Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hải Tặc, Vay Tiền, Hắc Kim

2304 chữ

"Lão đại, đã điều tra ra!" Phó thủ cực kỳ hưng phấn: "Là một tốp, bọn họ có hơn bốn mươi người, đầu lĩnh là đứa trẻ con nít ranh. Bọn họ nửa đường gặp Tần Ngữ Nhiên lên thuyền, nghe nói ở tại khoang chứa hàng gặp chúng ta mới ra tay. Ta nghe nói Chiến hạm Huyết mộc bị đưa vào Vĩnh Quang xưởng đóng tàu chữa trị và bảo dưỡng. Ta phí chút món tiền nhỏ mua được người của xưởng đóng tàu lẻn vào ngó nghiêng, một khẩu Tổ ong kiếm pháo và Quang trảm cơ bị bọn họ dùng phát nổ, tan tành mất rồi, hẳn phải chịu áp lực lớn, nên bị nổ tung."

"Hơn bốn mươi người." Liêm Bách Quân trầm ngâm, đúng là ăn khớp, xem ra trong tiểu đội đối phương có khả năng có một gã võ tướng xuất sắc có khả năng đồng bộ suất rất cao mới có thể khiến bốn mươi người đồng thời thừa thụ năng lượng.

Tinh nhuệ!

Có thể làm được điểm này chính được xem là tinh nhuệ.

Huống chi, chỉ với hơn bốn mươi người liền có thể cải biến chiến cuộc lúc đó, đội ngũ đó không phải tinh nhuệ thì là cái gì?

"Bọn họ về phía nào?" Liêm Bách Quân tiếp tục hỏi.

"Bọn họ và Bạch Hiểu Tần Ngữ Nhiên mỗi người đi một ngả rồi, hiện tại hạ lạc bất minh." Phó thủ nói tiếp: "Người thân cận xung quanh Tần Ngữ Nhiên thật không dễ thu mua."

"Xem ra bất ngờ nảy sinh." Liêm Bách Quân nói, chiến trường đầy các loại bất ngờ, huống chi bọn họ chỉ là một đám hải tặc, tức là gia tăng tính bất ngờ lên nhiều lần.

Phó thủ do dự mà liếc nhìn Liêm Bách Quân: "Lão đại, bên kia đối với hành động của chúng ta rất phẫn nộ, bọn họ cho rằng chúng ta phá hiệp nghị, không có chữ tín."

"Há, mặc bọn họ phẫn nộ đi." Liêm Bách Quân không ngẩng đầu nói ngắn gọn: "Chúng ta là hải tặc, hải tặc cần chữ tín?"

Phó thủ nhe răng cười, mười phần đểu giả: "Ha ha, ta trả lời bọn họ thế đó! Cái gì mà nuốt lời, dám vung tay múa chân đối với chúng ta! Chán sống rồi chăng?"

"Bọn họ mưu đồ quá lớn." Liêm Bách Quân khó chịu: "Lần này chúng ta không nên hãm quá sâu. Đáng tiếc, Tần Ngữ Nhiên không rơi vào tay chúng ta, bằng không, lần này có thể kiếm được một hạm đội."

"Một... Một hạm đội?" Phó thủ lắp bắp, khuôn mặt dại ra.

"Bọn họ có tiền." Liêm Bách Quân bình thản, nhưng mà trong mắt hiện lên một đạo hàn quang: "Tần Ngữ Nhiên là một mắt xích không thể khuyết thiếu trong kế hoạch bọn hắn."

"Chúng ta hiện giờ cần xử lí làm sao?" Phó thủ có chút mờ mịt hỏi lại, lão đại nói vài thứ kia, bản thân thế mà nghe không hiểu? Nhưng vừa nghĩ đến một hạm đội vậy mà trốn theo kẽ hở, hắn hít một hơi lãnh khí, méo miệng, vẻ mặt đau lòng.

Một nữ nhân có thể đổi một hạm đội, không lẽ nữ nhân này làm bằng vàng? Vàng cũng không đáng giá như thế a!

"Rau trộn." Liêm Bách Quân không ngẩng đầu lên.

Tại một tòa trang viên xa hoa.

"Cái gì? Ngài thế mà đụng hải tặc tập kích? Còn là một hạm đội hải tặc! Trời ạ! Hải vực gần Bạch Sa châu chúng ta vậy mà lại có hải tặc thường xuyên lui tới!" Một vị mỹ phụ dùng quạt lông che khóe miệng, khuôn mặt kinh sợ.

Các vị phu nhân khác ngồi vòng quanh lúc này khuôn mặt ai nấy khiếp sợ.

"Đúng vậy, lúc đó tình huống rất nguy hiểm." Tần Ngữ Nhiên mỉm cười nói: "Nhưng mà chúng ta vận khí không tệ, thương nhân đi nhờ thuyền trợ giúp chúng ta nhiều, cuối cùng chúng ta đẩy lùi hải tặc."

Nàng biết rõ đám Mãnh Nam đại ca không muốn ngoại nhân biết, nàng hàm hồ nói tránh.

"Ngài thiện lương nhân từ, trân quý như vàng, thời điểm này chứng minh ngài đúng." Một vị mỹ phụ khác ca ngợi.

"Bọn họ rất lợi hại sao?"

"Ngữ Nhiên tiểu thư lần này có thể nán lại Bạch Sa bao lâu?"

...

Mọi người ồn ào, cũng may Tần Ngữ Nhiên am hiểu việc này, ứng phó tự nhiên.

Mà tại một góc đại sảnh, Bạch Hiểu và một vị trung niên nhân bưng chén rượu, đàm tiếu tin tức.

"Nghe nói các ngươi đụng độ hải tặc, làm ta giật nảy mình." Trung niên nhân cười nói: "Nhưng mà sau lại nghĩ, với thực lực của ngươi, nếu không đánh được cũng có thể trốn nên không nóng nảy nữa."

"Nhị thúc, người chẳng quan tâm đến cháu rồi." Bạch Hiểu oán giận nói, nhưng trên mặt không có chút bất mãn.

Nhị thúc Bạch Việt, là thần tượng của hắn khi còn bé, mười sáu tuổi trở thành binh đoàn trưởng một binh đoàn, lý lịch như thế đặt ở bất luận một châu nào đều khiến người khác trợn mắt há mồm. Sau hai mươi năm, liên tục đè ép cường địch, trở thành võ tướng đệ nhất nhân Bạch gia hiện nay, là nhân vật Bạch gia có thực quyền.

Lần này hắn tới Bạch Sa châu làm việc công, không ngờ thúc cháu gặp nhau.

Bạch Việt ha ha cười: "Dù sao ngươi cũng là loại sống dai, không dễ dàng chết đâu."

"Nhị thúc, có thể cho cháu mượn chút tiền." Bạch Hiểu nghiêm túc ghé sát.

"Thế nào? Thiếu tiền rồi?" Bạch Việt lườm Tần Ngữ Nhiên, chế nhạo: "Có đúng tán gái tiêu sạch tiền rồi không? Thế nhưng, Tiểu Bạch a, nếu ngươi có thể ôm được mỹ nhân về, Nhị thúc nhất định ở nhà chống đỡ cho ngươi! Ba ngươi để ta đi làm công tác tư tưởng, thế nào? Không dám đứng lên thừa nhận, sợ a!"

Bạch Hiểu tỏ ra bất đắc dĩ nói: "Nhị thúc chú nghĩ đi đâu thế. Tuy rằng cháu rất thích Ngữ Nhiên, nhưng không phải tình yêu nam nữ. Cháu tìm người vay tiền là cho việc khác."

"Không cho mượn!" Bạch Việt tuyệt đối lắc đầu: "Không phải tán gái, tuyệt đối không cho mượn!"

Bạch Hiểu trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Bạch Việt, trong lúc nhất thời vậy mà lại nói không ra hơi.

"Thế nào? Cân nhắc cân nhắc đi?" Bạch Việt nháy nháy mắt.

"Nhị thúc, cháu có thể mua được Băng lam chi thương." Bạch Hiểu bỗng nhiên nói.

"Băng lam chi thương?" Bạch Việt sửng sốt chốc lát, tiếu ý tiêu thất: "Băng lam chi thương? Ngươi vay tiền là vì mua Băng lam chi thương?"

"Đúng vậy." Bạch Hiểu hạ giọng: "Lần này đụng độ hải tặc, chính là do thế mới đẩy lùi. Bốn mươi sáu người, đầu tiên là một khẩu tổ ong kiếm pháo, nữa là một khẩu Quang trảm cơ đẩy lùi hải tặc."

"Thật?" Bạch Việt thành thạo chiến đấu, nhanh chóng tính nhẩm, bỗng nhiên ngẩng đầu: "Khó khăn!"

Bốn mươi sáu người điều khiển một khẩu Tổ ong kiếm pháo và một khẩu Quang trảm cơ đẩy lùi một đội hải tặc, có thể nghĩ mà biết vậy cần tần suất công kích cao tốc thế nào.

Bạch Hiểu bổ sung."Cái đội hải tặc này có một chiếc Hắc long chiến hạm, mười chiếc chiến thuyền."

"Không thể nào như vậy!" ánh mắt Bạch Việt tăng vọt, cơ hồ buột miệng nói.

"Cháu cũng cảm thấy không thể nào như vậy được." Bạch Hiểu trầm giọng nói: "Nhưng mà cháu tận mắt thấy. Tổ ong kiếm pháo và Quang trảm cơ, tất cả đều băng vỡ, không thừa thụ được năng lượng mà băng vỡ. Lúc đó cháu đã chuẩn bị lao ra liều mạng rồi, nhưng cháu nhìn thấy trảm hình xoắn ốc phô thiên cái địa, cháu trợn tròn cả mắt."

"Những .. này người đang ở đâu?" Bạch Việt thoáng cái hưng phấn: "Ta muốn gặp bọn họ!"

Bạch Hiểu không đáp, tiếp tục nói "Băng lam chi thương có thể mua trên tay hắn. Nhưng mà tiền của cháu không đủ, chỉ mua được hơn một trăm chiếc."

"Khoan đã!" Bạch Việt ngẩn ngơ: "Ngươi nói hơn một trăm Băng lam chi thương? Ngươi không lầm chứ! Sao lại có nhiều Băng lam chi thương đến thế?"

"Nhị thúc, cháu tính sai sao được, chú quên đạo sư của cháu là ai rồi?" Bạch Hiểu phản bác.

"Cũng đúng." Bạch Việt gật đầu: "Đưa ngươi mười ức, được chưa. Cái trò kia không sai, cũng rất bảo đảm giá trị tiền, lấy lòng đạo sư ngươi cũng được, năm xưa không phải hắn làm ra một cái hạng mục Lam độc sao? Chính là bởi vì số lượng Băng lam chi thương không đủ mà."

"Không đủ!" Bạch Hiểu lắc đầu.

"Còn nhiều như vậy?" Bạch Việt giật nảy mình: "Ngươi không lầm chứ?"

"Thật không lầm!" Bạch Hiểu nịnh bợ nói: "Nhị thúc, chú đưa cháu đi, ta đã đem tin tức thông tri đạo sư, cũng bảo nhà gửi tiền tới rồi."

"Hai mươi ức, thế chắc đủ, nghèo rớt rồi." Bạch Việt bất đắc dĩ nói.

"Không đủ!" Bạch Hiểu rất kiên quyết mà lắc đầu.

"Trên tay tên kia rốt cuộc có bao nhiêu?" Bạch Việt trợn tròn mắt.

"Tối thiểu một nghìn chiếc trở lên." Bạch Hiểu kết luận.

"Uy, Tiểu Bạch, ngươi không bị sốt đấy chứ." Bạch Việt đưa tay sờ trán Bạch Hiểu, khuôn mặt không tin: "Ngươi muốn nói một hai trăm chiếc, ta còn tin, ngươi bảo một nghìn chiếc? Ha ha, ngươi bị lừa rồi! Quá non rồi đó chàng trai! Chỉ có Lam người lùn cao giai mới có băng lam chi thương, hơn nữa một khi là bọn họ thì tuyệt đối sẽ không xuất ra bán. Người ta khẳng định đã lừa ngươi."

"Cháu đã kiểm tra." Bạch Hiểu rất dứt khoát mà phun ra bốn chữ.

"Thật?" tiếu ý trên mặt Bạch Việt từng điểm tiêu thất.

"Thật!" Bạch Hiểu không do dự.

Bạch Việt quắc mắt đứng dậy.

Bạch Hiểu vội vàng giữ lại: "Nhị thúc, chú đi đâu?"

"Vay tiền a!" Bạch Việt đằng đằng sát khí: "Chúng ta tuyệt đối không thể để Băng lam chi thương rơi vể tay người khác. Cái lão nhân kia vận khí thật tốt, lần này tiện nghi hắn rồi, hi vọng hắn thật có thể nghiên cứu ra Băng lam."

Từ Ký, Ninh Hải vừa mới đi vào phòng thí nghiệm, một gã quản sự bước tới chào đón: "Ninh Hải, có khối kim chúc đĩnh đặt ở trên bàn ngươi, lão bản bảo ngươi tiến hành ước định phương vị. Mau mau."

"Được!" Ninh Hải không cò kè mặc cả, cái này là công tác của hắn.

Hắn ngồi xuống, chú ý tới khối kim chúc đĩnh trên bàn, kim chúc đĩnh màu đen, bằng phẳng trơn trượt. Hắn cầm lấy, chợt có chút bất ngờ, kim chúc đĩnh nặng hơn nhiều so với hắn tưởng. Cái này làm hắn mơ hồ có chút mong đợi, từ cái này có thể thấy, mật độ nó sẽ khá lớn.

Ninh Hải là ước định sư tài liệu nổi tiếng nhất Bạch Sa Từ Ký, phụ trách đánh giá giá trị tài liệu. Đây là chức nghiệp khá là khiến người khác đỏ mắt, có tiền lương cao, công tác cũng khá thoải mái.

Công tác này đối với Ninh Hải đã đường quen xe nhanh.

Làm thế nào đánh giá giá trị một kiện tài liệu, có một bộ quy trình khá thành thục. Chỉ cần căn cứ quy trình mà làm, sẽ không có vấn đề lớn.

Ninh Hải thong dong uống trà, ăn điểm tâm. Chờ kết quả ra cần hơn nửa ngày thời gian.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, hắn lại đến giờ ngủ trưa.

Khi mặt trời chiều chạng vạng xuất hiện bên ngoài cửa sổ, báo cáo ước định về hắc kim đĩnh đã ra rồi.

Ninh Hải thờ ơ cầm lấy báo cáo, nhưng mà hắn chỉ nhìn vài lần, toàn thân thoáng cái nhảy dựng lên, miệng nói năng lộn xộn: "Sao lại thế này, sao lại thế này?"

Mặt nhìn từng đống số liệu chói mắt, chỉ có những kim chúc đen sì thế gia đưa tới hàng mẫu mới có khả năng xuất hiện.

Lẽ nào hôm nay có chỗ nào sai lầm? Hắn thống khổ kéo tóc, cái này hàm ý rằng hắn cần phải làm lần nữa. Lần sau nhất định không thể để sai lầm, đây là Từ Ký, yêu cầu cực nghiêm ngặt. Nếu lão bản biết trong công tác có sai lầm lớn thế thì mình không cần làm nữa.

Hắn không còn thong dong nữa, bắt đầu nghiêm chỉnh ước định. Đêm nay không trở về, mà lưu lại Từ Ký, tỉ mỉ mà lặp lại thực nghiệm ban ngày, toàn bộ tinh thần chăm chú.

Ngày thứ hai, khi kết quả đi ra.

Khi báo cáo lần hai ở trước mặt Ninh Hải, hắn hoàn toàn trợn tròn mắt: "Trời!"

Phải mất mười giây, hắn mới kịp phản ứng, lảo đảo lảo đảo chạy ra bên ngoài, hắn muốn nói cho đại nhân phát hiện vô cùng trọng đại này.

Vô luận như thế nào, nhất định phải mua sạch hắc kim đĩnh!

Bạn đang đọc Chiến Thần Bất Bại của Phương Tưởng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 90

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.