Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 7

Phiên bản Dịch · 5124 chữ

Cho nên ta van cầu ngươi, đừng để ta rời khỏi ngươi

Trừ ngươi ra, ta không còn cảm thấy, một tia tình ý.

Đừng nói giỡn, ai lại muốn đưa ra thỉnh cẩu với ngươi … Được, được rồi… Coi như nể mặt ngươi, nhưng nữ nhân, ngươi hãy nghe cho kỹ, ngươi không cho ta rời khỏi ngươi, ngươi cũng cần phải trả giá “chính mình”, còn nữa, không cho phép cò kè mặc cả – -

“Bạn học Hứa, xin chào !” Một vị bạn học giáp đi ngang qua Hứa Thiên Ái chào hỏi với nàng

“Xin chào!” Hứa Thiên Ái mỉm cười đến rút gân đáp lại. Ông trời, Hắn là ai vậy ? Nàng căn bản chưa từng biết hắn, hắn chào hỏi nàng cái gì? Từ sáng sớm vừa bước vào cổng trường, đột nhiên có nhiều người không quen biết chào hỏi với nàng, không chỉ học sinh hay giáo sư mà thậm chí ngay cả bảo vệ, lão bá thường trực phòng, bà quét rác đều chào hỏi với nàng. Khi nào thì nàng trở nên nổi tiếng như vậy ? Sao ngay cả nàng cũng không biết ?

Đi tới cửa phòng học, còn chưa thấy Phương Linh đã nghe thấy tiếng la : Mau tới đây ! Cơ hội ngàn năm một thuở, mua liền tay, rất hiếm có, tới nhanh nha!”

Đẩy cửa ra, đã thấy Phương Linh ngồi trên một chiếc ghế, rất nhiều người đang vây chung quanh nàng, không riêng gì bạn học trong lớp mà ngay cả các anh chị lớp trên cũng có

“Phương Linh, ngươi đang làm gì?” Nàng không hiểu hỏi

“Tiểu Ái, ngươi tới rồi!” Phương Linh cười cười với Hứa Thiên Ái, “Không làm gì cả, chỉ là tiện thể kiếm thêm chút thu nhập thôi”

“Kiếm thu nhập?” Nàng như vậy mà cần kiếm thêm thu nhập sao ? MÀ nàng kiếm thêm thu nhập bằng cách nào ?

“Đúng vậy, bởi vì…” Phương Linh vẫn chưa kịp nói hết đã bị một thanh âm cắt ngang,

“Nàng là Hứa Thiên Ái a!”

“Thì ra là bộ dáng thật không được tốt lắm, ta còn tưởng tấm hình kia đã qua xử lí, cố tình nói nàng xấu a”

“Ta ra 1000 nguyên !”

“Ta ra hai ngàn…”

Hứa Thiên Ái ngơ ngác chết đứng ở đó, bọn họ đang nói cái gì vậy ?

Phương Linh luống cuống tay chân, một tay thu tiền bạc, một tay cầm bút ghi lại trên quyển vở, “Tiểu Ái, bây giờ ta bề bộn nhiều việc, lát nữa mới nói với ngươi”

- -%%%※%%% – -

Mãi cho đến khi tiếng chuông vào lớp vang lên, Khang giáo sư đi vào phòng học, Phương Linh mới cầm một xấp tiền trở về chỗ ngồi …

Trên bục giảng, Khang giáo sư bắt đầu nói về nội dung bài học hôm nay – - Cuộc tàn sát ở Nam Kinh, “Cuộc tàn sát ở Nam Kinh là một chuyện bi kịch trong lịch sử, năm đó…”

Dưới giảng đài, Hứa Thiên Ái nhỏ giọng hỏi Phương Linh: “Lúc nãy ngươi làm gì vậy ?”

“Đánh bạc nha! Bây giờ ngươi và Tư học trưởng thành đôi là một kết quả bất ngờ, cho nên, ta chỉ thuận theo dân ý mà làm nhà cái.” Phương Linh cúi sát vào người Hứa Thiên Ái, nhỏ giọng nói

“Ngươi lấy ta để đánh bạc ?” Thanh âm đột nhiên đề cao, Hứa Thiên Ái thật không dám tin, nàng lại trở thành đối tượng bị người ta đánh cược

Trên bục giảng, hai tay Khang giáo sư nắm chặt lại … Học sinh thời nay thật không biết chú trọng kỷ luật, hít sâu một hơi, Khang giáo sư xoay người sang phía khác, vừa viết bảng, vừa tiếp tục nói: “Quân Nhật tại Nam Kinh…”

Dưới giảng đài, Phương Linh an ủi Hứa Thiên Ái, “Cũng không nên trách ta, ai bảo hôm đó có người làm chứng thấy ngươi ngồi lên xe Tư Hiên Dật, lại thêm chuyện hắn hôn ngươi trước mặt mọi người , còn giúp ngươi xin phép, cho nên …”

“Vậy bọn họ có biết mấy ngày nay ta ở nhà hắn không ?” Hứa Thiên Ái níu chặt y phục Phương Linh , khẩn trương hỏi.

“Không có, mọi người chi cho rằng hắn đưa ngươi về nhà thôi.”

Không tồi, không tồi, Hứa Thiên Ái vỗ ngực, thần kinh lập tức thả lỏng

“Tiểu Ái, ngươi và Tư Hiên Dật tiến triển thế nào ? Phương pháp hôm đó ta dạy ngươi hữu dụng không ?”

Mặt nàng ửng đỏ lên, hồi tưởng về tình cảnh tối hôm đó, “Dùng rồi” Nàng thấp giọng lẩm bẩm nói.

“Vậy hắn có dẫn ngươi đến khu vui chơi không ?” Đây mới là vấn đề Phương Linh quan tâm.

“Đi.”

A! “Tiểu Ái, hay quá, lần nay ta có thể kiếm tiền rồi”

“Kiếm tiền ?”

“Đúng rồi, tỉ lệ Tư Hiên Dật bỏ ngươi là 1: 100, ta bỏ 5000 cược các ngươi hợp, bạn chí cốt mà .”

Có nhiều người xem trọng chuyện nàng bị Tư Hiên Dật bỏ đến vậy sao ? Hứa Thiên Ái chán nản. Nàng thật kém như vậy sao? “Được, ta cược 8000″ Nàng hào khí nói.

Bốp! Cục phấn trên tay Khang giáo sư gãy làm đôi, xoay người lại, “Bạn học Hứa, bây giờ là thời gian lên lớp.”

Thảm, nàng lại quên mất bây giờ là thời gian lên lớp, Hứa Thiên Ái co rúm lại, ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Khang giáo sư liếc mắt Hứa Thiên Ái một cái, tiếp tục đọc, “Thành Nam Kinh máu chảy thành sông…”

Mười phút sau.

“Tiểu Ái, ngươi đã xem qua tập san của xã tin tức các ngươi chưa ?” Phương Linh nhịn không được nhỏ giọng hỏi.

“Tập san? Không phát hiện,hôm nay ta mới vào học lại, vẫn chưa đến xã tin tức.” Xã tin tức đã nhanh chóng ra tập san, quả là ngoài ý muốn của Hứa Thiên Ái

“Nghe nói lần này 1000 bản bị mua hết không còn nữa, bây giờ đang in lại lần thứ 2″

Thiệt hay giả? Xã tin tức không phải đã sắp sập sao? Làm sao có thể xuất bản tiêu thụ tốt như vậy?

“Ngươi muốn xem không ? Ta có 1 bản.” Phương Linh nói xong, không đợi Hứa Thiên Ái trả lời, đã lấy một quyển sách mỏng từ trong túi ra, “Đây, là quyển này”

“… Đây quả là 1 tai nạn với Nam Kinh…” Thanh âm của giáo sư vang lên khắp phòng học

Hứa Thiên Ái nhận lấy, suy nghĩ… Người trên bìa tập san hình như nàng có quen a…

“… Chiến tranh mang đến tổn thất cho nhân dân và đất nước, chúng ta phải kiên quyết phản đối chiến tranh, phản đối chủ nghĩa thực dân Pháp …”

Đúng, là ảnh chụp nàng và Tư Hiên Dật hôn môi !

“… Chúng ta đề xướng hòa bình…”

“Ta hỏi ngươi, là ai chụp? Là ai dám?” Thanh âm Hứa Thiên Ái nâng lên high- decibel hỏi Phương Linh ngồi cạnh .

“Được, ta cũng muốn hỏi ngươi!” Giáo sư già rốt cuộc không thể nén được cơn tức, nặng nề quăng cuốn sách giáo khoa xuống bục giảng , “Bạn học Hứa Thiên Ái, bây giờ là ngươi dạy hay ta dạy ? ! Nếu ngươi muốn nói thì lên bục giảng mà nói !”

Cả lớp – hơn ba mươi ánh mắt nhìn nàng chằm chằm, Hứa Thiên Ái cúi đầu, đỏ mặt – - nàng thật muốn tìm một cái hang để chôn mình xuống …

- -%%%※%%% – -

Đến buổi chiều, Hứa Thiên Ái đi thẳng đến xã tin tức. Nặng nề đẩy cửa ra, được lắm, người nàng muốn tìm đang ở đây …

“Lăng học tỷ! Sao ngươi lại khiếm nhã như thế, chưa được ta đồng ý mà đã đăng hình lên ?” Hứa Thiên Ái dùng tay vỗ bàn chất vấn Lăng Hảo Hảo,

“Tư Hiên Dật đồng ý.” Lăng Hảo Hảo ngồi trên ghế, không chút để ý nói

“A? Hắn đồng ý? !” Làm sao có thể, nàng đòi sống đòi chết muốn chụp hình hắn, hắn lại không chịu. Bây giờ có người đăng cả hình hắn lên, hắn lại đồng ý ?

“Hôm đó ta lấy ảnh chụp đến văn phòng hội học sinh tìm hắn, nói với hắn ta muốn đăng lên bìa tập san, hắn cũng không lên tiếng phản đối.” Việc này đúng là ngoài ý muốn, thậm chí nàng đã sớm chuẩn bị cho một cuộc cãi vã ầm ĩ

“Nhưng hắn cũng không đồng ý!” Hứa Thiên Ái cực lực nói. Dật chỉ không lên tiếng phản đối, vậy cũng không có nghĩa hắn đồng ý nha !

“Nếu hắn không đồng ý, tập san của chúng ta làm sao mà in được đến 1000 bản !” Lăng Hảo Hảo lắc đầu nói với Hứa Thiên Ái

Vậy – - hắn đồng ý ?

Xã trưởng xã chụp ảnh đi thẳng đến trước mặt Lăng Hảo Hảo, “Trả camera cho ta!” Ngữ khí gồm chua xót và bất mãn.

“Tầm bậy nha! Bất quá chỉ có 1 cái camera thôi, mượn cũng không có ai chết, hà tất gì phải nghiêm trọng như thế!” Lăng Hảo Hảo cười đứng dậy vỗ vỗ vai xã trưởng xã chụp ảnh

Mượn? Nàng còn không biết xấu hổ nói là mượn ? Đó gọi là cướp đoạt ! Vừa thấy hắn đến đã đoạt mất Ikon camera mà hắn yêu quý nhất, còn mặt dày nói mượn vài ngày. Đáng thương cho lập trường của hắn, chết cũng không đưa cho nàng, thà chết chứ không chịu khuất phục – - kết quả là bị nàng đánh hôn mê ngay tại chỗ, khi hắn tỉnh lại đã nằm trong bệnh viện …

“Thái độ của ngươi là sao đây ! Cầm camera của ta còn đánh ta một quyền. Ngươi, ngươi có biết hay không, một quyền kia của ngươi suýt nữa làm ta chấn thương sọ não, còn phải nằm viện đến mấy ngày!” Hắn ra sức bỏ cánh tay của nàng trên vai hắn xuống, điên cuồng hét lên với nàng

Học tỷ đánh người vào bệnh viện? ! Hứa Thiên Ái đứng một bên nghe mà trợn mắt há hốc mồm .

“A…! Xem ra ta ra quyền vẫn chưa tốt lắm, được được !” Lăng Hảo Hảo vẫn cợt nhả như cũ

“Ngươi – -” hắn nhụt chí.

Camera Lăng học tỷ đưa cho nàng không phải là của hắn chứ ? Hứa Thiên Ái lấy camera từ trong túi xách ra đưa cho hắn, “Là cái này sao ?”

“Ikon của ta !” Xã trưởng xã chụp ảnh lập tức ôm cái máy vào trong ngực. A…! Camera của hắn, bảo bối hắn âu yếm nhất, thật tốt quá, nó lại trở về trong ngực hắn

“Đã nói sẽ trả cho ngươi mà .” Lăng Hảo Hảo lầu bầu nói.

Nàng còn không biết xấu hổ ! Xã trưởng xã chụp ảnh bất mãn nhìn Lăng Hảo Hảo, ôm camera rời khỏi xã tin tức

“Ai, cần gì gấp vậy a, uống chén trà rồi đi cũng chưa muộn”

Dùng trà? Hắn thấy không cần, hắn không muốn lại vào bệnh viện lần nữa …

“Đi nhanh quá, xã tin tức chúng ta đáng sợ vậy sao ?” Lăng Hảo Hảo không hiểu gì hỏi Hứa Thiên Ái

“Này…” Còn không phải do ngươi. Hứa Thiên Ái cười làm lành nói, nàng cũng không dám nói câu này ra miệng

“Thôi, coi như ta chưa có hỏi.” Lăng Hảo Hảo trở về ghế của mình, “Ta đưa ngươi để chụp hình cho Tư Hiên Dật, ngươi chụp chưa ? !” Nàng cực kỳ “Vất vả” mới mượn được cái camera này

“Không chụp được, hắn không thích để người ta chụp, cho nên ta cũng không còn cách nào” Đây là sự thật, đến đêm khuya nàng mới chụp được tấm ảnh đó

“Như vậy a…” Lăng Hảo Hảo thất vọng than thở, cameras mượn rồi, vốn muốn phát huy thế công lần thứ 2 của xã tin tức, bây giờ có lẽ …

Tâm tình Lăng Hảo Hảo nhất thời trở nên u ám vô cùng, xã trưởng thật rất khó làm, nhất là xã trưởng xã tin tức. xã tin tức bọn họ chẳng lẽ không thể sáng rực đẹp đẽ lên một chút được hắn sao …

Chỉ mong không được a ! Đợi đến khi nàng tốt nghiệp cũng chưa được đi ! Trong lòng nàng nghĩ như thế…

- -%%%※%%% – -

Nhẹ nhàng đẩy cửa ban công phòng hội trưởng hội học sinh ra, Hứa Thiên Ái dò xét xoay đầu xung quanh phòng, a, không có ai?

“Ừm hừ!” Phía sau vang lên thanh âm, một giây sau, nàng đã bị người ta ôm lấy, hai chân đưa lên trời

“Ngày hôm qua ngươi trở về trường học, tại sao không đến hội học sinh ?” Tư Hiên Dật ôm lấy Hứa Thiên Ái, để nàng nhìn thẳng vào mắt mình

“Chiều hôm qua đến xã tin tức, cho nên không có thời gian đến hội học sinh.” Nàng còn phải về nhà trước sáu giờ để làm cơm chiều, “Ngươi mau buông ta xuống .” Hứa Thiên Ái giùng giằng, nàng chỉ thích cảm giác làm đến nơi đến chốn.

Tư Hiên Dật để nàng xuống, vỗ về chơi đùa với 2 bím tóc của nàng, “Tại sao buổi trưa không đến đây ?”

Hôm qua quả thật có quá nhiều chuyện xảy ra, làm nàng căn bản không muốn đến. Hứa Thiên Ái cúi đầu suy nghĩ, không biết trả lời như thế nào cho tốt

Hắn cởi bỏ hai bím tóc của nàng, để tóc xoã tung trên vai nàng, “Tại sao không đáp?”

“Người ta quên.” Nàng không chú ý tới cử động của hắn, nhỏ giọng nói. Thật sự là không biết nên trả lời thế nào, đành phải nói thật ra.

“Quên ?” Hắn có vẻ đăm chiêu chăm chú nhìn nàng, “Lần đầu tiên ta cho phép ngươi quên, nhưng không có lần sau, được chưa? Tiểu cô nương.” Thanh âm ôn nhu đến quá phận.

Hiểu rõ, nàng đương nhiên hiểu, mỗi lần hắn gọi nàng tiểu cô nương thì có nghĩa hắn đang giận, cho dù nàng không rõ cũng phải hiểu

“Sau này ngươi không có lớp thì đến hội học sinh, cơm trưa đến nhà ăn với ta, buổi chiều tan học ta đưa ngươi về nhà.” Hắn thưởng thức mái tóc của nàng.

“Nhưng ngày nào tan học ta cũng phải mua đồ ăn về nhà.” Nếu hắn lấy chiếc xe thể thao kia đưa nàng đi mua đồ ăn, nàng sẽ không còn mặt mũi nào để nhìn người nữa

“Sau này ngươi không cần nấu cơm, ta kêu đầu bếp đến nhà ngươi.” Hắn không hy vọng tay nàng trở nên thô ráp. Vung mái tóc dài của nàng lên, hắn nhẹ nhàng ngửi.

“Nhưng… Ai nha, sao ngươi lại phá hỏng mái tóc của người ta !” Hứa Thiên Ái đoạt lại tóc trong tay Tư Hiên Dật. Trời ! Nửa tiếng nàng chải đầu, cứ vậy mà biến mất

Hắn lạnh lùng mỉm cười, chân mày cau lại, “Đưa đây.” Hắn kêu lên, lại dùng thanh âm ôn nhu

Nàng chần chờ một chút, chậm rãi đến gần hắn, tự động vung một nắm tóc để lên tay hắn, “Gì chứ, cũng đâu phải ta cố ý.”

Hắn giữ lấy tóc nàng, thuận tiện nhéo lên khuôn mặt ửng hồng của nàng

Đau quá, nàng ngẩng đầu nhìn hắn, giận mà không dám nói gì, đành phải phát càu nhàu: “Tóc khó chải muốn chết, người ta mất đến nửa tiếng, ngươi lại dễ dàng cởi ra như vậy”

“Ngươi đang oán giận sao ?”

“Không có…” Hứa Thiên Ái cúi đầu bỉu môi nói, đột nhiên, nàng nhớ tới gì đó, ngẩng đầu, “Ngươi vì cái gì đồng ý xã tin tức đăng tấm hình kia?” Từ chiều hôm qua, nàng đã suy nghĩ đến vấn đề này, nhưng không thể nghĩ ra

“Tấm hình kia ?” Cho dù hắn rất rõ nàng đang nói gì, nhưng vẫn nhịn không được muốn đùa nàng .

Chính là tấm chúng ta, chúng ta…” Nàng xấu hổ nói ra hai chữ kia.

“Chúng ta cái gì?”

“Chúng ta, chúng ta…”

“Cái gì?”

“Tấm hình chúng ta hôn môi !” Mắt của nàng nhắm lại, thốt ra.

“A…, tấm hình kia, có vẻ không tệ lắm, lại có người muốn dùng, vậy cứ tận dụng nó đi.” Hắn vân đạm phong khinh nói. Kỳ thật nguyên nhân chân chính là hắn muốn mượn tấm hình kia công bố Tiểu béo muội là nữ nhân của hắn, ngăn chặn những người khác vọng tưởng.

Tận dụng ? Lại hại nàng nổi danh toàn trường! Nhưng hắn đồng ý để tấm hình kia được đăng lên, có phải là đang bày tỏ …

“Ngươi có thích ta hay không ?” Nàng hỏi, rất nghiêm túc. Tuy trong lòng nàng loáng thoáng đoán được hắn thích nàng, nhưng hắn chưa từng chính miệng nói qua, làm nàng không thể xác định

“Ngươi nói đi?” Tư Hiên Dật đùa bỡn với mái tóc Hứa Thiên Ái, hỏi ngược lại. Hắn phá lệ nhiều như vậy cũng vì nàng, nàng còn hỏi hắn có thích nàng không, nàng còn chưa rõ sao …

“Ta, không biết.”

Hắn cúi người xuống, mềm nhẹ nói bên tai nàng : “Ngươi là người duy nhất khiến ta không đánh mà lui, ngươi thấy nó nói lên điều gì ?”

Nói vậy – - “Ngươi thích ta!” Nàng mừng rỡ kêu lên.

Hắn thở dài một hơi, “So với thích còn thích hơn .”

A? Còn thích hơn ? Vậy hắn là – - yêu?

Nàng khiếp sợ nhìn hắn, hắn yêu nàng? Có thể sao?

Hắn đặt tóc nàng xuống, chấp tay phải của nàng lên, đặt lên ngực mình, “Ta yêu ngươi, ” hắn nói: “Trái tim của ta chỉ có thể cho ngươi, cũng vậy, toàn bộ tâm của ngươi phải giao cho ta .”

Lòng của nàng… Nàng đỏ mặt, nhón chân lên, nhẹ giọng nói bên tai hắn : “Trái tim của ta, cũng sớm là của ngươi.”

Times New Roman”>Vì thế, tại ngày này, Hứa Thiên Ái và Tư Hiên Dật chính thức quen nhau …

- -%%%※%%% – -

Đôi lạnh nhất của trường học đã lui tới một tháng! Một đường rớt hỏng kính mắt của học sinh và giáo sư. Lúc trước, những người còn vỗ ngực nói chưa đến 2 tuần Hứa Thiên Ái sẽ bị đá, còn đặt một đống tiền đặt cược, lúc này lại ảo não không thôi. Sớm biết vậy nên mua hợp thì hơn. Ai mà đoán được, vừa có quyền thế, tài phú, đầu não, mỹ mạo như Tư Hiên Dật lại đi yêu một nữ nhân vừa không có dung mạo, gia thế vừa bình thường như thế

Chuông tan học vang lên, giáo sư dặn dò bài tập xong, đi ra phòng học.

“Phát ra, phát ra!” Phương Linh ngồi trên ghế vui vẻ nhìn chi phiếu, quá nhiều tiền, còn dư mười vạn, đây toàn bộ là nhờ phúc của Hứa Thiên Ái, lần này nàng có tiền đi Nhật Bản du lịch rồi !

“Ngươi điên gì thế ? Vui lắm sao ?” Hứa Thiên Ái buồn bực hỏi.

“Còn không phải ván bài lần trước,” Phương Linh giải thích, móc 1 tấm chi phiếu từ trong túi ra, “Đây, tấm thẻ này là của ngươi. Bên trong có hai mươi vạn.”

“Hai mươi vạn!” Hứa Thiên Ái hét rầm lêm, hai mươi vạn? ! Đều là của nàng?

Ánh mắt cả lớp thoáng chốc đều tập trung lên người nàng.

“Đừng la lớn tiếng như vậy.” Phương Linh bịt lỗ tai ai oán nói, lỗ tai của nàng suýt nữa thì điếc rồi, “Ta biết ngươi rất vui, bất quá nhỏ tiếng một chút thì tốt hơn.” Quá thu hút người khác

“Phương Linh, làm sao bây giờ, ta chưa từng có nhiều tiền như vậy, giống như đang nằm mơ vậy”

“Bình thường, bây giờ số tiền kia đã là của ngươi, ngươi muốn xài sao thì xài”

“Vậy, Phương Linh, ngươi nhận được bao nhiêu ?”

“Cũng không nhiều, mười vạn mà thôi, nhưng cũng nhiều với ta rồi

“Vậy ngươi chuẩn bị làm gì với số tiền kia ?”

“Đương nhiên là đi Nhật Bản chơi!” Nhật Bản, nàng muốn đi từ lâu rồi, nàng cũng muốn ăn hải sản Nhật Bản từ lâu rồi ! “Còn ngươi? Bây giờ có 20 vạn, ngươi chuẩn bị làm gì ?”

“Vẫn chưa nghĩ tới.” Bình thường muốn mua thứ này thứ kia, nhưng khi có tiền, nàng thật sự không biết nên mua cái gì

“Vậy bây giờ ngươi nghĩ là được rồi…” Phòng học đột nhiên rối loạn, làm lời của Phương Linh ngừng lại

“Cái gì vậy ?” Hứa Thiên Ái hỏi .

“Hội trưởng – bạn trai của ngươi đến.” Phương Linh huýt sáo đáp.

Nàng xoay người nhìn về phía cửa phòng học, quả nhiên, thấy Tư Hiên Dật mặc quần áo màu vàng nhạt hưu nhàn đi đến

“Đi theo ta.” Tư Hiên Dật đi đến trước mặt Hứa Thiên Ái, bắt lấy tay nàng kéo ra ngoài

“Đi đâu?” Nàng có chút lảo đảo đuổi theo hắn, “Tiết sau ta còn có lớp !”

“Nghỉ đi, ” Tư Hiên Dật nắm tóc, “Bây giờ đi ra ngoài gặp ông ta.”

Đều là Tử Nhai gây họa, hắn có bạn gái, cần gì nhiều chuyện chứ ! Chẳng những giúp hắn tuyên truyền miễn phí khắp nơi, lại còn thêm mắm thêm muối. Bây giờ làm cho ông ngoại, cha mẹ, em gái, cho tới người làm vườn, lái xe, người hầu… Ai cũng đều biết hắn có bạn gái. Di động của hắn từ hôm qua đến giờ vang lên chưa bao giờ ngừng, làm hắn không thể không tắt máy. Khoa trương nhất là ông ngoại hắn, nghe thấy hắn có bạn gái, lập tức bỏ qua hội nghị quan trọng ở Mĩ , gấp gáp trở về xem bạn gái hắn như thế nào

“Đi gặp ông ngoại ngươi?” Là Lý Ngạo Lệ thường xuất hiện trên ti vi ? Nàng chưa chuẩn bị tốt tâm lý để gặp người nhà hắn nha. Mà bọn họ chỉ mới quen nhau một tháng, chắc chưa đến lúc gặp người nhà đi !!!

“Đúng.” Hắn kéo nàng ngồi lên chiếc Rolls-Royce trước cửa trường. Kỳ thật, hắn cũng chưa muốn đưa Tiểu béo muội đến gặp ông ngoại, nàng là nữ nhân của hắn, không cần người khác bình luận. Nếu không phải ông ngoại nói, nếu hắn không chịu đưa Thiên Ái đến gặp, hắn sẽ phái người bắt cóc nàng đến Lê Viên biệt thự, hắn đành phải mang nàng đi gặp ông ngoại

Hắn không hy vọng Tiểu béo muội của hắn sẽ chịu kinh hãi gì …

Nuốt một ngụm nước bọt, Hứa Thiên Ái bất an nói : “Nhưng ta sợ ..l.” Đây là lần đầu tiên nàng đến gặp người nhà của hắn

“Đừng sợ, chúng ta ngồi một chút sẽ tới, không lâu đâu.” Khó có khi hắn thật lòng an ủi nàng, tay nàng đang run, có lẽ nàng thật sự rất sợ

Nàng gật gật đầu, vùi đầu vào ngực hắn, vì hắn, nàng nhất định phải có dũng khí đối mặt với người nhà của hắn, cho dù người nhà hắn là Lý Ngạo Lệ cao cao tại thượng trong thương giới cũng vậy. Sức mạnh của tình yêu là có thể chiến thắng mọi thứ …

Nhưng, nàng vẫn sợ …

- -%%%※%%% – -

Nửa giờ sau, xe ngừng lại, bước xuống, không đợi người hầu chạy đến, Tư Hiên Dật đã mở cửa xe, lôi kéo Hứa Thiên Ái vào biệt thự, “Ông ngoại đâu ?” Hắn hỏi người hầu đứng cạnh cửa

“Lão thái gia ở đại sảnh đợi thiếu gia.”

Vì thế, hắn lại lôi nàng đến đại sảnh .

Một lão nhân hoà ái đang ngồi thưởng thức trà Long Tĩnh mà người hầu đưa lên. Ưm, quả nhiên là trà ngon. Khi hai người xông vào phòng khách, hắn đặt chén trà xuống, phất tay kêu người hầu lui ra. Tiểu Dật thật sự có bạn gái. Nhớ lại mấy ngày trước, khi hắn nghe được tin này, suýt nữa té từ trên ghế xuống. Cháu ngoại hắn từ trước đến nay vốn không có hứng thú với con gái, lần nào giới thiệu nó cũng luôn từ chối, hại hắn còn tưởng nó là người đồng tính luyến ái. Bây giờ, rốt cuộc hắn cũng yên tâm, ít nhất, Tiểu Dật của hắn có hứng thú với nữ nhân

“Ta mang người đến rồi.” Tư Hiên Dật nhàn nhạt nói, tay vẫn nắm lấy Hứa Thiên Ái.

“Ta nhìn thấy.” Lý Ngạo Lệ mỉm cười nói, nhìn Hứa Thiên Ái từ trên xuống dưới, quả nhiên đúng như lời Tiểu Nhai, là 1 cô gái vô cùng bình thường. Ánh mắt của cháu ngoại hắn đúng là có vấn đề, nếu không phải tận mắt nhìn Tiểu Dật nắm tay cô bé từ nãy đến giờ, hắn thật khó tin tưởng Tiểu Dật đang quen với cô gái này, “Ngươi là Hứa Thiên Ái đúng không ? Cùng trường với Tiểu Dật ?”

“Vâng, nhưng thấp hơn một lớp, mới năm nhất đại học… Người, người gọi ta là Thiên Ái được rồi.” Hứa Thiên Ái vừa quan sát Lý Ngạo Lệ vừa trả lời. Hắn đúng là Lý Ngạo Lệ, thật hoà ái, có cảm giác như bá bá nhà bên cạnh vậy, hoàn toàn không nghiêm trang như trên ti vi, làm nàng thở dài nhẹ nhõm một hơi

“Vậy, Thiên Ái, ngươi học ngành nào ?”

“Hán ngữ, văn học.”

“Rất tốt, con gái nên có khí chất như vậy, vậy ngươi…”

“Đủ chưa ?” Tư Hiên Dật không kiên nhẫn cắt ngang Lý Ngạo Lệ, “Người ta đã mang đến rồi, sau này ngươi cũng đừng phiền ta nữa.” Dứt lời, hắn chuẩn bị kéo Hứa Thiên Ái đi

“Đứng lại!” Lý Ngạo Lệ đứng lên, cầm lấy gậy trượng bên cạnh, dùng lực gõ sàn nhà, “Ngươi vừa đến một lát đã muốn đi ? Ta chẳng qua chỉ muốn nhìn cháu ngoại một chút, nhìn bạn gái của cháu ngoại mà thôi, một chút tâm nguyên nho nhỏ ấy ngươi cũng không thể thoả mãn cho ta?”

Tư Hiên Dật miễn cưỡng xoay đầu lại, “Ngươi không phải đã thấy sao? Còn chưa đủ cái gì ?”

“Chẳng lẽ ngươi không thể tâm sự với ta sao ? Dù sao ta cũng là ông ngoại ngươi!” Lúc này, hắn cũng chỉ có thể mang thân phận ông ngoại ra

“Không muốn.” Vẫn là câu trả lời như cũ

Đáng giận, cháu ngoại này rốt cuộc là di truyền gien từ người nào, nữ nhi của hắn ôn nhu hiền thục, con rể của hắn khôi hài hài hước, lại sinh ra một cái quái thai. Nhưng cái quái thai này lại văn võ toàn tài, cho dù cái gì cũng đều tinh thông, làm hắn muốn chán ghét cũng không được, ngược lại còn rất thích là đằng khác .

Ông ngoại thật đáng thương, ngay cả nói chuyện phiếm với cháu ngoại cũng không được. Hứa Thiên Ái bắt đầu đồng tình với Lý Ngạo Lệ, “Dật, chúng ta ở lại một chút đi” Nàn ngước mặt lên, nói với Tư Hiên Dật

Thật là cô gái tốt, Lý Ngạo Lệ tán thưởng nhìn Hứa Thiên Ái, cháu ngoại của hắn quả nhiên có mắt nhìn người

“Ngươi muốn ở lại đây ?” Tư Hiên Dật quái di liếc nhìn Hứa Thiên Ái hỏi

“Đúng.” Nàng gật đầu.

Hắn nhìn chằm chằm nàng , một phút sau, hắn buông tay nàng ra, “Khi nào muốn về thì gọi điện thoại cho ta, ta đến đón ngươi .”

“Chỉ có mình ta ở lại ?”

Hắn gật đầu, xoay người rời đi.

“Không được, ” Hứa Thiên Ái kéo ống tay áo của Tư Hiên Dật, hắn đi vậy nàng còn ở lại làm gì? Ông ngoại vốn muốn ở chung với hắn ! “Ngươi cũng cần phải ở lại.”

“Buông ra.” Hắn nhíu mày,

“Không .” Nàng kiên trì, rất ít khi nàng cố chấp kiên trì trước mặt hắn, nhưng hôm nay… Có lẽ nàng thật sự đồng tình với một người già cô độc đi … Nàng tìm lý do cho hành vi của mình

Hắn đẩy tay nàng ra, mới xoay người, nàng lại ôm lấy hông của hắn…

“Ngươi…” Tư Hiên Dật xoay người lại, nhìn Hứa Thiên Ái, “Buông ra.”

Nàng không nói lời nào, chỉ dùng lực lắc lắc đầu.

“Muốn ta ở lại ?” Hắn hỏi

Nàng gật gật đầu, không thể lên tiếng trả lời

“Nếu ta nói ‘Không’ ?”

Nàng mím miệng, bắt đầu biểu tình muốn khóc .

“Không được khóc!” Hắn bực mình dùng tay bắt lấy mặt nàng. Nước mắt của nàng làm cho hắn tâm phiền ý loạn.

Nàng không để ý tới hắn, tiếp tục cố gắng làm nước mắt nổi lên

Hắn thấp giọng thở một hơi, “Ngươi thắng, ta ở lại.” Hắn vuốt tóc nàng nói với nàng, ánh mắt vô tình liếc qua ông ngoại đang xem kịch vui …

Tiểu Dật đồng ý ở lại ? Lý Ngạo Lệ kinh ngạc nhìn Hứa Thiên Ái, lấy cá tính của Tiểu Dật , chuyện đã quyết định chưa bao giờ thay đổi. Mặc kệ ai nói cũng đều như vậy, cho dù là cha mẹ hay trưởng bối, hắn cũng không để ý tới. Mà tiểu cô nương trước mắt, trong một thời gian ngắn đã có thể thay đổi quyết định của Tiểu Dật, giữ hắn ở lại …

Xem ra, hắn nên tìm thời gian để mang nữ nhi đến gặp cha mẹ nàng …

Có lẽ, hai ba năm nữa hắn có thể tham gia hôn lễ của cháu ngoại …

Rốt cuộc, hắn cũng có thể ẵm chắt …

Thật, thật hạnh phúc…

Bạn đang đọc Chỉ Quan Tâm Đến Em của Thiên Thảo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.