Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Oan Gia Ngõ Hẹp​

2505 chữ

Sau khi Vinh Ba trưởng lão rời khỏi, Diệp Triêu Ca liền luôn giữ tác phong rất kín tiếng. Tuy rằng y là thiên tài của Quang Minh võ hội nhưng trong đám thánh giả y là thành viên mới không hơn không kém. Nếu y có thể lĩnh ngộ Vi Quang triệt để, trong thánh giả đồng thau y tuyệt đối đánh đâu thắng đó. Hiện tại thì sao, phải làm ra vẻ thu liễm lại mới là quan trọng nhất.Trái lại y không mong đợi quá nhiều vào hồn điển, lời trưởng lão nói không sai, tích lũy của võ hội hơn xa bên ngoài, chỉ cần y có thể giữ được tốc độ tiến bộ tương đối cao, võ hội nhất định sẽ không keo kiệt. Thêm nữa lúc này đây y coi như có một cơ hội ma luyện. Đông đảo thánh giả tụ tập như thế, cơ hội thật khó có được.

Đóa hoa trong nhà kính chắc chắn không thể phát triển thành tài. Năm xưa ybằng vào sự hiếu chiến điên cuồng mà nổi danh, sau khi phong thánh, tuy rằng tính khí nóng nảy điên cuồng đã nội liễm nhưng chưa bao giờ e ngại cạnh tranh và chiến đấu.

Y đã cân nhắc, thời gian tới y sẽ lên tiền tuyến, trải qua rèn luyện máu lửa y mới có thể đẩy nhanh tốc độ tiến bộ.

Đối với Vinh Ba trưởng lão y rất bội phục, nhưng mà không phải đồng ý đối với toàn bộ quan niệm của trưởng lão, ví như giết người không cần đao. Trưởng lão thích quyền mưu, thế nhưng đó không phải là thứ y am hiểu, con đường tương lai của y là giết người phải dùng đao!

Đây mới là thuộc về y, con đường của Diệp Triêu Ca!

Vĩnh viễn truy cầu thực lực cá nhân, một điểm này, y tuyệt đối không bao giờ dao động.

Bỗng nhiên, y như phát giác điều gì bèn ngẩng đầu lên.Khi y thấy rõ một người cách đó không xa, tức thì cả người ngây ngẩn.

Y ngơ ngác nhìn Đường Thiên. Nó không chết! Đứa khốn khiếp này vậy mà lại không chết!

Không thể nào có chuyện đó... Không thể nào có chuyện đó!

Vẻ mặt của y giống như gặp quỷ.

Từ khi trưởng lão nói với y lạc ấn là Uy Liêm, trong lòng y đã phán thiếu niên thần bí đã từng chiến thắng y án tử hình. Đó là Uy Liêm, hung danh rõ ràng Hồng ma quỷ Uy Liêm! Hai tay Uy Liêm dính đầy máu thịt Quang Minh võ hội, tinh anh võ hội chết ở trong tay lão đếm không xuể, tầm thánh giả là hơn mười người. Võ hội vận dụng lực lượng kinh ngườibắt lão lại, nhưng mà cho dù bất kỳ thủ đoạn nào cũng không thể moi từ trong miệng lão được vài câu có giá trị.

Giam giữ tròn mười lăm năm, vận dụng vô số cực hình, cái lão khốn tóc hồng giống như con ma quỷ, ánh mắt đầy vẻ cười nhạo và lạnh lùng.Cao tầng Võ hội tức giận, bóc tách thánh hồn lão, trong lúc bóc tách thánh hồn lão thì nụ cười nhạo và vẻ băng lãnh trong ánh mắt lão vẫn không chút biến hóa. Lão bị trói trên trụ phán xử vẫn không có dấu hiệu mục nát nào.

Bóc tách ra võ hồn, cường đại vô cùng, tinh thuần vô cùng, nhưng mà Quang Minh võ hội không một ai dám dùng, cái lão hung đồ này giống ma quỷ tuyệt đối sẽ không bỏ qua bất luận cơ hội báo thù nào. Dù cho sau khi chết, lão cũng sẽ không bỏ qua.

Cái lão này là một con ma quỷ bạo ngược hung ác độc địa, không có nhược điểm nào!

Cho nên Diệp Triêu Ca cho rằng cái đứa gia hỏa kia đã chết chắc rồi. Toàn bộ Quang Minh võ hội, không ai tin là nuốt chửng Uy Liêm thánh hồn sẽ bình yên vô sự.

Thế nhưng nó đã xuất hiện rồi! Nó không chết!

Đường Thiên nhếch miệng mà cười với y, Diệp Triêu Ca chắc chắn trăm phần trăm bên trong nụ tươi cười kia tuyệt đối không chút thiện ý.

Đường Thiên đương nhiên không có chút thiện ý, vốn có cho rằng ‘chơi’ người khác, kết quả thiếu một chút bị người hại, cảm giác này tuyệt đối bực tức cực điểm. Khi Vinh Ba trưởng lão có mặt, Đường Thiên còn mặc kệ mà làm bậy, bây giờ Vinh Ba trưởng lão đi rồi, hắc, thực sự là... Cừu nhân gặp nhau đặc biệt đỏ mắt a!

Đường Thiên chả thèm chào hỏi, dưới chân phát lực, thân hình biến mất,đám mây âm chướng vân bùng nổ.

Diệp Triêu Ca chỉ cảm giác lông tóc toàn thân dựng thẳng, cảm giác nguy hiểm cực độ nổi lên trong lòng, đối phương định giết y!

Lần trước song phương tao ngộ, cái tên thần bí nhân này tuy rằng biểu hiện rõ ràng địch ý đối với y, nhưng sát ý cũng không nồng. Hiện tại, sát ý trần trụi, giống như thực chất.

Đối phương nhất định là biết rõ điều cổ quái bên trong thánh hồn!

Diệp Triêu Ca như lâm đại địch, kiếm trong tay phút chốc xoay nghiêng đâm ra, đinh, mũi kiếm phảng phất đâm trúng một đoàn hưảnh, thân kiếm bỗng dưng cong lại. Sức mạnh kinh người làm cho bàn tay nắm kiếm nóng lên, nhưng lúc này y không dám có tư tưởng phân thần mà hết sức chăm chú.

Leng keng keng!

Con mắt y lóe lên quang mang nhàn nhạt, những hưảnh kia ở trong mắt y trở nên chậm hơn hẳn. Nhưng mà, cũng chỉ là chậm lại một chút, y cần phải hết sức chăm chú, mới có thể miễn cưỡng theo được.

Kiếm ảnh hoàn toàn tiêu thất ở trong không khí. Tốc độ song phương nhanh vô cùng.

Quyền kiếm va chạm phát ra kình khí nổ tung trong không trung, từng đạo không khí như sóng gợn sản sinh với tốc độ kinh người. Sóng gợn tiêu tán, tán dật tạo ra dưâm, nhưđao như kiếm và tiếng xé gió không dứt bên tai.

Nơi đi qua, không khí sóng gợn chạm đến vật nào làm cho chúng vỡ vụn bay loạn khắp nơi. Trong lúc hai người chiến đấu liền kinh động các thánh giả Hàn Cổ thành. Tuy rằng năng lượng ba động không mạnh nhưng thanh thế rất dọa người. Nhất là khi mọi người nhìn thấy rõ ràng hai vị chiến đấu tức thì cảm thấy càng thêm hứng thú.Trận chiến lần trước bên ngoài thành làm cho mọi người mở rộng tầm mắt.

Hai người giống như hai vị thánh giả huyết mạch, sử dụng phương thức công kích đơn giản nhất trực tiếp nhất, không chút kỹ thuật nào. Rất nhanh chóng, Diệp Triêu Ca cảm thấy không ổn. Thể lực y nhanh chóng tiêu hao, mặc dù y có huyết mạch, nhưng mà sau khi phong thánh y vẫn đi con đường Quang Minh võ hội, huyết mạch không tiến hóa. Chẳng mấy chốc y cảm thấy mệt mỏi rã rời, y hiểu rõ ý đồ đối phương, đó là dùng loại tiết tấu nhanh này, công kích sắc bén làm cho bản thân mình không thể thôi động Vi Quang.

Không được, cứ mãi như thế thì thể lực chính mình sẽ tiêu hao hết, vậy thì đúng thật không ổn.

Trên thân y sáng lên quang mang mênh mông.

Vi Quang!

Cách đó không xa, mấy người đang nhìn chăm chú vào trận chiến đấu này, trong đó một gã là Đồng Cách, nam tử đứng cạnh gã trầm giọng nói: "Ngươi cảm thấy có thể mượn hơi người này không?"

Đồng Cách trầm ngâm: "Rất khó nói, nhưng mà người này hẳn là phải có bối cảnh, chỉ là chúng ta chưa biết rõ ràng."

"Diệp Triêu Ca hữu danh vô thực." Nam tử lắc đầu, trong ánh mắt có chút thất vọng: "Đây là Vi Quang sao?"

Đồng Cách giải thích: "Hắn còn chưa nhập môn. Vi Quang có thể trở thành hồn thuật thanh đồng đệ nhất ở Quang Minh võ hội, phải có chỗ độc đáo. Tu luyện tới sơ cấp hồn trị thấp nhất phải là 25 điểm, trong lịch sử Quang Minh võ hội, thánh giả tu luyện Vi Quang đến cảnh giới tối cao, sau cùng Vi quang chiếm cứ hồn trị những 544 điểm!"

"544 điểm!" Nam tử hít vào một ngụm lãnh khí, sắc mặt đại biến. Ngay từ đầu đã cần phải chiếm cứ hồn thuật 25 điểm hồn trị, thế là rất cường hãn, mà có thể mở rộng đến 544 điểm, vậy đủ để thuyết minh môn hồn thuật này ẩn chứa pháp tắc tương đương cao cấp. Bởi vì chỉ có hồn thuật cao cấp, mới có thể mở rộng không gian kinh người như thế.

Gã vốn có chút coi thường Diệp Triêu Ca, gã đương nhiên là có vốn liếng, hắn có thể đạt tới 124 điểm hồn trị. Dù cho Hàn Cổ thành có nhiều như vậy thánh giả, nhưng hồn trị có thể vượt lên trước gã thì đếm được trên đầu ngón tay.

Nhưng mà hồn thuật gã tu luyện không thể đánh đồng với Vi Quang.

Gã có chút ước ao, chính như thế mới không hổ là hồn thuật thanh đồng đệ nhất của Quang Minh võ hội, gã hỏi tiếp: "Lực lượng cơ thể của bọn hắn như thế nào? Có đúng là con đường thánh giả huyết mạch?"

Đồng Cách lắc đầu: "Trong cơ thể Diệp Triêu Ca có huyết mạch, cái tên thần bí kia ta không biết được. Thần bí nhân mạnh hơn một chút, tuy thế có điểm kỳ quái, ta không cảm giác được ba động của thánh huyết. Không phải huyết mạch phong thánh."

Thánh giả huyết mạch phong thánh khác với thánh giả, huyết mạch bọn họ sẽ xảy ra biến hóa về chất. Loại huyết mạch này hoàn toàn mới, ẩn chứa lực lượng cực kỳ kinh người được gọi là thánh huyết, thánh huyết vốn bản thân là một loại hồn vực đặc thù.

Thánh giả huyết mạch muốn tăng thực lực lên thì phải tiến hóa không ngừng.

Nếu như nói, hồn vực thánh giả thăng cấp tức là cần phải mở rộng hồn vực, như vậy thánh giả huyết mạch thăng cấp đó là cần phải không ngừng làm cho thánh huyết tiến hóa. Thánh huyết tiến hóa có hai phương hướng, một là thuần hóa, hai là thôn phệ.

Thánh huyết là lực lượng cội nguồn huyết mạch thánh giả, lực lượng thánh huyết quán thông mỗi tế bào toàn bộ thân thể huyết mạch thánh giả. Thánh huyết bản chất cũng là một loại hồn vực, cho nên khi vận dụng, hoặc nhiều hoặc ít cũng sẽ có ba động, Đồng Cách mới có nghi hoặc như vậy.

"Nói không chừng là một loại thánh huyết tương đối đặc thù." Nam tử cười cười, gã chỉ giỡn chơi bởi thần bí nhân tu luyện chính là thức hồn.

Thánh huyết có trăm ngàn loại kỳ lạ, nhất là những thánh giả huyết mạch đi con đường thôn phệ, tu luyện thánh huyết như thế lại càng thêm kỳ quái.

Đồng Cách chỉ gật gật đầu, không phản bác, gã vốn xuất thân Hắc Hồn, lý giải đối với huyết mạch tự nhiên không phải nam tử có thể so được. Xác thực là có thánh huyết ba động hay không, nhưng mà gã lý giải mấy loại đều hoàn toàn không giống.

"Vi Quang!" Tinh thần Đồng Cách rung lên, nam tử đứng cạnh cũng không cười nữa mà tỏ ra vẻ nghiêm túc.

Đường Thiên nhìn thấy Diệp Triêu Ca thôi động Vi Quang, càng thêm hưng phấn. Vi Quang lần trước hắn nỗ lực làm cho hai tay thụ thương rất nặng mới thủ thắng. Đường Thiên là cuồng nhân chiến đấu không hơn không kém, ở điểm này, hắn và Lăng Húc không chút khác biệt. Đối với phần lớn chuyện hắn đều không để trong đầu, nhưng màđối với chiến đấu hắn có độ chuyên chú rất cao, vượt xa võ giả bình thường.

Mà những người cho ăn vị đắng chiến đấu càng làm cho hắn không phục. Hắn căm hận thất bại, tính cách này đã thâm nhập cốt tủy.

Lần chiến đấu trước được suy tư lặp lại vô số lần ở trong đầu hắn.

Cuối cùng thiếu kiên nhẫn rồi sao...

Đường Thiên không triệu hoán Tiểu Nhị mà là hung hãn nhằm phía Diệp Triêu Ca. Con mắt Diệp Triêu Ca băng lãnh, năng lượng trong không khí xung quanh y bị đốt thật nhanh. Ở trạng thái Vi Quang, giác quan của Diệp Triêu Ca tăng lên toàn diện, chiêu thức Đường Thiên nhanh đến nỗi làm cho y có chút khó mà chống đỡ, lúc này ở trong tầm mắt y lại trở nên rõ ràng dị thường.

Thân kiếm lắc nhẹ, vô số quang điểm hóa thành xung điện, giống như một chùm quang vũ lông trâu, theo kiếm mà động. Động tác củahắn cũng không nhanh, lại làm cho người ta cảm giác thoải mái đến cực điểm, không có chút thô bạo điên cuồng.

Đám người vây xem không ít người hiện vẻ kinh ngạc lên trên mặt, trong mắt Đồng Cách cũng đột nhiên sáng lên một đoàn tinh mang, Diệp Triêu Ca tiến bộ rồi! Thiên phú thật đáng sợ!

Vi Quang như mưa chìm vào thân kiếm, quang mang không chói mắt, chỉ có quang mang nhàn nhạt nhu hòa.

Quang mang mặc dù yếu chỉ sáng trong một tấc vuông. Khuôn mặt Diệp Triêu Ca không buồn không vui, thần thái bình thản, như cóđiều ngộ, đến kiếm quang cũng nhu hòa không gió.

Trong lòng Đường Thiên căng thẳng, nhận thấy khí tức cực kỳ nguy hiểm, ở trước mặt Diệp Triêu Ca dường như phảng phất một đoàn quang, tuy rằng nhu hòa lại tràn ra khắp nơi, trong nháy mắt này, y sinh ra cảm giác không chỗ nào ẩn giấu.

Thực sự là xinh đẹp a!

Thế nhưng là, ta cũng có chuẩn bị mà đến a!Ánh mắt Đường Thiên đột nhiên sáng quắc lên, không có bất luận chần chừ dao động, thân hình như tên, nắm tay vung lên, gào thét xông tới!

Một luồng hỏa diễm màu hồng băng lãnh yêu dị hô quấn lên nắm tay hắn.

Giống như thiên thạch hừng hực thiêu đốt từ trên trời giáng xuống, mang theo tiếng nổ làm người ta rung động, chợt lóe mà tới!

Bạn đang đọc Chiến Thần Bất Bại của Phương Tưởng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 89

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.