Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 93

Phiên bản Dịch · 3951 chữ

Chương 190

Có cố nhân đến, không xa không rời

Từ quý phi nhẹ nhàng mà hít một tiếng: “Coi như là ta đã hiểu được, cũng là vôdụng... Không thểkể cùng với bất luận kẻ nào, lại càng không dám nói với ai,liền ngay cả vì cô mà nói nửa câu, một câu cũng không được... Ta liền như vậybị kìm nén...” Trầm mặc một lát, thanh âm đau thương lại vang lên:“Ta nghĩ nếuta không tìm người nào đó để nói chắc sẽ nghẹn chết ở trong cung...”

Tôi nở nụ cười, không tiếng động mà nở nụ cười.

“Hiện tại sẽ không nghẹn mà chết?” Tôi hờ hững hỏi.

Từ quý phi ánh mắt đột nhiên trợn tròn, trong mắt mang theo vài phần kinh hãinhìn tôi.

“Ta chỉ có thể nói, lần này cô có thể giữ toàn mạng hẳn là nên đi vào miếu màdâng lễ cảm tạ ông trời đi, còn chuyện khác, không nên nghĩ cũng không nên cânnhắc nữa. Việc đấu đá nhau trong cung này không hợp với người như cô, vừa họcvừa dùng cũng không phải cách tốt.”Nở nụ cườiảmđạm với cô ta, tôi đứng dậy hướng cửa đi đến, rõ ràng có ýtiễn khách.

Có đôi khi, người ta thật sự biết thỏa mãn, đại nạn không chết không cần thiếtphải có hạnh phúc đến cuối đời, nhưng có thể tích được phúc.

Nhìn Từ quý phi đang ngồi đờ đẫn trên ghế, tôi ởtrong lòng cười lạnh một tiếng.

Hậu cung, là chiến trường không có khói thuốc súng, giết người không thấy máu,nguy cơ tiếp nối, mỗi bước đều là vì sinh tồn. Tranh đấu, tính kế, âm mưu hỗnloạn, máu chảy cứ bày ra trước mắt. Một khắc trước nhìn con của mình giãy dụagiữa sinh tử, giây tiếp theo sẽ bày kế mà đưa người khác vào chỗ chết.

Đây là một tòa thành đỏ rực, rất nhiều người muốn tiến vào, tưởng rằng ở đâychính là thiên đường, nhưng lại không biết trong lòng những người không có cáchnào rời đi thì đây chính là a tỳ địa ngục.

Từ quý phi rốt cuộc đứng lên, có chút lay động hướng tôi đi tới, môi hơi mấpmáy, mày liễu đã chau lại thành một đoàn:“Ta.... Ta...”

Tôi cười cười:“Không cần giải thích với ta cái gì. Nếu ta đoán đúng, như vậymời cô nghe theo lời ta khuyên bảo, nếu ta đoán sai, như vậy hãy nhận lời xinlỗi của ta.” Cấp cho cô ta mộ t nụ cười thư thái, nhẹ giọng phun ra bachữ:“Thật xin lỗi.”

Lúc này, Tiểu Tuyết bưng mâm xa xa đi tới, phát hiện hai người chúng tôi đứng ởtrước cửa, cước bộ khựng lại, rồi lại chậm rãi tiếng đến.

Tôi nhìn vào mắt Tiểu Tuyết, phân phó nói:“Tiểu Tuyết, em tiễn Từ quý phi!” Xoay người vào phòng. Cứ đứng mãi ở cửa có gió lùa,tôi chịu không nổi.

......

Đêm khuya nơi lãnh cung, không có ai, không có âm thanh nào, một mảnh tĩnhmịch, trống trải, tịch liêu.

Tôi nằm ở trên giường càng không ngừng trở người, nửa tỉnh nửa mê trong lúc đó,liền ngay c ả trong mộng cũng đều hốt hoảng, thật không rõ ràng, giống như bịcách một tầng sa mỏng.

Không phải ác mộng gì, cảnh tượng rất đơn giản, bốn phía đều là màu trắng, màutrắng của tường, màu trắng của đất, lụa trắng chấm đất, theo gió phất phơ, làmcho người ta cảm thấy lười biếng. Tôi không thể khống chế mà chậm rãi tiến vềphía trước, đi thật lâu thật lâu, lâu đến tưởng như dài đằng đẵng, không hiểusao cảm giác khủng hoảng trong lòng lại bắt đầu lan tràn...

Rốt cuộc, xuyên qua tầng tầng lớp lớp lụa trắng, thấy một thân quần áo trắng xaxa đứng ở nơi đó, áo trắng như tuyết, không nhiễm một hạt bụi. Có thể nhìn thấymột người, tại nơi trống vắng này coi như một loại an ủi, vì thế tôi dùng sứcmà chạy tới, tới rồi, trước mặt lại giống như bị một tấm thủy tinh trong suốtngăn cách, vô luận dùng sức thế nào, cũng khó có thể tiến về phía trước, hơnnữa, tôi càng dùng sức, khoảng cách so với lúc nãy lại càng xa.

Người nọ đứng ở nơiđó không nhúc nhích, giống như một pho tượng tuyết được điêukhắc thành hình người, quần áo màu trắng ngà kéo dài thật dài trên mặt đất,giống như bị tuyết phủ kín, gió thổi qua, nhè nhẹ xoa mặt, nâng tay bắt lấy, làsợi tóc, màu trắng như tuyết....

Bỗng nhiên, người nọ vừa ngẩng đầu lên, tôi liền bắt gặp một đôi con ngươi, màubạc thuần túy, nhưng không hề có sức sống, cứ trống rỗng như vậy nhìn tôi...

Tôi không hiểu sao cảm thấy thực sự khó thở, một loại bi thương khó diễn tảbỗng chậm rãi tản ra khắp cơ thể, tràn qua ngực tôi, giống như bị một khối đálớn đè xuống.

Đột nhiên, máu, nháy mắt máu đỏ sẫm nhiễm hồng bạch y của hắn, nước mắt theocặp con ngươi màu bạc kia uốn lượn xuống, nhưng lại cũng là màu hồng.

Tôi liều mạng che mũi, nhưng loại mùi vị khiến người ta buồn nôn này như cũ vẫnquấn quanh tôi.

Người nọ là ai? Tiếng rên rỉ mà tôi nghe thấy là gì? Hắn đang khóc? Vì sao tôilại cảm thấy đau? Hoảng hốt? Rốt cuộc là.....

Chỉ cảm thấy càng lúc càng lạnh, càng ngày càng nặng, nặng nề giống như bị rơixuống luyện ngục không đáy, dùng sức mà giãy dụa, giãy dụa, nhưng cũng là vôtận tối tăm.

Rốt cuộc, mở mắt, nhìn bốn phía xung quanh đều bị màn đêm bao phủ, nhưng tôi cóthể mạnh mẽ hô hấp, trong không khí không có mùi máu tươi, lành lạnh như vậylàm cho tôi cảm thấy thích thú.

Bỗng dưng, tôi ngửi được hơi thở quen thuộc làm người khác an tâm, nghiêng đầunhìn qua, phát hiện một bóng đen đứng ở đầu giường, đôi mắt ôn nhu mà có chútkhẩn trương nhìn tôi.

Tôi không thể tin được trừng mắt nhìn hắn, người nọ như trước đứng lặng ở trướcmắt, không hề di động dù chỉ một chút.

Tôi hé miệng, khí nóng từ trong miệng tản ra, chậm rãi phun ra hai chữ:“MạcLy.” Nhẹ nhàng chậm chạp sợ rằng kinh hãi người trước mắt sẽ chạy mất.

Bóng đen hơi hơi cúi thắt lưng, cặp mắt sáng ngời trong đêm tối mang theo conngươi ấm áp hơi giương lên.

Hắn nói:“Phải.”

Hắn lại nói:“Mạc Ly đến đây.”

Bỗng nhiên, tôi cảm thấy được hai tròng mắt ẩm ướt, lấy tay sờ sờ, đầu ngóntay, lòng bàn tay đều có chút nước, mặn mặn, vừa đắng, vừa chát.

Tôi thế nhưng lại khóc, khóc trong vô thanh vô thức, im lặng ngay cả chính mìnhcũng không biết.

Ất trong bóng đêm nhìn tôi, chỉ là nhìn tôi, không có động tác gì khác, khôngcó thay tôi lau đi nước mắt, cũng không có một lời nói an ủi nào cả. Kỳ thật,ánh mắt hắn chính là một loại trấn an.

Loại ánh mắt trước giờ đều ở đây, loại ánh mắt mà mặc kệ như thế nào tôi đều cóthể tìm được, loại ánh mắt không có thương tổn mà đầy ấm áp.

Đã từng, hắn là Ất, thuộc hạ của tôi, tôi là công chúa, còn hắn là hộ vệ.

Đã từng, hắn là Thượng Quan Mạc Ly, là vương huynh của tôi, tôi là Bá Nhạc củahắn, hắn là thiên lý mã của tôi.

Hiện tại, tôi là cái gì của hắn?

Vương huynh của tôi? Tôi không phải công chúa thì làm sao hắn có thể là vươnghuynh của tôi cơ chứ?

“ S ao huynh lại tới đây?” Thật lâu sau, tôi hỏi.

Ất mỉm cười, thanh âm như cũ mang theo sự cô đọng, nói: “Ngọc quốc có bệ hạ, cóTô đại nhân, có Tô gia, có Lăng Vô Ưu, Lăng Mạc Thất, trên có đủ loại quan lại,dưới có vạn dân, vì thế, ta tới đây.”

Tôi không tự ý thức được mà nở nụ cười, lập tức lại nhẹ lắc đầu, giả giậnnói:“Nói cách khác, Ngọc quốc có thể không có Vĩnh An vương?”

Tôi cùng lắm chỉ là đùa một chút, trong lòng đầy cảm kích, tôi có thể hiểu đượcý tứ của Ất, hiểu được hắn là... chân thành. Chính là, tôi không nghĩ tới hắncó thể trả lời thành thật như vậy.

“Phải, Vĩnh An vương đốivới đất nước, bé nhỏ không đáng kể.” Đầy bình tĩnh, âmthanh trong trẻo chậm rãi phát ra.

Lòng tôi lộp bộp một chút, rời giường đứng dậy, lúc này trong lòng tôi thật sựcó một tia tức giận:“Bé nhỏ không đáng kể?” Vĩnh An vương vì Ngọc quốc tận tâmhết sức, vậy mà lại bé nhỏ không đáng kể? Hắn sao có thể xem thường chính mình?

“Mạc Ly, huynh...”

Tôi vừa mới mở miệng đã bị hắn cắt ngang. “Ta nói sai lầm rồi, là Mạc Ly củaNgọc quốc, bé nhỏ không đáng kể.”

Bỗng nhiên, tôi giơ lên tay phải, hướng tới mặt trái của Ất.....

“Đối với một ‘quan lại’,chữ ‘quốc’ này rất lớn, nhưng đối với một ‘hạt bụi’, cóthể làm cho hắn vài phần kính trọng chính là người không có đem hắn hất rangoài mà thôi.”

Tay của tôi rơi xuống, chính là không có dừng lại trên mặt hắn, trống trơn, chỉcó gió theo khe hở luồn qua.

Hắn quỳ xuống.

“Người là công chúa, ta đây chính là Thượng Quan Mạc Ly, là Vĩnh An vương, trung với người, trung với Ngọc quốc, người không phảicông chúa, ta đây chính là Mạc Ly, trung với người, vĩnh viễn không chia cắt.”

Con người này, Ất trước đây chưa từng nói nhiều như vậy, hắn luôn luôn nghetheo, không có yêu cầu, ít lời ít tiếng, một câu mấy chữ là nói xong, mà hômnay, hắn lại nói nhiều như vậy, mỗi một câu đều dài như vậy, mỗi một chữ đềulàm cho tâm người ta xoắn lại.

Trên đời sao lại có thể có một người thuần túy như vậy, thuần túy đến nỗi làmcho người ta không còn mặt mũi sánh vai cùng hắn.

‘Hạt bụi’?

Hắn không phải như vậy.

Hồi lâu sau, tôi nhìn hắn vẫn quỳ trên đất, nói:“Đứng lên đi. Đất lãnh cungrấtlạnh.”

Hắn giương mắt nhìn tôi, ánh mắt nghi hoặc, tôi hiểu được hắn không hiểu ánhmắt của tôi. Kỳ thật, ngay cả chính tôi cũng không hiểu được bản thân mình, bịngười ta giam lỏng, vô lực phản kích, rất nhanh có thểphải chết, mặc kệ là bệnhmà chết cũng tốt, bị đưa đi hành hình cũng tốt, tóm lại là một kẻ vô dụng sắpchết, cho dù là tính toán như vậy, nhưng tôi vẫn lựa chọn nắm chặt lấy một cọngrơm chủ động đến cứu mạng tôi, biết rõ vô dụng, biết rõ sẽ liên lụy, nhưng tôivẫn vươn tay ra...

“Mạc Ly, huynh đối với ta là có ân, đại ân, chỉ sợ ta báo không được, huynhkhông ngại thì tốt rồi.” Tôi nói như thế.

Ất nở nụ cười, tươi cười ngưng lại nơi khóe mắt, ánh mắt càng thêm sáng ngời.Hắn đứng lên, vạt áo màu lục khẽ lay động, đó là thuộc về Vĩnh An vương, mà hắnlựa chọn rời đi, vậy nên ngay cả quần áo này cũng không còn thuộc về hắn.

“Mạc Ly, quần áo này thực sự thích hợp với huynh.” Tôi không thể kìm được mànói như vậy.

“Chủ nhân thích, về sau ta sẽ mặc nó.”Ý cười trên môibị thu lại, thế nhưng khóemắt vẫn cóý cườinhè nhẹ, nhợt nhạt mà ngưng tại nơi đó, không hề biến mất.

Tôi sửng sốt, chậm rãi gật đầu.

♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪

Chương 191

Tim có vướng bận, không thể buông tay

Mấy ngày trước.

Ngọc quốc, hoàng cung, Ngự thư phòng. “Vẫn chưa tìm được?!”

Đinh đứng khom người, nghe Thượng Quan Thiên hỏi, liền ngẩng đầu đáp: “Dạ phải,thần đã lục soát khắp cả Lăng quốc cũng không tìm thấy Vĩnh An vương, tin làVĩnh An vương đã rời khỏi Lăng đô rồi.”

Đinh trời sinh lớn giọng, khi trả lời thì từng chữ âm vang, làm lỗ tai ThượngQuan Thiên run lên, lửa giận đốt càng lớn.

“Vĩnh An vương?! Ha ha...Loại người vứt bỏ trẫm vứt bỏ Ngọc quốc không đếm xỉađến cũng xứng xưng là Vĩnh An Vương? Trẫm muốn...”

“Hoàng thượng không cần gấp, thần biết hắn đi đâu mà.” Tô Tử Chiêm nhàn nhã từchiếc ghế mềm đứng lên,mỉm cười nhìn Thượng Quan Thiên đang nổi giận ngất trời,lại nhìn Đinh đang mặt mày nhăn nhó, nói: “Mạc Thất, ngươi gọi người đi chuẩnbị, ba ngày sau ta muốn đích thân khởi hành mừng thọ mẫu thân của Hiên ViênTiêu.”

“Dạ — Tô đại nhân.” Đinh lớn tiếng đáp. “Khanh?” Thượng Quan Thiên nhíu màynhìn Tô Tử Chiêm.

Tô Tử Chiêm cong môi cười cười, nói: “Cũng giống như Mạc Ly, Tử Chiêm cũng vìbệ hạ đi làm công chuyện.”

.....

Lương quốc, Phượng Dương.

Phủ Cửu vương gia, rừng trúc sau hậu viện. Đông Phương Cửu lẳng lặng đứng mộtmình

trong rừng trúc xanh biếc, ngẫu nhiên có cơn gió thổi qua làm bay vạt áo hắn,lay động vài sợi tóc trên trán, dường như ngoại trừ gió có động ra, còn lại đềulà tĩnh lặng.

Y Y chậm rãi bước đến, im lặng đứng sau Đông Phương Cửu, trầm mặc.

Hồi lâu sau, cuối cùng Y Y cũng mở miệng: “Gia, nên trở về cung rồi.”

Đông Phương Cửu mở miệng, khẽ nói vài từ: “Y Y, trong lòng gia thấy trốngrỗng...”

Nước mắt trong mắt Y Y khẽ chuyển, không biết mất bao nhiêu khí lực mới làm chochúng không chảy xuống.

“Gia luôn một lần lại một lần để mất đi nàng ấy.”

Một đôi mắt phượng, kiên nghị lạnh lùng, hẹp dài sâu thẳm, đôi mắt ấy chẳng hềchớp mắt ngóng nhìn chân trời, trông về phía một người.

“Nếu có thể, gia không hề nghĩ muốn yêu thương nàng ấy, gia nên tìm một ngườicon gái dịu dàng như nước không có chuyện xưa, được vạn dân tung hô lập làmhậu, để người ấy và gia cùng nhau hưởng vạn dặm giang sơn. Nhưng mà, ông trờichưa từng cho gia cơ hội, gia lần đầu tiên yêu mến một người, lại yêu thíchphải nàng ấy, cho dù khi gia đã quên sạch sẽ những chuyện về nàng nhưng gia vẫnyêu nàng như trước.”

Đông Phương Cửu nhàn nhạt nói xong, giống như là không chứa cảm xúc gì, chỉ lànhững tình cảm này đã bị hắn chôn thật sâu trong đôi mắt đen sâu không thấy đáykia.

“Gia phát hiện thói quen thật sự là một chuyện rất đáng sợ. Giống như người cóthói quen ăn chay sẽ không chạm đến thịt, ngươi thích núi rừng thì liền từ bỏphố xá sầm uất. Người quen chọn cách dùng cái mũi để ngửi sẽ lười mở mắt ra đểnhìn. Cho nên vấn đề thực sự chính là gia đã quen có nàng ấy, đã quen không baogiờ tự hỏi mình vì sao lại thích nàng ấy, đã quen vụng trộm mà quan sát nàng,đã quen ngắm nàng nheo nheo ánh mắt cười rộ lên, giờ đây lại có thói quen tưởngnhớ nàng.”

Lúc nói xong điều này Đông Phương Cửu nhẹ cười, khóe môi hơi hơi giương lên,chính sự tươi cười này làm cho Y Y nhìn thấy mà lòng chua xót.

“Gia...” Y Y nghẹn ngào lên tiếng gọi, lời định nói đã đến bờ môi nhưng lại nóikhông nên lời.

“Gia không muốn mình một lần lại một lần để mất đi nàng ấy.”Thở dài một hơi,Đông Phương Cửu xoay người nhìn Y Y: “Gia muốn đi Kim quốc, ngươi giúp giachuẩn bịđi.”

......

Kim quốc, Cẩm Hâm. Hoàng cung, lãnh cung.

Điều duy nhất khiến cho tôi có thể nói lời cảm ơn đến Hiên Viên Tiêu là khi hắnngầm đồng ý để Ất ở cạnh tôi.

Vì thế, lãnh cung sạch sẽ nhưng vắng vẻ này đã có thêm một chút hơi người, ngaycả bầu không khí cũng ấm áp hơn mấy độ.

Bởi vì giấc mộng kỳ quái của tôi ngày hôm ấy, cho nên tôi và Ất đã hỏi tìnhhình gần đây của Vân tiên nhân, dù thế nào cũng không nghĩ đến Ngôn quốc lạiđổi chủ! Hơn nữa Ngôn vương đổi chủ từ lúc tôi còn ở Lương quốc!

Đông Phương Cửu giấu tôi, vì sao?

Nhớ lại một cảnh ở trong mộng, máu nhiễm đỏ cả bộ y phục trắng như tuyết, làmtôi kinh hãi mãi không thôi.

Hồi tưởng lại những lời Vân tiên nhân nói với tôi khi chia tay ở Lương quốc,bất an quanh quẩn trong đầu tôi gạt ra không được.

Có điều gì đó nhất định phải thay đổi – tôi muốn sống sót, không thể chết ở Kimquốc được, bất kể thế nào cũng không thể chết ở Kim quốc.

Tôi còn phải sống sót rời đi!

“Mạc Ly, huynh ở lại đây, Tiểu Tuyết, em đưa ta đến Dực Thần cung.”Tôi ngẩng đầu nhìn Ất và Tiểu Tuyết phân phó.

“Chủ tử, người... theo quy định người không thể ra khỏi lãnh cung này...” TiểuTuyết ngập ngừng quay về phía tôi, cúi thấp đầu, nhưng tôi có thể thấy côấynhíu mày lại.

Tôi nở nụ cười nói: “Chúng ta đây sẽ không tuân theo quy định.” Nghiêng đầunhìn Ất, nháy mắt với hắn, “Mạc Ly, xem ra vẫn không thể đểhuynh ở nhà, huynhphải mang theo ta ‘bay’ nha~~”

Ất khẽ nhếch khóe môi, gật gật đầu.

“Tiểu Tuyết,em cũng không thể đi tố cáo tội của ta đó nha!

Rồi quay qua nhìn Tiểu Tuyết nhe răng cười, Tiểu Tuyết vội vàng cúi đầu nói:“Nô tỳ không dám!”

.......

Giờ Hợi hai khắc, Dực Thần cung.

Sở Sở khoác xong áo ngoài liền vội vội vàng vàng ra khỏi phòng, bộ dạng gấp gápcủa cô lộ ra vài phần hoảng hốt, trong mắt vẫn còn mang theo vài tia bất an.

Tôi tùy tiện ngồi trên ghế chờcô ta, nghe được bước chân của cô, tôi ngẩng đầumỉm cười nhìn cô ta, nói: “Sở Sở, hiện tại tính mạng của ta đúng là đang nằmtrong tay muội rồi.”

Sở Sở đứng ngẩn người sau liền bước nhanh đi đến trước mặt tôi, đỉnh đầu thùymị của cô ta đặt ngay tại tầm mắt tôi.

“Lăng nhi nghĩ muội nên làm thế nào để giúp tỷ?”

Thanh âm của cô ta nhẹ nhàng mềm mại, vốn nên làm người ta nghe được tâm thầnthư thái, thoải mái, nhưng lúc này tôi lại không hề cảm thấy thế.

Tôi ngẩng đầu nhìn cô ta, nhìn sâu vào mắt cô ta, bấtthình lình tôi nở nụ cười:“Muội cảm thấy sao?”

Trầm mặc trong chốc lát, Sở Sở mở miệng: “Được, ngày mai muội liền nói với Tiêulà do muội tự mình rơi xuống nước, không liên quan đến tỷ.”

Tôi đứng dậy, mặt đối mặt với cô ta, nhìn không chuyển mắt.

Sở Sở hơi hơi hạ mi xuống, tầm mắt từ mặt tôi chuyển đi chỗ khác, thoáng xấu hổhỏi tôi: “Như vậy cũng không được?”

Tôi vui vẻ kề sát cô ta, khẽ chạm tai cô, gần như dùng hơi thở để nói chuyện:“Không được.” Cảm thấy cơ thểcô cứng đờ một cách rõ ràng, tôi nở nụ cười nhẹbên tai cô, lại nói: “Không cần phải phiền toái như vậy, muội chỉ cần giúp taliên hệ với cung chủ đại nhân của Bỉ Ngạn cung là tốt rồi.” Tôi nở nụ cười khìkhì rút ra khỏi tai cô ta.

“Cái gì?!” Đột nhiên, Sở Sở trợn tròn đôi mắt, vô cùng kinh ngạc nhìn chằm chằmvào tôi.

Đưa ngón trỏ dán lên môi, “Suỵt —”Tôi cẩn thận chớp chớp mắt,”Đây chính là bímật nha, Sở Sở đừng kêu lớn tiếng như vậy.”

Sở Sở cau mày hỏi tôi: “Tỷ, làm sao tỷ lại biết?”

Tôi cười, cười đến thực thoải mái: “Trong tay ta cũng có người làm việc nha.”Vỗ vỗ vai Sở Sở, thật thành khẩn nhờ vả:“Ta đây xin cám ơn trước, Sở Sở.” Sauđó khách khí ômcô ta một cái, rồi quay người tiêu sái rời đi.

Hơn mấy tháng trước, mới từ Cửu Trọng sơn quay về Ngọc quốc, tôi liền nhận đượctin tức từ chỗ Bính, nói là mật thám trong cung tra được Sở Sở và Bỉ Ngạn cunghình như có liên hệ, ngay lúc đó tôi cũng không nghi ngờ gì, chỉ biết được cungchủ Bỉ Ngạn cung là một người thần bí, lại không ngờ đến đó chính là Ma Y. Bâygiờ từ chỗ Ất mới biết được toàn bộ, thì đã muộn rồi.

Ai có thể ngờ tới cung chủ Bỉ Ngạn cung lại là cháu đích tôn của lão Ngônvương. Che giấu tài năng, ngấm ngầm chịu đựng nhiều năm chẳng qua là chỉ vì mụcđích cuối cùng là có một ngày có thể tàn sát đẫm máu hoàng thành, rửa nỗi nhụcgiết cha, thật là rất tàn khốc!

Yến cung chủ! Yến Tứ Phương! Khá lắm cung chủ! Khá lắm Ma Y!

Sợ là ngay lúc Thượng Quan Lăng đang cùng hắn ‘Đồng quy’ thì mới là lúc biếtđược thân phận của hắn, tiếc là tôi...

Ai....

Một ngón tay nhẹ nhàng ấn vào cặp lông mày đang cau lại của tôi, lành lạnh,nghe được một tia sâu kín thổi qua: “Không cần lo lắng quá mức, ta cùng với TôTử Chiêm liên thủ mới có thể đánh ngang tay với Âu Dương Vân. Hắn không dễ dàngbị tấn công như vậy.”

Đờ đẫn trong nháy mắt, tôi lập tức hoàn hồn, nhìn người lúc nào cũng ôn nhu từtận đáy lòng đang nhìn tôi, chậm rãi gật đầu.

Trong lòng tôi thầm nói: Mạc Ly, có anh ở đây, thật tốt.

C ó anh ở đây, tôi không phải chỉ có một mình.

Cám ơn anh.

Dường như ngay lập tức cảm nhận được cái nhìn chăm chú của tôi, hắn cúi đầuxuống nhìn tôi, nhàn nhạt nở nụ cười yếu ớt nhẹ như hương hoa vậy.

.......

Cơn giận của Hiên Viên Tiêu bệ hạ thật là lớn, chân trước của tôi mới bước vàocửa chính của lãnh cung, một trận gió lạnh run táp vào mặt, giống như một câyđao sắc bén xuyên mạnh qua thân thể tôi, thế này có thể thấy sự bất mãn củaHiên Viên Tiêu bệ hạ đối với tôi lớn thế nào.

Quả nhiên, giương mắt nhìn lên, một thân thể to lớn đang đứng thẳng dưới ngọnđèn mờ nhạt, thắt lưng thẳng tắp, như một pho tượng người lạnh lẽo, không phảilà Hiên Viên bệ hạ thì còn ai vào đây nữa?

Khoát tay để Ất trực tiếp lui xuống trước, tôi một mình rảo bước tiến vào tronglãnh cung, bên trong ấm áp hơn bên ngoài được chút ít.

“Oán khí của bệ hạ thật là sâu, hại chỗ này của ta lại lạnh vài phần.” Tôikhông hề sợ hãi trêu đùa hắn, nhẹ bước qua hắn, đi sâu vào chỗ ấm áp trongphòng mà ngồi xuống.

Hiên Viên Tiêu đột nhiên xoay người, đối mặt nhìn tôi, lạnh giọng trách cứ:“Nàng có biết là kẻ đang mang tội thì không được ra khỏi lãnh cung hay không?”

♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪♪

Bạn đang đọc Chỉ Cần Có Tiền Ta Yêu của Hiên Viên Việt
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.