Kiều Diệc An cười khổ nói.

Hứa y sinh là bác sĩ giỏi nhất binh đoàn số hai, y thuật của ông cực kỳ cao siêu.

"Ăn mòn năng lượng?" Hà Anh cả kinh, y là bạch ngân võ tướng nên bản thân hiểu rõ, ăn mòn năng lượng sẽ mang lại tổn thương lớn thế nào cho thánh giả. Tổn thương như thế rất khó hồi phục, y chưa từng nghe nói có ai hay võ kỹ nào có khả năng ăn mòn năng lượng.

Thần tình y trở nên buồn bã thất thường.

Y bỗng có dự cảm, thằng đần kia chính là đại phiền toái.

Bạn đang đọc Chiến Thần Bất Bại của Phương Tưởng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 66

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.