Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sở Vân (thượng)

Phiên bản Dịch · 1408 chữ

Sau hồi lâu, hắn căn cứ vào quyển trục địa đồ trong tay, bước đi giống như dạo bước trong hoa viên, dễ dàng tránh né được phạm vi hoạt động chủ yếu của yêu thú, về tới giải đất tiếp giáp với khu rừng vô tận.

- Bắt lấy nàng ta.

- Đừng để nàng ta chạy thoát.

Khi Sở Vân đang bình thản bước đi, bỗng nhiên nghe thấy từ phía trước truyền đến những tiếng truy đuổi kịch liệt. Hắn giương mắt nhìn lên, chỉ thấy mấy vị tráng hán đang truy sát một vị nữ tử.

Hai bên nhìn thấy Sở Vân, đều hiện len vẻ vui mừng kinh ngạc.

- Tiểu tử khi, nhanh chóng chặn nha đầu thối đó lại.

- Thiết Huyết Minh chúng ta làm việc, mau mau xuất thủ. Sau này ngươi sẽ không thiệt thòi.

Mấy vị tráng hán cưỡi yêu thú của mình, không ngừng hét lớn.

- Sở Vân công tử.

Nữ tử kia nhìn thấy Sở Vân, nhất thời hai mắt sáng ngời, kêu lên:

- Sở Vân công tử mau xuất thủ, môn chủ và mọi người đang bị Thiết Huyết Minh vây khốn.

- Cái gì? Thiết Huyết Minh thật to gan.

Tin tức này giống như sấm sét giữa trời xanh, Sở Vân nghe nói, nhất thời trợn mắt trừng trừng. Cùng lúc đó, hắn cũng nhận ra nữ tử tóc tai bù xù, vẻ mặt đầy máu trước mặt chính là một môn nhân của Yên Chi Môn.

- Thì ra là đồng bọn.

- Sát sát sát, giết chết tên tiểu tử này luôn.

Các tráng hán kêu lên, sắc mặt vô cùng dữ tợn, sát ý nghiêm nghị, mấy con yêu thú bọn chúng đang cưỡi bị quất roi, điên cuồng nhảy chồm lên, liều chết lao về hướng Sở Vân.

- Ly Sơn Long Nhãn Hoa chi.

Sở Vân vỗ tiên nang, trong nháy mắt hoa chi xuất hiện trên tay.

Một tiếng “ầm” vang lên, khí thế cấp số Linh Yêu chợt bừng bừng phấn chấn.

- Chiến lực Linh Yêu!

- Không xong. Đụng phải cao thủ rồi. Mau tản đi.

Cảm thụ được luồng khí thế cuồng đại, sắc mặt các truy binh nhất thời trắng bệch. Chiến lực Linh Yêu trên quốc đảo thấp nhất cũng là một viên tiểu tướng. Trong môn phái du hiệp nhất lưu đương nhiên cũng thuộc về chiến lực cao tầng.

Những hung thần ác sát này, ngàn vạn lần không ngờ đến một thiếu niên bước ra từ rừng rậm lại có chiến lực cấp số Linh Yêu.

- Muốn rút lui, thật là ý nghĩ viển vông.

Sở Vân cười lạnh một tiếng, sát ý bừng bừng phấn chấn. Cổ tay chấn động, trên Ly Sơn Long Nhãn Hoa Chi tươi tốt, nhất thời bộc phát ra một chùm xạ tuyến huyền quang.

Xoát!

Thần quang ngũ thải rực rỡ, đan xen khắp nơi, hầu như trong nháy mắt, xuyên thủng tới. Đám ngự yêu sư truy sát và yêu thú của bọn chúng, tử vong toàn bộ. Có tên bị Băng Phách Thần Quang bắn trúng, hóa thành tượng băng, có tên bị Hậu Thổ Huyền Quang bắn trúng, biến thành tượng đá, còn lại phần lớn là bị đánh cho nhừ tử, chết không nhắm mắt.

- Ha ha ha, Hoa Mai, bản kỳ sứ cho ngươi một cơ hội, thúc thủ chịu trói, giao bảo vật của Vạn Thú Vương ra. Huyết Phủ Thủ ta còn có thể tha cho các ngươi một con đường sống.

Một vị nam tử trung niên tóc mai bạc trắng, nhưng vó người khỏe mạnh, hai tay cầm chiến phủ, ngẩng đầu ngạo nghễ nhìn chiến trường, phát ra thông điệp cuối cùng với Hoa Mai.

- Hừ! Tên tiểu nhân đê tiện, lại dám bố trí mai phục ám toán. Đường đường là Thiết Huyết Minh danh xưng nhất lưu, lại có thể vô sỉ như vậy. Bảo vật thì không có, nhưng các người muốn chết thì ta cho.

Toàn thân Hoa Mai lúc này đã đẫm máu. Tóc tai tán loạn, tay cầm Đông Sương Ngạo Mai thương, chân đi giày Đạp Tuyết Vô Ngấn, đứng thẳng trên chiến trường, như nữ võ thần, uy thế nghiêm nghị.

- Nói hay lắm, bảo vật không có, nhưng muốn chết thì cho.

- Có gan cứ tới đây lấy.

- Thề sống chết theo môm chủ.

Chúng nữ đứng phía sau Hoa Mai, tất cả đều bị thương, có người máu chảy không ngừng, sắc mặt tái nhợt, có người vết thương sâu tới mức có thể thấy được xương, đau đớn cắn chặt răng.

Nhưng trong những đôi mắt đẹp, chiến ý như hỏa, hừng hực thiêu đốt. Đám du hiệp Thiết Huyết Minh đang vây khốn, đều cảm giác được các nàng thà làm ngọc vỡ lừng lẫy khí thế chứ nhất định không chịu bỏ cuộc, trên mặt bọn hắn không có vẻ thoải mái của kẻ chiến thăắg mà chỉ có sự ngưng trọng.

Mặc dù đã tập kích bất ngờ, thế nhưng chiến đấu cho tới bây giờ, cho dù chiếm thế thượng phong, vây khốn Yên Chi Môn thành công, phía bên Thiết Huyết Minh cũng tổn thất không nhỏ.

Môn phái tam lưu này đã gây cho Thiết Huyết Minh thương vong ngoài dự liệu.

- Hừ! Một đám rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt. Tam thúc, tại sao phải thu tay? Trực tiếp động thủ, bắt sống bọn chúng, nghiêm khắc khảo vấn. Bọn chúng chỉ là một đám nữ nhân, ta có rất nhiều loại cực hình, có thể dằn vặt bọn chúng tận tình, không sợ bọn chúng không khai ra.

Đứng bên cạnh người nam tử trung niên Huyết Phủ Thủ, không phải người nào khác, chính là Chiến Kỳ Sứ trẻ tuổi nhất trong lịch sử Thiết Huyết Minh, nhân tài trẻ tuổi trong giới du hiệp Tinh Châu, được công nhận là một thiếu niên xuất chúng - Lệ Chinh.

Da hắn màu đồng, vóc người cao gầy, khoanh tay trước ngực. Quét mắt nhìn khắp chiến trường trước mặt, lóe ra quang mang vô cùng lãnh khốc vô tình.

- Mặc dù đối phương bị vây khốn, thế nhưng chiến ý hừng hực, sĩ khí thảm liệt. Nếu cường công, tất nhiên có thể thắng. Thế nhưng cũng là thắng thảm, sẽ có rất nhiều người của mình vì vậy mà hy sinh. Ngược lại chi bằng chiêu hàng, làm tan rã chiến ý của đối phương sẽ thực tế hơn. Hơn nữa chúng ta cũng biết Tiểu Bá Vương Sở Vân vẫn theo Yên Chi Môn cùng nhau hành động, lúc này không nhìn thấy hắn, nói không chừng hắn đang ở một nơi bí mật nào đó chờ thời cơ hành động.

Huyết Phủ Thủ thở dài một tiếng, kiên trì giải thích cho Lệ Chinh.

- Sở Vân! Là thứ gì chứ? Hắn chỉ có hai con Linh Yêu, còn ta có ba con trong tay. Có ta ở đây, không cần kiêng kỵ hắn. Có lẽ hắn đã sớm nhận ra tình thế không ổn, lén lút trốn đi. Ta vốn còn định giao thủ với hắn, đánh chết hắn. Lần này xem như hắn gặp may mắn.

Lệ Chinh nheo mắt, bất mãn hừ lạnh nói.

- Sở Vân được xưng Tiểu Bá Vương, có thể leo lên Dị Sĩ bảng, không phải không có đạo lý. Lệ Chinh, nếu đi ra ngoài, phải cẩn thận một chút, không thể coi thường bất cứ đối thủ nào.

Huyết Phủ Thủ là kẻ lão luyện thành thục, căn dặn ngôi sao sáng tương lai của Thiết Huyết Minh.

Lệ Chinh không để ý khoát tay, ngữ khí lạnh lùng:

- Tam thúc, ngươi lăn lộn trên giang hồ càng lâu, lá gan càng nhỏ. Ta đã xem qua tình báo của Sở Vân. Cho tới nay, hắn chỉ gây lộn trong Chư Tinh Quần Đảo. Chư Tinh Quần Đảo là nơi nào chứ? Ta đến cái góc xó xỉnh đó cũng trở thành đại tướng một phương. Sở Vân chưa bao giờ đụng độ ta, cho nên mới nổi tiếng như vậy, lại được phá cách đề tên trên Dị Sĩ bảng, ánh mắt thế nhân làm sao vậy? Thực sự quá ngu muội.

Bạn đang đọc Chí Tôn của Cổ Chân Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 208

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.