Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thắng Lợi Tàn Khốc

2626 chữ

Bốn mươi sáu người, thân hình biến ảo, năng lượng cuồng bạo, ẩn hiện hình rồng.

Bọn họ liền thành một khối, ánh sáng bao phủ bọn họ, như rồng giương thân, đánh về phía Đường Thiên.

Đường Thiên tuy rằng trong đầu có chút ngốc, nhưng mà cũng chính vì như thế, bản năng chiến đấu được hắn phát huy vô cùng nhuần nhuyễn. Hắn nhanh chóng cảm nhận được biến hóa của Thạch Sâm, đó là một cỗ quyết tuyệt chiến ý!

Còn có một thứ khiến Đường Thiên cảm thấy rất quen thuộc, tín niệm.

Đường Thiên bỗng giật mình, rồi đột nhiên từ trong trạng thái đần độn giật mình tỉnh lại, cảm giác nhức mỏi như thủy triều ập tới, khuôn mặt hắn tức thì đau đến vặn vẹo.

Hắn bỗng dưng không khống chế được ánh quyền đang chém ra, vốn nguyên bản năng lượng vô cùng ngưng tụ đã có chút dấu hiệu buông lỏng.

Ngư Long biến của đội Thạch Sâm vừa đúng lúc đánh tới.

Oanh!

Vô số năng lượng như hoa tuyết bay tán loạn, quyền ấn của Đường Thiên trong nháy mắt bị tách ra, mà Thạch Sâm Ngư Long biến, ánh sáng cũng trở nên ảm đạm, khuôn mặt Thạch Sâm đỏ bừng, đất phong đã ở ngay trước mắt!

Ngay trước mắt rồi!

Các ngươi nhất định là đang ở trên trời phù hộ ta đúng không? Các ngươi nhất định là ở trên trời lặng yên dõi theo bước ta đi đúng không? Các ngươi nhất định là chưa bao giờ rời đi đúng không?

Các ngươi có thấy được không...

Trong lòng hắn đang không ngừng gào thét, viền mắt Thạch Sâm đỏ bừng, toàn bộ năng lượng liều mạng mà dồn về trường đao trong tay hắn, ánh sáng hình rồng bao phủ tiểu đội dần lộ ra móng vuốt sắc bén của nó!

Cảm thụ được chiến ý của Thạch Sâm, bốn mươi lăm binh sĩ đồng thời khàn khàn rống giận.

Đi tìm chết đi!

Hình rồng ảm đạm, trường đao trong tay Thạch Sâm lấp lóe ánh sáng đầy vẻ yêu dị, âm thanh khắp trời đột nhiên biến mất, thời gian tưởng như ngừng trôi, ánh sáng khắp đất trời, đều đọng lại trên thanh trường đao yêu dị mỹ lệ kia!

Võ giả giáp bạc càng lúc càng gần, vẻ mặt Thạch Sâm đã mất đi sự dữ tợn, chỉ còn lại nghiêm túc thành kính.

Hắn nhớ năm đó bọn họ vừa mới thành lập thì phấn chấn hăng hái, bọn họ uống rượu, tán dóc tương lai, cưới vợ sinh con, ước mơ tràn trề. Hắn nhớ lúc bọn họ bị quân đội đồng minh hãm hại, thân hãm trùng vây, huyết nhiễm sa trường, bọn họ tâm sinh tuyệt vọng. Hắn nhớ lúc bọn họ trở thành đạo phỉ, gào thét sơn lâm, bọn họ mê man không rõ.

Hành khúc cổ xưa đầy thê lương vang vọng trong lòng hắn.

Há nói không có quần áo? Cùng từ đồng bào. Vương tại khởi binh, tu ta thương mâu. Cùng tử đồng cừu.

Há nói không có quần áo? Cùng tử đồng trạch. Vương tại khởi binh, tu ta thương mâu, cùng tử giai làm.

Há nói không có quần áo? Cùng tử đồng thường, vương tại khởi binh, tu ta thương mâu, cùng tử giai đi.

Sau cùng một câu "Cùng tử giai đi", khóe mắt hắn bỗng đẫm lệ mơ hồ.**

Ta biết rõ, các ngươi nhất định chưa từng rời đi, chẳng bao giờ rời đi...

Ta muốn thắng trận này, các ngươi thấy được không?

Đinh!

Từng âm thanh va chạm vang lên, tàn khốc đủ khiến người ta run rẩy.

Một chiếc ô bạc căng phồng ngăn cản trường đao!

Ánh mắt Tiểu Nhị băng lãnh, tuy rằng tên hàng loại hai kia vừa ngu vừa ngốc, tuy rằng tín niệm của ngươi khiến ta bội phục, thế nhưng mà người thắng chỉ có một!

Đó sẽ chỉ là ta.

Lúc này hắn không dám giữ lại chút nào nữa, sáu đỉnh tháp tâm sinh cảm ứng, năng lượng được chuyển đến chiếc ô bạc tăng vọt mấy lần.

Mặt chiếc ô dâng trào năng lượng, như hóa thành biển sao vô tận, Tiểu Nhị chuyển nhẹ cán ô, những ngôi sao chậm rãi chuyển động, càng chuyển càng nhanh, trường đao tiếp xúc với mũi ô bỗng hơi hơi rung động, tựa như bị vặn xoắn trong một viên đá mài.

Vô số mảng sáng bay tán loạn, đẹp đến kinh ngạc, nhưng cũng đồng dạng tàn khốc đủ làm người hít thở không thông.

Thạch Sâm giật mình ngây người nhìn trường đao trong tay, ánh sáng cấp tốc ảm đạm, mất đi mỹ lệ, mất đi yêu dị, hóa thành sắt thường, phanh một tiếng mà tan vỡ thành vô số hạt cát, nổ tung ngay trong lòng bàn tay hắn.

Trước lúc hắn mất đi ý thức, lạ thường, hắn bình tĩnh đến lạ thường.

Thất bại rồi sao? Có lỗi với mọi người...

Sắp chết rồi sao? Thật tốt, có thể trông thấy mọi người rồi...

Bốn mươi sáu thân thể đồng thời mất khống chế, đồng loạt rơi xuống. Lực lượng một kích của Tiểu Nhị là do bốn mươi sáu người đồng thời thừa nhận, bốn mươi sáu người đều bị thương nặng.

Đường Thiên đã hoàn toàn thoát lực, thân thể cũng mất đi khống chế rơi xuống, nhưng mà hắn chuyện khác không làm, lại rướn cổ họng hô lớn: "Cứu người!"

Tiểu Nhị rất bất đắc dĩ mà nhìn tên hàng loại hai này, tự thân khó bảo toàn còn muốn cái gì cứu người? Hắn hận không thể cho tên gia hỏa này ngã chết được rồi, nếu như tên gia hỏa này không phải là một mặt khác của mình, hắn nhất định sẽ khiến tên gia hỏa này thật sự ngã chết, nhất định sẽ, nhất định sẽ...

Tiểu Nhị nghiến răng nghiến lợi, lại bất đắc dĩ mà huy động ô bạc, bốn mươi sáu thân thể phảng phất như có bàn tay vô hình nâng lên, trạng thái rơi tự do tức thì dừng lại. Bốn mươi sáu người bình ổn đáp xuống mặt đất, Đường Thiên lại như một ngôi sao bạc, đập thẳng lên mặt đất.

Sự thực thì ngôi sao có cao cấp hơn cũng chỉ là một ngôi sao.

Phanh!

Một tiếng nổ lớn vang lên, mặt đất đầy những viên đá đen không thể phá vỡ, vậy mà lại bị đụng thành một cái hố nhỏ, Đường Thiên nằm giữa hố nhỏ, không chút động đậy.

Một lát sau, tiếng ngáy rất có quy luật vang lên từ trong hố nhỏ.

Cái tên hàng loại hai này vậy mà lại ngủ rồi... Hắn vậy mà lại ngủ rồi...

Tiểu Nhị quả thực sắp tức chết rồi.

Trên tường thành, Binh liên tục lẩm bẩm, thỉnh thoảng lại ghi ghi chép chép một ít chi tiết trong trận đánh vừa rồi, cực kỳ tập trung, mặc kệ Đường Thiên đang ngủ phía dưới cũng chẳng thèm để ý.

Tận mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình chiến đấu khiến Vương Hoài Tiên ngây ra như phỗng, nhưng mà khi hắn phục hồi lại tinh thần, gương mặt dần trở nên trắng bệch, Thạch Sâm là đại nhân vật của Phồn Tinh châu, nếu như xảy ra chuyện gì ở Thương châu, vậy Phồn Tinh châu nhất định sẽ đem Thương châu san thành bình địa, hoang tàn đi...

Làm sao bây giờ làm sao bây giờ...

Vương Hoài Tiên đầy mặt tuyệt vọng, hắn vốn chỉ là muốn dùng Mãnh Nam đại nhân làm giá đỡ, không ngờ Thạch Sâm đại nhân vậy mà lại đột nhiên động thủ! Nhưng mà càng làm cho Vương Hoài Tiên kinh hãi là, Thạch Sâm đại nhân vậy mà lại bị thua rồi.

Thạch Sâm biểu hiện ra thực lực cường đại, tuyệt không thể nghi ngờ, những hộ vệ bên cạnh hắn không có người nào mà không phải là tinh nhuệ lão binh trong trăm có một, thực lực mỗi người đều nhanh nhẹn dũng mãnh vô cùng.

Những lão binh tinh nhuệ này, tùy tiện chọn một người cũng đủ đánh cho Vương Hoài Tiên khóc cha gọi mẹ. Vương Hoài Tiên có thể làm hội trưởng của bảo quang hương đoàn, chút sức phán đoán ấy vẫn phải có. Những lão binh tinh nhuệ này, bản thân chính là tài phú cực lớn, đối với những thế lực muốn phát triển binh đoàn mà nói, tuyệt đối không phải có tiền là có thể mua được.

Năng lực chỉ huy của Thạch Sâm, cũng khiến Vương Hoài Tiên mở rộng tầm mắt, trong lòng thầm khen quả nhiên không hổ là đại nhân vật của thương nghiệp đại châu, toàn bộ quá trình chiến đấu, Vương Hoài Tiên nhìn đến hoa mắt mê ly, Thạch Sâm tuyệt đối là một vị võ tướng tiêu chuẩn khá cao! Càng không phải nói đến đoạn sau 【 Điệp vũ 】 cùng 【 Ngư long biến 】, Vương Hoài Tiên liền không nhận ra không hiểu nổi, bội phục Thạch Sâm sát đất.

Thế nhưng mà, Thạch Sâm lợi hại như thế, vậy mà lại thua.

Điều này làm cho Vương Hoài Tiên cảm thấy đầu óc mình không đủ dùng, võ tướng mạnh mẽ như thế, đội ngũ mạnh mẽ như thế, vậy mà lại thua, hơn nữa là thua triệt để, toàn đội trên dưới, đều rơi vào hôn mê.

Áo giáp màu bạc rốt cuộc là loại áo giáp gì?

Thực lực của Mãnh nam đại nhân, vậy mà lại kinh khủng như thế!

Còn có đứa nhỏ bung dù kia...

Vương Hoài Tiên cảm giác đầu óc chính mình khá hỗn loạn, tựa như một đám bột nhão, hoàn toàn không hiểu rõ. Trận chiến đấu này, hoàn toàn vượt qua kiến thức của hắn.

Vương Hoài Tiên không dám rời khỏi, Phồn Tinh châu thì đã triệt để đắc tội rồi, hắn giờ có quy hàng thì Phồn Tinh châu cũng sẽ không buông tha Thương châu, toàn bộ Thương châu đều phải bị Phồn Tinh châu san thành bình địa. Vương Hoài Tiên không muốn đồng bào bị bắt làm dân phu, sao có thể nguyện ý nhìn thấy Thương châu bị san thành bình địa?

Hiện tại bọn họ chỉ có cọng rơm cứu mạng duy nhất, chính là Mãnh Nam đại nhân.

Mãnh Nam đại nhân thực lực mạnh đến đáng sợ, tòa pháo đài đen này cũng vững chắc đến nỗi khiến người ta kinh hãi.

Vương Hoài Tiên vào nam ra bắc, kiến thức rộng rãi, khi Thạch Sâm động thủ, hắn cũng thất kinh, nhưng mà đầu óc hắn so với Thạch Sâm xoay chuyển còn nhanh hơn. Ngay khi nhìn thấy tòa pháo đài đen bóng nguy nga, lập tức hắn nhận ra pháo đài đen cùng những viên đá đen trên bãi vắng vô cùng tương tự, lập tức hắn ý thức được bãi đất trống này có giá trị vô cùng.

Chỉ là hắn không ngờ rằng Thạch Sâm vậy mà lại lập tức động thủ, không hề bắt chuyện đã đánh một trận, trực tiếp xung phong tiến lên, sau đó thua.

Vương Hoài Tiên chậm rãi suy nghĩ, dần dần đã hiểu ra mấy phần.

Trước mắt, cần phải phong tỏa tin tức Thạch Sâm bị bắt, nhất định không thể tiết lộ ra ngoài. Bảo Quang thành còn có một binh đoàn đóng quân, phải nghĩ biện pháp mới được.

Vương Hoài Tiên chuẩn bị bẩm báo với Mãnh Nam đại nhân, nào ngờ Mãnh Nam đại nhân đang ngủ say. Hắn lại không dám quấy rầy, đành phải ở một bên kiên trì chờ đợi.

Trong bãi vắng xuất hiện ba người nhóm Tỉnh Hào đang giãy dụa đứng dậy, sắc mặt đều trở nên rất khó nhìn.

"Chúng ta phải nỗ lực hơn mới được." Hạc trầm giọng nói, hắn đã thật lâu không có trải nghiệm qua cảm giác thất bại đau như vậy. Tuy rằng mọi người đều biết binh đoàn Thánh vực rất lợi hại, nhưng mà thực lực của binh đoàn Thánh vực biểu hiện, thật sự khiến cho bọn họ thất kinh.

Thánh vực thánh giả tại dưới cách nhìn của bọn họ, tài năng không đủ, nhưng chính là những thánh giả tài năng không đủ này, khi bọn họ hợp thành binh đoàn thì lập tức biểu hiện ra sức chiến đấu vượt xa khỏi tưởng tượng của bọn họ.

Lăng Húc hung hăng mà nắm cán thương, trong lòng phẫn nộ bước tới. Hắn cũng mặc kệ binh đoàn hay không binh đoàn, hắn đối với thất bại của chính mìn, phẫn nộ đến cực điểm.

"Ta đi tu luyện."

Bỏ lại những lời này, Lăng Húc liền nổi giận đùng đùng rời đi.

Tỉnh Hào trên khuôn mặt lộ ra một nụ cười tự giễu: "Ta lúc trước cảm thấy chính mình tu luyện ra kiếm hồn đã là rất giỏi, không ngờ hiện tại lại phải chịu đựng một thất bại cay đắng thế này. Nhưng mà, lần sau gặp lại binh đoàn..."

Lời nói còn lại, hắn không có nhiều lời, mà là xoay người rời khỏi, đi luyện kiếm rồi.

Hạc cũng không có nhiều lời, tuy rằng bọn họ ba người đánh không lại binh đoàn, là sự việc vô cùng bình thường, nhưng mà đối với Hạc mà nói, cái này y nguyên chính là sỉ nhục.

Khuôn mặt bình tĩnh, hắn cũng bắt đầu khổ luyện rồi.

Mãi cho đến ngày thứ hai, Đường Thiên mới từ trong mộng đẹp tỉnh lại. Ngủ một giấc sung sướng, Đường Thiên vừa thức dậy chỉ cảm giác trong cơ thể tinh lực vô cùng dư thừa, có sức lực tràn đầy chẳng biết phải dùng cho việc gì.

Vương Hoài Tiên đã sớm túc trực một bên, vội vàng đem tình báo và suy nghĩ của chính mình tỉ mỉ mà nói một lần.

Vương Hoài Tiên bẩm báo sự tình vô cùng trọng đại, Đường Thiên lập tức triệu tập mọi người, sau khi nghe xong, mọi người lần này trợn tròn mắt. Không ngờ Thạch Sâm vậy mà lại còn để lại chuẩn bị phía sau, đã sắp xếp một binh đoàn đóng tại Bảo Quang thành. Nếu như thời gian kéo dài quá lâu, binh đoàn bên kia tất nhiên sẽ nảy sinh hoài nghi, đến lúc đó đó chính là phiền toái lớn.

Phồn Tinh châu tuyệt đối sẽ không ngồi yên xem chuyện này, đến lúc sau cùng rất có khả năng chính là đại quân tiếp cận. Tới lúc đó, Thương châu sẽ triệt để trở thành Tử châu rồi, bọn họ tuyệt đối sẽ không để lại bất kỳ một người nào sống sót ở Thương châu.

Đường Thiên suy nghĩ một chút: "Chờ bọn Thạch Sâm tỉnh lại, lại tiếp tục nghĩ biện pháp."

Thạch Sâm buổi trưa đã tỉnh lại, hắn tổn thương cũng không nặng, nhưng mà, đôi mắt hắn vô hồn, ảm đạm không ánh sáng, điệu bộ cực kỳ sa sút.

Chính mình rốt cuộc còn thua sao?

Có lỗi với mọi người rồi...

Thạch Sâm ngồi dưới đất, không nói một lời, tựa như mất hồn. Năng lượng trong cơ thể bị hắn khóa lại, hiện tại tay chân vụng về chẳng khác nào trẻ con.

Đường Thiên đặt mông ngồi xuống bên cạnh hắn.

Bạn đang đọc Chiến Thần Bất Bại của Phương Tưởng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 73

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.