Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

10 :danh Sư

1564 chữ

Bạch Vân sơn cao hơn ba ngàn thước là một ngọn núi quanh năm đều là mùa xuân, mà Bạch Vân sơn trang lại tọa lạc trên đỉnh Bạch Vân sơn, là ngọn núi cao nhất trong Bạch Vân phong.

Bạch Vân sơn trang là bang phái lớn nhất ở Ninh Lang quận, chiếm diện tích rất lớn, kiến trúc vượt trên vạn mẫu, hơn nữa phong cách thanh nhã cổ xưa, không có chút xa hoa, nếu không phải vừa đến đây đã gặp chuyện khó chịu thì Diệp Tịnh Vũ nhất định sẽ cảm thấy thích nơi này.

Thay một bộ trang phục áo đen mới, dưới sự dẫn dắt của hai tên đệ tử Bạch Vân sơn trang, Diệp Tịnh Vũ tiến vào tòa đại điện trong nội viện Bạch Vân sơn trang. Nghe nói nơi này chỉ có đệ tử hạch tâm của Bạch Vân sơn trang mới có thể tiến vào.

Nhìn gian phòng trước mặt, bố trí hết sức đơn giản nhưng từ phía đại điện lại toát ra khí tức thuần phác. Diệp Tịnh Vũ căn bản không quan tâm đến hai gã đệ tử Bạch Vân sơn trang, trực tiếp đến bên cạnh một cái ghế, thoải mái ngồi xuống.

Vừa trải qua một trận chiến sinh tử, từ tâm linh đến thân thể hắn đều cảm thấy mệt mỏi, dù sao…. Đây cũng là lần đầu tiên hắn giết người….

Nói cho cùng, hắn là một người sống ở thời đại hòa bình, mặc dù từ nhỏ thích đánh nhau, nhưng vẫn chưa từng giết người. Nếu nói hắn không có cảm giác gì thì đúng là nói dối, nhưng hắn biết rõ nếu mình không làm vậy thì kẻ phải chết chính là hắn.

Lúc Diệp Tịnh Vũ mới ngồi xuống, ngay lập tức một lão nhân sắc mặt tái nhợt từ một cửa khác chậm chạp tiến vào. Hai tên đệ tử Bạch Vân sơn trang dẫn theo Diệp Tịnh Vũ đến đây vội vàng hướng về phía lão nhân hành lễ nói: - Đệ tử bái kiến Đại trưởng lão.

Lão nhân không nói gì, chỉ phất tay ý bảo hai người rời đi, hai tên đệ tử này căn bản không dám nói nhiều, liền thối lui ra khỏi đại điện, cuối cùng chỉ còn lại một mình Diệp Tịnh Vũ và lão già mắt to mắt nhỏ nhìn nhau. - Lão già, ngươi gọi ta tới?

Thấy bộ dạng mỉm cười của lão già, Diệp Tịnh Vũ đột nhiên cảm thấy mình giống như một con thỏ bị dẫn vào hang sói vậy.

- Lần đầu tiên giết người hả?

Lão nhân cũng không trả lời Diệp Tịnh Vũ, còn hỏi ngược lại.

- Ngươi nói vậy không phải là nói nhảm sao?

Diệp Tịnh Vũ liếc mắt nhìn lão già, khuôn mặt đầy vẻ cảnh giác.

Con mụ nó, lão già này như thế nào lại cười hèn mọn như vậy? Chẳng lẽ thấy ta đẹp trai quá, muốn cùng ta chơi trò kích thích gì đó? Mụ nó…. Lão tử đối với nam nhân không có hứng thú, đối với lão nam nhân lại càng không có hứng thú, nhưng hình như lão già này ở đây có địa vị rất cao, nếu lão ta muốn cưỡng bức lão tử thì phải làm sao bây giờ? - Ha ha, cảm giác như thế nào?

Lão nhân cũng không biết trong lòng Diệp Tịnh Vũ đang nghĩ chuyện xấu gì, vẫn nhàn nhạt cười nói.

- Cảm giác? Cảm giác gì?

]

Diệp Tịnh Vũ sửng sốt hỏi.

- Đương nhiên là cảm giác giết người rồi….

- ……

Con mụ nó, ta sao lại thấy lão già này biến thái quá vậy, lão tử vừa mới giết người, suýt chút nữa nôn mửa, lão lại còn hỏi giết người có cảm giác gì?

Nhìn lão già nở nụ cười nhàn nhạt, Diệp Tịnh Vũ bỗng nhiên cảm thấy trên người mình nổi từng hột da gà….

- Ha ha, ngươi có phải thấy ta rất biến thái hay không?

Dường như lão già nhìn thấu suy nghĩ của Diệp Tịnh Vũ, không đợi Diệp Tịnh Vũ trả lời thì đã nói tiếp:

- Thế giới này chính là cá lớn nuốt cá bé, người sống trong thế giới này không giết người thì sẽ bị người giết, cũng giống như tiểu tử kia, hôm nay nếu ngươi thua, ngươi cho rằng ngươi có thể toàn mạng sao?

Diệp Tịnh Vũ lại sửng sốt….

Cá lớn nuốt cá bé? Không phải giết người thì sẽ bị người giết? Đây chính là cách sinh tồn ở thế giới này sao?

Thử nghĩ xem, ánh mắt của Tần Minh Long hôm nay ngập tràn sát khí, lúc mình tới đây đã khi dễ mình, trong mắt những người đó chưa từng có chút thương hại hay đồng tình nào.

Đây là thế giới còn tàn nhẫn hơn xã hội trước kia của mình, có lẽ, trong thời gian qua mình đã dần dần thích ứng với thế giới này rồi…

Thoáng chốc, vốn Diệp Tịnh Vũ vẫn còn có chút bất an vì đã giết chết Tần Minh Long liền trở nên bình tĩnh hơn, mặc dù không thể hoàn toàn bình thản đối mặt với chuyện giết người này, nhưng ít ra, trong lòng hắn đã dễ chịu hơn rất nhiều. - Tiểu tử, bây giờ ngươi đã hiểu chưa?

Thấy vẻ mặt sửng sờ của Diệp Tịnh Vũ, lão nhân lại nhàn nhạt nói tiếp.

- Hiểu thì đã sao? Cuối cùng không phải là muốn ta không ngừng giết người hay sao?

Diệp Tịnh Vũ ngẩng đầu, đôi mắt nhìn chăm chú về phía lão nhân…. Muốn tìm sự nghi hoặc trong mắt lão….

- Dĩ nhiên không phải, chúng ta cũng là người, không phải là ma vương giết người, mặc dù đây là thế giới giết người, nhưng chúng ta cũng không nhất định phải giết người, chẳng qua chúng ta cần phải có năng lực để không bị người khác giết.

Lão nhân mỉm cười nhìn Diệp Tịnh Vũ đáp.

Nhìn nụ cười đểu giả như hồ ly của lão già, con ngươi đen nhánh của Diệp Tịnh Vũ không ngừng xoay tròn, người này vô duyên vô cớ nói chuyện này với ta làm gì? Chẳng lẽ…. - Ngươi không phải là thấy ta căn cốt tinh kỳ, thiên phú dị thường muốn thu ta làm đồ đệ đấy chứ?

Đột nhiên Diệp Tịnh Vũ vỗ tay một cái, mở miệng nói.

- …..

Lão già sững lại, vô cùng kinh ngạc, lão đúng là muốn nhận Diệp Tịnh Vũ làm đồ đệ, nói nhiều như vậy là muốn xem ngộ tính của Diệp Tịnh Vũ thế nào, bây giờ xem ra ngộ tính của hắn cũng không tệ, chỉ nói một chút đã biết mình muốn thu hắn làm đồ đệ…. Thế nhưng, mình có nói hắn có căn cốt tinh kỳ, thiên phú dị thường hay sao? - Không sai, lão phu đang có ý đó….

Bất quá lão già vẫn gật đầu, dựa vào lực lượng đơn thuần có thể đánh chết cao cấp võ sĩ sắp đem chân khí phóng ra ngoài, như vậy không phải là thiên phú trăm ngàn năm khó gặp hay sao? - Mụ nó, cũng biết lão già ngươi không có lòng hảo tâm mà….

Diệp Tịnh Vũ liếc mắt một cái đã đoán ra ý đồ của lão già này.

- Cái gì mà không có lòng hảo tâm, lão phu là Tần Tiêu, là Đại trưởng lão trông coi hết thảy mọi sự việc ở Bạch Vân sơn trang. Địa vị của chỉ dưới trang chủ, chẳng lẽ thu ngươi làm đồ đệ còn ủy khuất cho ngươi sao?

Thấy Diệp Tịnh Vũ không thèm để ý, Tần Tiêu cảm thấy nội tâm của mình bị đả kích cực lớn….

- Ách…. Nói như vậy có nghĩa là bái ngươi làm thầy thì sau này sẽ có rất nhiều chỗ tốt?

Ánh mắt Diệp Tịnh Vũ sáng rực, trải qua mấy ngày này, hắn đã biết Bạch Vân sơn trang là đại biểu cho cái gì ở Ninh Lang quân, là loại nhân vật bá chủ a, đừng nói là Đại trưởng lão, cho dù là một đệ tử ngoại vi bất kỳ cũng đã có thể hô phong hoán vũ ở bên ngoài rồi. Đây cũng là nguyên nhân khiến rất nhiều địa chủ tình nguyện tốn một đống tiền đem con của mình đưa đến nơi này học võ, còn không phải vì một cái danh phận hay sao? - Chỗ tốt?

Tần Tiêu lại sửng sốt, khi nhìn thấy những tia sáng lóe lên trong mắt Diệp Tịnh Vũ, khóe miệng lão xệ xuống một nụ cười khổ. Người này chẳng lẽ vì chỗ tốt mới muốn bái mình làm vi sư ư? Chẳng lẽ hắn không biết rằng trở thành đệ tử của mình chính là chỗ tốt lớn nhất hay sao?

Phải biết rằng ở Bạch Vân sơn trang, đệ tử chia ra làm ngoại vi đệ tử, đệ tử phổ thông, trực hệ đệ tử và hạch tâm đệ tử, từng cấp bấc và thân phận của những đệ tử này khác biệt một trời một vực.

Bạn đang đọc Chiến Hồn Thần Tôn của Vẫn Lạc Tinh Thần
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TiểuBạchLong
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 145

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.