Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

2 : Bạch Vân Sơn Trang

1801 chữ

- Càn rỡ….

Không ngờ đến Diệp phú Quý cũng vỗ bàn, thân thể đứng bật dậy, cực kỳ phẫn nộ nói:

- Đây là ngoại vụ tổng quản của Bạch Vân sơn trang, Tần Viêm tiên sinh, vị đây là lệnh ái Tần Ngọc Đình tiểu thư, hạng đầu heo như ngươi cũng xứng cưới Tần tiểu thư hay sao, đúng là không biết trời cao đất dày….

Đột nhiên nhìn thấy cha mình tức giận như vậy, Diệp Tĩnh Vũ cũng vô cùng sửng sốt, trong ký ức của hắn, mặc dù chỉ mới một tháng, nhưng người cha tiện nghi này đối xử với mình cũng không tệ, bình thường nói chuyện đều dùng lời nhỏ nhẹ, có bao giờ phát hỏa như hôm nay chứ?

Hắn làm sao biết được, Bạch Vân sơn trang chính là bang phái võ lâm lớn nhất Trữ Ninh quận, đừng nói là Tri Huyện của Trữ Ninh huyện, cho dù là quận phủ đại nhân của Trữ Ninh quận cũng phải nhìn sắc mặt của bọn họ mà làm việc, Diệp Phú Quý chỉ là một địa chủ nhỏ nhoi, làm sao có thể đắc tội được…. - Xin lỗi, Tần tổng quản, tại hạ không biết dạy con, để ngài chê cười rồi…. Nghịch tử, còn không tạ lỗi với Tần tổng quản….

Trong lúc Diệp Phú Quý mở miệng nói, thần thái đối với Tần Viêm cực kỳ cung kính….

- Ha ha, Diệp viên ngoại đa lễ rồi, Diệp công tử trời sinh tính tình hiếu động, làm việc theo tính cách, còn đây là thật thà a….

Không đợi Diệp Tịnh Vũ nói chuyện, Tần Viêm ngồi đối diện Diệp Tịnh Vũ khẽ cười đáp.

Dối trá, con mụ nó thật là dối trá, lão đầu tử dối trá là đủ rồi, người này như thế nào lại còn dối trá hơn cả lão đầu tử vậy? Rõ ràng là tức giận lão tử nói chuyện càn rỡ, còn nói những lời giả dối như vậy….

Lại còn thật thà nữa, không nhìn xem con gái ngươi đang giận đến tím mặt hay sao?

- Đúng vậy, vẫn là Tần đại thúc tinh ý….

Mặc dù trong lòng thầm mắng Tần Viêm dối trá, nhưng Diệp Tịnh Vũ vẫn biết cái gì gọi là thuận thế xuống đài.

- Hừ….

Diệp Phú Quý thật ra cũng không nỡ mắng chửi đứa con độc nhất này, mới vừa rồi sở dĩ phát hỏa cũng là để cho Tần Viêm nhìn mà thôi, dù sao Bạch Vân sơn trang nổi tiếng xa gần, bên trong cao thủ như mây. Lỡ như đắc tội với hắn, thuận tiện diệt luôn một nhà mấy trăm miệng ăn thì ngay cả chỗ mà kêu oan cũng không có a. - Tần tổng quản thấy tiểu nhi căn cốt thế nào?

Diệp Phú Quý hừ lạnh với Diệp Tịnh Vũ một tiếng, khi hướng về phía Tần Viêm thì lại tươi cười như không.

- Ha ha, Diệp công tử mi vũ hiên ngang, căn cốt kỳ giai, tuyệt đối là tuyển chọn tốt nhất để tu luyện võ học…

Tần Viêm khẽ mỉm cười, nhàn nhạt đáp.

- Ha ha, Tần tổng quản, vậy chuyện của chúng ta đang nói….

]

Diệp Phú Quý vẫn một bộ dạng tươi cười lấy lòng, không còn chút khí khái địa chủ nào.

- Diệp viên ngoại yên tâm, mặc dù ta không dám đảm bảo trang chủ nhất định sẽ thu lệnh lang làm quan môn đệ tử, nhưng ít nhất cũng là ngoại môn đệ tử….

Tần Viêm khẽ cười nói.

- Ha ha, đa tạ Tần tổng quản, Vũ nhi, còn không mau bái tạ Tần tổng quản.

Vừa nghe Tần Viêm đáp ứng, Diệp Phú Quý khuôn mặt như nở hoa.

- Chờ chút, người muốn ta bái nhập Bạch Vân sơn trang để học võ?

Nghe một hồi, Diệp Tịnh Vũ cuối cùng cũng hiểu ý định của cha mình, hao tốn một lượng lớn tiền để mình vào cái Bạch Vân sơn trang gì đó học võ….

- Thì sao? Ngươi không đồng ý cũng không được.

Vừa nghe thấy con mình có ý kiến, sắc mặt Diệp Phú Quý liền trầm xuống.

Nếu như nói Diệp Phú Quý là địa chủ lớn nhất trong mười dặm quanh đây, ngay cả Tri Huyện của Trữ Ninh huyện cũng phải nể mặt, vậy thì Bạch Vân sơn trang chính là bá vương của Trữ Ninh quận, đừng nói chỉ là một cái Tri Huyện Trữ Ninh nho nhỏ, cho dù là quận phủ đại nhân của Trữ Ninh quận làm việc cũng phải nhìn sắc mặt của Bạch Vân sơn trang nữa.

Dù sao, toàn bộ công sai của Trữ Ninh quận, dường như đều là người của Bạch Vân sơn trang.

Diệp gia mặc dù có tiền, nhưng muốn kết thân với quận phủ đại nhân của Trữ Ninh quận đã khó rồi, chứ đừng nói là kết thân với cái đại thụ Bạch Vân sơn trang này, hôm nay ngoại vụ tổng quản của Bạch Vân sơn trang không quan tâm đến căn cơ, tự mình chạy đến đây chiêu thu đệ tử, thế mà tên này còn không biết đạo lý. Trong mắt Diệp Phú Quý, chỉ cần nhi tử bái nhập Bạch Vân sơn trang, như vậy sau này sẽ có được nhiều chỗ tốt, đến lúc đó trở thành người có công danh, một địa chủ làm sao có thể so sánh.

Cho nên hắn mới không tiếc hao tốn tiền bạc cũng muốn đưa con của mình tiến vào Bạch Vân sơn trang, nhưng không nghĩ rằng, Diệp Tịnh Vũ còn có cái bộ dáng không tình nguyện như vậy. - Nguyện ý, nguyện ý, ta tất nhiên là nguyện ý….

Thấy cha mình sắp phát hỏa, Diệp Tịnh Vũ vội vàng đáp ứng, chỉ có điều hắn cũng rất buồn bực, nhớ lúc trước, khi những trường cao đẳng thu nhận học sinh, khóc cha gọi mẹ, chạy đến tận cửa van xin ngươi đi học. Làm gì có bộ dạng giống như lão gia tử, tốn một đống tiền không nói, còn giống như đang cầu xin phụ thân, van nài bà nội cho vào học vậy đâu.

Cũng bởi vậy, tiểu Diệp của chúng ta vừa mới trở thành nhân sĩ xuyên việt còn chưa kịp hưởng thụ cuộc sống thiếu gia của mình, ngay cả một nha hoàn tiện nghi còn chưa kịp chiếm thì đã bị tống đến Bạch Vân sơn trang chịu khổ rồi, đã thế còn đặt cho cái mỹ danh là luyện võ thành tài nữa… o0o

Trữ Ninh quận là một quận thuộc biên cảnh của Thục Vân quốc, phía tây dựa vào Thiên Cương sơn mạch, phía nam còn gọi là Nam Hoang Man Lâm, mà Bạch Vân sơn trang lại tọa lạc trên Bạch Vân sơn là chỗ giao nhau của Thiên Cương sơn mạch và Nam Hoang Man Lâm, cách Trữ Ninh huyện trên trăm dặm… Trên đường đi, Diệp Tịnh Vũ lúc này mới phát hiện đến Bạch Vân sơn trang không phải chỉ một mình bản thân, có khoảng hơn ba mươi người, lớn nhất hai mươi mốt tuổi, nhỏ nhất chỉ tầm bảy tuổi, mỗi người đều có xe ngựa riêng, còn mang theo một hai tùy tùng, thậm chí có mấy gã còn mang theo nha hoàn bên cạnh, trên mặt đám người đều một vẻ dương dương tự đắc, nhìn qua căn bản không giống đi học nghệ, mà phải là đi du lịch mới đúng.

Nhìn thấy tình huống này, Diệp Tịnh Vũ cuối cùng cũng hiểu, người ta căn bản không phải xuống núi thu đồ đệ, người ta xuống núi là để lấy tiền, cái gì mà căn cốt kỳ giai, cái gì mà võ học kỳ tại, con mụ nó đều là vô nghĩa, đây hoàn toàn là đi tuyên truyền mà thôi.

Không nói chuyện gì khác, tên mập ngồi ở chiếc xe ngựa phía trước, so với ông cha mập của mình còn mập hơn nhiều, nếu hắn có thể học võ công xuất sắc, vậy mình không phải trở thành võ thánh rồi hay sao?

Vừa nghĩ đến chuyện cha mình dâng cho Bạch Vân sơn trang một đống tiền, Diệp Tịnh Vũ liền cảm thấy trong lòng dậy sóng.

Những thứ kia sau này đều là của mình a, tại sao lại đưa cho bọn người này? Bại gia a, con mụ nó đúng là bại gia mà.

Nghĩ thông suốt những điều này, Diệp Tịnh Vũ quyết định, sau khi đến Bạch Vân sơn trang nhất định phải ăn uống chơi bời thật tốt, chờ ăn đủ vốn thì mới về nhà, tiếp tục sự nghiệp làm tiểu thiếu gia, tán gái, đi săn, mỗi ngày đều như thế, cuộc sống như vậy mới không uổng công một chuyến xuyên việt của mình.

Thế nhưng, lý tưởng thì luôn tốt đẹp, mà sự thực lại luôn tàn khốc….

Lúc đám người Diệp Tịnh Vũ vừa đến chân núi của Bạch Vân sơn trang, liền thấy hơn ba mươi tên đại hán đứng trên quảng trường dưới chân núi, mọi người đều để tay trần, mặt mày hung ác, nhìn không khác gì mấy tên đồ tể giết heo. - Tần Minh Long, những người này đều là những sư đệ mới đến, ngươi trước hết giảng giải quy củ của sơn trang cho bọn họ. Biết rõ quy củ thì lên núi.

Dọc đường đi Tần Viêm vẫn cười nói bình thường, vừa đến nơi liền trở nên lạnh lùng, sau khi xuống xe ngựa bỏ lại một câu với một gã hán tử, ngay cả đầu cũng không quay lại đã hướng lên núi mà đi. - Rõ, tam sư thúc…

Tên hán tử gọi là Tần Minh Long mỉm cười lấy lòng với Tần Viêm rồi cúi người thi lễ.

- Minh Long sư huynh, có một tên gọi là Diệp Tịnh Vũ, hãy chiêu đãi hắn thật tốt giúp ta….

Tần Ngọc Đình lúc này cũng từ trên xe ngựa nhảy xuống, đi đến bên cạnh Tần Minh Long, nhẹ nhàng nói một câu.

- Sư muội yên tâm, chuyện ngươi phân phó ta nhất định sẽ chiêu đãi thật tốt.

- Làm phiền sư huynh rồi.

Tần Ngọc Đình hướng Tần Minh Long chắp tay, quay đầu lại trừng mắt nhìn chiếc xe ngựa của Diệp Tịnh Vũ một cái, rồi cất bước theo phụ thân mà đi.

- Tên nào là Diệp Tịnh Vũ, đi ra cho ta…

Giữa quảng trường, thanh âm thô cuồng của Tần Minh Long đột nhiên vang lên…

Bạn đang đọc Chiến Hồn Thần Tôn của Vẫn Lạc Tinh Thần
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TiểuBạchLong
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 265

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.