Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quyết liệt (5)

Phiên bản Dịch · 1023 chữ

Không đến hai ngày, một tòa thành thị cao ngất xuất hiện trước mắt! Nói nó là thành thị là đã ưu ái rất nhiều. Thành này cùng lắm là dài hai mươi dặm, chỉ đủ cho một chiếc xe ngựa thông hành. Phía trên có khắc ba chữ “Hàm Cốc Quan”, chữ viết mạnh mẽ, nét chữ cứng cáp. Ngụy Nhiễm biết, hành trình Ngụy quốc của hắn đã bắt đầu!

...

Tháng tám ở phương Bắc đã trở lạnh, sương rơi lá úa, chỉ có tùng bách là không tàn. Gió thu trời lạnh, Tây môn Hàm Cốc Quan, thủ binh đang nhàm chán chuyện trò việc nhà, định giao ban sớm để trở về uống chút rượu nóng, nằm trên giường nghỉ ngơi.

Dù sao Hàm Cốc quan đã hơn một năm không có chiến sự, hai nước Tần Ngụy đều bế quan tỏa cảng, Hàm Cốc Quan lại là địa hình một người giữ ải vạn người không thể qua, có gì để lo lắng đâu.

Dù là sĩ tốt tinh nhuệ, ngày nào cũng đối mặt với sơn lâm, sớm đã trở nên vô cùng lơi lỏng.

May mà Ngụy quốc cũng biết thái bình quá lâu sẽ khiến sĩ tốt Hàm Cốc Quan trở nên lười nhác, nên cứ ba tháng lại điều động một lần, nhóm thủ binh lần này chờ đến tháng chín là có thể quay về cố hương.

Tất cả mọi người đều dần trông ngóng về nhà gặp vợ con xa cách lâu ngày, làm gì còn tâm trạng phòng thủ.

Nhưng hôm nay hiển nhiên là một ngoại lệ, thủ binh Tây môn miễn cưỡng giữ vững tinh thần, chĩa vũ khí về phía một chiếc xe ngựa trông cực kỳ bình thường, bên cạnh xe ngựa còn có ba người ---- Một lão giả, một xa phu, một thư đồng.

Nếu như là ở nơi khác, nhóm thủ binh tuyệt đối sẽ không giống như gặp đại địch thế này, nhưng đây là Hàm Cốc Quan! Đã khoảng một năm rồi, không có bất kì ai từ quan nội đến Hàm Cốc Quan cả. Nơi đây, chim muông tẩu thú còn nhiều hơn cả người.

Bọn họ là ai? Vì sao có thể xuyên qua Đồng Quan đi tới Hàm Cốc quan? Có ác ý hay không? Có phải là mật thám Tần quân hay không? Tất cả thủ binh đều âm thầm suy đoán.

Có không ít người kích động, đã lâu lắm rồi không thấy người từ quan nội đến đây, nếu đối phương thật sự là mật thám, thì quân công đang ở ngay trước mắt!

Quân Hầu chấp chưởng Tây môn Hàm Cốc Quan tên là Ngụy Tín. Vì hắn trị quân nghiêm cẩn, nên được phái đến Tây môn quan trọng nhất.

Cũng thật trùng hợp, lúc Ngụy Tín đang tuần sát quanh thành, đề phòng có kẻ lười biếng, liền nhìn thấy một chiếc xe ngựa từ đằng xa chậm rãi di chuyển tới.

Không hề hoảng hốt, không hề do dự, xe ngựa như đang tiến đến một tòa thành bình thường.

“Định lực phu xe rất tốt! Thân hình trầm ổn, thể lực không tệ! Thú vị! Thú vị!” Đây là ấn tượng đầu tiên của Ngụy Tín đối với người tới.

Chờ xe ngựa dừng lại, bên trong xe có hai người bước xuống, là một lão giả và một thư đồng, ăn mặc theo tiêu chuẩn sĩ tử bình thường, nhưng chính vì bình thường, nên người đi ra mới không tầm thường.

Có thể xuyên qua Đồng Quan, thản nhiên đi tới trước mặt Hàm Cốc Quan, sợ là không có mấy ai trong Tần quốc làm được. Ít nhất, người tới hẳn rất được Tần vương tín nhiệm!

Nhưng việc này cũng không có nghĩa là Ngụy Tín sẽ tôn trọng đối phương, vẫn cần phải hạ uy đối phương một phen.

Cho nên một thủ binh Ngụy quân cười toe toét, hét lớn:

- Lão già kia! Chỗ này là yếu địa quân sự! Người bình thường không được đến gần! Đao thương không có mắt, mũi tên vô tình! Mau mau rời đi! Bằng không, đừng trách quân gia ta cho ngươi nuốt hận ở đây!

Nghe xong lời ấy, thư đồng và xa phu lập tức nổi giận. Trong thiên hạ còn chưa có ai dám mỉa mai đại nhân nhà bọn hắn như thế!

Nếu là mấy năm trước, chỉ dựa vào mấy lời này, Ngụy Nhiễm đã có thể mời đại quân đến khám nhà diệt tộc đối phương, dù đối phương có là quyền quý một nước cũng không ngoại lệ!

Mặc dù bây giờ Tần quốc nghèo túng, Ngụy Nhiễm vẫn có thể khuấy động phong vân thiên hạ, há để hạng nhãi nhép càn rỡ thế này!

Nhìn bộ dạng phách lối của đối phương, Ngụy Nhiễm cũng không tức giận, chỉ là hơi chắp tay, cao giọng nói:

- Đi nói với đại nhân nhà các ngươi, Tần quốc Thừa tướng Ngụy Nhiễm đang ở đây! Ta có chuyện quan trọng muốn nói với Ngụy vương! Thỉnh mở cửa thành, đón ta nhập quan!

Thú binh sững sờ, có thế nào cũng không ngờ được sĩ tử ăn mặc bình thường dưới thành lại là Tần quốc Thừa tướng uy danh hiển hách.

Không có hộ vệ, chỉ có một thư đồng, một xa phu làm bạn, từ lúc nào Tần quốc Thừa tướng lại thất thế như vậy? Tin đối phương là Tần quốc Thừa tướng, thủ binh thà tin ngày mai Tần quốc sẽ cầu hàng Ngụy quốc còn hơn!

Chuyện này căn bản là không có khả năng, đại sự như thế hoàn toàn vượt quá tưởng tượng của thủ binh. Thủ binh chỉ có thể nhìn về phía Ngụy Tín xin giúp đỡ, chờ Ngụy Tín dạy hắn nên trả lời thế nào cho phải.

Ngụy Tín cau mày, đối phương có phải Tần quốc Thừa tướng hay không, thử một chút là biết ngay. Nếu như đối phương giả mạo, liền chuẩn bị để mạng lại đền tội!

Bạn đang đọc Chiến Quốc - Nhất Thống Thiên Hạ (Bản Dịch) của Mã Trách Bất Cật Ngư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LinhNhi.Epx
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.