Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chém chết tươi (hạ)

Phiên bản Dịch · 1424 chữ

- Không…

Không có Linh Yêu binh, lực lượng của hắn gần như đã không còn, phát ra tiếng kêu thê lương đến cực điểm.

Xoát!

Đao thứ sáu của Sở Vân bổ đến, ánh đao sáng như tuyết lóe lên. Đao mang giống như một đạo lưu quang nhanh như tia chớp bổ xuống đỉnh đầu, dọc theo thân thể, xuyên qua cả tọa kỵ của hắn. Dư thế của đao mang vẫn không giảm, cuối cùng đánh thẳng xuống

mặt biển phía dưới. Chỉ nghe thấy ầm một tiếng, trên mặt biển xuất hiện một vết đao sâu đến năm trượng dài đến tám trượng. Nước biển bị đóng băng hình thành nên một vệt cắt trong suốt, hai rìa vết rạch đang không ngừng có nước biển cuồn cuộn đổ xuống. Cảnh tượng kỳ dị này giằng co trọn vẹn trong ba lần hô hấp lúc này mới ầm một tiếng, nước biển khép lại. Nước biển hai phía chảy ngược trở lại, đụng thẳng vào nhau tạo lên cột sóng cao ngút trời. Bị cột sóng này trùng kích, thân thể của Trần Bác lập tức phân đôi. Xích Luyện Lưỡng Dực Xà cũng chỉ kịp phát ra một tiếng Xi…Xiiii.. sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người cũng bị chém thành hai đoạn. Đầu rắn một đoạn, đuôi rắn một đoạn.

Thân rắn bởi vì quá đau đớn mà điên cuồng giãy dụa.

Máu tươi, nội tạng người cùng động vật phun ra bốn phía... Nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện ra còn có một chút xương cốt vỡ vụn ở bên trong. Thi thể của Trần Bác cùng yêu xà nặng nề rơi xuống mặt biển, sau đó bị dòng hải lưu cuốn trôi, vết tích còn sót lại chỉ là một

mảng nước nhuộm hồng bởi máu tươi trên mặt biển. Cảnh tượng này giống như mặt biển chợt hóa thành một đầu cự thú, thè cái đầu lưỡi của nó ra, cuốn đại tướng Trần Bác ở trên không trung nuốt vào trong miệng.

Toàn bộ chiến trường đều yên tĩnh. Đối chiến kịch liệt giữa tướng lĩnh hai phe cũng lập tức dừng lại, tất cả đều nghẹn họng trân trối nhìn về phía này. Không ai ngờ được kết quả của trận chiến lại như thế này!

- Không thể nào? Làm sao có thể như vậy được?

Đều là đại tướng, vẻ mặt đại tướng Nghi Tinh tràn đầy hoảng sợ, một khắc trước hắn vẫn còn đang khen ngợi Trần Bác, một khắc sau Trần Bác lập tức bị chém chết.

- Đối mặt với công kích như vậy, không ngờ Sở Vân lại không tránh né, mà liên tục phách ra sáu đao chém chết Trần Bác còn đang sống sờ sờ!

Đại tướng Chiểu Tạ chậc lưỡi không thôi, miệng há hốc lớn đến mức có thể đút vừa ba quả trứng.

Ầm!

Sau một khắc, giống như là một tấn nước biển lơ lửng trên không trung chợt đổ ập xuống dưới mặt đất. Trên toàn bộ chiến trường tràn ngập thanh âm sôi sục của Thư gia quân.

- Thiếu đảo chủ chém chết Trần Bác rồi!

- Cái rắm! Chúng ta có Thiếu đảo chủ ở đây, còn sợ gì đại tướng! Đến một tên giết một tên, đến hai tên chém cả hai!

- Cái chó mà gì mà đại tướng Trần Bác, sáu đao đã ngỏm rồi. Cái chó má liên quân gì, đồng dạng cũng sẽ không chịu nổi một kích!

Sĩ khí của Thư gia quân được đẩy lên đến đỉnh điểm, tất cả đều cuồng nhiệt tru lên, rất nhiều người kích động đến toàn thân run rẩy. Sáu đao này của Sở Vân vừa nhanh vừa mạnh, quả thực là sảng khoái đến cực điểm!

- Sĩ khí như hồng, quân tâm khả dụng! Xuất kích, xuất kích!

Hai mắt Thư Thiên Hào bắn ra thần quang, khiến cho người khác không dám nhìn trực diện. Hắn ra lệnh một tiếng, toàn quân xuất kích. Ngọn lửa trong lòng chiến sĩ Thư gia, đã được trận chiến sảng khoái lâm ly của Sở Vân đốt lên. Nhiệt huyết tràn trề, chiến ý cuồng giương!

- Nghênh địch! Nghênh địch!

Sắc mặt đám chỉ huy liên quân trở nên tái nhợt, cố gắng thúc dục đại quân nghênh đón hạm đội Thư gia.

Một hồi hải chiến quy mô cực lớn mà trăm năm qua chưa từng xảy ra bên trong Chư Tinh Quần Đảo ầm ầm được triển khai trong phiến hải vực này. Đồng thời, tại một chiến trường khác, hạm đội Hoàng Hiếu cùng hạm đội chiến đấu đích thân Thiết Ngao chỉ huy đang giao chiến kịch liệt!

- Đại tướng quân, Thiết gia thế lớn, tốt hơn chúng ta nên tránh mũi nhọn, tiến hành trường công cùng chúng.

Có một vị thiếu tướng đề nghị với Hoàng Hiếu.

- Tuy rằng binh lực đối phương cùng chiến hạm gần gấp đôi phía ta, nhưng quân ta lại có được một ưu thế cực lớn mà bọn hắn không có. Không cần e ngại, nghênh chiến!

Hoàng Hiếu cười ha hả, ngữ khí kinh nhân.

- Không biết ưu thế mà tướng quân nói là cái gì?

Tùy tùng liếc mắt nhìn nhau, đều cảm thấy được sự nghi hoặc trong ánh mắt đối phương.

- Chính là ta!

Ngữ khí Hoàng Hiếu giống như là chém đinh chặt sắt, một cỗ khí tức tràn đầy tự tin tỏa ra từ trên thân thể hắn.

Nửa canh giờ sau!

- Tinh nhuệ Thiết gia ta lại thất bại thảm hại? Quân lực lại còn nhiều hơn gấp đôi?

Thiết Ngao trợn mắt há hốc mồm mà nhìn chiến trường, cảm nhận được cảm giác vô lực bởi vì thất bại phát ra tự tận xương tủy.

Đối chiến cùng Hoàng Hiếu, hắn không có cảm giác đang tác chiến cùng với một chi hạm đội, mà giống như là đang chống lại cả thiên địa, cùng thiên địa đối kháng. Nhân lực hữu hạn còn thiên lực thì vô cùng. Đối với việc chỉ huy chiến hạm, Hoàng Hiếu đã đạt đến cảnh giới đỉnh cao của nghệ thuật. Toàn bộ quá trình giống như là linh dương quải giác , thiên mã hành không, hoàn toàn không có một chút quy luật. Toàn bộ hạm đội giống như là đã có được tính mạng, hình thành lên một chỉnh thể không thể phân tách. Một canh giờ trước, quân lực Thiết gia còn nhiều gấp đôi Thư gia, nửa canh giờ trước, quân lực Thiết gia cùng Thư gia đã ngang hàng. Mà cho đến hiện tại quân lực Thư gia đã nhiều gấp đôi Thiết gia, hơn nữa khoảng cách này còn không ngừng được mở rộng!

Nguyên văn: ••••: Linh dương quải giác: Ban đêm khi ngủ, linh dương thường tìm một chạc cây cao, nhảy lên đó, dùng cặp sừng của mình móc cố định vào cành cây để ngủ, chân không chạm đất, như vậy, trên mặt đất không có dấu tích gì để kẻ thù của nó tìm ra được, tránh được mọi mối nguy hiểm đe dọa.

Nghệ thuật chỉ huy chiến hạm như vậy đã đạt đến cấp độ nào?!

- Nếu ta có thể mời chào được người này, thì sợ gì Thư gia? Cần gì phải lo lắng bá nghiệp bất thành?

Thiết Ngao vừa nghĩ tới việc bản thân chủ động buông tha một trợ thủ đắc lực đến như vậy, trong nội tâm tràn đầy phiền muộn, chỉ muốn thổ huyết. Hắn rốt cục cũng ý thức được, cẩm nang diệu kế chính xác không gì so sánh được, bản thân mình sai rồi, mười phần sai rồi! Nhưng hôm nay, Hoàng Hiếu đã trở thành Đại tướng thủ tịch của Thư gia, mà ba kiện cẩm nang diệu kế hắn đều đã dùng hết.

- Ta nên làm gì bây giờ?

Thiết Ngao tự hỏi, hắn chưa từng nghĩ tới tình huống sẽ như thế này. Còn chưa tiến được vào vùng biển Thư gia, hạm đội chiến đấu mà hắn ký thác kỳ vọng, đã bị đánh tan rồi.

Vô số kế hoạch tác chiến nhằm vào Thư gia đảo của hắn, còn chưa thực hiện được nhưng hôm nay đã biến thành giấy vụn. Sự thật tàn khốc vô tình, khiến cho hắn khó có thể chấp nhận nổi.

Bạn đang đọc Chí Tôn của Cổ Chân Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 168

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.