Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiên Không Chi Thành, bảo vật dưới mí mắt (thượng)

Phiên bản Dịch · 1405 chữ

- Mau nhìn chỗ kia! Có một bóng đen rất đáng ngờ!

Kim Bích Hàm bỗng nhiên đứng lên, dọa Sở Vân giật nẩy mình.

- Bình tĩnh chớ vội.

Một âm thanh truyền bên tai Kim Bích Hàm khiến nàng phấn chấn, nhưng Sở Vân biểu hiện rất bình tĩnh.

Hắn điều khiển Mật Tiềm Chu phỏng chế, cẩn thận từng li từng tí đi về phía trước.

- Ai, chỉ là khối đá dưới đáy biển...

Kim Bích Hàm tiết khí, thất vọng nói.

Sở Vân cười cười, không để ý tới. Trên thực tế, tình huống này xảy ra rất nhiều lần.

Khi mới bắt đầu tiến vào hải vực, Kim Bích Hàm cũng rất hưng phấn, muốn tranh đoạt thao túng Mật Tiềm. Bây giờ, đã trải qua hai ngày, sắc mặt nàng tái nhợt, ẩn bên trong vẻ mệt mỏi.

Nhìn Sở Vân, so với nàng hoàn toàn trái ngược, vẫn như trước tinh thần sáng láng, hai mắt sáng ngời.

- Sở huynh, huynh không cảm thấy mệt mỏi sao?

Kim Bích Hàm dùng ánh mắt thán phục cùng nghi hoặc nhìn về phía Sở Vân.

- Tĩnh tâm lại, huynh sẽ không cảm thấy mệt mỏi. Huynh cảm thấy mệt mỏi là do tinh thần huynh uể oải. Trong lòng phập phồng, ví như đại hỷ đại bi, sẽ khiến người ta cảm thấy mệt mỏi thậm chí phát điên. Thứ nhất huynh đi vào hải vực này, liền lo được mất. Xuất hiện một bóng ma khả nghi, sẽ hưng phấn nửa ngày, nhưng sau khi phát hiện chỉ là một tảng đá, lại rơi vào thất vọng. Mọi thứ tuần hoàn như vậy, có thể không cảm thấy mệt mỏi được sao?

Sở Vân cười giải thích. Điều này đã có trong ký ức kiếp trước, khiến trong lòng hắn có được sự bình tĩnh.

Tìm kiếm bí mật, chính là cần sự bình tĩnh và lý trí.

- Ta đã hiểu. Ta sẽ không kinh ngạc nữa.

Kim Bích Hàm nghiêm túc, gật đầu, nhãn thần thoáng chốc chiếu sáng, hét lớn:

- Mau nhìn! Một xác thuyền!

Sở Vân chỉ biết lắc đầu, trong lòng biết trong khoảng thời gian ngắn Kim Bích Hàm rất khó có thể dưỡng thành tâm cảnh như chính mình. Chỉ là ngẫm lại cũng thoải mái. Chính mình lần đầu tiên mạo hiểm, biểu hiện so với nàng cũng không tốt hơn bao nhiêu.

Tiếp đến nhìn theo hướng Kim Bích Hàm chỉ, tập trung nhìn vào.

Hử?

Lần này không phải tảng đá, thực sự có một con thuyền chìm dưới đáy biển!

Chính xác mà nói, chỉ là hơn phân nửa xác thuyền.

Chiến thuyền này, bị chắt đứt làm hai. Phần sau đã không cánh mà bay.

Mũi thuyền giống như cột cờ, dài đến hai trượng, hướng thẳng lên mặt biển. Mặt ngoài thoài, rêu xanh bám chi chít. Cột buồm chính đã mất hơn phân nửa, còn khoang thuyền bị bùn dưới đất biển bao phủ. Trong nước biển đục ngầu, chiến thuyền đứt gãy một mảnh hắc ám, không khí xung quanh lộ ra vẻ thần bí u ám.

Kim Bích Hàm hưng phấn, hai mắt tỏa sáng, cầm tay Sở Vân nói:

- Ai, huynh nghĩ ở đây có bảo tàng gì?

- Có thể có, hoặc cũng không có cái gì.

Thần tình Sở Vân rất bình tĩnh.

- Hoặc là bên trong có ẩn chứa nguy hiểm không dự liệu được trước, ví như yêu thực có ham thích đặc biệt, Linh Yêu Xà Tảo thường ngủ yên trong thuyền.

Kim Bích Hàm lại càng hoảng sợ, tin là thật:

- Sẽ không có loại Linh Yêu Xà Tảo này chứ?

- Trên đời có nhiều chuyện vô cùng kỳ quái, ai có thể nói chính xác được đây?

Sở Vân nhún vai, miệng tủm tỉm cười.

Đương nhiên Kim Bích Hàm không phải là người ngốc nghếch, vỗ vào lưng Sở Vân, nói:

- Hỗn đản, rõ ràng dám trêu đùa ta!

- Ta cảm thấy phải nói cho huynh, chúng ta đang mạo hiểm. Lúc này, cần phải chuẩn bị tâm lý để đối mặt với hiểm cảnh, trạng thới tâm lý bất ngờ không kịp đề phòng sẽ khiến ngươi không phát huy được thực lực mà nuốt hận. Kết quả không lường được trước, đây chính là phiêu lưu mạo hiểm, cũng là chỗ hay của nó. Được rồi, không cần nói nhiều, chúng ta đi vào.

Sở Vân nói, khiến Kim Bích Hàm rơi vào trầm mặc.

Thưởng thức mùi vị chất chứa trong đó, một loại phiêu lưu không sợ hãi, tràn ngập truy cầu và kích thích.

Mật Tiềm Chu thong thả tiến lại gần xác thuyền.

Từ xa xa nhìn còn không nhận ra. Tới gần rồi, mới phát hiện xác thuyền này rất lớn. Từ chỗ gãy, Mật Tiềm Chu chậm rãi lặn vào bên trong.

Khắp nơi trên thân thuyền đều lộ ra một luồng khí, hiển nhiên đã ở rất lâu dưới đáy biển.

Điều này đang nói rõ lịch sử xác thuyền này, càng khiến Sở Vân muốn tìm tòi nghiên cứu.

- Đây là chiến thuyền thời kỳ Đường Cẩm Quốc. Có điêu khắc phù hoa, đường hoa văn tinh xảo.

Ánh mắt Kim Bích Hàm linh động tới cực điểm.

- Ở đây đã từng phát sinh trận chiến kịch liệt. Trong khi quần công rồi rơi vào yêu thực Xà Tảo, cho dù chiến hạm loại này cũng không có cách nào kháng cự.

Mật Tiềm Chu đi qua những khe nhỏ, tùy ý có thể thấy được vết tích chiến đấu năm đó.

Thậm chí còn có không ít xương cốt, Mật Tiềm Chu bị dòng nước kéo dựng lên.

- Nói chung, trong phòng thuyền trưởng có cất dấu nhiều của cải quý giá. Chúng ta thật là may mắn, xác chiến thuyền này còn lại một nửa phía trước.

Sở Vân cười cười.

Sau một lát, hai người đã tìm được tới phòng thuyền trưởng.

Mật Tiềm Chu cũng không vào được. Kim Bích Hàm đang định động thủ phá hủy cửa trước, lại bị Sở Vân ngăn cẳn:

- Động tĩnh quá lớn, sẽ tạo lên phiền phức không cần thiết. Nếu như là cơ sở ngầm của Trữ gia phát giác, e là mục đích chuyến đi này chúng ta sẽ hóa thành bọt nước.

- Vậy phải làm sao bây giờ?

- Ta lặn vào trong đó. Huynh trấn thủ ở đây.

Sở Vân nói.

- Hãy để cho ta đi vào đó.

Thần tình Kim Bích Hàm nhảy nhót, lộ ra vẻ khẩn trương, đặc biệt xen vào đó là cảm giác chờ đợi.

Sở Vân nhìn nàng, gật đầu, chiếu có nói:

- Cẩn thận một chút. Thông thường bảo bối của thuyền trưởng đều giấu dưới hòm trong khoang thuyền hoặc là ngầm để trên vách tường.

Kim Bích Hàm kinh ngạc liếc mắt nhìn Sở Vân, rất kỳ quái hắn dường như rất có kinh nghiệm.

Nàng lấy ra Bảo Thạch Hải Đồn, thúc dục đạo pháp, liền hiện lên một cái bong bóng thật lớn. Chính mình trốn ở trong đó, được Bảo Thạch Hải Đồn kéo vào trong phòng thuyền trưởng tối om.

Sau một khắc, Sở Vân rất sốt ruột. Lúc này nàng mới đi ra, trở lại Mật Tiềm Chu. Trên gương mặt xinh đẹp hây hây đỏ hiện lên vẻ đầy hưng phấn.

- Thuyền trưởng này quả thật gian trá, trong vách ngầm lại còn có ô ngầm. May mà thân thuyền mục nát, nên ra tìm ra manh mối. Nhìn xem đây là cái gì?

Nàng bị kích động, liền mở ra một cái nhẫn.

Đây là một chiếc nhẫn bảo thạch.

Ngọc thạch rất lớn, có màu trạm lam giống như bầu trời. Trên nhẫn có khắc họa rất nhiều phù tiết tinh xảo đẹp mắt quý giá. Toàn bộ nhẫn toát lên vẻ hoa lệ quý giá, tao nhã.

Sở Vân cười rộ lên:

- Đây là vật phẩm làm nhái nhẫn chìa khóa Thiên Không Chi Thành. Thiên Không Chi Thành là thiết kế thời thượng cổ đạt cấp Linh Yêu, có người khẳng định Thiên Không Chi Thành giống như một ngôi sao hay mây biển phiêu đãng vĩnh viễn không rơi xuống.

Bạn đang đọc Chí Tôn của Cổ Chân Nhân
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 229

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.