Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cái chết bi thảm

Phiên bản Dịch · 1453 chữ

"Hắc hắc, lão đầu tử lại phong ấn một bình rượu ngon lâu như vậy!"

Trong điện đường to lớn, một thanh niên tháo nắp một bình rượu ra, híp híp mắt, tâm thần thư thái.

"Lần này đúng là tiện nghi Lăng Phong ta!"

Hắn hừ nhẹ một tiếng, nhấc bình rượu lên uống một hơi cạn sạch, chép chép miệng thèm thuồng.

"Gào."

Đột nhiên.

Lăng Phong kêu thảm một tiếng, thân hình hắn chắc chắn như thánh binh bỗng nhiên bừng cháy, dù là ánh mặt trời kim sắc từ trong cơ thể hắn hiện lên cũng không ngăn cản được cơ thể đang tự thiêu.

Huyết nhục hắn tan rã, hai mắt tối sầm lại, dần dần mất đi ý thức, chìm vào bóng tối.

Chân núi Học viện Linh Vũ, Đại lục Thần Võ.

Mặt trời chiều ngả về tây, gió thu hiu quạnh.

Một gian nhà lá, trong nhà có một chiếc giường trúc cũ nát, kẽo kẹt, run rẩy như lúc nào cũng có thể sụp xuống.

"Gào, đau."

Lăng Phong miệng lưỡi khô chát, toàn thân lạnh ngắt, tay chân chết lặng, cơ thể giông như bị chia rẽ, đặc biệt là huyết nhục ở đầu và ngực như bị xé rách vậy, mí mắt cũng nặng nề như núi, một màu tăm tối.

"Không ngờ Lăng Phong ta lại vì một bình rượu mà tự thiêu chết mình!"

Lăng Phong hắn là Võ Thánh.

Hắn thiên tư xuất sắc, bốn tuổi đã trở thành Võ Đồ, sáu tuổi vào Võ Sư, bảy tuổi trấn áp thế hệ trẻ Thánh Sơn, lúc ba mươi tuổi đã tu luyện đến cảnh giới Võ Thánh, trở thành Võ Thánh trẻ tuổi nhất của Thánh Sơn từ trước đến nay.

Năm đó, hắn lẻn vào Tàng Công Điện của Thánh Sơn, đem toàn bộ công pháp lật xem hết một lần, cuối cùng trong mật thất Tàng Công Điện hắn phát hiện một bình rượu cổ, đã phong ấn rất nhiều năm, vậy mà dẫn đến cái chết hết sức bi thảm.

"Gào..."

Đột nhiên đầu Lăng Phong đau đớn, một cỗ tin tức hỗn tạp bỗng nhiên ồ ạt tràn vào đầu hắn, làm hắn đầu váng mắt hoa.

"Ta còn chưa chết, vậy mà lại trọng sinh."

Từ trong cơn đau đó, hắn nhận ra mình đã trọng sinh vào một thiếu niên, chính là chủ nhân của thân thể này.

Làm Lăng Phong kinh ngạc đó là thiếu niên này vậy mà cũng tên là Lăng Phong, năm nay chín tuổi, chẳng qua là vận mệnh còn bi thảm hơn nhiều so với hắn.

Lăng Phong từ nhỏ đã khổ cực, bị người ta vứt bỏ ở đầu đường, vào một ngày mùa đông lạnh giá, được một thiếu nữ tên Lăng Thanh nhặt về từ trong đống tuyết lạnh lẽo.

Cái tên Lăng Phong này cũng là do nàng đặt cho.

Đại lục Thần Võ có chín đại cảnh giới, theo thứ tự đó là: Võ Đồ, Võ Giả, Võ Sư, Võ Linh, Võ Hoàng, Võ Thánh, Võ Tôn, Võ Thần, Võ Đế.

Dù là Võ Đồ yếu nhất cũng có thể đoạn thạch cắt sóng, nếu là Võ Đế thì thậm chí có thể rời sông lấp biển, xoay chuyển càn khôn.

Vậy nên ai cũng đều muốn trở thành võ giả, đó là mộng tưởng lớn nhất cuộc đời.

Thế nhưng Lăng Phong này thân hình suy nhược, kinh mạch kì quái, tuy vẫn có khả năng tu luyện nhưng thân hình cùng kinh mạch không chịu nổi chân khí, dễ dàng sụp đổ.

Nói trắng ra chính là thủy tinh mạch.

"Phế thể a, Lăng Phong ta là Võ Thánh trẻ tuổi nhất Thánh Sơn, vậy mà lại trọng sinh trên thân một phế vật." Lăng Phong không thể nói, nhưng ý thức hắn giờ rất thanh tỉnh.

Thủy tinh mạch, không thể tu luyện, một khi vận chuyển công pháp thì chân khí sẽ phá nát huyết nhục cùng kinh mạch, sẽ mất mạng trong thời gian ngắn, đây là một thể chất phế đến không thể phế hơn được nữa.

Cũng chính là vì vậy mà dẫn đến cái chết của thiếu niên Lăng Phong này.

Từ nhỏ, Lăng Phong và Lăng Thanh nương tựa vào nhau mà sống, đối với Lăng Phong mà nói, cái mạng của hắn là Lăng Thanh nhặt về.

Cho đến nay, Lăng Thanh đều rất yêu thương hắn, mỗi tháng nàng được Học viện Linh Vũ cấp cho một viên Dưỡng Linh đan, nàng đều không dùng mà đem cho hắn ăn, hy vọng có thể chữa khỏi thủy tinh mạch.

Điều này làm cho Lăng Phong rất cảm động, rất yêu quý Lăng Thanh, xem nàng còn quan trọng hơn bản thân mình, đáng tiếc thủy tinh mạch há lại chỉ có mấy viên Dưỡng Linh đan là có thể chữa khỏi.

Ba ngày trước, Lăng Thanh bị ba gã đệ tử ngoại môn Học viện Linh Vũ trêu trọc, nhục mạ nói nàng là hắc cốt tinh, làm Lăng Phong hết sức tức giận.

Bọn họ có thể nhục mạ nói hắn là phế vật, thế nhưng tuyệt đối không thể nhục mạ tỷ tỷ Lăng Thanh của hắn. Đó chính là nghịch lân của Lăng Phong.

Lăng Phong tức giận đến mức khuôn mặt xanh tím, nghiến răng nghiến lợi, không nhịn được liền xuất thủ, kết quả chân khí trong cơ thể hắn phá vỡ kinh mạch hắn, cứ như vậy chết bi thảm.

"Tỷ tỷ, sống một mình ngươi có buồn không?"

Cuối cùng, một chút chấp niệm của thiếu niên Lăng Phong tan rã.

Lăng Phong than nhẹ một tiếng, từ trí nhớ của thiếu niên Lăng Phong này, hắn biết Lăng Thanh cũng là một cô nhi, lúc ba tuổi thì phụ mẫu mất, được nãi nãi nuôi nấng.

Thế nhưng tại năm năm tuổi, nãi nãi cũng qua đời, chỉ còn lại mình nàng sống không nơi nương tựa.

Vào năm đó, nàng một thân một mình trèo đèo lội suối đi tới Học viện Thần Võ, dùng ý chí kiên cường leo lên núi Lăng Vũ, vượt qua khảo hạch tiến nhập của Học viện.

Về sau, Lăng Thanh nhặt được một đứa con nít, toàn thân sưng phù, cơ thể xanh tím do lạnh, nàng liền đem đứa trẻ ôm vào lòng sưởi ấm cho nó.

Đứa trẻ đó chính là Lăng Phong, cũng chính vì vậy mà thể chất Lăng Phong rất suy yếu.

Hai người bọn họ đúng là cơ khổ tương y.

Mấy ngày trước, Lăng Phong kinh mạch vỡ nát, nàng thân thể suy nhược nhưng đã cõng Lăng Phong về đến nhà.

Lăng Phong lạnh, nàng dùng thân hình xinh xắn của mình ôm hắn, dù nàng lạnh đến thế nào cũng nhất định không chịu buông tay.

Giữa đêm khuya, nàng chảy nước mắt, thâm tình gọi tên Lăng Phong, cho đến tận khi nàng ngủ mê man đi.

Đó là lần đầu tiên Lăng Phong thấy tỷ tỷ rơi lệ, cũng là lần cuối cùng.

"Lăng Phong ta chính là Võ Thánh, thiên phú kinh không thế nhưng hôm nay ta muốn vì ngươi sống thêm một lần."

Trên giường trúc, khóe mắt Lăng Phong rơi ra hai giọt lệ.

Đã từng là Võ Thánh, đạp qua biết bao thiên kiêu, quyền lực lớn lao, con đường rộng mở.

Hôm nay trọng sinh trên thân thể một phế nhân, kinh mạch vỡ nát, còn phế hơn nhiều so với trước đây.

Thế nhưng lần này hắn phải sống thêm một lần.

Không chỉ vì bản thân hắn mà còn vì vị tỷ tỷ kia.

"Ta đã lén xem qua ba nghìn cuốn công pháp của Thánh Sơn, nếu kinh mạch đã phế, vậy thì sẽ bắt đầu sẽ luyện thể, từng bước leo lên con đường võ đạo."

Lăng Phong trầm mặc chốc lát sau đó nói.

Luyện thể nhập đạo.

Đã từng có nhân vật như vậy, kinh mạch nổ tung, tuy nhiên đã dùng đại nghị lực, từng bước leo lên đỉnh cao nhất.

Người đó chính là Thánh Chủ của Thánh Sơn.

"Két."

Tiếng cánh cửa bị đẩy ra, bước vào đó là một thân ảnh xinh xắn nhưng có chút suy nhược.

"Lạch cạch."

Một đống củi rơi trên mặt đất.

"Tiểu Phong, ngươi tỉnh rồi sao?"

Một thanh âm nghẹn ngào vang bên tai Lăng Phong, còn thiếu nữ kia thì sừng sờ đứng im tại chỗ.

Từng giọt lệ từ trên gương mặt nhỏ nhắn của nàng chảy xuống, nàng mừng đến phát khóc, vậy mà Lăng Phong qua khỏi.

Bạn đang đọc Chí Tôn Thần Ma (dịch) của Thiên Ý Lưu Hương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hanhnobisss
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 22

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.